Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không ai có thể cứu được các ngươi !(1)

Phiên bản Dịch · 2101 chữ

Nhóm dịch: Dungnhi Phongnhi

Nguồn: VipVandan

Đả tự : HoaLân - 4vn

Hàng châu, trong gian phòng tổng thống của một khách sạn năm sao, Dai Fu đứng ngay gần bên cửa sổ, nghe tiếng mưa đập vào khung cửa kính thủy tinh, ngắm nhìn những chiếc xe hơi ở dưới mưa chạy xuyên qua trên đường, nguyên bản biểu tình định liệu trước đã muốn tiêu thất.

“Dai Fu tiểu thư, Trần Phàm sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?” Bỗng nhiên, Tiêu Phong đang ngồi trên ghế salon liền dập tắt điếu thuốc, bước tới gần bên người Dai Fu? diễn cảm lo lắng dò hỏi.

Nguyên bản, hắn dựa vào lòng tín nhiệm mù quáng đối với Trần Phàm, mà cho rằng Trần Phàm sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc này bọn hắn đã rời khỏi quán bar Giang Hồ gần một tiếng đồng hồ rồi, mà Trần Phàm vẫn không có tin tức như cũ, điều này đã khiến cho lòng tin mù quáng của hắn đối với Trần Phàm dao động, hắn không biết mình rốt cuộc là đúng hay đã sai lầm.

Tiêu Phong như thế, còn cảm giác của Dai Fu thì sao?

Nàng đối với Trần Phàm am hiểu nhiều hơn so với Tiêu Phong, thậm chí nói khoa trương hơn thì nàng còn hiểu rõ Trần Phàm hơn cả chính bản thân hắn. Đây cũng là nguyên nhân nàng yên tâm mang theo đám người Tiêu Phong rời khỏi quán bar.

“Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.” Dai Fu xoay người, khẽ nhăn mày, nhưng không có nói rõ chân tướng cho Tiêu Phong biết: “Sở Qua là con nuôi của Hoàng Phủ Hồng Trúc, vậy nhất định sẽ có người âm thầm bảo vệ hắn, cho nên bọn hắn nhất định là sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Bọn hắn nhất định là sẽ không xảy ra chuyện gì...Nếu để cho người nào đó am hiểu Dai Fu nghe được câu này, thì nhất định là sẽ rơi rụng cả đôi con ngươi trong mắt. Tự tin! Đó chính là đặc điểm lớn nhất của Dai Fu.

Thân là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc, thậm chí là toàn bộ Châu Âu, Dai Fu bằng vào nhận thức về nhân tính và hiểu thấu lòng người của mình, cho nên nàng luôn luôn mười phần tự tin. Biểu hiện tin tưởng khiếu thiếu giống như hôm nay, ở trong suốt hai mươi mấy năm qua trên người Dai Fu, cơ hồ là chưa từng xuất hiện qua lần nào.

“Nếu không...chúng ta báo cảnh sát đi?” Chu Văn có thể giả vờ bình tĩnh ở trước mặt Tiêu Phong, nhưng thân là nam nhân còn chưa nếm thử mùi đời như hắn, trong lòng cũng tương đối nhát gan. Loại chuyện tình như ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp phải, lúc trước bởi vì rơi vào nỗi kinh sợ, cho nên luôn luôn giữ im lặng không nói. Nhưng hiện giờ nghe hai người nói chuyện, không nhịn được thêm nữa mà lên tiếng đề nghị.

“Không cần.” Dai Fu khẽ thở dài: "Trên thế giới này có những chuyện mà cảnh sát không quản được, pháp luật vĩnh viễn chỉ dùng để áp chế kẻ yếu mà thôi.”

“Các cậu không cần lo lắng quá mức, hẳn là rất nhanh thôi Trần Phàm sẽ báo tin về cho chúng ta.” Dai Fu nói xong, liền chậm rãi xoay người nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Hẳn là rất nhanh thôi....”

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Dai Fu lại đang an ủi chính mình: “Honey, anh có thể thoát khỏi vòng vây của hơn trăm tên sát thủ trong rừng rậm nguyên thủy Châu Phi mà chạy trốn ra ngoài. Anh có thể đơn thương độc mã xâm nhập vào thế giới ngầm, suy diễn ra thần thoại không thể phục chế, anh có thể được mafia cùng tổ chức Hắc Ám U Linh đánh giá là nhân vật nguy hiểm nhất toàn cầu. Như vậy, anh nhất định là sẽ không thể chết ở trong tay mấy con kiến này.”

Cùng lúc đó, ở quận Cao Nhĩ Phu, Đông Hải....

Trong gian phòng hội nghị của tòa biệt thự có diện tích rộng lớn chừng hai mẫu thước vuông, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng những thành viên trung tâm của Hồng Trúc Bang đang ở nơi này. Bất quá...bầu không khí đã không còn nóng nảy như trước nữa, bởi vì Sở Qua đang bị người khác nắm giữ, cho nên khí thế của tất cả mọi người đều như xuống dốc không phanh.

“Hoàng Phủ Hồng Trúc, cô quả nhiên vẫn chỉ là một đứa nha đầu hoàng mao!” Lúc này, trong gian phòng hội nghị, một gã nguyên lão lớn tuổi nhất Hồng Trúc Bang, bỗng nhiên cau mày nói: “Châm ngôn thường nói, người thành đại sự, ngay cả chí thân đều có thể giết. Còn cô lại vì Sở Qua mà đã hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng, thậm chí...Nếu tôi đoán không sai, trong lòng cô còn đang nghĩ, vì cứu Sở Qua mà sẽ buông tha cả Hồng Trúc Bang, đúng không?”

“Bá!” Vừa nghe thấy vị nguyên lão nói như thế, sắc mặt của Hoàng Phủ Hồng Trúc càng thêm tái nhợt, tái đến mức nhìn không ra một chút huyết sắc, thân thể của nàng không kìm chế được mà run rẩy lên. Bởi vì...Đúng theo như lời vị nguyên lão kia đã nói, trong nội tâm nàng quả thật là đang trào lên ý niệm này.

“Reng...reng....” Bỗng nhiên, tiếng di động vang lên.

Lúc này đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc không có đón máy, hai mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm xuống chiếc di động. Yên lặng qua đi, rốt cuộc nàng vẫn hít sâu một hơi, vươn tay cầm chiếc di động lên.

Nhưng....Giờ phút này, đôi bàn tay đã từng vấy máu kia, không có trầm ổn như khi nàng giết người, tương phản là đang không ngừng run rẩy. Run rẩy ấn nút chuyển tiếp, trong tai nghe truyền ra tiếng nói âm dương quái khí của Tiết Cường: “Còn một phút nữa, cô đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Phía nam Hàng Châu, trong một gian nhà xưởng bỏ hoang. Đây từng là nhà máy dệt của Hàng Châu, nhưng đã đóng cửa từ hai năm trước, sau khi đóng cửa liền bị Triệu Thiên Bá mua vào trong tay, trở thành nơi giết người lý tưởng cho băng nhóm của hắn. Thậm chí, Triệu Thiên Bá còn kêu Triệu Hoành cấp cho cái nhà xưởng này một cái tên phi thường tao nhã: “Huyết sắc Luyện Ngục!”

Bởi...phàm là cừu nhân được hắn mang tới khu nhà xưởng này, thì chưa từng có một ai sống sót bước ra bên ngoài. Tại hắn xem ra, ba người được dẫn giải tới đây ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, chính là....hắn đang chờ, chờ điện thoại của Tiết Cường.

“Ta đã không làm đại ca thật nhiều năm rồi....” Tiếng nhạc chuông điện thoại quanh quẩn ở trên không trung trong nhà xưởng, phá vỡ bầu không khí yên lặng vốn có. Nguyên bản Triệu Thiên Bá đang ngồi hút thuốc nhìn Triệu Hoành đem trói gô ba người Trần Phàm vào nhau, thì cả người liền chấn động, theo bản năng đem ánh mắt quẳng ném xuống chiếc di động, kết quả phát hiện ra cú điện thoại này không phải Tiết Cường đánh tới, mà chính là Lý Dĩnh.

Nàng gọi cho ta làm gi? Triệu Thiên Bá nhíu mày nghi hoặc, nhưng không có chuyển máy. Cùng lúc đó, Triệu Hoành mỉm cười âm hiểm, đang hứng trí đem Trần Phàm trói vào cột nhà, sau đó vươn tay ra, vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt của Trần Phàm, nói: “Tiểu động loại, mày tưởng rằng mày là Tiết thiếu gia, có thể nhân cơ hội theo đuổi Lý Dĩnh tỷ hay sao? Lý Dĩnh tỷ là nhân vật bậc nào, há lại có thể để cho mày leo trèo?”

Nói dứt lời, Triệu Hoành hung hăng vung tay tát một cái, đánh lên trên khuôn mặt của Trần Phàm.

“Bốp!” Một tiếng thanh thúy giòn tan vang lên, trong lòng Triệu Hoành vô cùng hứng thú, giống như một tên nhà giàu mới nổi, đắc chí nói: “Cái tát này chính là lão tử thay Lý Dĩnh tỷ đánh mày, có thích không?”

Lúc này Trần Phàm chỉ híp mắt liếm môi nhìn chằm chằm thẳng vào Triệu Hoành. Đồng thời trong nội tâm hung hăng đè nén sát khí đang bị thiêu đốt lên.

“Triệu Hoành, ngươi là cái thứ vương bát đản.” Trên chiếc cột bên cạnh người Trần Phàm, Tô San vừa nhìn thấy Trần Phàm bị Triệu Hoành tát cho một cái, đôi con ngươi trong mắt nhất thời đỏ bừng lên.

“Tô San, cô đau lòng ư?” Triệu Hoành quay đầu, diễn cảm tươi cười âm nhu, theo sau bất thình lình quát vang: “Cô càng đau lòng vì hắn, lão tử lại càng khó chịu. Lúc này lão tử muốn diễn trò trước mặt cô, hành hạ hắn xong rồi, lão tử còn muốn diễn trò trước mặt hắn, cùng các huynh đệ luân phiên thay nhau hãm hiếp cô!”

“Bốp!” Nói xong, Triệu Hoành liền xoay người, tung ra một cái tát. Thanh âm giòn tan vang lên, trên khuôn mặt của Trần Phàm lúc này đã in hẳn năm dấu ngón tay.

Nhìn Triệu Hoành bởi vì tức giận mà khiến cho cả khuôn mặt vặn vẹo đến nỗi không còn hình dạng, Triệu Thiên Bá cũng không ra tay ngăn cản, đồng thời máy di động của hắn lại đổ chuông, vẫn là Lý Dĩnh gọi đến như trước, điều này khiến cho sắc mặt của Triệu Thiên Bá có chút khó coi. Lúc trước bởi vì đoán ra ý đồ của Lý Dĩnh, cho nên hắn đã không nghe điện thoại, nhưng thật không ngờ Lý Dĩnh vẫn còn tâm tư đánh tới. Trầm ngâm hồi lâu sau, Triệu Thiên Bá chuyển máy, trong tai nghe liền truyền ra thanh âm của Lý Dĩnh: “Triệu Thiên Bá, thả Trần Phàm ra.”

“Lý tiểu thư, xin lỗi, đây chính là mệnh lệnh của Tiết thiếu gia.” Triệu Thiên Bá bất đắc dĩ nói.

“Anh mau thả hắn ra cho tôi.” Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh cảm xúc kích động dị thường nói.

Sắc mặt của Triệu Thiên Bá bỗng nhiên trầm xuống: “Lý tiểu thư, không phải tôi đang phê phán cô, nhưng vì một gã lang thang bụi đời mà cô đến nông nỗi này sao? Ngoài ra, tôi cứ việc nói thẳng, tôi không có quyền thả gã tiểu tử kia, hơn nữa....hắn chết chắc rồi!”

“Triệu Thiên Bá, anh....” Lý Dĩnh tức giận đến mức đầu óc choáng váng, nói không nên lời.

Triệu Thiên Bá âm trầm mỉm cười: “Ở phía Nam quốc nội, Tiết thiếu gia muốn giết chết một người, có thể bảo trì được tính mạng là không có nhiều....”

Nói dứt lời, Triệu Thiên Bá liền cúp máy, nhìn Triệu Hoành đang hành hung Trần Phàm nói: ‘Tiểu Hoành, mày đánh chết thằng tiểu tử này cho tao.”

“Triệu thiếu, đánh như thế không đã nghiện, hơn nữa sẽ khiến cho tay cậu bị đau, dùng cái này đi!” Cùng lúc đó, một gã đàn em đang đứng ở bên cạnh người Triệu Thiên Bá, liền hung hăng đem một tấm gỗ ván ném cho Triệu Hoành: “Ngoài ra, đánh người phải học cách phát lực, đầu tiên phần hông cần phải trầm ổn, chân phát lực, xoay hông, kéo dài vai, dùng sức chém mạnh ra, cậu thử làm theo xem!”

“Đa tạ, Ba Lập Minh đại ca.” Triệu Hoành âm hiểm mỉm cười, nhặt tấm ván gỗ lên. Theo sau, Triệu Hoành không nói hai lời, ngay lập tức dựa theo những điều Ba Lập Minh vừa giảng dạy, hướng thân mình của Trần Phàm mà hung hăng đập xuống.

“Bốp...” ở trong tích tắc Triệu Hoành xuất thủ, Trần Phàm nghiêng đầu tránh sang một bên, bất quá bả vai không thể di chuyển, liền bị tấm ván gỗ hung hăng chém xuống, trực tiệp xuất hiện vết thương, máu tươi nhanh chóng trào ra.

Cực Phẩm Thiên VươngNguyên Tác: Phong cuồng

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Vương của Phong Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 506

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.