Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các người vô tình, đừng trách tôi bất nghĩa.

Phiên bản Dịch · 2767 chữ

Đối mặt sát ý toát ra từ trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm không hề mảy may để ý, nhưng Sở Qua lại sợ tới mức không nhẹ, vội vàng buông bình rượu, hòa giải nói:

- Sư...sư phụ, có lời gì từ từ nói. Nếu thầy có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần tôi cùng tiểu cô có thể làm được, nhất định đáp ứng.

Mắt thấy vẻ khẩn trương của Sở Qua, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài.

Ngay từ đầu, mặc dù hắn cảm thấy có chút nghi hoặc với việc Hoàng Phủ Hồng Trúc mời hắn tới biệt thự dùng cơm, nhưng nghĩ lại, hắn chẳng những đã cứu Sở Qua một mạng, hơn nữa trong lúc vô ý còn cứu vớt Hồng Trucc bang, đây đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, tuyệt đối có thể tính là một thiên đại ân tình.

Ân tình như vậy, Hoàng Phủ Hồng Trúc mời Trần Phàm đến biệt thự, vả lại tự mình xuống bếp, điều này tựa hồ cũng chưa đủ.

Thẳng đến khi Trần Phàm vào nhà ăn, nhìn thấy ba chiếc ghế trong phòng thì hắn mới mơ hồ cảm thấy được có vấn đề.

Căn cứ theo như lời của Sở Qua, nhà ăn này ngoại trừ Sở Qua, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở vấn Thiên ra, chưa từng có người ngoài dùng cơm tại đây.

Ở dưới tình hình này, Sở vấn Thiên đã chết, với tình ý của Hoàng Phủ Hồng Trúc đối với Sở Vấn Thiên, nếu chỉ là vì cảm tạ Trần Phàm, xa xa không cần chiêu đãi ở phòng ăn này.

Phía trước, sở dĩ hắn thử Hoàng Phủ Hồng Trủc như vậy, chỉ là muốn dùng phương thức này ám chỉ Hoàng Phủ Hồng Trúc mà thôi.

- Hoàng Phủ tiểu thư, dụng ý khi tôi hỏi câu đó, trong lòng cô cũng đã hiểu, tôi không muốn nói ra, còn việc thù lao khi tôi trợ giúp Hồng Trúc bang, ân, rất đơn giản, một hồi chúng ta đến phòng sách từ từ nói.

Trần Phàm cười cười, sau đó nhìn Sở Qua nói:

- Tiểu Qua, cậu cũng không cần khẩn trương, tôi và tiểu cô của cậu không có việc gì.

Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, Sở Qua có chút nửa tin nửa ngờ, mà thân hình Hoàng Phủ Hồng Trúc run lên, trong con ngươi hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, theo sau cũng không nói gì, mà dẫn đầu cầm đôi đũa, nhìn Sở Qua nói:

- Tiểu Qua, ăn cơm đi, cơm nước xong con lên lầu trước, cô cùng Sở tiên sinh đến phòng sách bàn ít chuyện.

Dù Sở Qua được cho là thông minh tuyệt đỉnh so với bạn cùng lứa tuổi, hơn nữa từng trải qua không ít chuyện, suy nghĩ vấn đề cũng hiểu xa hơn bạn cùng lứa tuổi, càng toàn diện hơn, nhưng hắn vẫn không thể nhìn ra ẩn ý trong cuộc nói chuyện giữa Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc.

Trong lòng có nghi vấn, Sở Qua cũng không dám hỏi nhiều hơn, mà thành thành thật thật ngồi xuống ăn cơm, Trần Phàm cầm đũa lên, không hề có chút khách khí, ngược lại nhấm nháp thức ăn do Hoàng Phủ Hồng Trúc làm ra, khen ngợi không ngừng.

So sánh với Trần Phàm mà nói, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua ăn uống cũng không nhiều, nhất là Sở Qua, bộ dạng không chút yên lòng, hiển nhiên hắn cũng không hi vọng nhìn thấy Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc phát sinh mâu thuẫn.

Nửa giờ sau, Sở Qua buông đũa xuống, chào Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc, liền trực tiếp lên lầu.

Trần Phàm cầm khăn trắng lau miệng, nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc cơ hồ không động đũa, hỏi:

- Hoàng Phủ tiểu thư ăn kiêng sao?

- Tôi không có khẩu vị, nếu Trần tiên sinh đã ăn xong, chúng ta đến phòng sách nói chuyện.

Hoàng Phủ Hồng Trúc thản nhiên nói.

Trần Phàm gật gật đầu:

- Được.

Nửa phút sau, Trần Phàm đi theo Hoàng Phủ Hồng Trúc đến phòng sách.

Khi nhìn thấy những bộ sách phô trương cùng tấm bảng trên vách phòng, bước chân Trần Phàm thoáng khựng lại, trong lòng âm thầm cảm thán, Sở vấn Thiên từng có thể ngạo thị Tam Giang Châu Trường Giang, cũng không phải tuyệt đối dựa vào vận khí.

Không để ý tới Trần Phàm quan sát tấm bảng lưu lại nhân mạch trên tường, Hoàng Phủ Hồng Trủc tự mình rót một ly Đại Hồng Bào cho Trần Phàm, sau đó ngồi bên cạnh bàn, không lạnh không nhạt nói:

- Trần tiên sinh, hiện tại có thể nói điều kiện của anh.

- Hoàng Phủ tiểu thư, tất cả đều là người thông minh, tôi cũng không quanh co lòng vòng.

Vẻ mặt Trần Phàm thản nhiên ngồi đối diện Hoàng Phủ Hồng Trúc, châm một điếu thuốc lá, nghiêm mặt nói:

- Tôi biết, cô là muốn cho tôi cuốn vào tranh đấu giữa Hồng Trủc bang và Thanh bang, bất quá thực đáng tiếc, tôi đối với loại chuyện này không hề có chút hứng thú. Đây cũng là lý do lúc ăn cơm tôi đã cắt đứt ngang lời của cô, nói vậy cô cũng đã hiểu.

- Tiết Cường là một người có thù tất báo, anh phá hủy chuyện tốt của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho anh, chẳng lẽ anh cho rằng anh có thể làm người ngoài cuộc?

Hoàng Phủ Hồng Trúc không phủ nhận, nàng quả thật có ý tứ này.

Nàng điều tra qua Trần Phàm, mặc dù không điều tra ra bối cảnh thật sự của Trần Phàm, nhưng cũng có cách nhìn giống như Tiết Hồ, cho rằng Trần Phàm có quan hệ với kinh thành Trần gia. Ở dưới tình hình này, nếu như có thể kéo Trần Phàm vào trận tranh đấu kia, như vậy Thanh bang muốn động Hồng Trúc bang phải nghĩ kỹ.

Mà đêm nay nàng long trọng mời Trần Phàm tới biệt thự dùng cơm, ngoại trừ cảm tạ Trần Phàm cứu Sở Qua, trong lúc vô ý còn giúp Hồng Trúc bang một đại ân, còn muốn đem Trần Phàm kéo vào trận tranh đấu này, cấp Hồng Trúc bang tăng thêm lợi thế.

- Tôi có phải là người ngoài cuộc hay không, điều này không cần Hoàng Phủ tiểu thư quan tâm.

Trần Phàm phun ra ngụm khói, nheo mắt lại, thanh âm lạnh lùng nói:

- Hơn nữa, con người của tôi có một thói quen, tôi không thích người khác bức bách tôi làm chuyện gì, càng không thích có người đào hầm để cho tôi nhảy vào.

Làm như đã nhận ra Trần Phàm đang tức giận, Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm mặc một lúc lâu, thở dài nói:

- Được rồi, Trần tiên sinh, chuyện này là Hoàng Phủ Hồng Trúc không đúng, mong rằng rộng lượng.

- Xem như là tiền cơm ở dưới nhà đi, nhưng tôi hi vọng không còn lần thứ hai.

Trần Phàm nói đến chữ lần thứ hai thì gương mặt lạnh lùng, sau đó đột nhiên chuyển giọng, nói:

- Mặt khác, Hoàng Phủ tiểu thư, tôi nói tôi cứu Sở Qua là việc phải làm. Nhưng hành động của tôi ở Hàng Châu cũng xem như giúp Hồng Trúc bang một đại ân, cô hẳn nên có điều tỏ vẻ?

- Không thành vấn đề, Trần tiên sinh nói cái giá đi.

Hoàng Phủ Hồng Trúc gật gật đầu, trầm giọng hỏi.

Trần Phàm hút sâu một ngụm, chậm rãi nói:

- Tôi không cần tiền, nếu như là vì tiền, đêm nay tôi sẽ không tới nơi này. Tôi tới nơi này, chính là vì cần Hoàng Phủ tiểu thư giúp một chuyện nhỏ mà thôi, ân, chỉ là nhấc tay làm phiền.

Nghe Trần Phàm nói như thế, Hoàng Phủ Hồng Trủc cảm thấy tò mò, nàng không nghĩ ra, Trần Phàm rốt cục muốn làm gi.

Tiêu gia đại viện, phòng họp.

Tiêu Phong tổng cộng có năm người chú, hai người bác, giờ này khắc này toàn bộ ngồi trong phòng hội nghị, cộng thêm Tiêu Viễn Sơn vừa vặn là tám người.

Tiêu Phong lần đầu tiên tham gia hội nghị gia tộc, nhung không có chỗ ngồi mà là đúng phía sau Tiêu Viễn Sơn.

- Các anh chị em, hôm nay tôi triệu tập mọi người đến, là muốn cùng mọi người nghiên cứu thảo luận chuyện hồi sáng này.

Mắt thấy mọi người đến đông đủ, Tiêu Viễn Sơn chậm rãi mở miệng nói.

- Còn có gi đáng nghiên cứu thảo luận? Lại có thể làm cho người của Phó gia cùng Tần gia phục lạy nhận sai, đây không phải là gây nháo thôi.

- Đúng vậy, thật sự được thì cho nữ nhân nước ngoài kia ra tay trợ giúp gia tộc chúng ta đi, giúp thì không giúp, còn đùa giỡn uy phong, bản thân tôi muốn xem làm sao mà kết thúc.

- Giúp? Chỉ là nằm mộng, tôi đã nhận được tin tức, nữ nhân nước ngoài kia đã rời khỏi Trung Quốc chiều nay.

- Không có nữ nhân nước ngoài kia trợ giúp, Tiêu gia chúng ta liền là quả hồng mềm mặc cho người ta nắm giữ.

Tiêu Viễn Sơn vừa thốt lên xong, lập tứ có bốn người mở miệng, gương mặt khó coi, trong giọng nói bất mãn không có chút nào che giấu.

'Nhị thúc, tứ thúc, thất thúc, đại cô.

Nghe được lời nói của bốn người, không đợi Tiêu Viễn Sơn mở miệng, Tiêu Phong trầm giọng nói:

- Bọn hắn không phải còn chưa đến trả thù Tiêu gia chúng ta sao? Các vị đã sợ thành như vậy?

- Hắc, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đợi khi bọn hắn trả thù, sợ còn trễ sao?

- Hay là mày khẩn cấp muốn bọn hắn trả thù hay sao? Tao xem mày, thật sự là làm hư việc nhiều hơn thành công.

- Đúng vậy, Tiêu gia chúng ta xuống dốc, cũng là bởi vi mày cùng tiểu a đầu Tần gia đính hôn, nếu không phải cõng rắn cắn gà nhà, Tiêu gia chúng ta đến nông nỗi rơi xuống tình trạng như hôm nay sao?

- Theo tôi thấy, không bằng đem Tiêu Phong đuổi ra Tiêu gia, cứ như vậy Tiêu gia còn giữ lại một đường sống.

- Tôi đồng ý.

- Tôi đồng ý.

- Tôi cũng đồng ý.

- Đủ rồi.

Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn âm trầm vỗ bàn, theo sau ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên mặt bốn người, lạnh nhạt nói:

- Tiểu Phong cùng nha đầu Tần gia đính hôn, tiểu Phong mới bao nhiêu? Hắn vẫn còn chưa tới mười tuổi, một đứa bé chưa đến mười tuổi biết tự đi đính hôn sao? Người nào không biết cửa hôn sự kia do chính lão gia tử tự mình đặt ra?

- Tiêu Viễn Sơn, dù cửa hôn sự kia do chính lão gia tử định ra nhưng nói đến cùng là vì con của chú.

Lần này mở miệng trước là đại cô của Tiêu Phong, một nữ nhân dáng người mập mạp.

- Tiêu Viễn Sơn, tạm thời không đề cập tới cửa hôn sự kia, anh nói đi, trước mắt chuyện này giải quyết như thế nào? Hay là anh thật sự muốn đợi người ta trả thù tới cửa?

Lần này mở miệng chính là nhị thúc của Tiêu Phong, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức làm mọi người đưa mắt nhìn về phía Tiêu Viễn Sơn.

Đối mặt với bốn người chất vấn, Tiẽu Viễn Sơn nhìn thoáng qua hai người em trai cùng em gái nhỏ nhất, nhận thấy được ánh mắt lo lắng của ba người, ngầm thở dài. Hắn biết rõ, sau khi biết được Dai Fu rời đi Trung Quốc, cả ba người này dù ngay từ đầu cho rằng Tiêu gia có thể mượn cơ hội này quật khởi cũng cho rằng không còn hi vọng.

Nhưng ba người này trong ngày thường có quan hệ tốt với Tiêu Viễn Sơn, không nghĩ đi tranh vị trí gia chủ mà thôi.

- Nếu Phó gia cùng Tần gia cùng năm nhà kia tiến hành trả thù Tiêu gia, Tiêu Viễn Sơn này sẽ mang theo tiểu Phong rời khỏi Tiêu gia, không bao giờ còn là người của Tiêu gia.

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Viễn Sơn gằn từng chữ.

Lời của Tiêu Viễn Sơn vừa thốt ra, lập tức làm cho bốn người chỉ trích Tiêu Phong trước đó hai mắt tỏa sáng, gương mặt vô cùng hưng phấn.

Theo bọn hắn xem ra, nếu Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Phong rời khỏi Tiêu gia, đến lúc đó bọn hắn tiếp tục hướng năm nhà kia bồi tội, năm nhà kia vị tất sẽ đối với Tiêu gia đuổi tận giết tuyệt.

Dù sao gây chuyện chính là Tiêu Phong, không phải là bọn hắn.

Nhị thúc, tứ thúc, thất thúc cùng đại cô của Tiêu Phong hưng phấn không thôi, tam thúc, ngũ thúc, nhị cô cũng vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên bọn họ cũng không hi vọng chứng kiến Tiêu gia phân thành năm bè bảy mảng, bởi nếu thật như vậy, Tiêu gia liền hoàn toàn xuống dốc, rốt cục không còn khả năng quật khởi.

- Nếu năm nhà kia không báo phục, hơn nữa Tiêu gia đạt được cơ hội quật khởi, thì như thế nào?

Đúng lúc này, Tiêu Phong vẫn đứng sau lưng Tiêu Viễn Sơn bỗng nhiên bước lên trước, lớn tiếng hỏi.

Có lẽ thật không ngờ Tiêu Phong sẽ nói như vậy, vẻ mặt bốn người đều ngạc nhiên.

- Quật khởi? Không biết chuyện, mày còn đang làm xuân thu đại mộng?

Đại cô của Tiêu Phong cười lạnh nói móc, ngay từ đầu bà ta hoàn toàn không tin Tiêu Phong có thể lấy được cơ hội quật khởi lần nữa.

Không chỉ là bà ta, nhị thúc, tứ thúc cùng thất thúc của Tiêu Phong cũng có vẻ mặt cười nhạo.

'Nếu như năm nhà kia không báo phục, hơn nữa Tiêu gia bởi vậy đạt được cơ hội quật khởi, vậy bốn người phải cút ra khỏi Tiêu gia.

Tiêu Phong đặt hai tay lên bàn hội nghị, chồm tới sắc mặt âm trầm nói.

Cút ra khỏi Tiêu gia?

Ngạc nhiên nghe được mấy chữ này, bốn người đều ngẩn ra, theo sau đại cô Tiêu Phong dùng tiếng nói the thé bén nhọn rống lên:

- Mày làm phản rồi, mày là thứ gì

vậy?

- Muốn được một thứ nào đó, nhất định phải trả giá thật nhiều, các người muốn không có phong hiểm liền đơn giản muốn cha tôi cùng tôi phải rời khỏi Tiêu gia, điều này được sao?

Tiêu Phong tựa hồ quyết tâm trở mặt với bốn người, giọng nói không còn chút khách khí.

- Ba.

Làm như cảm thấy được dáng vẻ của Tiêu Phong quá kiêu ngạo, đại cô Tiêu Phong vỗ mạnh bàn, sau đó thở phì phì đúng lên, quát lớn:

- Được, tao đáp ứng mày, bản thân tao muốn nhìn xem một tên phế vật liên lụy gia tộc như mày có thể làm ra chuyện gi kinh thiên động địa.

Nghe đại cô Tiêu Phong vừa nói như thế, nhị thúc, tứ thúc cùng thất thúc của Tiêu Phong cũng đáp ứng, ở trong trí nhớ của bọn hắn, từ sau khi bị Tần Tư Nhiên đến nhà nhục nhã từ hôn, Tiêu Phong luôn luôn trải qua cuộc sống suy sút, không có chút lòng cầu tiến.

Một phế vạt suy sút như vậy, có thể làm cho gia tộc quật khởi?

Bọn hắn tình nguyện tin tưởng heo mẹ biết leo cây còn hơn.

- Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến, Tiêu Hiểu Mai, các người đã vô tình, cũng đừng trách tôi vô nghĩa, hết thảy đều là các người tự chuốc lấy.

Tiêu Phong hít sâu một hơi, cười lạnh nói:

- Tôi sẽ làm cho các người phải hối hận.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 614

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.