Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây chỉ là sự khởi đầu

Phiên bản Dịch · 2315 chữ

Nhóm dịch: Dungnhi Phongnhi

Nguồn: VipVandan

Đả tự : Bảo Ngọc - 4vn

Trầm ngâm suy nghĩ, Trần Phàm không tỏ vẻ gì, mà là tiếp tục hỏi: “Vì sao nàng lại ở đây?”

“Tôi vì không muốn Điền Thảo bị bọn hắn chơi, liền đưa ra yêu cầu, sẽ thông qua phương thức đua xe đến quyết định Điền Thảo thuộc về ai. Người nào thắng, Điền Thảo thuộc về người đó.” Sở Qua nói tới đây, trên mặt hiện lên một tia áy náy, đua xe bị bại bởi Trịnh Gia Hào là điều mà hắn không ngờ tới.

“Sở Qua, mày ngậm máu phun người, rõ ràng là bởi vì một mình mày muốn chơi Điền Thảo, cho nên mới đưa ra phương thức dùng đua xe để quyết định Điền Thảo thuộc về ai.” Dù Trịnh Gia Hào bị hành động Trần Phàm đột nhiên bước xuống xe khiến cho khẩn trương khó hiểu, nhưng vừa nghe được lời của Sở Qua nói. hắn lập tức mở miệng phản bác.

“Thúi lắm. lão tử chưa bao giờ muốn dùng sức mạnh, làm như vậy chính là không muốn làm cho đám ruồi bọ như tụi mày vây quanh nàng mà thôi.” vẻ mặt Sở Qua tức giận: “Lời này, tao đã nói qua với Điền Thảo.”

“Là mày đề nghị đem Điền Thảo biến thành tiền đặt cược cho trận đua xe đúng không?” Trần Phàm híp mắt hỏi.

Ánh mắt lạnh như băng của Trần Phàm làm cho Sở Qua cực kỳ không thoải mái, nhưng hắn vẫn cực kỳ quang côn gật gật đầu.

“Ba!”

Trần Phàm xuất thủ.

Mọi người chỉ nhìn thấy trước mắt Sở Qua hiện lên một bóng tay, đột nhiên thân hình Sở Qua trực tiếp bay ra ngoài, giống như một con diều bị đứt dây, bay một đường cong hoàn mỹ trên không trung, sau đó hung hăng nện xuống mặt đường, khóe miệng lập tức tuôn trào máu tươi.

“Vị tiên sinh này, bãi này là của Hà mỗ tôi. Sở Qua là cháu của Hà mỗ, thỉnh xem trên thể diện của Hà mỗ đừng nên động thủ. Mọi người có chuyện gì thì từ từ thương lượng.” Trần Phàm vừa ra tay, Hà Lão Lục lập tức đứng dậy nói.

Trước đó, hắn luôn luôn phái người quan sát tình huống phát triển, hắn nhìn ra được Trần Phàm tuyệt đối không phải là người bình thường dễ trêu chọc, cho nên không có bước ra ngăn cản. thẳng đến khi Sở Qua bị đánh, hắn thoáng do dự. theo sau vẫn quyết định đứng ra ngăn cản. Dù sao, hắn là người cầm quyền nơi này, Trần Phàm động thủ đánh Sở Qua. đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là một loại nhục nhã!

“Tôi nhận thức ông sao?” Trần Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn Hà Lão Lục, trông thấy sắc mặt đối phương trở nên có chút khó coi. nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nếu như biết điều, tốt nhất đừng xen vào vũng nước đục này!”

Giống như là vì xác minh lời nói của Trần Phàm, lời hắn vừa thốt xong. Một đám đại hán da đen đeo kính râm cùng bộ đàm đồng thời từ trong xe bước xuống, nhanh chân bước tới sau lưng Trần Phàm, trầm giọng nói: “Tiên sinh, tiểu thư muốn tôi nói với ngài. nếu cần chúng tôi động thủ thì cứ việc phân phó.”

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Hà Lão Lục lại biến đổi. Mà những người khác thì không khỏi ngạc nhiên, còn đám người Trịnh Gia Hào lại trợn mắt há hốc mồm ra!

“Chú Hà, đem Tiểu Thảo làm tiền đặt cược là tôi không đúng, nhận một cái tát này là đáng, chú không cần lo cho tôi!” Ngay khi Hà Lão Lục đang do dự có nên ra mặt đối kháng với Trần Phàm hay không, thì Sở Qua trúng một cái tát của Trần Phàm nhịn đau đứng lên, trầm giọng nói.

Trúng một cái tát của Trần Phàm, tuy rằng Sở Qua phẫn nộ, nhưng hắn lại càng thêm kính sợ cùng cảm kích Trần Phàm. Bởi vì Trần Phàm thắng Xa Vương Grimm. đồng thời còn cứu Điền Thảo.

Biểu hiện của Sở Qua khiến cho trong lòng Trần Phàm rung động, vì thế hắn không tiếp tục động thủ với Sở Qua mà là đi tới trước mặt hắn: “Nói cho tao biết, có những tên nào đã nói là muốn luân Tiểu Thảo.”

“Bọn hắn.” Sở Qua trực tiếp chỉ hướng đám người Trịnh Gia Hào.

Trần Phàm theo phương hướng Sở Qua chỉ tay, ánh mắt nhìn về phía đám người Trịnh Gia Hào. Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Trần Phàm, sắc mặt đám người Sở Qua cuồng biến, theo bản năng muốn lùi về phía sau.

Cúi đầu nhìn thoáng qua Điền Thảo đang rơi nước mắt đầy mặt. ánh mắt của Trần Phàm híp lại thành một khe hở, ngữ khí băng sương làm cho người ta dựng đứng tóc gáy: “Muốn chạy thì có thể, nhưng phải đem mạng lưu lại!”

Muốn chạy thì có thể. nhưng phải đem mạng lưu lại!

Mấy chữ này giống như lời ác ma tru lên nổ vang bên tai đám người Trịnh Gia Hào, bọn hắn theo bản năng dừng bước, sắc mặt biến thành một mảnh trắng bệch, trong đó có mấy tên nhát gan hai chân run rẩy kịch liệt, tựa hồ tùy lúc sẽ ngồi bịch xuống dưới đất. Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn vào khuôn mặt bị chiếc mặt nạ vàng che khuất của Trần Phàm, không ai dám mở miệng, hiện trường tĩnh lặng im phăng phắc.

Điền Thảo cũng đã ngừng khóc, nàng ngẩng đầu lên. ánh mắt mở to ngắm nhìn thân ảnh khôi ngô trước mắt. trong lòng cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phàm di chuyển bước chân, hướng Trịnh Gia Hào đi tới. Một bước, hai bước, ba bước...

Nhìn Trần Phàm đang hướng chính mình đi tới, vẻ hung hăng càn quấy cùng cuồng vọng của Trịnh Gia Hào trước trận đua xe nhất thời đã biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi. Một loại cảm giác sợ hãi bao trùm lên nội tâm của hắn. hắn muốn lùi về phía sau. muốn chạy trốn, nhưng dưới chân phảng phất nặng ngàn cân, không thể dịch chuyển dù là mảy may.

“Là mày thắng được trận đua xe lúc trước, đúng không?” Trần Phàm đi tới trước người Trịnh Gia Hào, híp mắt hỏi.

Trịnh Gia Hào tựa hồ đã thật sự bị dọa. hắn theo bản năng gật gật đầu. lúc sau lại cảm thấy được không ổn, muốn mở miệng biện giải cái gì đó.

Nhưng Trần Phàm đã không cho hắn cơ hội này, lại hỏi tiếp: “Vừa rồi tao nghe mày nói, mày không chỉ muốn tự mình chơi Điền Thảo, mà còn muốn cho đám người phía sau mày luân Điền Thảo, cuối cùng còn muốn đem Điền Thảo đưa tới hộp đêm dơ bẩn nhất khu này, đúng không?”

Thân thể Trịnh Gia Hào kịch liệt run rẩy, khẩn trương không biết nên trả lời như thế nào.

“Trả lời tao!” Trần Phàm đột nhiên giận dữ gầm lên.

Trịnh Gia Hào sợ tới mức đặt mông ngồi bịch xuống dưới đất. diễn cảm nhìn qua như đã sắp khóc, hàm răng của hắn run cầm cập, trong ngữ khí đã tràn ngập hương vị cầu xin tha thứ: “Đúng...thực xin lỗi. tôi...tôi không biết nàng cùng ngài nhận thức, nếu tôi...”

“Nếu mày biết nàng nhận thức tao, mày sẽ không làm như vậy, đúng không?” Trần Phàm nở nụ cười, chỉ là không có người nào trông thấy nét tươi cười của hắn. chỉ nghe ra sự tức giận không thế che giấu trong giọng nói của hắn: “ông già tụi mày có tiền có quyền, có địa vị, cho nên tụi mày có thể vì tâm tình khó chịu liền muốn đi hãm hiếp một cô gái trẻ vô tội!”

“Tụi mày còn có thể đem cô bé kia trở thành tiền đặt cược đua xe của tụi mày. Sự sợ hãi cùng bất lực của nàng tụi mày sẽ không để ý. Ngược lại, nàng biểu hiện càng sợ hãi, tụi mày sẽ càng vui vẻ. càng có cảm giác thành tựu. Tao nói đúng chứ?” Trần Phàm nói xong lời cuối cùng, ánh mắt băng sương đảo thoáng qua trên mặt đám người Trịnh Gia Hào.

Giờ khắc này, không người nào dám nhìn thẳng vào hai mắt của Trần Phàm, cũng không người nào biết Trần Phàm muốn làm gì.

“Nói cho tao biết, là ai đưa ra ý kiến muốn luân Điền Thảo đầu tiên?” Trần Phàm chậm rãi ngồi xổm người xuống, vỗ nhè nhẹ lên gương mặt tái nhợt của Trịnh Gia Hào, trầm giọng hỏi.

Thân thể Trịnh Gia Hào kịch liệt run rẩy, chất lỏng màu vàng nhiễm ướt quần của hắn. thần tình hắn sợ hãi chỉ vào Tạ Lỗi. dùng sức nuốt nước bọt. nói: “Là.. .là.. .hắn.”

Sắc mặt Tạ Lỗi cuồng biến. theo bản năng mắng: “Trịnh Gia Hào, mày là Vương bát đản. con mẹ nó một chút khí khái cũng đều không có?”

“Mày rất có khí khái sao?” Trần Phàm chậm rãi đứng lên, nhìn Tạ Lỗi hỏi.

Đối mặt một thân khí tức nguy hiểm của Trần Phàm, sắc mặt Tạ Lỗi thật khó coi, nhưng so với những tên ăn chơi trác táng khác mà nói. hắn còn thoáng trấn định hơn một ít. chỉ thấy hắn cố nén nội tâm sợ hãi. cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ông dám đem tất cả chúng ta giết sao?”

Đồng dạng là dân ăn chơi trác táng, nhưng cũng phân ba bảy loại, khí phách của Sở Qua không phải những tên công tử ăn chơi khác có thể so sánh, đồng dạng. Tạ Lỗi so với những tên công tử ăn chơi khác lại càng thêm âm hiểm hơn. Hắn xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ chịu qua hun đúc, vô luận tầm mắt hay chỉ số thông minh cũng không hề kém cỏi. hắn nhìn ra được Trần Phàm là người mà hắn không thể trêu chọc nổi. nhưng đồng dạng, hắn cũng không tin Trần Phàm thật có can đảm giết chết hết bọn hắn!

Trong bọn hắn bất cử thế lực của gia đình nào lôi ra. có lẽ ở trong giới thượng lưu đông đảo tại Đông Hải cũng không thể nhấc lên kinh đào sóng lớn. nhưng nếu toàn bộ thế lực các gia đình tập trung lại cùng một chỗ, thì tuyệt đối sẽ là một cỗ thế lực làm cho bất luận kẻ nào cũng đều không dám coi thường. Tạ Lỗi nhận định điểm này, cho nên hắn thông minh nói ra. theo hắn xem ra, chỉ cần bọn hắn liên kết cùng một chỗ, Trần Phàm vị tất đã dám làm gì bọn hắn.

Quả nhiên, Tạ Lỗi vừa thốt lên xong, lập tức khiến cho đám công tử ăn chơi giống như bắt được một cọng rơm rạ cuối cùng, bọn hắn vội vàng báo ra thế lực sau lưng của gia đình mình.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí yên tĩnh nguyên bán liền bị phá vỡ, đám công tử ăn chơi báo ra bối cảnh xong, đám nhân sĩ xã hội thượng lưu vây xem chung quanh liền sôi nổi nghị luận, dù là vẻ mặt Hà Lão Lục cũng tràn đầy kinh ngạc!

Theo Hà Lão Lục xem ra, nếu đám công tử ăn chơi trác táng toàn bộ đều chết hết ở chỗ này, tạm không nói đến Trần Phàm, hắn là người đầu tiên không thể chịu nổi!

Trong lòng hiện lên suy nghĩ này, nhưng Hà Lão Lục cũng không tiếp tục đứng ra ngăn cản. theo hắn xem. Tạ Lỗi nói rất đúng. Trần Phàm tuyệt đối sẽ không dám làm gì.

Theo ý nào đó mà nói, Tạ Lỗi nghĩ đúng, nhưng...hắn đã đánh giá thấp Trần Phàm rồi.

“Mày thực thông minh. nhưng...người thông minh thưởng thưởng luôn bị chết sớm!”

Khi nói chuyện, Trần Phàm Ngay tại chỗ nhảy chồm lên, giống như một đầu dã thú phóng ra, nháy mắt lao tới trước người Tạ Lỗi, vung chân phải ra!

Hô! Hô!

Nương theo lực lượng của cú bật. tốc độ một cước này của Trần Phàm phải nói là nhanh như thiểm điện, lực lượng khủng bố mang theo những tiếng xé gió. Mọi người chi kịp nhìn thấy một bóng cước hoa lên.

Tạ Lỗi liền thấy giữa hai chân mình truyền đến cảm giác lạnh lẽo, muốn lùi về phía sau. Nhưng là...đã muộn!

“Phanh!”

Chân phải của Trần Phàm hung hăng đạp thẳng vào giữa hai chân Tạ Lỗi. lực lượng khủng bố trực tiếp đem Tạ Lỗi đánh bay ra ngoài.

“Ngao!”

Trên không trung, Tạ Lỗi theo bản năng ôm lấy giữa hai chân, múi cơ trên khuôn mặt đã hoàn toàn vặn vẹo lại thành một đoàn, phát ra một tiếng tru tê tâm liệt phế.

Tiếng tru phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, khiến cho đám công tử ăn chơi trác táng còn lại sợ đến mức choáng váng tâm thần, chấn kinh tuyệt đại đa số người tại hiện trường!

Nhưng Dai Fu ngồi trong chiếc Busatti Veyron lại mang theo diễn cảm bình tĩnh nói: “Đây chỉ là sự khởi đầu mà thôi.”

Chu Duẫn

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 599

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.