Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Việc này để tôi xử lý

Phiên bản Dịch · 2344 chữ

- Mẹ, đừng mà!

Bị Trương Sinh Quang ngăn cản đường đi, Trương Thiên Thiên gấp đến đỏ mắt, giống như phát điên muốn xông phá sự ngăn trở của Trương Sinh Quang.

Khi trước nàng vì chuyện không thể giúp được Trần Phàm mà đau khổ.

Hiện giờ nàng càng không muốn mình biến thành gánh nặng liên lụy đến Trần Phàm

Nếu không nàng chỉ sợ chính mình sẽ không còn dũng khí kiên trì sự theo đuổi của bản thân mình.

Tất cả những chuyện này, Phùng Đình tự nhiên không biết.

Đối với Phùng Đình mà nói, vào lúc này bà ta giống như một người chết đuối vừa quơ được cọng cỏ cứu mạng, làm sao chịu buông tay?

Trong tiếng hò hét lo lắng của Trương Thiên Thiên, trong sự chờ đợi khẩn cấp của Phùng Đình, điện thoại chuyển được.

- Trần tiên sinh, chào ngài, tôi là mẹ của Trương Thiên Thiên.

Điện thoại vừa chuyển được, Phùng Đình không đợi Trần Phàm mở miệng liền nói nhanh.

Bên tai vang lên lời nói của mẹ mình, Trương Thiên Thiên giống như bị sét đánh, ngẩn người tại chỗ, sau đó nàng chỉ cảm thấy khí lực cả người như bị rút hết, vô lực ngồi trên mặt đất.

Mà bên kia điện thoại Trần Phàm vừa trở về nhà, nhìn thấy là Trương Thiên Thiên gọi đến, về phòng ngủ của mình, lúc này nghe được là thanh âm của mẹ Trương Thiên Thiên là Phùng Đình, không khỏi sửng sốt, liền hỏi:

- Chào dì, có chuyện gì sao?

Dì!

Nghe được tiếng xưng hô này, trái tim Phùng Đình trong nháy mắt rơi xuống, trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt hoàn toàn bị kích động chiếm cứ!

Hiển nhiên, bà ta thông qua cách gọi này suy đoán quan hệ giữa con gái mình và Trần Phàm cũng không bình thường.

- Trần...Trần tiên sinh, thỉnh cứu tôi cùng Thiên Thiên...

Sau thoáng kích động, Phùng Đình lại giả ra bộ dáng đáng thương, òa khóc nói, trong lúc nói chuyện còn đắc ý nhắc tới tên Trương Thiên Thiên.

Nghe được lời nói của Phùng Đình, sắc mặt Trần Phàm không khỏi biến đổi.

Lúc trước bởi vì ấn tượng đầu tiên đối với Trương Thiên Thiên quá mức tệ hại, cho dù sau này Trương Thiên Thiên đã thay đổi cách nhìn với hắn, thậm chí chính miệng thổ lộ với hắn, hắn đều thờ ơ.

Sau đó hắn dần dần phát hiện, Trương Thiên Thiên quả thật thay đổi.

- Thế giới này người đàn ông có thể làm cho tôi cam tâm tình nguyện làm tình nhân thậm chí là đồ chơi chỉ có một. Anh, Trần Phi còn chưa đủ tư cách!

- Anh ấy và anh cũng giống nhau, cũng họ Trần.

Cô gái kia vì hắn không tiếc đắc tội Trần Phi, thế cho nên cuối cùng bị Trương Sinh Quang tát một bạt tai, thiếu chút nữa nhảy sông tự sát.

- Nhưng tôi tự hiểu rõ ràng. Anh nói đúng, anh cùng Tô San là số mạng, tôi thì khác.

- Tôi cũng không có nói sẽ quên anh! Tính đến trước mắt, tuy rằng tôi chỉ được xem như là khách qua đường trong sinh mệnh của anh, nhưng tôi sẽ cố gắng, đợi cho có một ngày, tôi cảm giác mình có tư cách trở thành người đàn bà của anh thì tôi sẽ thay đổi thân phận khách qua đường này!

- Được rồi, San San đang đến, tôi đi trước, nếu không để nàng thấy được sẽ không tốt cho anh.

Sau đó, cô gái kia cũng không như ngày trước thích điều gì phải cướp được đến tay, mà lại lựa chọn làm khách qua đường, dùng phương thức của nàng kiên trì sự theo đuổi của mình.

Trong đầu nhớ lại tất cả những chuyện này, chân mày Trần Phàm không khỏi nhướng lên:

- Dì từ từ nói, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

- Chủ tịch ngân hàng Đông Hải Đào Kiến Minh muốn đối phó tôi, hắn bảo Thiên Thiên gọi điện thoại cho con trai của hắn, kết quả con của hắn nói với Thiên Thiên, hoặc là bồi người lên giường, hoặc là xử chết tôi...

Phùng Đình nói nhanh, về việc mình từng đảm nhiệm chức vụ có tham ô nhận hối lộ thì không đề cập tới.

Bồi người lên giường?

Nghe được mấy chữ này, sắc mặt Trần Phàm không khỏi biến đổi, đôi mắt cũng chợt híp lại.

- Dì. Thiên Thiên có ở đó không?

Trong con ngươi hiện lên một tia tức giận, Trần Phàm cũng không chỉ tin tưởng lời nói một phía của Phùng Đình.

Phùng Đình vội vàng đáp:

- Có, có!

- Dì, phiền dì cho Thiên Thiên nghe điện thoại.

Trần Phàm nghiêm túc nói:

- Tôi cần hỏi Thiên Thiên cụ thể câu chuyện, để giúp dì xử lý chuyện này.

- Được, được!

Phùng Đình vừa nghe Trần Phàm muốn giúp đỡ, nhất thời thần tình vui mừng.

Sau đó bà ta cũng không dám nói thêm lời vô ích, mà cầm điện thoại đi nhanh tới trước người Trương Thiên Thiên đang ngồi xụi lơ trên mặt đất, nói:

- Thiên Thiên, Trần tiên sinh muốn nói điện thoại với con.

Nghe được lời nói của Phùng Đình, Trương Thiên Thiên ngẩng khuôn mặt không chút huyết sắc, ánh mắt trống rỗng nhìn Phùng Đình, thân thể không thể khống chế run rẩy lên, tựa hồ nàng thật không biết làm sao đối mặt Trần Phàm.

- Thiên Thiên, mẹ biết rất có lỗi với con, nhưng...

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Trương Thiên Thiên, ánh mắt vô thần, Phùng Đình sợ Trương Thiên Thiên không chịu nghe điện thoại, liền khuyên nhủ.

Vô lực nhắm mắt lại, Trương Thiên Thiên bò lên khỏi mặt đất, giữ im lặng cầm lấy điện thoại trong tay Phùng Đình, sau đó kiệt lực điều chỉnh lại cảm xúc, nhẹ giọng nói:

- Thật xin lỗi...

Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm chờ đợi thật lâu, trước đó mơ hồ nghe được lời Phùng Đình nói với Trương Thiên Thiên, lúc này lại nghe Trương Thiên Thiên nói ra lời xin lỗi, trong lòng càng thêm hoài nghi lời nói của Phùng Đình, lấy lại bình tĩnh hỏi:

- Sao lại thế này?

- Tôi từng tham gia một lần tụ họp của ngôi sao Vương Hạo, hôm nay hắn muốn tổ chức đại nhạc hội tại Đông Hải, buổi sáng đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, tôi nói với hắn hai câu liền trực tiếp cúp điện thoại.

Trương Thiên Thiên nhẹ giọng nói.

Lúc này Trần Phàm cũng không mở miệng, mà lẳng lặng chờ câu nói kế tiếp của Trương Thiên Thiên.

- Có lẽ cử chỉ của tôi đã chọc giận Vương Hạo, hắn gọi điện thoại cho bạn của hắn là Đào Vĩ. Sau đó Đào Vĩ cho người nói cho mẹ tôi biết, sẽ bắt mẹ tôi trở thành điển hình của lần thanh tra càn quét tham ô hối lộ đợt này.

Trương Thiên Thiên nói tới đây, ngữ khí thật phức tạp:

- Trước kia khi mẹ tôi còn nhậm chức, tay chân không sạch sẽ, để lại dấu vết. Cho nên mẹ tôi gọi điện cho tôi, nói cho tôi biết bảo tôi gọi điện cho con của Đào Kiến Minh, cũng chính là Đào Vĩ kia.

- Tôi dựa theo lời mẹ tôi gọi điện thoại cho Đào Vĩ, Đào Vĩ nói cho tôi biết, nếu không muốn mẹ tôi bị bắt lần này, tôi phải lên giường với Vương Hạo.

Trương Thiên Thiên nói tới đây, đôi mắt đỏ rực, thanh âm cũng run rẩy lên:

- Trần Phàm, tôi biết tình cảnh hiện tại của anh thật không xong, cho nên chuyện này anh không cần phải xen vào, tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp...

- Thiên Thiên!

Không đợi Trương Thiên Thiên nói hết lời, Phùng Đình hoảng sợ.

- Cô đừng làm chuyện điên rồ, chuyện này để cho tôi xử lý.

Nghe xong lời kể của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm có thể nhận thấy được. Trương Thiên Thiên bởi vì sợ liên lụy hắn, cũng không muốn tìm hắn hỗ trợ, trong lòng không khỏi có chút cảm động, nghĩ nghĩ lại an ủi:

- Yên tâm đi, tôi không có việc gì.

Dứt lời, Trần Phàm cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp cúp điện thoại.

- Đô...đô...

Bên tai vang lên thanh âm đô đô, trong đầu nhớ lại lời nói ôn nhu của Trần Phàm, Trương Thiên Thiên đỏ mắt, dùng sức cắn môi, cố gắng ngăn cản nước mắt chảy ra.

Nhưng nàng thất bại.

Nước mắt không ngừng tràn ra trên mặt nàng, lướt qua gương mặt tái nhợt, chảy vào miệng, có điểm mặn chát, càng nhiều là sự chua xót!

- Thiên Thiên, thế nào?

Nhìn thấy Trương Thiên Thiên chảy nước mắt buông di động xuống, không nói lời nào, Phùng Đình có chút khẩn trương hỏi.

Nghe tiếng của bà ta, Trương Thiên Thiên quay đầu liếc mắt nhìn Phùng Đình, ánh mắt lạnh lùng.

Theo sau nàng cũng không nói thêm lời nào, cầm điện thoại đi lên lầu.

- Thiên Thiên!

Phùng Đình thấy Trương Thiên Thiên không nói gì, nhất thời nóng nảy định tiến lên đuổi theo.

- Phùng Đình, bà trở lại cho tôi!

Trương Sinh Quang thấy thế, giận dữ quát lớn một tiếng, một tay kéo Phùng Đình trở lại.

- Trương Sinh Quang, ông...

Phùng Đình bị hành động thình lình của Trương Sinh Quang làm hoảng sợ, sau đó có vẻ cực kỳ tức giận, hiển nhiên đối với người chồng vốn không có địa vị trong nhà hôm nay lại dám ngăn trở bà, bà rất bất mãn.

- Ba!

Trương Sinh Quang không nói một lời, vung cánh tay tát mạnh vào mặt Phùng Đình.

Phùng Đình bị bất ngờ không kịp phòng ngự, bị đánh ngã trên mặt đất, trên mặt nhất thời hiện rõ dấu năm ngón tay, khóe miệng cũng bị đánh vỡ.

Cảm thụ được nơi khóe miệng truyền đến sự rát bỏng đau đớn, Phùng Đình theo bản năng vươn tay, run rẩy sờ lên gương mặt của mình:

- Ông...ông đánh tôi? Trương Sinh Quang, ông là vương bát đản, cũng dám đánh tôi?

Hiển nhiên Phùng Đình nằm mơ cũng thật không ngờ Trương Sinh Quang xưa nay luôn nói gì nghe nấy lại dám đánh bà ta!

Dù sao từ sau khi bà ta xuôi gió xuôi nước trong quan trường, Trương Sinh Quang cũng không có dũng khí giáo huấn bà.

- Phùng Đình, có một số việc có thể làm, có một số việc là không thể làm!

Trương Sinh Quang xem thường nhìn Phùng Đình đang kêu rên, gằn từng chữ:

- Bởi vì Thiên Thiên là con gái của bà!

Nghe được lời nói của Trương Sinh Quang, Phùng Đình ngẩn ngơ, sau đó rít gào tê tâm liệt phế:

- Trương Sinh Quang, ông đừng giả bộ làm người tốt trước mặt tôi, ông cho là ông làm tốt lắm hay sao?

- Tôi thừa nhận trước kia tôi đã làm những chuyện có lỗi với Thiên Thiên, nhưng ít nhất tôi không đến nỗi ép buộc con nó lên giường với đàn ông!

Trương Sinh Quang dứt lời, thần sắc phức tạp quay trở về ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc lá rít mạnh.

Phùng Đình đang tức giận chợt nghe được lời nói của Trương Sinh Quang, giống như bị đánh trúng uy hiếp, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cả người ngây ngốc ngồi trên sàn nhà.

Trong nhà Tô San.

Trần Phàm cúp điện thoại, mở máy tính lục soát một chút, rõ ràng phát hiện tám giờ tối nay Vương Hạo sẽ tổ chức đại nhạc hội đầu tiên trong năm nay tại Đông Hải.

Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, Trần Phàm gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Hồng Trúc.

- Hồng Trúc, dùng thời gian ngắn nhất giúp anh hỏi thăm số điện thoại của cục trưởng cục văn hóa cùng cục điện ảnh Đông Hải.

Điện thoại vừa chuyển được, Trần Phàm trầm giọng nói.

Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Hồng Trúc có thể rõ ràng phát hiện vẻ ngưng trọng toát ra trong giọng nói của Trần Phàm.

Tuy rằng nàng không biết vì sao Trần Phàm phải hỏi thăm chuyện này, nhưng nàng có thể nhận thấy Trần Phàm rất xem trọng việc này, cho nên cũng không hỏi nhiều mà liền đáp ứng.

Không thể không nói, thân là người nắm quyền Hồng Trúc bang, trong tay nắm giữ nhân mạch khủng bố do Sở Vấn Thiên lưu lại, hiệu suất làm việc của Hoàng Phủ Hồng Trúc rất cao.

Năm phút đồng hồ.

Chỉ năm phút sau, nàng đưa hai số điện thoại cho Trần Phàm.

Thu được tin nhắn. Trần Phàm thoáng trầm ngâm, trước tiên gọi điện thoại cho cục trưởng Phó Hổ của cục văn hóa Đông Hải.

Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, trong điện thoại truyền ra thanh âm tràn ngập vẻ từ tính, trong giọng nói lại mang theo vẻ uy nghiêm của quan chức:

- Uy, vị ấy?

- Trần Phàm.

Trần Phàm tỏ rõ thân phận.

- Thế nào...là Trần Phàm nào vậy?

Đầu bên kia điện thoại, Phó Hổ nghe được hai chữ Trần Phàm, chợt ngẩn ngơ, sau đó cả người run lên, khẩn trương hỏi.

- Chủ tịch tập đoàn Cao Tường, Trần Phàm.

Trần Phàm mở miệng lần nữa, thanh âm không lớn lại giống như sấm rền nổ vang bên tai Phó Hổ!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 392

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.