Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công bằng và số mạng (2)

Phiên bản Dịch · 1823 chữ

- Trần Phàm, ăn trứng gà đi.

Tô San mỡ miệng trước đánh vỡ trầm mặc, chỉ thấy nàng mim cười đặt một trứng gà vào chén Trần Phàm, ôn nhu nói:

- Mỗi ngày anh tiêu hao nhiều sức lực, trứng gà đại bổ, vừa lúc bồi bổ cho anh.

Trần Phàm đang ăn cháo, nghe được lời của Tô San, thiếu chút nữa phun ra khôi miệng.

Trứng gà đúng thật là đại bổ, nhưng đối với nam nhân mà nói, hàm ý của đại bổ hoàn toàn khác.

Một ít quốc gia tại Ả Rập xem trứng gà là món chính của chú rể trong ngày hôn lễ, bởi vậy có thể thấy được, công hiệu của trứng gà không giống bình thường.

Mà Tô San lại nói...Lượng tiêu hao của Trần Phàm mỗi ngày quá lớn...

Không riêng gì Trần Phàm biết trứng gà đại bổ cho nam nhân, ngay cả Trương Thiên Thiên cũng biết.

Vì thế ngạc nhiên khi nghe được lời Tô San, biểu tình Trương Thiên Thiên không khỏi biến đổi: chẳng lẽ bọn họ đã?

Trong lòng trào ra ý nghĩ này, biểu tình Trương Thiên Thiên trở nên cực kỳ phức tạp, tận sâu trong con ngươi lại toát ra một tia ai oán.

Nhận thấy được tia ai oán tận sâu trong con ngươi của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm thoáng do dự, cuối cùng trong lòng làm ra một quyết định.

Sau khi bữa sáng kết thúc, Trương Thiên Thiên tựa hồ cũng ý thức được tiếp tục ở lại cũng không thể chiếm được tiện nghi, nàng thật biết điều không lựa chọn tiếp tục ở lại, mà là đến phòng ngủ của Trần Phàm, đổi lại quần áo, chuẩn bị cáo từ.

Đối với việc Trương Thiên Thiên rời đi, Tô San vẫn biểu hiện ra một bộ dạng của nữ chủ nhân nên có, kiệt lực giữ lại, còn việc trong nội tâm nàng nghĩ thế nào, vậy cũng chỉ có trời đất cùng chính bàn thân nàng biết.

Bởi vì Trương Thiên Thiên không lái xe, Trần Phàm phụ trách đưa Trương Thiên Thiên về trường học.

Sau khi lên xe, Trần Phàm chuyên tâm lái xe, Trương Thiên Thiên lại già vờ thưỡng thức phong cành bên ngoài cửa sổ, vài lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa mở ra lại không biết nên nói chuyện gì.

- Trương Thiên Thiên, tôi nghĩ tôi phải nói rõ một chút.

Khi Trần Phàm cho xe dừng ngay cửa đại học Đông Hài thì liền mở miệng, gương mặt nghiêm túc.

Ngạc nhiên nghe được lời của Trần Phàm, sắc mặt Trương Thiên Thiên biến đổi lớn, hiển nhiên...nàng ý thức được điều gì.

- Giữa chúng ta không có khà năng, cô nên buông tha đi.

Trần Phàm quyết đoán nói ra những lời này.

Trần Phàm vừa thốt ra, thân thể Trương Thiên Thiên không khỏi run lên, sắc mặt cũng trở nên tái nhọt, trong con ngươi một mành ảm đạm.

Theo sau, nàng nghiêng đầu lại, tự siễu cười cười:

- Điều này tối hôm qua tôi đã biết, vì sao anh còn muốn nói nữa?

- Tôi chỉ là không hi vọng cô chỉ vì chuyện này mà giận chó đánh mèo San San, do đó làm ra chuyện bất lợi với nàng.

Trần Phàm biết rõ lòng dạ Trương Thiên Thiên thâm sâu, hắn rất rõ ràng, nếu Trương Thiên Thiên thật sự muốn hại Tô San. Tô San thật đúng không phải là đối thủ.

Lần này, Trương Thiên Thiên tựa hồ có chút tức giận, cau mày nói:

- Buổi sáng

hôm nay, tựa hồ là một mình Tô San luôn chọc tức tôi đi?

- Tuy rằng đầu óc San San không ngu ngốc, nhưng nàng là một người mềm lòng, tiểu xiếc còn được, nếu nói có ý muốn hại người, nàng không có.

Trần Phàm nghiêm mặt nói:

- Cô thì khác, mặc dù cô có điêm mấu chốt của mình, nhưng vì đạt tới mục đích, cô sẽ không từ mọi thù đoạn.

- Theo như anh nói, tôi chính là lòng dạ rắn rết sao?

Trương Thiên Thiên tức giận đến run rẩy cả người.

Trần Phàm thở dài:

- Ta chỉ hi vọng cô không nên làm ra chuyện gì quá đáng với Tô San.

- Nếu tôi làm thì sao?

Trương Thiên Thiên cố ý đem mặt để sát vào Trần Phàm, giống như một con cọp mẹ đang nổi giận.

Ánh mắt Trần Phàm chậm rãi nheo lại, sát ý lẫm nhiên:

- Vậy cũng đừng trách tôi không biết thương hương tiếc ngọc.

- Anh...

Lời của Trần Phàm giống như một chiếc búa tạ hung hãng đánh vào trái tim Trương Thiên Thiên, đôi mắt của nàng trở nên đỏ bừng:

- Trần Phàm, điều này không côngbằng.

- Trên thế giới này vốn không có chuyện công bằng.

Trần Phàm không cho là đúng:

- Tôi cùng nàng là số mạng nhất định, cô thì khác, tôi hi vọng cô hiểu được điểm này.

- Số mạng...hay cho câu số mạng.

Trương Thiên Thiên hít sâu một hơi, u oán nhìn Trần Phàm:

- Trần Phàm, anh không biết anh làm như vậy có chút tàn nhẫn sao?

Lần này Trần Phàm lựa chọn trầm mặc.

Theo ý nào đó mà nói. điều này đối với Trương Thiên Thiên quả thật có chút tàn nhẫn, nhưng...Trương Thiên Thiên bày tô tình yêu với hắn quá mức đột nhiên, lại thêm tính cách của Trương Thiên Thiên chú định nàng sẽ trở thành một nữ nhân cường thế, nếu như hắn không tàn nhẫn một chút, nàng tuyệt đối sê không cho phép Tô San tồn tại.

Trên thực tế, Dai Fu cũng là như thế, nhưng, Dai Fu dùng một loại phương pháp cao minh hơn mà thôi, hơn nữa...theo tình hình trước mắt đến xem, trong trò chơi này Dai Fu đã bị vây trong hoàn cảnh xấu, thậm chí tạm thời bị đá ra khỏi trò chơi.

Mắt thấy Trần Phàm trầm mặc không nói, Trương Thiên Thiên trước đó vốn còn cảm thấy ủy khuất phẫn nộ, nhưng hiện tại đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh:

- Trần Phàm, anh yên tâm, tôi sẽ không làm ra chuyện mà anh phản cảm. đồng dạng tôi cũng sẽ không buông bò theo đuổi anh, trong từ điển của tôi không có hai chữ buông tha này.

Dứt lời, Trương Thiên Thiên không nói thêm lời nào, đẩy cửa xe trực tiếp đi xuống.

Nhưng...lúc xuống xe. Trương Thiên Thiên không biết cố ý hay vô ý lại nhấc váy lên, lộ ra đôi tấc chân màu đen bên trong.

Tấc chân bao lấy đôi mông mượt mà của Trương Thiên Thiên, hơn nữa...ma hồ còn thấy được rừng rậm màu đen giữa hai chiến hào...

Ân?

Vô tình thấy một màn như vậy, Trần Phàm không khỏi trợn tròn mắt, hoàn toàn lậng người.

- Phanh.

Trương Thiên Thiên làm như không nhận thấy được điểm này, trực tiếp đóng cửa xe, mang theo túi xách lắc lu eo thon khêu aợi đi vào trong trường.

Gặp quỷ, nàng không mặc quân lót?

Trong đầu dần hiện ra chiếc quần lót nhỏ màu tím trong phòng tắm. Trần Phàm tinh ngộ.

Cạnh tranh là động lực tiến bộ của xã hội.

Những lời này không biết xuất ra từ miệng người nào, nhưng hình tượng thực sinh động.

Trên thực tế, cạnh tranh nơi nào cũng có, lớn thì có sự cạnh tranh giữa quốc gia cùng quốc gia, nhỏ thì có sự cạnh tranh giữa người và người.

Từ sau khi có Dai Fu uy hiếp, Tô San dần dần thay đổi thái độ đối với Trần Phàm, mà hiện giờ Trương Thiên Thiên cường thế xuất hiện, lại làm cho Tô San cảm giác nguy cơ.

Ngoại trừ nàng đả kích "địch nhân" ở thái độ bề ngoài, bản thân còn tự tìm kiếm vấn đề - nàng cảm giác mình đích xác có rất nhiều thói quen xấu, không biết nấu cơm siặt quần áo, không bưng trà dâng nước, không biết quan tâm Trần Phàm.

Sau khi tìm ra vấn đề bản thân. Tô San quyết định hoàn toàn thay đổi.

ờ dưới tình hình này, thái độ của Tô San đối với Trần Phàm đã xảy ra chuyển biến tới ba trăm sáu mươi độ, cảm giác giống như từ mùa đông khắc nghiệt chuyên qua mùa hè sáng rờ, làm Trần Phàm có chút không thích ửng.

Nếu không phải Trần Phàm biết Tô San đã dần dần muốn tiếp nhận hẳn, hắn thậm chí sẽ hoài nghi có phải đầu óc Tô San bị nước vào...

Sáng sớm hôm sau. Trần Phàm vẫn lái chiếc cc của Tô San chờ Tô San CÙNG đến trường học.

Trong xe, bởi vì hai ngày nay Tô San dụng tâm theo dì Điền học nấu bếp, thậm chí trước khi ngủ cũng suy nghĩ, kết quả làm giấc ngủ không đầy đủ, liên tục ngáp dài không nói, còn có đôi mắt sấu mèo.

- Lão bà, tối hôm qua có phải ở trong mộng chiến đấu với Chu Công hay không? Ngáp liên tục, đôi mắt còn bị đánh sưng?

Nhìn thấy bộ dáng của Tô San. Trần Phàm cười nói.

Đấu với Chu Công? Đôi mắt bị đánh sưng? Làm sao anh khôngđi chết đi?

Nghĩ đến chính mình bởi vì muốn học làm bếp, ăn cơm ăn không thơm, ngủ cũng không ngon, lúc này còn bị Trần Phàm nói móc, Tô San hận đến nghiến răng, nhưng nàng cũng không phát cáu như lúc trước, mà là vé mặt ôn nhu:

- Anh yêu, tối hôm qua người ta suy nghĩ làm sao mới có thế đem món sườn trộn dấm đường làm dễ ăn hơn một chút, kết quả khi ngủ đã quá muộn.

Ngày hôm qua. Tô San lần đầu tiên xuống bếp, hơn nữa không chịu làm món ăn đơn giản như trửng xào cả chua hay nấu cháo, mà là trực tiếp khiêu chiến món ăn có độ khó cao - sườn trộn dấm đường.

Lúc này ngạc nhiên nghe được Tô San nhắc tới món ăn này, thân thể Trần Phàm không khỏi run lên, khóe miệng không thế khống chế co rút hai cái, bà cô, cô làm thức ăn sao? Quả thực chính là muốn mưu sát chồng a!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trần Phàm cũng biết Tô San có thể làm được việc này thật không dễ dàng, vì vậy cũng không đả kích nàng mà cười ha ha nói:

- Nguyên lai là như vậy, thực xin lỗi, lão bà ngoan, là tôi hiểu lầm cô.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 533

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.