Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái do Đồ Tể bồi dưỡng

Phiên bản Dịch · 2743 chữ

Ngành bất động sản trải qua chín năm sục sôi, chính Phủ liên tục đưa ra chính sách ngăn chặn giá cả bất động sản tăng cao, cùng những chính sách phối hợp liên tục, nên cuối cùng đã làm cho giá cả ngành bất động sản ổn định lại.

Nhưng...

Cho dù là như vậy, thì vẫn có những khu ở một số thành phố, giá cả bất động sản tăng cao đến dọa người.

Hàng Châu có danh xưng là thành phố thiên đường, cũng nằm trong số này.

Trong vài năm gần đây, sau khi những tiểu khu dân cư xa hoa được thịnh hành ở các thành phố lớn, thì ngành bất động sản ở Hàng Châu lâu nay vốn là đầu lĩnh đương nhiên cũng không cam chịu rớt lại phía sau.

Phi Thúy Thành là khu nhà giàu do tập đoàn Cao Tường đầu tư xây dựng ở Hàng Châu, ý đồ là muốn ganh đua cao thấp cùng với khu Cửu Khê Mân Côi Viên.

Đối với người bình thường mà nói, một căn nhà rộng chừng trăm mét vuông, cũng đủ khiến cho bọn họ đau đầu, phải làm việc mệt nhọc suốt đời không nói, mà còn phải ăn mặc thực tiết kiệm mới mua nổi.

Còn đối với những người giàu, đừng nói là một căn nhà rộng chừng trăm mét vuông, thậm chí là cả tòa biệt thự trị giá hơn triệu, muốn mua cũng đều không thành vấn đề.

Điều này có thể nhìn ra từ tình hình tiêu thụ nóng bỏng của Phi Thúy Thành.

Vào sáng sớm thứ bảy, khi tòa lầu của công ty tiêu thụ Phi Thúy Thành mở ra không bao lâu, thì từng chiếc xe hơi đã lần lượt dừng ngay trước cửa.

Trong bãi đỗ xe rộng lớn, đang dừng rất nhiều các loại xe hơi xa xỉ, những chiếc BMW dừng ở trong bãi tuyệt không hề có chút nổi bật, ngay cả Bentley, Maybach nhìn mãi cũng thành quen mất, thậm chí có cả xe vua Rolls - Royce.

Vừa nhìn qua, tựa như một buổi triển lãm xe hơi đắt giá, chỉ là thiếu khuyết những nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp mê người mà thôi.

Hoặc là phú hào mang theo tiểu tình nhân, hay là phú bà mang theo tiểu bạch kiểm, có khi là vợ chồng đi chung, đôi khi lại là phú nhị đại mang theo bạn gái xinh đẹp...

Khi một nhóm khách nhân tiến vào tòa lầu, cả tòa lầu trở nên náo nhiệt, những nhân viên bán hàng mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, mang tất chân cùng giày cao gót trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp, kiên nhẫn và nghiêm túc giới thiệu từng ngôi nhà bên trong Phi Thúy Thành thật tỉ mỉ cho các khách nhân nghe.

Đối diện cùng những nhân viên bán hàng với gương mặt tươi cười đầy chức nghiệp, những tình phụ hoặc tiểu bạch kiêm bên cạnh phú hào hay phú bà chẳng những không hề cảm thấy tự ti, mà còn lộ ra bộ dáng đắc chí vênh váo.

Đối với niên đại chỉ cười nghèo mà không cười xướng (ý nói là người ăn bám), loại chuyện này mỗi ngày đều trình diễn trong mỗi thành thị khác nhau.

Tình phụ lẫn tiểu bạch kiểm đi theo bên cạnh phú hào hay phú bà, bọn họ rất có tiền, thậm chí là rất nhiều tiền.

Tiền, sẽ làm cho một con người tự ti luôn luôn đứng thẳng sống lưng.

Tiền, sẽ giúp cho người ta tìm được cái thứ gì đó gọi là "tự tin"!

Cho nên...bọn hắn cũng không hề cảm thấy bản thân mình thấp kém hơn những nhân viên bán hàng bỏ công sức ra kiếm lấy đồng tiền chân chính để duy trì sinh tồn.

Ngược lại, theo những gã tiểu bạch kiểm xem ra, chỉ cần bọn hắn nguyện ý, bọn hắn có thể lấy được đồng tiền từ trong tay của những phú bà kia đem những nhân viên bán hàng này, ném lên trên giường, mà nhóm tình phụ của phú hào thì lại cho rằng, những nhân viên bán hàng này đối mặt với tiền tài dụ hoặc, vị tất đã có thể sánh bằng các nàng. Tương phản dù cho các nữ nhân viên bán hàng có muốn làm như các nàng, cũng chưa chắc đã có vốn liếng để làm.

Nhưng...Khi bọn hắn nhìn thấy cô gái trẻ đang đứng giữa đại sảnh, thì cảm giác tự hào khi mình có nhiều tiền, đã lập tức biến mất.

Đó là một cô gái trẻ có bím tóc đuôi ngựa.

Cô gái này cùng những nữ nhân viên bán hàng giống nhau, mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn, tất chân và đôi giày cao gót màu đen.

Trên mặt của nàng đồng dạng cũng lộ ra dáng tươi cười chức nghiệp.

Chỉ có một bất đồng duy nhất giữa nàng và những nữ nhân viên bán hàng chính là - đối diện với những người đứng trên đỉnh xã hội thì nụ cười của nàng không hề có chút hương vị hèn mọn nào. Tương phản trên người nàng còn tản mát ra một cỗ tự tin không gì sánh kịp, vẻ tự tin làm cho những gã tiểu bạch kiểm thực không thoải mái, đồng dạng vẻ tự tin cũng làm cho nhóm tình phụ của phú hào phải than thở sợ hãi không dứt.

Bởi vì khi ánh mắt của nàng nhìn về phía những người giàu có, thì đều nhìn thẳng, mà không phải ngẩng đầu nhìn lên.

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được vẻ bất khuất trong mắt nàng, hoặc có thể nói là sự kiêu ngạo.

Phần kiêu ngạo kia, cũng giống như cái bím tóc đuôi ngựa đang nằm lẳng lặng ở trên đầu vai của nàng, rực rỡ lóa mắt!

Phần kiêu ngạo kia, nàng đã duy trì suốt mười bảy năm qua.

Phần kiêu ngạo kia, là nàng dùng sự cố gắng của mình để đánh đổi lấy.

- Tòa biệt thự này nằm ở đoạn đường tốt nhất Phi Thúy Thành, ở gần ven hồ, nương theo cửa sổ có thể ngắm nhìn ra ngoài hồ, nếu ngồi du thuyền đến đảo nghỉ mát ngay trung tâm hồ sẽ chẳng tốn bao nhiêu lâu thời gian...

Cũng giống như ngày thường, gương mặt Điền Thảo mỉm cười, mồm miệng lanh lợi giới thiệu cho một phú hào về tòa biệt thự nằm trong khu vực Phi Thúy Thành.

Khác với những phú hào mang theo tình nhân đi tới, lúc này xuất hiện ngay trước mắt Điền Thảo là một lão nhân tóc bạc trắng tuổi tác đã cao.

Lão nhân khoanh tay mà đứng, vẻ thong dong tùy ý làm cho người ta cảm giác được một loại khí thế thượng vị giả.

Những phú hào chung quanh nhìn thấy lão già đứng nơi đó, cũng không dám tiến lên, mà tính toán đợi lão giả xem xong mới đến ngắm nhìn mấy tòa biệt thự được xưng là đắt nhất Phi Thúy Thành.

Bởi vì...giờ này khắc này, đứng ở ngay trước người Điền Thảo chính là người cầm quyền Phó gia, chủ sở hữu công ty bất động sản ôn Châu - Phó Trần!

Lúc trước, Trần Phàm diệt trừ phân bộ Thanh bang ở Hàng Châu, Phó Trần tự mình dẫn người đến giải thích bồi tội với Trần Phàm, cuối cùng làm cho Tần Tư Nhiên phải quỳ xuống nhận sai trước mặt Tiêu Phong.

Nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến thanh danh của Phó Trần ở tỉnh Chiết Giang, thậm chí là cả phía nam bán quốc. Nhất là từ sau khi thân phận của Trần Phàm trồi lên mặt nước, thì rất nhiều người đều âm thầm cảm thán ánh mắt của Phó Trần đúng là ngoan độc, sớm đã nhìn ra Trần Phàm không hề đơn giản.

Nhìn thấy Điền Thảo niềm nở giới thiệu chi tiết về tòa biệt thự kia xong, Phó Trần mỉm cười:

- Đã sớm nghe nói qua gần đây Hàng Châu xuất hiện một quán quân tiêu thụ bất động sản Hàng Châu, hôm nay vừa thấy quả nhiên là không sai.

Đối diện với nhân vật chỉ cần giậm chân một cái, là thương giới Chiết Giang liền phải run rẩy, Điền Thảo vẫn giữ vẻ mặt niềm nở, không kiêu không gấp, không vui không giận.

- Cô gái nhỏ, lấy năng lực của cô làm một nhân viên bán hàng quả thật đúng là nhân tài không được trọng dụng...

Thấy Điền Thảo không nói lời nào, Phó Trần khẽ mỉm cười nói:

- Nếu như cô nguyện ý, có thể đến tập đoàn Lục Thành nhậm chức, bắt đầu từ chức vụ trợ lý tông giám đốc kinh doanh, mức lương khởi đầu một năm trăm vạn đồng, trong vòng ba năm sẽ thăng chức phó giám đốc kinh doanh, như thế nào?

Phó Trần đích thân tới đây, là muốn đào tường khoét vách sao?

Nghe Phó Trần nói, những người giàu có chung quanh vô cùng kinh ngạc, mà đám nhân viên bán hàng thì lại lộ ra biểu tình hâm mộ cùng ghen tỵ.

Hâm mộ Điền Thảo một bước lên trời!

- Tiên sinh, tôi làm việc ở tập đoàn Cao Tường rất vui vẻ, cảm ơn ý tốt của ngài.

Điền Thảo mỉm cười cự tuyệt.

Oanh!

Có lẽ không ai nghĩ đến Điền Thảo sẽ cự tuyệt.

Thậm chí...ngay cả Phó Trần cũng không nghĩ tới.

Nhận thấy được trong con ngươi Điền Thảo toát ra vẻ hờ hững, Phó Trần lắc đầu cười khổ, không nói thêm gì nữa, mà tiếp tục quan sát những tòa biệt thự khác.

Còn bên cạnh những người giàu có kia, đám tình phụ lại dùng ánh mắt quái dị nhìn Điền Thảo, cảm giác giống như đang muốn nói: Đầu óc cô bị bệnh hay sao?

Có bệnh hay không, chỉ riêng Điền Thảo mới biết.

Tiêu thụ, đây là bài học đầu tiên khi nàng đến cơ sở thực tập.

Vì đạt tới mục đích thực tập, công ty chi nhánh của tập đoàn Cao Tường tại Chiết Giang ngoại trừ cha của Tiêu Phong là Tiêu Viễn Sơn ra, không có ai biết thân phận chân thật của Điền Thảo.

Đối với Điền Thảo mà nói, lời mời của Phó Trần chỉ là một bàn nhạc đệm, kế tiếp nàng vẫn dùng thái độ như khi đối diện với Phó Trần tiếp đãi khách nhân khác.

Đợi tới mười một giờ rưỡi trưa, nàng bán ra được hơn mười hai tòa biệt thự, trị giá gần tám triệu.

Đối với kết quả này, ánh mắt toàn bộ nhân viên bán hàng khi nhìn về phía Điền Thảo cũng không hề cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì trong một tháng qua, Điền Thảo từ một căn nhà thật bình thường đến khu biệt thự Phi Thúy Thành, công trạng khi tiêu thụ luôn luôn xếp hàng thứ nhất trong công ty chi nhánh của tập đoàn, vì thế nàng được danh xưng là quán quân tiêu thụ Hàng Châu.

Khác với những khu biệt thự khác. Phi Thúy Thành được tạo ra dành riêng cho nhân sĩ phú quý, giá cả xa xỉ, người thường ngay cả dũng khí nhìn ngắm khu vực này cũng đều không có, vì thế tiến đến ngắm nghía trên cơ bản đều là nhân sĩ phú quý.

Mà những nhân sĩ phú quý này bình thường rất ít tới xem nhà ở ngay giờ cơm trưa, dù sao đối với bọn hắn mà nói, bàn ăn mới là một trong những nơi bàn chuyện làm ăn tốt nhất.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không đem cơ hội quý giá như thế lãng phí cho việc đi xem nhà.

Vào lúc mười một giờ rưỡi, cả tòa lầu trở nên quạnh quẽ, mọi người đang chuẩn bị đi dùng cơm trưa.

- Tiểu Thảo, ăn trước một chút gì đi, phỏng chừng sẽ không còn khách đến xem nhà đâu.

Một nhân viên bán hàng nhìn về phía Điền Thảo ngoắc tay nói.

- Cô đi trước đi, tôi chờ tới mười hai giờ mới đi.

Điền Thảo mỉm cười đáp.

Nghe Điền Thảo nói như thế, nhân viên bán hàng kia cũng không nói thêm gì nữa.

Sau đó, ngay khi nàng vừa chuẩn bị đi ăn cơm, thì chợt nhìn thấy một thanh niên khí độ bất phàm ăn mặc trang trọng, tay ôm theo một bó hoa tươi đi vào bên trong đại sảnh.

Dù bao nhiêu ngày qua, nữ nhân viên bán hàng kia mỗi ngày đều nhìn thấy người thanh niên này ôm bó hoa tươi đi vào trong đại sảnh, nhưng nàng vẫn không hề dám lãnh đạm, mà lập tức dừng bước mỉm cười nói:

- Tiên sinh, chào ngài...

Không để ý tới nàng, người thanh niên cũng không nhìn nàng, mà vội vàng đi tới bên cạnh Điền Thảo, vẻ mặt tự tin nở nụ cười mê người nói:

- Điền tiếu thư, hôm nay có thể mời cô cùng dùng cơm trưa hay không?

Khi nói chuyện, người thanh niên đem bó hoa tulip màu tím vừa mua trong cửa hàng, đưa tới trước người Điền Thảo.

- Thực xin lỗi tiên sinh, dựa theo công ty quy định, chúng tôi chỉ có ba mươi phút dùng cơm, cho nên tôi không thể thỏa mãn được yêu cầu của ngài.

Vừa quan sát người thanh niên hơn mười ngày đều liên tục đến đây mời mình đi dùng cơm. Điền Thảo bình tĩnh cự tuyệt.

- Không sao.

Lại một lần nữa bị cự tuyệt, lòng tự tin của người thanh niên đã gặp đả kích nghiêm trọng, thoáng do dự một chút, rốt cục hắn lựa chọn thà ra đòn sát thủ:

- Tôi đã từng giao tiếp vài lần cùng Tiêu Viễn Sơn, nếu như cô sợ trái với quy định công ty, tôi sẽ gọi điện nói với ông ta một tiếng, hẳn là ông ấy sẽ không cự tuyệt yêu cầu nhỏ này của tôi đâu.

Trong đại sảnh yên tĩnh, lời nói của người thanh niên có chút vang dội.

Hắn vừa thốt lên xong, thần tình nữ nhân viên bán hàng vẫn còn đang đứng yên chợt kinh hãi - nàng cũng biết người thanh niên này lái xe treo biển số của thành ủy, nhận định thân phận hắn sẽ không đơn giản, lại thật không ngờ hắn chẳng những nhận thức Tiêu Viễn Sơn, hơn nữa tựa hồ Tiêu Viễn Sơn cũng không dám lãnh đạm với hắn.

Khóe mắt nhìn thấy vẻ khiếp sợ của nữ nhân viên bán hàng, nụ cười trên mặt người thanh niên càng tự tin thêm.

Hiện giờ hắn đang công tác trong thành ủy Hàng Châu, ngẫu nhiên đọc được tin tức trên báo nói về Điền Thảo, lập tức ái mộ, cho nên đã phát ra thế công mãnh liệt đối với Điền Thảo.

Có lẽ, do nguyên nhân quá mức tự tin đối với mình, mà ngay từ ban đầu cho tới bây giờ hắn cũng không hề lộ ra thân phận, cũng không bày ra bộ dáng quan nhị đại. Nhưng liên tục thất bại làm cho lòng kiên nhẫn của hắn biến mất, hắn lựa chọn một loại phương thức khác đặt bài.

Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn đặt bài xuống, lộ ra thân phận chân chính, thành phố Hàng Châu, thậm chí là cả tỉnh Chiết Giang, sẽ không có bao nhiêu phụ nữ muốn cự tuyệt hắn.

Bởi vì...cha của hắn chính là người nắm quyền thứ hai của Chiết Giang, Tưởng Cương!

Tưởng đại công tử.

Thân phận này đủ khiến cho tuyệt đại bộ phận thiếu nữ ở Chiết Giang giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bay về phía hắn.

Nhưng...

Cô gái có bím tóc đuôi ngựa này, lại không thuộc về số người đó.

Bởi vì nàng có lòng kiêu ngạo riêng của mình.

Cũng bởi vì, nàng là cô gái mà Đồ Tể khuynh tâm bồi dưỡng!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 438

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.