Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc

Tiểu thuyết gốc · 888 chữ

Khi Vũ tỉnh lại, việc đầu tiên là cẩn thận cảm giác phía sau lưng.

Vẫn còn, thật may quá!

Ý là hắn vẫn còn dựa lưng vào con nhũ quái, và nó cũng còn sống.

Nói vậy, hắn ngất đi không lâu.

Vẫn đủ thời gian để bị trói cứng là được.

Ma kiếm cắm nghiêng trên mặt tuyết cách Vũ không quá xa, nhưng để thu hồi không hề đơn giản.

“Em quá lỗ mãng!”

Giọng sói bệnh trách cứ.

Cả hai đứng cách Vũ chỉ vài bước, và đang nhìn nhau chứ không có nhìn kẻ mới tỉnh lại.

“...thầy.” Tóc vàng lí nhí như một đứa trẻ, nào còn có cái vẻ hung mãnh đáng sợ vừa nãy!

Chính là cái vẻ mặt ấy!

Chính nó đã làm Vũ bị ảo giác mà cảm thấy tóc vàng thật yếu đuối!

Sói bệnh xoay đầu, Thiên Hạ Băng Vũ theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.

Giống như là không bị phát hiện.

Mà, hiện tại giả hôn mê giống như cũng không thay đổi được gì.

Bởi vì mắt nhắm chặt, Vũ dĩ nhiên không nhìn thấy gì. Đổi lại, hắn tập trung tinh thần lắng nghe.

Phập!

Tiếng da thịt bị xuyên thủng vang lên là như thế quen thuộc.

Ừm, hắn bị đâm?

Không, không phải, người bị đâm là tóc vàng!

“Thầy…”

Bụp!

Tóc vàng im bặt.

Tiếng bước chân đạp tuyết lạo xạo đến gần Vũ.

Sau đó…

...là một bàn tay mơn trớn trên mặt hắn.

Không kiềm được nổi da gà đầy người, Thiên Hạ Băng Vũ mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau. Gương mặt sói bệnh hơi gầy, đôi mắt nâu sáng ngời ấm áp.

Khó mà tin được cũng chính gã vừa mới tay trần đâm xuyên bụng tóc vàng.

Cô bé nằm sõng soài trên mặt tuyết, dưới thân máu nhuộm đỏ thẫm.

Sống chết không rõ!

Thật đáng đời!

Kẻ mà đi đánh người lặn lội đường xa đến cứu mình đều không thể có kết cục tốt đẹp!

“Ừm, hai người không phải là…”

Lời mới nói được một nữa, sói bệnh đã ôm chầm lấy Vũ.

!!!

“Đừng sợ, tôi đã giúp em trả thù rồi, cho nên…”

Những lời mà sói bệnh phun ra sau đó thì, Vũ không hiểu một chữ.

Trong lúc kể lể, hai tay sói bệnh giữ chặt đầu Vũ, đảm bảo hắn không thể không nhìn thẳng vào mắt gã.

Đó là một đôi mắt nâu tràn đầy sự chân thành.

Nhưng đừng nói là kẻ đang trợn mắt nói xạo là sói bệnh, một gã đực rựa ngoài ba mươi tuổi tuyệt đối không phải tuýp của Thiên Hạ Băng Vũ, ngay cả có là Kim Ngân cũng không đời nào có thể lừa hắn với mấy lời phỉnh phờ vớ vẩn cỡ này.

“Hừm…,” sói bệnh đang nói bỗng ngậm miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Dù biết là khả năng không cao nhưng…,” gã lẩm bẩm như là đang tự nói với chính mình. “...cô bé không hề tin một lời nào tôi đã nói…”

Câu sau là nói với Vũ.

“Thật đáng tiếc…”

Có gì đáng tiếc!?

Đừng nói là gã từng lừa được ai đó bằng cách nào đấy nhé!

Soạt!

Cùng với cảm giác bỏng rát, trên bụng Thiên Hạ Băng Vũ xuất hiện một vệt rách dài.

Sói bệnh giơ cái ngón tay dài với vuốt nhọn hoắc mà gã vừa dùng để rạch bụng Vũ lên trước mặt hắn.

Móng đen xì, để gần đến mũi mà ngửi thì có mùi tanh tưởi lợm giọng.

Dĩ nhiên, Vũ thì không có biến thái đến đi ngửi móng tay người khác. Chính sói bệnh áp cái móng tay lên mũi Vũ.

“Hiểu không? Móng tay của tôi có độc, và trừ tôi ra không còn có ai có chất giải.”

Ừm, tôi bị trói như này rồi còn cần hạ độc để làm gì?

Ánh mắt lóe lóe của Vũ dường như khiến sói bệnh hiểu lầm.

“Độc là kịch độc đấy, cả NDC lẫn quái vật dính phải đều phải chết!”

“Thực sự ghê gớm như vậy?” Vũ tỏ vẻ không tin.

“Lời tôi nói mỗi chữ đều chân thật. Kẻ trúng độc không có tôi cho thuốc giải chắc chắn sẽ chết. Vấn đề duy nhất là thời gian phát độc tương đối chậm.”

Ra vậy, điều này giải thích một vài điểm lạ khi sói bệnh và bọn thiếu niên chiến đấu với nhũ quái.

Sói bệnh quan sát cẩn thận mỗi một biến hóa trên mặt Thiên Hạ Băng Vũ, trong mắt giống như có điều suy nghĩ.

“Được rồi, tôi đầu hàng. Tôi khai hết! Tôi…” Thiên Hạ Băng Vũ quyết định ném ra bài tẩy.

“Suỵt!”

Sói bệnh đặt một ngón tay lên môi Vũ để ngăn hắn nói. Rồi, gã thò tay cởi trói cho Thiên Hạ Băng Vũ.

“...”

Thả tự do cho Vũ xong, sói bệnh đi lại bên cạnh tóc vàng. Gã quỳ xuống xem xét thương thế cho cô bé, sau đó lôi ra băng vải và bắt đầu băng bó.

Trong lúc mà sói bệnh xử lý vết thương của tóc vàng, Thiên Hạ Băng Vũ đứng lẳng lặng ở một bên, vẻ mặt ngơ ngác ngớ ngẩn.

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.