Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái điểu? Cao thủ? (1)

Phiên bản Dịch · 1982 chữ

- Trần Phàm, thật ngại quá, hai đồng đội của tôi đều bị thương, mấy đồng đội khác lại phòng ngự không tốt lắm...

vẻ mặt Ngu Huyền xấu hổ phụ họa, kỳ thật hắn biết Trần Phàm cũng không muốn ra sân, nếu không trước đó hắn đề nghị Trần Phàm gia nhập đội bóng rổ, Trần Phàm cũng sẽ không cự tuyệt.

Nhưng hắn lại tràn ngập khát vọng cầu thắng trong trận thi đấu, theo hắn xem ra, chỉ cần Trần Phàm ra sân liền có thể hoàn toàn phòng ngự chặt chẽ số 8 Trương Vĩ, như vậy chẳng khác nào chặt đứt hệ thống tiến công của ngành kiến trúc.

Dù sao đối với ngành kiến trúc mà nói. Trương Vĩ là trung tâm tuyệt đối, cũng là đại não chỉ huy.

Đại não của đội bóng đã bị mất, còn thế nào tổ chức tiến công?

Loại cảm giác này cũng giống như đội ngủ bị mất đi Lakers Kobe, như vậy thực lực sẽ hạ thấp hoàn toàn. (cầu thủ bóng rổ Kobe Bryan của đội Lakers, Los Angeles)

Một khi Trần Phàm có thể phòng ngự Trương Vĩ, như vậy quàn lý hệ còn có cơ hội lật ngược ván cờ.

Đúng như Ngu Huyền suy nghĩ, Trần Phàm quà thật không nghĩ tới muốn ra sân, dù sao tiêu chuân chơi bóng rô của hắn quà thật chỉ bình thường, thậm chí còn chưa tới mức bình thường, chỉ biết chơi mà thôi, ngay cả khống bóng còn không vững.

Vì thế, nghe được lời nói của hai người, Trần Phàm không khỏi ngây ra, sau đó định cự tuyệt, lại nghe được thanh âm Tô San vang lên:

- A. Trần Phàm, chăng lẽ vừa rồi anh gạt tôi? Kỹ thuật chơi bóng rổ của anh aiói lắm phải không?

Nguyên bàn Tô San đang bực bội, nghe được lời nói của huấn luyện viên và Ngu Huyền, giống như vừa phát hiện tân đại lục, nắm lấy cánh tay Trần Phàm vẻ mặt hưng phấn nói:

- Nếu kỹ thuật chơi bóng rổ của anh giói, vậy anh còn đứng ngây ra ở đây làm gì chứ? Mau ra sân a.

Khi nói chuyện, Tô San lắc tay Trần Phàm, cám giác giống như chỉ cần Trần Phàm ra sân liền lập tức đoạt lại điểm số đơn giàn như một cộng một bằng hai vậy.

- Huấn luyện viên, Ngu Huyền, tôi chỉ biết chơi một chút mà thôi.

Trần Phàm thành thật nói.

Ngu Huyền cắn răng đáp:

- Trần Phàm, cậu ra sân chỉ cần phòng thủ số 8 của đối phương là được, chuyện còn lại giao cho chúng tôi.

Nhìn bộ dáng không chịu thua của Ngu Huyền cùng bộ dáng chờ đợi của Tô San, Trần Phàm do dự một chút, gật gật đầu:

- Vậy được rồi, tôi thử xem.

- Trần Phàm, cố lên nha.

Thấy Trần Phàm đáp ứng, Tô San hưng phấn nhảy dựng lên đưa tay làm dấu chữ V với Trần Phàm, cảm giác giống như chỉ cần Trần Phàm chịu ra sân sẽ giúp quàn lý hệ lật ngược kết quà trận đấu.

Mà Trần Phàm lại đi theo huấn luyện viên cùng Ngu Huyền đến chỗ trọng tài để nói chuyện, dù sao đây là trận đấu chính quy, hơn nữa còn là trận chung kết, phương cách đổi cầu thủ ngoài luật đãng ký như vậy đúng là không tuân theo quy tắc đã được ban tổ chức định ra.

- Hoàng Tử Ếch chơi được không?

- Tôi xem không chắc ăn, kỹ thuật của Trương Vĩ hoàn toàn không thua tiêu chuẩn chuyên nghiệp, dễ dàng phòng ngự như vậy sao?

- Tôi cũng biết tiểu tử đó không thể phòng ngự được Trương Vĩ, nhưng tính khí của Ngu Huyền xưa nay quá thẳng thắn, chưa bao giờ nói dối, nếu hắn đề nghị, tiểu tử đó hẳn là còn có chút khà năng.

- Ai, trận đấu đã chơi tới nước này, ai ra sân cũng không khác nhau bao nhiêu, nếu Ngu Huyền đã tín nhiệm tiểu tử đó như vậy, không ngại để cho hắn thử xem sao.

Ngay khi Trần Phàm đi theo huấn luyện viên cùng Ngu Huyền tới chỗ trọng tài, cầu thủ của quản lý hệ nghị luận sôi nối.

Mà khán giả tại hiện trường lại không biết xảy ra chuyện gì, vé mặt tò mò đưa mắt nhìn về hướng ba người Trần Phàm.

Trải qua trao đổi ngắn ngũi, trọng tài chính của trận đấu gọi đội trường số 8 Trương Vĩ của ngành kiến trúc đến, hỏi:

- Hai hậu vệ phòng thủ của đội quản lý hệ đã bị thương, bọn họ muốn thay người, nhưng phải thay đổi người ngoài danh sách đãng ký, các cậu có ý kiến không?

- Đồi hắn?

Vẻ mặt Trương Vĩ kinh dị nhìn Trần Phàm, tựa hồ không thể tin được tất cả chuyện này là thật sự.

Nhìn gương mặt của Trương Vĩ. Ngu Huyền vô cùng tức giận, vốn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại bên phe mình vốn đang đuối lý, vì thế lựa chọn trầm mặc.

Trọng tài chính lại gật đầu.

- Hoàng huấn luyện viên, tôi vẫn cảm thấy mặc dù ông tạo ra chiến thuật có mạo hiềm, nhưng trình độ huấn luyện có thể nói cũng xem như không tệ, như thế nào lần này lại hồ đồ? Lại cho một người chỉ biết chơi cs vào trận thi đấu bóng rổ?

Trương Vĩ dời ánh mắt khôi người Trần Phàm, vẻ mặt ngà ngớn nói với huấn luyện viên quản lý hệ:

- Nếu ông muốn đế quản lý hệ thêm dọa người, như vậy tôi cũng không tiện cự tuyệt, để cho tiểu tứ này ra sân đi, dù là ai cũng vẫn sẽ thua thôi.

- Trương Vĩ, ngươi...

Lúc này đây, Ngu Huyền có chút nhịn không được, lập tức định bước lên, lại bị Trần Phàm giữ chặt.

Trương Vĩ thở dài:

- Tên to con, theo tiêu chuẩn của ngươi nhất định sẽ gia nhập hiệu đội, sau này chúng ta có lẽ sê là đồng đội, cúi đầu không thấy ngầng đầu lại gặp, không cần vì một trận đấu mà trở mặt với ta, chẳng qua, nửa trận sau ta sẽ cho các người lưu lại chút mặt mũi là được.

- Hừ.

Ngu Huyền nặng nề hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Sắc mặt huấn luyện viên quản lý hệ có chút khó coi, về phần trọng tài chính lại tò mò đánh giá Trần Phàm, thân là thầy giáo dạy thể dục như Hoàng huấn luyện viên hắn biết rõ thái độ làm người của Hoàng huấn luyện viên, biết rõ hắn không phải loại người hoang đường, nếu hắn đã đề nghị để Trần Phàm ra sân, như vậy Trần Phàm ít nhất còn có chút bôn sự.

Được trọng tài chính và Trương Vĩ cùng đồng ý, Trần Phàm đi vào thay đổi đồng phục của đội.

- Đội trường, khôngphải chứ? Cậu nói Hoàng Tứ Éch muốn ra sân?

- Đúng vậy, hắn khôngphải chỉ chơi cs sao? Sao lại sữa chơi bóng rổ?

Hai 2ã cầu thủ ngành kiến trúc vè mặt cồ quái hôi.

- Quỷ biết.

Trương Vĩ tức giận đáp.

- Đội trường, nếu Hoàng Tứ Éch muốn ra sân, như vậy chúng ta không ngại trêu đùa hắn một chút.

- Đúng vậy, tiều tử này ở trong trận đấu cs ngưu bức muốn chết, chúng ta giết giết uy phongcũa hắn.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ cầu thủ ngành kiến trúc đều chuyển dời tâm tư từ trận đấu lên trên người Trần Phàm, tựa hồ theo bọn hắn xem ra Trần Phàm chỉ là một vai hề sắp lên sân khấu làm xấu mặt.

Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm cũng không biết, ba phút sau hắn

đối xong đồng phục từ trong phòng thay đồ đi ra, lập tức đi vào hướng sân bóng.

- Di. đây không phải Hoàng Tứ Éch sao, sao hắn lại thay quần áo? Hay là hắn muốn ra sân?

- Không phải chứ? Tôi chỉ nghe nói Hoàng Tứ Éch có kỹ thuật cs tốt lắm, không nghĩ tới còn có thể chơi bóng rổ a?

- TMD, thật ngạc nhiên, hay là Hoàng Tứ Ếch của chúng ta là tổ sư gia giả trư ăn thịt cọp, mọi thử đều tinh thông?

- Đánh cuộc đi, tôi xem tôi và cậu đã xem nhiều tiểu thuyết, cậu cho rằng hắn có bản lĩnh như những nhân vật chính trong truyện hay sao?

Trần Phàm thay đồng phục của đội, lập tức hấp dẫn ánh mắt người xem tại hiện trường, dù sao hôm nay hắn đã là nhân vật quan trọng trong đại học Đông Hải, từng cử động nhò đều tạo sự chú ý, huống chỉ là ra sân thi đấu bóng rổ, hơn nữa còn là trận chung kết?

- San San, bạn trai của cô còn có thể chơi được bóng rổ sao?

Ngay trong lúc khán giả tại hiện trường đang sôi nổi nghị luận, bên cạnh Tô San, những mỹ nữ thành viên đội hoạt náo cũng vẻ mặt tò mò nhìn Tô San hỏi.

Nguyên bản trước đó Tô San đối với Trần Phàm tràn ngập hi vọng, chờ mong Trần Phàm nói cho nàng biết, kỹ thuật chơi bóng rổ của hắn thật ngưu bức, cho nàng một sự vui mừng thật lớn, kết quả Trần Phàm chỉ nói biết chơi một chút, làm cho nàng có chút thất vọng.

Mà vừa rồi huấn luyện viên quản lý hệ cùng Ngu Huyền chũ động đến mời Trần Phàm ra sân, làm Tô San theo bản năng cho rằng kỹ thuật chơi bóng rồ của Trần Phàm thật ngưu bức, vì thế nghe các bạn hòi như vậy, lập tức ngâng đầu lên, giống như một con khồng tước kiêu ngạo, theo lý đương nhiên nói:

- Hừ hừ. đó là đương nhiên, các cô cũng khônanhìn xem hắn là bạn trai của ai.

- Ai u. San San, nhìn hình dạng đắc ý của cô kìa.

- Ha ha, các chị em, chúng ta cùng nhau cổ vũ cho Hoàng Tứ Ếch đi, nga, không đúng, là Lam cầu Vương Tử.

- Ha ha...

Trong lúc nhất thời, mỹ nữ đội hoạt náo viên cười thành một mảnh, làm các nam sinh vốn ôm tâm tư đến ngắm mỹ nữ đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Trong tiếng cười cồ vũ vui vẻ của mỹ nữ đội hoạt náo viên quản lý hệ, cầu thủ song phương đi ra sân, trên người Trần Phàm mặc áo số 6, đảm đương hậu vệ phòng thủ, chỉ có một nhiệm vụ, phòng ngự nhân vật trọng yếu Trương Vĩ của ngành kiến trúc.

Cầu thủ ngành kiến trúc theo bản năng cho rằng dù Trần Phàm có biết chơi bóng rổ cũng chỉ là thái điểu, vì thế cũng không phái người phòng nm Trần Phàm. Vì thế khi quân hậu vệ ngành kiến trúc mang bóng tấn công, chỉ có một mình Trần Phàm chặn lại. đồng đội tự nhiên đem bóng truyền cho hắn.

- Bá.

Đối mặt quả bóng bay nhanh đến. Trần Phàm thuận tay tiếp được, tiếp rất ổn, nhưng tư thế rất không tiêu chuẩn, hơn nữa có chút khó coi, thậm chí có thể nói xấu xí.

- Ha ha...

Tư thế đón bóng xấu xí của Trần Phàm, khiến khán giả tại hiện trường cười vang, ngay cả cầu thủ của kiến trúc hệ cũng bị chọc cười.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 419

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.