Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu người

Tiểu thuyết gốc · 941 chữ

Từ rìa băng nguyên - chân núi cho đến rìa băng nguyên - thành phố là… băng nguyên mênh mông!

Cho dù là chạy liên tục không ngừng theo đường mòn lúc đi tới, đã không còn bị bọn nhũ quái cản trở, Thiên Hạ Băng Vũ vẫn sẽ mất nhiều ngày.

Dĩ nhiên, là người thì không thể chỉ chạy không nghỉ, không ngủ và không ăn uống.

Nói cách khác, Thiên Hạ Băng Vũ chạy vội đi cứu người, trên lưng vẫn phải vác theo một cái balo nữa.

Lương thực trong balo căng phồng, vốn là để phòng ngừa trường hợp Kim Ngân rời đi quá lâu.

Cũng tức là nó rất nặng.

Người được chọn tuy rằng vẫn là người, lại từ lâu cũng đã vượt trội hơn người. Khác không nói, riêng cái khoản thể lực thì cực kì. Chỉ cần MP còn, Vũ còn có thể chạy.

Theo kinh nghiệm lần chạy gần nhất thì, liên tục phi nước đại cả ngày không có vấn đề gì.

Nếu mệt muốn chết không phải là vấn đề.

Sự thực thì nó hoàn toàn không phải vấn đề.

Ăn no và MP sẽ tự động khôi phục, cũng kéo theo thể lực hồi phục. Hoàn toàn không có tác dụng phụ gì kiểu, cơ bắp ít hoạt động bỗng dưng phải chạy quá tải mà đau nhức các kiểu.

Nói cách khác, vấn đề duy nhất còn lại cũng chỉ có một.

Thiên Hạ Băng Vũ "vội vã" đi cứu người, sau khi chạy suốt ba ngày thì, hắn bỗng cảm thấy chẳng còn gì để mà phải "vội" nữa.

Khi đi, hắn bỏ lại cái kính viễn vọng. Việc thu lại cái kính quá phiền phức, mà trong balo cũng không có chỗ để.

Về phần sói bệnh và tóc vàng, quả thực thì đúng như lời của sói bệnh, lần ra ngoài băng nguyên này, bọn họ sẽ lưu lại lâu.

Sau mỗi lần đánh nhau với nhũ quái, người bị thương chỉ có một người, tại chỗ dưỡng thương thì tiết kiệm thời gian hơn là phải trở về căn cứ.

Ngày thứ hai từ sau khi Vũ lên đường, tóc vàng cuối cùng đạt được lần “lấy máu đầu tiên” của mình.

Bởi vì chỉ có thể suy đoán dựa vào việc nghe trộm, tình huống lúc ấy Vũ thực ra không rất rõ ràng. Nhưng sói bệnh và tóc vàng hẳn đã cùng nhau đem con quái biến thành cái xúc xích, chặt bỏ tất cả các xúc tu cũng như là bẻ hết nanh vuốt của nó, sau đó để cho tóc vàng tiến lên bổ một đao cuối cùng.

“Thầy… em sợ…”

“Đừng sợ…”

Trao đổi kiểu này lặp đi lặp lại trong gần cả chục phút. Vũ nghe mãi cũng phiền, thậm chí bắt đầu thấy tội cho con nhũ quái.

Coi, ngửa cổ chờ chết mà cũng vẫn còn phải đợi!

Sau khi tóc vàng bổ đao, sói bệnh liền bắt đầu một tràng dài cổ vũ, khen ngợi, trấn an các kiểu. Vũ thậm chí đã nghĩ là gã ta có thể sẽ mang tóc vàng trở lại căn cứ ăn mừng một hồi. Nếu vậy thì cũng tốt. Nhưng quyết tâm của sói bệnh xem ra không dễ bị thay đổi.

“...ổn rồi đấy. Đến mai và chân của em sẽ lành lặn như mới. Rồi thầy trò mình có thể tiếp tục.”

Dù là không nhìn thấy, thậm chí là không có nghe thấy tóc vàng đáp lời, Vũ vẫn có thể mường tượng ra gương mặt khuất phục và đầu hàng của tóc vàng. Sau một lúc lâu, cô bé mới lí nhí:

“Em sẽ cố gắng!”

Cố cái gì mà cố!

Ngu ngốc!

Thời gian còn lại, trong máy nghe trộm thi thoảng mới vang lên một lần. Tóc vàng cần dưỡng thương, còn sói bệnh hầu như không bao giờ nói gì ngoài những khi trao đổi với tóc vàng hoặc bọn thiếu niên.

Ừm, người bình thường cũng không ai sẽ tự nói một mình.

Về phần Thiên Hạ Băng Vũ, hắn bên chạy bên nhai mì, trong lòng âm thầm chửi rủa sói bệnh.

Tên khốn nọ rốt cuộc là muốn làm gì? Gã mong đợi gì ở cô bé chứ?

Trận chiến với con nhũ quái, gã gần như một mình solo với nó.

Từ âm thanh mà phán đoán thì hẳn là thế.

Và sau khi đánh quái vật chết khiếp, lại thành công buộc sói vàng tự tay kết liễu quái vật, gã cảm thấy gì?

Cho dù là sói bệnh muốn làm gì, Vũ cần phải ngăn cản gã!

“...”

Nói người phải nghĩ đến ta, nghĩ đi nghĩ lại không ai bằng mình!

Cái quái gì!?

Đáp lại Vũ thì không phải là một câu trả lời.

Gạt người!

“...”

Giả nhân giả nghĩa!

“...”

Cùng ai cãi lộn cũng không thể cùng chính mình cãi lộn được!

Được rồi. Tôi cảm thấy có một cơ hội và tôi muốn nắm lấy nó. Có vấn đề gì không?

Không có tiếng trả lời.

Đồ con cẩu sủa đêm và sợ ăn trộm!

Lần này cũng vẫn không có tiếng trả lời bất chấp việc Vũ vừa mắng một câu rất là cao cấp. Người bình thường liền sẽ hỏi ngay rằng mắng vậy là ý gì, chủ nhân của giọng nói trong đầu Vũ thì lại đã biết tỏng nên chẳng cần phải tò mò.

Nói như vậy, mỗi khi cô ra mặt chẳng phải đều chỉ thuần túy vì muốn công kích tôi!?

Đoán đúng rồi!

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.