Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lộ mặt

Tiểu thuyết gốc · 911 chữ

Băng nguyên, khu vực giáp ranh với thành phố.

Ngồi xổm và cúi thấp đầu tại một chỗ nơi này là Thiên Hạ Băng Vũ. Chiếc áo choàng trắng khiến hắn gần như hòa tan vào cảnh vật xung quanh.

Thế nào? Muốn cứu người mà giờ lại nấp một bên xem người ta liều mạng với quái vật?

Vũ không buồn cự lại. Thay vào đó, hắn thầm thì: “Phật dạy, những chuyện lợi mình lợi người chẳng những phải làm, còn phải cố mà làm đi làm lại nhiều lần!”

Lợi người ở đây thì là, theo chủ quan nhận định của Thiên Hạ Băng Vũ, việc sói bệnh ép buộc tóc vàng đánh nhau với quái vật chỉ thuần túy là tự mình chịu khổ, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Nếu có thể làm được, từ đầu sớm đã làm được!

Nếu không thể làm được, vậy từ bỏ sớm bớt đau khổ!

Suy nghĩ tiêu cực!

Tiêu cực cái gì, sự thực chính là như vậy!

Về phần lợi mình. Chà, kẻ mà chỉ còn thiếu mỗi một đơn vị số lẻ duy nhất không phải số thập phân của lượng EXP cần để lên cấp là Thiên Hạ Băng Vũ đã gấp sắp không chờ nổi nữa.

Dĩ nhiên, Vũ có thể vẫn luôn ngoan ngoãn đợi Kim Ngân quay lại. Nhưng thế thì thật là uất ức quá thể!

Đó là chưa tính tới chuyện lần bỏ đi này của cô ta đã là hơn năm ngày rồi.

Linh cảm của Vũ trúng phóc!

Lẽ nào vì giả gái nên linh cảm càng nhạy!?

Chuyện Kim Ngân đã quay lại và không tìm thấy Vũ vì hắn tự ý bỏ đi thì là, không thể!

Kim Ngân biết rõ Vũ đang ở đâu cũng như là Vũ biết rõ hai người sói bệnh đang ở đâu vậy.

Nếu đặt cái máy nghe trộm nằm ngang, có một cái kim nhỏ cùng màu nơi mặt trên của cái máy mà đầu kim thì luôn chỉ về một hướng.

Dùng đầu gối cũng biết nó chỉ chỗ nào.

Cạnh cái kim còn có một con số.

Dùng mặt sau của đầu gối cũng đoán được con số này nghĩa là gì.

Vậy là, Thiên Hạ Băng Vũ đến gần hết mức có thể, tầm trăm mét, sau đó lẳng lặng chờ đợi.

Cảm giác rất kích thích!

Chả trách mà có người khoái rình mò đến vậy!

Thời gian chậm rãi trôi.

Cho đến khi… một biến cố xảy ra.

Nó bắt đầu bằng một tràng ho dài phát ra từ máy nghe trộm, theo sau là một tiếng phập và tiếng thiếu nữ kêu lên sợ hãi.

Thiên Hạ Băng Vũ nhảy bật dậy, sau đó nhắm chuẩn phương hướng chạy vội.

Tình hình chiến đấu xem chừng đang vô cùng vô cùng!

Chạy, chạy. Tuyết dưới chân Thiên Hạ Băng Vũ chỗ cứng chỗ mềm, khiến hắn nhiều lần lảo đảo. Rất nhanh, những bóng đen nhỏ phương xa lớn dần và trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Sắc trắng của tuyết, sắc đỏ và xanh của máu hỗn loạn làm nền cho hai bóng người và bóng một con quái vật.

Bên kia, sự xuất hiện của Thiên Hạ Băng Vũ cũng đánh động cả người lẫn quái. Người được chọn có thể cảm nhận sự tồn tại của nhau cũng như giữa người được chọn và quái vật.

Thiên Hạ Băng Vũ chậm rãi tiến tới, cũng cẩn thận đánh giá tình huống.

Vẫn ổn cả. Quái vật bị trọng thương sắp chết. Chỉ cần chưa chết là tốt rồi. Vừa rồi hẳn là một đòn phản kích hồi quang phản chiếu của nó. Cái xúc tu lành lặn cuối cùng của nó vừa bị sói bệnh xé rách toạc, rơi xuống mặt tuyết không ngừng co giật.

Về phần sói bệnh, thực lực của gã kinh người, hiện tại bệnh phát trúng chiêu, đối Vũ có lợi vô hại.

Khi đã đến đủ gần để có thể thấy rõ mặt nhau, vẻ dại ra trên mặt của cả sói bệnh lẫn tóc vàng khiến Vũ rất hài lòng.

“Chào!”

Vũ cười, trưng ra nụ cười tự cho là bí hiểm nhất của mình, lại phối hợp với vẻ ngoài đáng yêu và bộ đồng phục thủy thủ mặc trên người và ma kiếm đeo bên hông, có thể khẳng định rằng người ở đây nhất thời nửa khắc thậm chí không thể nói rõ bản thân đang có cảm giác gì.

“Lùi lại sau lưng thầy…” Sói bệnh thì thầm.

Lợi dụng sự cảnh giác của hai người sói bệnh, Vũ chậm rãi tiến lại gần con nhũ quái.

Lại gần thêm một chút nữa và hắn sẽ thành công!

Chỉ tiếc, ông trời luôn thích ngáng cẳng người!

“ĐỨNG LẠI ĐÓ!” Sói bệnh quát lớn một tiếng, một bàn tay đút vào trong túi áo khoác.

Khoản thời gian theo dõi sói bệnh không phải ngồi không. Sự nguy hiểm của gã người được chọn không cần nghi ngờ. Thiên Hạ Băng Vũ bởi vậy nghe tiếng liền cũng ngoan ngoãn dừng bước.

Thứ giấu trong túi áo của sói bệnh thì không phải một khẩu súng. Không hiểu vì sao mà Vũ chưa bao giờ thấy gã hay bọn thiếu niên sử dụng súng ống. Chỉ là, so với súng cũng không hề yếu hơn chút nào.

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.