Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 100: Ấm áp

Phiên bản Dịch · 2093 chữ

Ba người Dương Hiểu Đồng bao trọn Mễ Lai, bốn nữ sinh cùng tâm sự trên trời dưới biển, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Bởi Dương Hiểu Đồng muốn thay đổi kiểu tóc nên cần làm lâu hơn, may mà có mấy thợ phụ giúp đỡ, hai tiếng sau hình tượng ba người đã hoàn toàn thay đổi.

Nhược Nhược và Tiểu Mẫn thực sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhược Nhược ăn mặc rất thục nữ, vậy nên mái tóc cũng được thiết kế theo phong cách này, mái tóc đen bóng hơi lượn sóng xõa dài sau lưng, phần tóc mái buộc lên sau đầu, cài thêm một đóa hoa thật xinh đẹp. Tiểu Mẫn thì ngược lại, cô chọn kiểu tóc ngắn nhuộm thành màu vàng nhạt, trông vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm. Phong cách hoàn toàn trái ngược, nhưng nếu Nhược Nhược và Tiểu Mẫn cùng đi trên đường, đảm bảo xác suất quay đầu là 100%.

Mà Dương Hiểu Đồng biến hóa càng lớn, mái tóc vàng uốn xoăn thay cho kiểu tóc đen thẳng trước kia khiến cô có vẻ thành thục hơn nhiều, kiểu tóc này lại càng làm nổi bật khí chất của cô, nhất là phối với nụ cười mỉm như có như không kia, dù cô đứng im ở đó cũng sẽ thu hút ánh mắt mọi người.

“Oa, Mễ Lai thật lợi hại! Chỉ một hồi đã làm cho chúng ta biến thân hoàn toàn rồi!” Nhược Nhược kéo tay Mễ Lai kích động nói, thực sự quá thần ký, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ chính mình có thể trở nên xinh đẹp như vậy, ra dáng thục nữ như vậy.

“Ha ha, cậu thích là tốt rồi!” Mễ Lai nghe Nhược Nhược nói xong cũng rất vui vẻ, thành quả mình làm ra được người khác yêu thích đương nhiên phải vui rồi đúng không?

Tiểu Mẫn nhìn Nhược Nhược kích động mà bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhược Nhược, nếu cậu đứng im thì người không quen sẽ tưởng cậu là thục nữ, nhưng cậu vừa mở miệng thì hình tượng thục nữ kia liền trôi theo dòng nước rồi.” Nhìn cái kiểu nói năng líu ra líu ríu kia đi, có chút hiền thục nào đâu chứ?

“Uy, Tiểu Mẫn, cậu không đả kích mình sẽ chết à?” Nhược Nhược căm tức nói, mặc dù cô cũng biết đó là sự thực.

Nhìn Nhược Nhược và Tiểu Mẫn trêu chọc nhau, Mễ Lai và Dương Hiểu Đồng cười cười, chuyện như vậy mặc dù rất bình thường nhưng thật ấm áp…

Hàn huyên một lúc, ba người Dương Hiểu Đồng đứng dậy: “Mễ Lai, tạm biệt, sau này rảnh rỗi nhớ tới chỗ chúng tớ chơi!”

Mễ Lai cười gât đầu: “Nhất định tớ sẽ đến!” Trò chuyện cùng ba người này rất vui, sau này cô quyết định phải liên lạc với họ nhiều hơn.

Ba người Dương Hiểu Đồng hài lòng đi ra khỏi phòng VIP, lập tức thu hút không ít sự chú ý, điều này khiến Nhược Nhược và Tiểu Mẫn cảm thấy không quen, nhưng hai người thích ứng rất nhanh, hơn nữa còn thầm cười trộm, làm gì có ai không muốn mình được người khác chú ý chứ.

Đi trên đường, xác suất quay đầu nhìn lại có thể nói là 200%, chỉ cần là nam đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào ba người, thậm chí có người còn chạy tới xin số điện thoài, tất nhiên là đều bị cự tuyệt, đồng thời ba người cũng làm không ít cô gái tức chết, ánh mắt ghen tị kia dường như muốn hóa thành dao nhỏ xiên chết ba người.

Đáng nói nhất là Tiểu Mẫn, bởi vì tính tình phóng khoáng giống nam sinh nên từ trước tới nay nếu cô cùng Nhược Nhược đứng một chỗ thì ánh mắt mọi người đều dừng trên người Nhược Nhược. Ngay cả người cô thích trước kia cũng coi cô như anh em cùng chơi chứ không phải một người con gái, cô đã từng buồn bực, nhưng lâu dần thành quen.

Nhưng hôm nay lại không giống, số nam sinh đi tới bắt chuyện với cô cũng không hề ít hơn Nhược Nhược, điều này khiến cô vô cùng vui vẻ, không ngờ chỉ thay đổi vẻ bề ngoài một chút mà mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi, thật khiến người ta kinh ngạc, đương nhiên vẫn là vui vẻ nhiều hơn.

Thấy Nhược Nhược và Tiểu Nẫn vui vẻ như thế, Dương Hiểu Đồng cũng gọi người lái xe của mình về, còn cô thì tiếp tục đi dạo cùng hai người Nhược Nhược, hưởng thụ khoảnh khắc vui vẻ này.

Hơn một giờ sau ba người mới về đến nhà, việc đầu tiên ba người làm là ném giày cao gót đi, đi giày này nhìn rất đẹp nhưng cũng rất đau chân a! Ba người không quen đi giày cao như vậy, mà dù có quen thì đi cả nửa ngày như thế chắc chắn cũng chịu không nổi.

Tiểu Mẫn nằm vật lên sô pha ngẩn người, Dương Hiểu Đồng đi rót ba ly sữa, đưa hai ly cho Nhược Nhược Nhược và Tiểu Mẫn: “Được rồi, được rồi, hôm nay đi dạo lâu thế hai người có mệt không? Chờ lát nữa tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải tới chỗ Văn Tiểu Nghi đấy!”

Đương nhiên cô không cảm thấy mệt, dù sao cũng là người tu luyện, cô có mang giày cao gót đi bộ cả trăm cây số cũng không thành vấn đề, dù sao thì sau khi bắt đầu tu luyện thì những vấn đề nhỏ như đau chân đau tay đã bái bai cô rồi.

“Tốt!” Nghe vậy Nhược Nhược liền bừng bừng phấn khởi, hôm nay cô cũng hơi mệt nhưng ai chẳng muốn đi chơi, thế nhưng vừa dứt lời cô lại uể oải nói: “Nhưng mà đang trang điểm dẹp như vậy, còn có kiểu tóc này nữa, đi ngủ phải tháo ra… Hay là đêm nay mình không ngủ? Ngày mai cứ để vậy mà đi được không nhỉ?”

Nghe Nhược Nhược nói vậy, Dương Hiểu Đồng bất đắc dĩ nói: “Cả đêm không ngủ cẩn thận mai thành gấu mèo đấy? Cậu xác định sáng mai sẽ mang hai vành mắt đen sì mà đi ra đường sao?”

“Không… không muốn! Nhưng mà mình tiếc a…”

“Mình cũng cảm thấy tiếc…” Tiểu Mẫn cũng rất đồng cảm, mới chưng diện được hơn một tiếng đã tháo bỏ, tiếc nuối một chút cũng bình thường.

Dương Hiểu Đồng bất đắc dĩ lắ đầu: “Sớm muộn gì cũng phải tháo ra, hai người cứ yên tâm đi, kiểu tóc của Tiểu Mẫn dù đi ngủ thì sáng mai tỉnh dậy vẫn đẹp như thường, còn kiểu tóc của Nhược Nhược chính mình cũng làm lại được cho cậu, trang điểm không thành vẫn đề, mình cũng đã mua mấy bộ trang điểm chỗ Mễ Lai rồi, sáng mai mình sẽ trang điểm lại cho các cậu. Vậy còn có vấn đề gì nữa không? Nếu không có thì chuẩn bị đi ngủ!”

Dương Hiểu Đồng nói một lượt hết thảy các vấn đề có thể có, trước đó cô đã nghĩ qua về mấy vấn đề này rồi, hơn nữa vóc dáng của cô và hai người họ không chênh lệch nhiều lắm, trong nhà còn rất nhiều quần áo, cứ để hai người mặc đồ của cô là được rồi.

“Hiểu Đồng, cậu thật lợi hại, việc gì cũng giải quyết được, cậu thật là…thật là…” Nhược Nhược ấp úng, nghĩ mãi không ra ‘là’ cái gì, Dương Hiểu Đồng và Tiểu Mẫn thì trực tiếp lấy quần áo đi tắm, mặc kệ cô đứng bên sô pha.

Ngày hôm sau, khi Tiểu Mẫn tỉnh lại thì chỉ thấy mỗi Nhược Nhược, cô nhìn quanh mới thấy được Hiểu Đồng đang đứng ngoài ban công. Không hiểu sao cô lại có cảm giác Hiểu Đồng như dung hợp với đất trời vậy, cô ngồi ngẩn ra nhìn mà không dám bước tới quấy rầy, loại cảm giác này rất kỳ diệu, không biết nên diễn tả thế nào, có lẽ đây chính là cái gọi là chỉ hiểu mà không diễn dạt được bằng lời đi.

Dương Hiểu Đồng đang tu luyện cũng có thể cảm giác được Tiểu Mẫn đã tỉnh lại, thực lực tăng lên, cô có thể cảm nhận được người khác trong phạm vi vài trăm mét, hơn nữa chỉ cần tập trung chú ý thì dù người đó nói gì cô cũng có thể nghe rõ, càng ngày cô càng cảm nhận được sự khác biệt của người tu chân với người thường.

Dương Hiểu Đồng tươi cười quay đầu lại: “Tiểu Mẫn, cậu ngồi ngây ra đó làm gì vậy? Thấy hai người còn chưa tỉnh mình ra ban công đứng một lát hít thở không khí mới mẻ, đứng ngoài này hóng gió ngắm cảnh cảm giác cũng không tệ.”

Tiểu Mẫn kỳ quái nhìn Hiểu Đồng, bây giờ cô cảm thấy Hiểu Đồng không khác biệt lắm so với chính minh, cái cảm giác dung hợp kỳ diệu kia đã biến mất, cô lắc lắc đầu, thầm nghĩ có lẽ vừa nãy mình mới tỉnh ngủ nên nhìn không ra: “Ha ha, cậu thật có nhã hứng nha, nhưng mà nếu mình sở hữu một biệt thự xinh đẹp như vậy chắc mình cũng sẽ cảm thấy thế, ha ha ha!”

“Mình đã chuẩn bị bữa sáng rồi, cùng đi ăn thôi!” Khi Dương Hiểu Đồng và Tiểu Mẫn bắt đầu ăn Nhược Nhược mới mò đến, Tiểu Mẫn cười trêu: “Cậu xem đi, cứ có gì ăn là Nhược Nhược liền xuất hiện kìa! Ha ha ah!”

Lúc trang điểm, Dương Hiểu Đồng lại thể hiện khả năng ghi nhớ phi thường của cô, lại có thể trang điểm vấn tóc cho Nhược Nhược và Tiểu Mẫn giống hôm qua như đúc khiến hai người kia nhìn mà líu lưỡi.

“Hiểu Đồng, cậu nhớ cũng nhớ chính xác quá đi! Hơn nữa thủ pháp còn rất thành thạo, cảm giác y hệt lúc Mễ Lai làm…” Hôm qua lúc Mễ Lai trang điểm cô cũng ở bên cạnh nhìn mà, tại sao không nhớ kỹ được như vậy chứ?

“Đúng vậy, một chút khác biệt cũng không có, quá lợi hại!”

Dương Hiểu Đồng nhìn hai người kinh ngạc, nói: “Có gì đâu mà ngạc nhiên dữ vậy! Chỉ cần nhớ lỹ các bước là có thể trang điểm rồi, mình chỉ học nhanh hơn một chút mà thôi, sau này hai người cũng có thể học mà!”

“Hắc hắc, vẫn là Hiểu Đồng tuyệt nhất, cậu dạy cho mình đi, sau này mình cũng có thể tự làm!”

“A! Mình dạy không tốt thì đừng chê nha! Đây, hai người mỗi người một bộ, dùng hết lại đi mua!” Thấy hai người vui vẻ, Dương Hiểu Đồng cũng vui lây, quả thật muốn làm đẹp là thiên tính của mỗi nữ nhân.

“Hiểu Đồng thật tốt quá! Mình yêu cậu chết mất! Nào, tới ôm một cái!!!” Nhược Nhược lao tới ôm Dương Hiểu Đồng thật chặt, mặc dù có vẻ như cô đang nói đùa, nhưng trong mắt lại ngập tràn cảm động, có thể có được hai người chị em tốt như thế là vận may lớn nhất kiếp này! Dù sau này có xảy ra chuyện gì, hai người này sẽ vĩnh viễn là chị em tốt nhất của cố, mãi mãi không thay đổi.

Tiểu Mẫn cũng bước qua ôm lấy Dương Hiểu Đồng, nói: “Hiểu Đồng, cám ơn cậu.” Cô không nói gì nhiều, nhưng cô biết Hiểu Đồng sẽ hiểu ý mình, tình cảm không phải để nói ra, chỉ cần mỗi người nhớ trong lòng là được rồi. Phần tình cảm này cô sẽ khắc sâu trong lòng, sau này nếu có người có lỗi với Hiểu Đồng, chắc chắn cô sẽ là người đầu tiêu đứng ra!

Nghe hai người nói, Dương Hiểu Đồng cũng vô cùng cảm động, có lẽ người khác sẽ không hiểu được tình cảm của ba người, thế nhưng cô hiểu, cô cảm nhận được tất cả, bởi vậy cô có thể làm tất cả vì hai người bạn này!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Kiêu ( Dịch) của Mộ Anh Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi infinite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.