Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao thủ

Tiểu thuyết gốc · 1096 chữ

Thành thật mà nói thì, từ lúc gặp mặt sói bệnh lần đầu tiên cho đến tận bây giờ, sự hiểu biết của Thiên Hạ Băng Vũ về gã ngược lại theo thời gian càng ngày càng giảm.

Tóc vàng cũng là như thế.

Mối quan hệ giữa hai người này thì xin đừng nói nữa.

Mọi thứ hỗn loạn hết cả, nhưng chí ít thì mục đích chính của chuyến viếng thăm lần này xem như thành công.

Ừm, là thành công ngoài mong đợi.

Kĩ năng trực giác thì quá mạnh!

Kẻ tài cao gan cũng lớn! Kẻ mà sở hữu một kĩ năng tự động né đòn thì còn có gì phải sợ nữa chứ!

“Nếu anh đã nói vậy… Và đừng có thấy ban nãy tôi bị tóc vàng đánh bại mà kiêu ngạo quá, đến lúc thua lại không biết giấu mặt vào chỗ nào!”

“Tóc vàng? Là chỉ Đan Tâm? Biệt danh nghe sáng tạo nhỉ?”

Đó không phải là trọng tâm của vấn đề có được không?

“Tôi có một thắc mắc, chúng ta thật sự mới gặp mặt lần đầu tiên?”

“...”

Anh gặp tôi lần đầu, còn tôi thì không.

Cái kiểu như cười như không của sói bệnh không giống như là rất tò mò.

Sói bệnh là một kẻ cực kì nguy hiểm!

Và vừa nãy Thiên Hạ Băng Vũ như cá nằm trên thớt mặc cho gã xâu xé!

Nghĩ tới đây, tay cầm kiếm của Thiên Hạ Băng Vũ khẽ run, sau đó siết chặt lại.

“Nếu anh đã nói xong rồi, vậy chúng ta…”

Sói bệnh nâng tay ra hiệu, cẳng tay lộ ra dưới cổ tay áo thì gầy yếu tái nhợt. Nhưng gã tuyệt đối không yếu, chí ít thì điểm này Vũ chưa từng có lầm tưởng gì.

“Còn chuyện gì nữa?”

“Cũng không phải vấn đề gì quan trọng… Chỉ là, cô bé không cảm thấy bản thân đã… thay đổi sao?”

Cái quái gì!?

A!

Sói bệnh nhân lúc Vũ kinh ngạc thì chuyển người làm động tác ném, tốc độ nhanh kinh người.

[Trực giác tự động kích hoạt]

Cảm giác lúc ấy vô cùng vi diệu. Đầu óc Thiên Hạ Băng Vũ thậm chí chưa kịp chuyển lại nhưng hai mắt cũng đã nhìn chằm chằm vào cái nanh nhọn đang phóng thẳng tới mặt mình.

Giống như mắt không phải của hắn.

Hình ảnh thu vào trong mắt thì rõ nét đến khó tin, tựa như trong một đoạn phim HD quay chậm. Cơ thể Thiên Hạ Băng Vũ cũng tự động xoay tròn, tránh khỏi công kích.

Bụp!

Cái răng nanh cắm xuống mặt tuyết làm xuất hiện một mảng đen sì.

Chiêu này sói bệnh từng dùng để đối phó bọn nhũ quái. Mỗi lần đều nhắm vào mắt. Mỗi lần đều trúng đích. Biểu hiện của quái vật sau đó thì không có nhiều thay đổi. Giờ ngẫm lại, ngay lúc ấy thì không nhưng theo thời gian trôi đi, quái vật trở nên chậm chạp hẳn.

Lúc ấy Vũ còn tưởng rằng đó chỉ là vì quái vật chịu quá nhiều vết thương nên biến chậm.

“Ồ!”

Sói bệnh ngạc nhiên cảm thán.

“Cú vừa rồi có thể so sánh với đạn bắn đấy, không tin nổi là em lại né được đấy!”

Còn tôi thì không thể tin là anh lại đánh lén!

Từ từ!

Tên kia không đánh lén mới là quái!

Những lần xem sói bệnh chiến đấu trước đây đều không thể dùng!

Tên kia không quang minh chính đại!

Tên kia cũng không phải kiểu luôn sử dụng thân mình làm mồi nhử!

Hay là có nhỉ?

Và tên kia chắc chắn là không lấy thân mình che chở cho bất kì kẻ nào!

Thật loạn!

Đối với sói bệnh, Vũ có một sự ngộ nhận không nhỏ.

Đánh với gã nói vậy rất khó lường.

Sự tự tin do kĩ năng Trực giác mang lại bắt đầu lung lay.

Có lẽ, tốt hơn là nên rút lui thôi?

Dù sao đánh thắng cũng không có ý nghĩa gì.

Thiên Hạ Băng Vũ lùi bước, đối thủ của hắn ngược lại nhân cơ hội xông lên.

Sự biến đổi diễn ra chỉ trong một cái nháy mắt, sói bệnh từ một kẻ có thể hình và vóc dáng thường thường bỗng phình lên thành một sinh vật cực kì cơ bắp và lông lá. Gã đạp chân vọt tới, để lại cả đống tuyết bay múa phía sau lưng.

Từ thị giác mà nói, bị một quái vật to khủng bố vồ hướng chính mình thì rất đáng sợ. Người bình thường sẽ đông cứng lại vì sợ hãi, sau đó rơi bị bổ nhào trên mặt đất mặc cho quái vật xâu xé.

Vũ tuy không phải người bình thường, hiện tại thần kinh cũng căng cứng.

[Trực giác tự động kích hoạt]

Kĩ năng trực giác lại không biết sợ hãi là vật gì.

Một lần nữa Thiên Hạ Băng Vũ trải nghiệm cảm giác cơ thể không thuộc về mình.

Bùm!

Sói bệnh vồ hụt, người rơi xuống tuyết để lại một hố bự.

Nhìn gã chật vật mọ mạy trong tuyết, Vũ bỗng cảm thấy… địa hình nơi này giống như đối hắn có lợi.

Một nhận định hoàn toàn sai lầm!

Sự chật vật của sói bệnh chỉ là giả bộ. Đối gã mà nói, tuyết thì cũng chỉ như không khí. Khi mà cả trời tuyết che khuất sói bệnh khỏi tầm nhìn của Vũ, hắn nhận ra cũng đã chậm.

[Trực giác tự động kích hoạt]

[Trực giác tự động kích hoạt]

[Trực giác tự động kích hoạt]

[Trực giác tự động kích hoạt]

[Thiên Hạ Băng Vũ]

MP: 57/100

Khi sói bệnh dừng công kích, cả khu vực quanh chỗ cả hai đứng giờ chỉ còn một lớp tuyết mỏng.

Thiên Hạ Băng Vũ nhìn sói bệnh khom lưng thở khò khè, trong lòng sợ hãi không thôi. Vừa rồi, hắn cảm giác bản thân như con đò chao đảo giữa đại dương trắng xóa mênh mông, hoàn toàn không biết đâu là phải trái trước sau.

“Cái đó… hẳn là kĩ năng mới thăng cấp của cô bé đi… Không nghĩ là cả khi không nhìn thấy gì mà vẫn né tránh được hết mọi đòn tấn công của tôi… Thực lợi hại!”

Cảm ơn quá khen… là điều mà Vũ muốn nói, tiếc là răng môi hắn run lập cập không thốt thành lời.

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000

Truyện Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.