Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai đùa chết ai?

Phiên bản Dịch · 2395 chữ

London là thành phố lớn nhất và có cảng lớn nhất ở Anh quốc, là thành phố lớn nhất Châu Âu và cũng là một trong bốn thành phố cấp thế giới khắp toàn cầu, cùng New York của Mỹ, Paris của Pháp, Tokyo của Nhật Bản được xưng là bốn thành phố lớn nhất trên thế giới.

London được dòng nước ấm cùng gió tây của bắc Đại Tây Dương ảnh hưởng, vì tầng khí hậu biển ôn đới, nên bầu trời London thường xuyên bao phủ một tầng sương mù.

Danh xưng thành phố sương mù chính bởi vậy mà có.

Vào buổi trưa, ánh mặt trời bị sương mù che khuất chậm rãi nhô ra, ánh sáng dịu dàng rực rỡ xuyên thấu qua tầng tầng sương mù ngăn trở, rơi xuống khắp các ngõ ngách trên đường phố ở London, làm cho bầu không khí vốn đang âm lãnh lại có thêm một tia ấm áp.

Đây là một ngày nắng thật hiếm hoi.

Vào giữa trưa, một chiếc máy bay cất cánh từ Đông Hải đúng giờ đáp xuống sân bay London.

Trên đường băng sân bay, mười mấy giáo viên cùng sinh viên đại học Cambridae được hiệu trưởng dẫn dắt cùng vài quan chức thành phố London, giơ biểu ngữ chờ đợi nhóm giáo viên và sinh viên trường đại học Đông Hải xuống máy bay.

Rất nhanh, do Tần An dẫn đầu, tính cả Trần Phàm, đoàn giao lưu hơn trăm người của đại học Đông Hải theo thứ tự lần lượt trên máy bay đi xuống.

Khi nhìn thấy nhóm giáo viên cùng sinh viên trường đại học Cambriae mặc trang phục thống nhất đang đứng thành một hình vuông lẳng lặng chờ đợi đoàn người mình, thì nhóm giáo viên cùng sinh viên đại học Đông Hải hưng phấn không thôi, đồng thời cũng âm thầm cảm thán, trường đại học cao cấp như đại học Cambriae, vốn có nội tình, hoàn toàn không phải trường đại học Đông Hải có đủ khả năng so sánh.

Trên đường băng, ngoại trừ nhóm giáo viên sinh viên của đại học Cambriae, còn có quan chức thành phố London, cùng với phóng viên của mấy đài truyền thông.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Tần An sáng như gương: tất cả chuyện này đều nhờ vào công lao của Trần Phàm!

Nếu không phải Trần Phàm lợi dụng quan hệ với gia tộc Kerner Er, trường đại học Đông Hải căn bản không có tư cách cùng đại học đỉnh cấp như Cambriae tiến hành giao lưu, đừng nói tới việc đối phương dùng nghi thức long trọng như vậy hoan nghênh đoàn người mình.

Chờ khi Tần An mang theo mấy vị lãnh đạo trong ban giám hiệu của trường đại học Đông Hải đi xuống máy bay, hiệu trưởng trường đại học Cambriae cùng quan chức thành phố London mang theo mười mấy giáo viên và sinh viên cùng tiến lên đón chào, mỉm cười hàn huyên trò chuyện.

Là sinh viên đại biểu, nên Trần Phàm cũng không đi theo bên cạnh Tần An, cũng không đi trước đoàn giao lưu, mà đi ở phía sau cùng.

Vào ngày hôm nay, hắn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, bên trong là áo trắng, cả người tràn đầy vẻ khí khái anh hùng.

Dưới ánh mặt trời, hắn cũng không giống như các sinh viên khác, đem ánh mắt nhìn về phía Tần An, hiệu trưởng trường đại học Cambriae cùng quan chức London đang chào hỏi nhau, mà cực nhanh ở trong nhóm người của trường đại học Cambriae, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.

Một lát sau, Trần Phàm phát hiện không thấy Dai Fu có mặt trong đoàn đại biểu hoan nghênh của trường đại học Cambriae.

Điều này không khỏi làm cho Trần Phàm nhíu mày, thần tình nghi hoặc.

Bởi vì trước khi lên máy bay, hắn nhận được điện thoại của Dai Fu, ở trong điện thoại Dai Fu thông báo sẽ đích thân tới đón máy bay.

Cho đến nay, Dai Fu vẫn là một người phụ nữ luôn giữ lời.

Cũng chính bởi vì như vậy, nên Trần Phàm mới nghi hoặc.

Trong lúc đang nghi hoặc, thì đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải cũng đã xuống hết bên dưới. Tần An và đối phương cũng đã chào hỏi xong, đang đi về hướng xe bus.

Trong lúc nhất thời, hai nhỏm người của hai trường đại học đã dung hợp thành một đoàn.

Là chủ nhà, sinh viên trường đại học Cambriae cũng biểu hiện đầy đủ nhiệt tình, sau khi họ đến gần liền chủ động tiếp xúc chào hỏi làm quen, hơn nữa cũng không dùng tiếng Anh giao lưu, mà dùng Trung văn phi thường lưu loát.

Điều này làm cho đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải vì được sủng ái mà trở nên lo sợ.

Vì tận lực muốn hoạt động giao lưu lần này được thành công viên mãn, lúc Tần An lựa chọn giáo viên cùng sinh viên tham gia hành trình giao lưu, tiêu chuẩn thứ nhất chính là khả năng dùng Anh ngữ của họ.

Vì thế đối diện với những tinh anh trong trường đại học Cambriae, đám sinh viên giáo viên trường đại học Đông Hải vốn định dùng tiếng Anh nói chuyện, hiện giờ thấy đối phương nói Trung văn, cũng không tiếp tục giả vờ ra vẻ.

Còn Trần Phàm thì lại khác hẳn.

Sở dĩ hắn đến Anh quốc, thứ nhất là bởi vì Tần An yêu cầu.

Hiển nhiên Tần An cũng rõ ràng, hoạt động giao lưu lần này là do một tay Trần Phàm thông qua mạng lưới quan hệ với gia tộc Kerner Er mà thúc đẩy.

Nói khó nghe hơn chính là bốn trường đại học đỉnh cấp cùng quan chức ngành giáo dục Anh quốc vì nể thể diện của gia tộc Kerner Er nên mới đồng ý giao lưu cùng một trường đại học nhất lưu ở Trung quốc như Đông Hải.

Dưới tình hình này, nếu như không có Trần Phàm đến trấn thủ, thì tâm lý của Tần An vẫn không dám nắm chắc.

Tiếp theo, đó là do bản thân Trần Phàm muốn tự mình đến Anh quốc gặp mặt Dai Fu, thuận tiện làm điều gì đó cho nàng.

Dù sao trong thời gian qua, Dai Fu đã từng trợ giúp hắn rất nhiều.

Hiện giờ Dai Fu không đến đón máy bay y theo lời hẹn, làm trong lòng Trần Phàm tràn ngập nghi hoặc. Đồng thời tự nhiên không có hứng thú làm quen với sinh viên trường đại học Cambriae, như mọi người trong đoàn.

Hắn cúi đầu suy tư một phen, âm thầm quyết định, một hồi sau khi tới khách sạn, sẽ lập tức liên hệ Kroff.

- Hi. Trần tiên sinh, hoan nghênh đã tới Anh quốc.

Bỗng nhiên một thanh âm trầm bổng từ phía trước truyền đến.

Nghe được thanh âm này, Trần Phàm vừa ngẩng đầu lên, thì rõ ràng phát hiện mình đã rơi xuống phía sau đoàn người khá xa.

Phía trước có một gã thanh niên tóc quăn đeo kính gọng vàng, mặc trang phục phong cách England mang theo hai gã thanh niên cùng tuổi hướng Trần Phàm đi tới.

Lúc bọn hắn đi đường, thủy chung ngẩng cao đầu, theo thói quen dùng ánh mắt bề trên nhìn xuống Trần Phàm, miệng hơi cong lên, toát ra độ cong khinh thường, cảm giác như chỉ hận không lập tức vểnh lên tận bầu trời.

Nhận thấy được ý xấu trong con ngươi của ba gã thanh niên, Trần Phàm khẽ nhíu mày, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người gã tóc quăn cầm đầu.

- Grimm là gì của cậu?

Sau một giây đồng hồ, Trần Phàm mở miệng dò hỏi.

Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, gã thanh niên tóc quăn đeo kính cùng hai người kia đều sửng sốt, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc.

- Ánh mắt không tệ lắm.

Gã thanh niên tóc quăn cầm đầu hất hàm nói:

- Tao là em trai của Grimm. Holl Michelle!

Vừa nói xong, vẻ mặt Holl đầy nét kiêu ngạo.

Holl chữ này ngụ ý như "quang vinh của anh hùng".

Holl xuất thân từ gia tộc Michelle, luôn luôn vì gia tộc cùng tên tuổi của mình mà cảm thấy kiêu ngạo!

- Nha.

Nghe được Holl dương dương tự đắc giới thiệu, Trần Phàm nga một tiếng, lại bước về phía trước.

Thái độ lãnh đạm của Trần Phàm làm ba người kia thực không ưa thích.

Là những quý tộc trong trường đại học Cambriae, thậm chí giới xã hội thượng lưu ở Anh quốc, bọn hắn chưa từng bị người nào lãnh đạm qua như thế!

- Chậm đã!

Vừa khó chịu, Holl đưa tay ngăn cản bước chân Trần Phàm.

- Có chuyện gì sao?

Gương mặt Trần Phàm bình tĩnh nhìn Holl từ sau khi Holl báo ra tên của mình, hắn liền biết ba người đến gần mình chẳng hề có lòng tốt gì.

- Tao thấy vừa rồi mày nhìn xung quanh tìm người, mày đang tìm à dâm phụ Dai Fu Kerner Er kia sao?

Giọng nói Holl hằn học.

Chân mày Trần Phàm hơi nhíu lại:

- Điều này có quan hệ tới cậu sao?

- Đương nhiên!

Holl cười lạnh nói:

- Thiếu gia sở dĩ lãng phí thời gian quý báu đến nghênh đón đám khi từ Trung Quốc tới như tụi bay, chỉ là vì nói cho mày biết, dâm phụ Dai Fu kia vốn quả thật muốn tới đón máy bay, bất quá thực đáng tiếc, cô ta sắp trở thành nữ nhân của anh trai tao rồi, cho nên không có thời gian đến gặp mày nữa.

- Tụi bay nói xem, tao nói đúng không?

Holl nói xong, cố ý hướng đồng bạn bên cạnh hỏi.

- Holl anh của mày nhất định sẽ khiến cho dâm phụ kia phải ở trên giường quỳ xuống cầu xin tha thứ!

- Ha ha!

Trong lúc nhất thời cả ba người cùng cất tiếng cười khoái chí.

Mà Trần Phàm thì khẽ nheo mắt lại.

- Con khi này, nói thật tao rất bội phục dũng khí của mày.

Nhìn thấy trong con ngươi Trần Phàm hiện lên vẻ tức giận, vẻ mặt Holl cũng không sợ hãi, cười lạnh nói:

- Mày sẽ bị anh trai tao đùa chết ở Anh quốc.

- Vậy sao?

Trần Phàm không cho là đúng cười lạnh:

- Chúng ta cứ nhìn xem, rốt cục là ai đùa chết ai.

- Mẹ nó! Thằng khi chết tiệt này thật sự là quá kiêu ngạo!

Thái độ của Trần Phàm đã khơi dậy vẻ bất mãn của hai tên đồng bạn Holl.

Holl lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Phàm, cười lạnh nói:

- Không bao lâu sau, nó sẽ biến thành một con chó chết mà thôi!

Vừa nói xong, ba người cũng không đi theo đoàn người, mà rời sân bay, đi về phía ba chiếc xe thể thao.

Oanh long!

Nửa phút sau, nương theo ba tiếng ầm vang, ba chiếc xe thể thao đồng thời khởi động, hung hăng càn quấy lao vút ra khỏi đường băng sân bay.

Ngồi trong xe bus, Trần Phàm nhìn theo phương hướng ba chiếc xe biến mất, vẻ mặt mang theo biểu tình Trần Phàm như có suy nghĩ.

Bốn mươi phút sau, xe bus chờ đoàn người Trần Phàm đi tới trước cổng một khách sạn năm sao nằm trong khu tài chính thành phố London.

Hiển nhiên, trường đại học Cambriae đã đặt sẵn phòng cho đoàn đại biểu đại học Đông Hải.

Xe bus dừng lại, mọi người theo thứ tự xuống xe, tuy rằng Trần Phàm muốn mau chóng gọi điện cho Kroff hỏi thăm chuyện giữa Dai Fu cùng Grimm, nhưng không nôn nóng giành xuống trước, vẫn trật tự đi ở phía sau.

Sau khi xuống xe, được sự dẫn dắt của các bạn trường đại học Cambriae, Trần Phàm đi theo mọi người vào trong khách sạn.

Cũng giống như nhiều khách sạn năm sao khác, nhỏm người Trần Phàm ở khách sạn có đại sảnh tráng lệ, nơi góc đại sảnh còn có bộ sô pha Italy thật sang quý.

Nhìn thấy đoàn người tiến vào, một gã đàn ông trung niên ngồi trên sô pha thật nhanh đứng dậy, lập tức đi về hướng Trần Phàm.

Trần Phàm nhìn thấy hắn tiến đến, nghĩ nghĩ, chủ động bước đến gần.

- Trần tiên sinh.

Rất nhanh hai người gặp nhau, người trung niên cung kính hành lễ.

Nhìn người trung niên là thủ hạ của Dai Fu cung kính hành lễ với mình, Trần Phàm lập tức hỏi:

- Dai Fu đã xảy ra chuyện ư?

- Ngài cũng biết rồi sao?

Người kia nghe được lời nói của Trần Phàm, chợt cả kinh, sau đó nói:

- Tộc trưởng gia tộc Michelle tự mình dẫn tên hỗn đản Grimm đến tòa thành gia tộc Kerner Er cầu hôn. Kết quả không biết vì nguyên nhân gì mà tộc trưởng đã đáp ứng bọn hắn, hơn nữa ước định ba ngày sau sẽ ở tòa thành gia tộc Kerner tổ chức nghi thức đính hôn!

Bên tai vang lên lời của người đàn ông trung niên, gương mặt Trần Phàm thật khó coi.

- Dai Fu tiểu thư cật lực phản đối, kết quả bị tộc trưởng nhốt trong tòa thành, không thể đi đón ngài.

Người kia lại vội vàng nói:

- Tiểu thư nhờ tôi chuyển cáo ngài. Anh quốc nguy hiểm, ngài phải cẩn thận.

- Trở về nói cho Dai Fu, ba ngày sau, tôi sẽ khiến cho gia tộc Michelle như chó nhà tang cút ra khỏi tòa thành Kerner Er!

Trong con ngươi Trần Phàm hiện lên một tia hàn ý lạnh lẽo...

Dứt lời. Trần Phàm không hề quan tâm tới ba người, lập tức đi lên phía trước, đuổi theo đoàn người.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 465

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.