Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cởi chuông phải tìm người buộc chuông.

Phiên bản Dịch · 2016 chữ

Đời này, em không khả năng chơi đùa tâm cơ với anh!

Bởi vì...anh là người nam nhân đầu tiên chân chính trên ý nghĩa để cho Hoàng Phủ Hồng Trúc động tâm!

Hai câu này giống như kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai Trần Phàm, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hồng Trúc, dưới ánh mặt trời, hắn chứng kiến cặp con ngươi nguyên bản luôn âm lãnh cũng mang theo vẻ chân thành cùng kiên định.

Trầm mặc.

Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.

Không khí trở nên cực kỳ quỷ dị.

Không biết qua bao lâu, Trần Phàm thu hồi ánh mắt, khe khẽ thở dài, hỏi:

- Hồng Trúc, ở trong lòng em, em chuẩn bị đem Hồng Trúc bang phát triển thành cái dạng gì? Tương tự Hắc Kim đế quốc như Thanh bang? Hay là tương tự hắc đạo gia tộc như Bắc Mỹ hoặc Châu Âu?

Hồng Trúc?

Vừa nghe xưng hô thân mặt như thế, cả người Hoàng Phủ Hồng Trúc kịch liệt chấn động!

Đời này, người xưng hô nàng như vậy, trước kia chỉ có Sở Vấn Thiên, mà hiện giờ...lại nhiều hơn một Trần Phàm.

Khi hai chữ này rơi vào trong tai nàng trong nháy mắt, nàng rõ ràng nhận thấy được trong lòng nhộn nhạo lên tia cảm xúc khác thường.

- Hồng Trúc, tôi hi vọng em hiểu được, lấy thể chế quốc gia chúng ta, muốn phát triển trở thành gia tộc Mafia hắc đạo như gia tộc Gambino của Bắc Mỹ, là một chuyện thập phần khó khăn, thậm chí có thể nói là không có khả năng, quốc gia tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh!

Nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói lời nào, Trần Phàm mở miệng lần nữa:

- Mượn Thanh bang Tiết gia đảm đương làm ví dụ. Thanh bang có thể phát triển đến loại tình trạng như bây giờ, là kết quả thời đại, là sự kết hợp giữa hắc bạch hai giới.

- Có thể nói, Thanh bang ngày trước đã đem chiêu số hắc kim đi tới cực hạn! Nói vậy chưởng môn nhân Thanh bang, Tiết Hồ cũng đã ý thức được điểm này, cho nên hắn chuẩn bị bất chước trùm giáo phụ hắc đạo Cangda Địa Ngục Thiên Sứ đi theo chiêu số tẩy trắng, do đó tiến bộ biến thành hắc bang gia tộc. Nhưng đây tuyệt đối không phải là chuyện một hai ngày là có thể làm được! Hắc Kim đế quốc của Thanh bang quấn vào rất nhiều thế lực cùng ích lợi của nhiều người, hơn nữa đề cập tới rất nhiều lĩnh vực trái pháp luật, muốn hoàn toàn tẩy trắng, cơ hồ không có khả năng! Thậm chí, cho dù là Hồng Trúc bang muốn hoàn toàn tẩy trắng, đều là việc cực kỳ không dễ dàng, điều này cần phải hi sinh lợi ích rất lớn.

- Lúc trước mặc dù Sở Vấn Thiên cũng từng dùng chiêu số tẩy trắng, hiệu quả rất không tồi nhưng cuối cùng còn chưa tầy trắng thành công, đây không phải do chính cá nhân hắn không thể buông tha lợi ích đến từ hắc đạo, trên thực tế, lấy thu nhập của tập đoàn Thiên vấn trong bạch đạo, nếu dụng tâm đi làm, đợi một thời gian ti lệ hắc đạo thu nhập sẽ càng ngày càng ít. Chiêu số tẩy trắng của Sở Vấn Thiên có trở ngại lớn nhất chính là đám đại lão của Hồng Trúc bang, bọn hắn hỗn hắc đạo xuất thân, bọn hắn có được hết thảy như ngày hôm nay, đều là liều mạng liếm máu, từng bước một mới tạo ra, suy nghĩ cùng ánh mắt bọn hắn vẫn mãi dừng trong giang hồ, làm cho bọn hắn buông tha thu nhập bên hắc đạo điều này so với việc giết chết bọn hắn còn khó hơn! Bởi vì đối với bọn hắn mà nói, thu nhập hắc đạo không chỉ đại biêu cho ích lợi, còn đại biểu cho thành tựu mà bọn hắn đổi lấy tâm huyết hơn nửa đời người đoạt lấy, cũng là một loại tượng trưng cho địa vị cùng thân phận!

Nguyên bản bị một câu "Hồng Trúc" của Trần Phàm mà khiến cho Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút tâm thần hoảng hốt, ngay từ đầu cũng chưa thực sự chú tâm lắng nghe Trần Phàm nói chuyện, nhưng nghe tới cuối cùng thì đôi môi kiều diễm ướt át hơi mở ra, trên mặt tràn ngập cảm xúc kinh ngạc.

Một châm thấy máu.

Đây là ý tưởng duy nhất trong nội tâm của nàng.

Trần Phàm một châm thấy máu nói ra hiện trạng của Hồng Trúc bang thậm chí cả hắc đạo quốc nội.

- Nói đến thân phận, Hồng Trúc bang ở Đông Hải kỳ thật cũng là một loại tượng trưng địa vị. Nếu tôi không đoán sai, mạng lưới quan hệ bạch đạo của Hồng Trúc bang ngoại trừ xây dựng trên cơ sở ích lợi, trình độ rất lớn cũng bởi vì địa vị của Hồng Trúc bang tại Đông Hải có thể giúp cho rất nhiều người làm một ít chuyện không thể lên được mặt bàn.

Trần Phàm thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc lộ ra biểu tình kinh ngạc, cũng không để ý, mà tiếp tục nói:

- Kỳ thật đây cũng không phải là chuyện xấu...bởi vì cái gọi là tẩy trắng, cũng không phải cần thật sự chân chính trắng, mà là cần đạt tới nông nỗi không phân biệt được đen trắng. Khi phạm tội được phủ thêm áo khoác hợp pháp, làm cho người ta cho dù biết ngươi đang phạm tội lại không cách nào định tội được cho ngươi. Hồng Trúc bang khoảng cách một bước này, kém rất xa.

- Ân.

Hoàng Phủ Hồng Trúc hít một hơi thật sâu, chậm rãi tiêu hóa kinh ngạc trong nội tâm, diễn cảm dần dần khỏi phục lại bình thường, theo sau nhìn Trần Phàm hỏi:

- Làm sao anh lại hiểu biết đến như thế với tổ chức hắc bang?

- Tiếp xúc nhiều thì thấy được nhiều, tự nhiên cũng hiểu được.

Trần Phàm cười nhạt một tiếng, trong con ngươi lại hiện lên vẻ khác thường.

Đúng theo như lời hắn nói, tất cả chuyện này quả thật đều do hắn tự mình cảm nhận được.

Khi còn ở Long Nha, tuy rằng hắn cũng từng xem qua một ít tư liệu của tổ chức hắc bang đại biểu, cũng từng nghiên cứu qua, nhưng rất phiến diện, rất lý luận hóa.

Sau đó hắn rời đi Long Nha, vì lời thề kia giống như một con u linh du đãng ở thế giới ngầm, hắn tiếp xúc rất nhiều tổ chức hắc bạng, kể cả gia tộc Mafia nổi danh ở thế giới ngầm, cũng có tiếp xúc với kể cả những tiểu lưu manh, tự nhiên hiểu biết cực kỳ thấu đáo.

- Nha.

Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng lên tiếng, như có suy nghĩ nhíu mày, cũng không biết suy nghĩ chuyện gì.

- Anh không muốn tiếp nhận Hồng Trúc bang, đúng không?

Vài giây đồng hồ trôi qua, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại ngẩng đầu, nhìn phía Trần Phàm.

Trần Phàm gật gật đầu:

- Quả thật không muốn. Bởi vì bản thân tôi không có nhiều hứng thú đối với hắc bang, tiếp theo, tuy rằng tôi không nhiều liên quan với gia tộc của tôi, nhưng...dù sao tôi cũng là người của Trần gia. Tôi có thể du đãng bên cạnh giang hồ, nhưng không thể chân chính bước vào trong. Một khi...tôi thật sự bước chân vào giang hồ, như vậy sẽ khiến cho rất nhiều hiệu ứng mắc xích xảy ra.

Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng thở dài, cũng không nói chuyện.

- Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là tối trọng yếu. Tôi thật sự không muốn tham dự, là bởi vì tôi cảm thấy được, nếu như em thoát khỏi Hồng Trúc bang, lại dùng loại phương thức cực đoan này quên quá khứ, cố gắng đi ra bóng ma, tôi cũng chưa chắc em có thể thành công.

Trần Phàm nghiêm mặc nói:

- Tục ngữ nói, tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu, điều này thật có đạo lý.

(tiểu tu ở tại thâm sơn, trung tu tại thôn trấn, đại tu tại thành thị).

Sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.

- Chỉ khi em nắm Hồng Trúc bang trong tay đồng thời chân chính nhìn rõ nội tâm của em, nhận rõ tình cảm trong nội tâm, em mới có thể chân chính giải thoát, buông ra.

Trần Phàm nhìn thẳng vào cặp mắt xếch mê người đầy khí tức nguy hiểm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, gằn từng chữ:

- Nếu không, dù em đi ra bóng ma, cũng chỉ là mặt ngoài!

Lời của Trần Phàm vừa hạ xuống, thân hình Hoàng Phủ Hồng Trúc run lên thật nhẹ, nguyên bản gương mặt đã tái nhợt không còn một chút huyết sắc.

Trần Phàm thấy thế, tuy rằng trong lòng hơi có chút không đành lòng, nhưng không tiến lên an ủi, cũng không nói thêm gì nữa.

Cởi chuông cần tìm người buộc chuông.

Ngay từ đầu khi ở chung với Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm đã cảm thấy nếu nàng muốn chân chính đi ra khỏi bóng ma, chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng.

Nguyên bản...nếu đặt loại quan hệ trước kia giữa hai người, Trần Phàm tuyệt đối sẽ không nói ra điều này, hiện giờ Hoàng Phủ Hồng Trúc đã nói ra tiếng lòng với hắn, hắn tự nhiên muốn giúp nàng sớm đi ra bóng ma.

Hắn không hi vọng nàng xem hắn là người thay thế cho Sở Vấn Thiên, thậm chí không hi vọng nàng nhìn hắn lại thấy bóng dáng của Sở Vấn Thiên!

- Em hiểu được.

Hoàng Phủ Hồng Trúc liên tục nắm tay, buông ra, vài lần đi qua, diễn cảm dần dần khỏi phục lại bình tĩnh.

- Tôi không dám cam đoan, tôi sẽ có thể trợ giúp Hồng Trúc bang xử lý từng chuyện phiền phức, nhưng nếu em gặp được phiền toái, tôi nhất định sẽ ra mặt!

Trần Phàm dừng trên khuôn mặt có chút trắng bệch của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trầm giọng nói.

Trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc chấn động mãnh liệt, lại không nói gì thêm, chỉ thật sâu liếc mắt nhìn Trần Phàm.

Hết thảy không cần nói lời nào.

Mất thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói tiếp, Trần Phàm bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ chân đi ra cửa.

Ngoài cửa, Sở Qua mặc quần áo bệnh nhân lại giống như làm tặc, đem lỗ tai dán lên trên cửa phòng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.

Dát chi!

Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra.

- A...

Nguyên bản Sở Qua đang dựa vào cánh cửa, cửa vừa mở ra, thân thể hắn nhất thời ngã về phía trước, kết quả nhào vào trên người Trần Phàm.

- Sư...sư phụ.

Nhìn thấy Trần Phàm giống như một tòa núi lớn đứng ngay trước mặt mình, vẻ mặt Sở Qua xấu hổ.

- Tiểu tử ngươi nghe lén có đủ hay không?

Trần Phàm cười híp mắt hỏi.

Sở Qua vội vàng gật đầu, theo sau lại ý thức được điều gì, điên cuồng lắc đầu:

- Sư phụ, em cũng không có nghe lén, chỉ là chuẩn bị gõ cửa nói cho hai người biết Dương ca đã đến, nhưng hắn nghe nói sư phụ đang ở trong phòng, nên không đi vào, mà ở ngoài cửa chờ.

Dương Viễn.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 509

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.