Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên đường

Tiểu thuyết gốc · 586 chữ

“Lần này chúng ta sẽ ở lại nơi đây lâu. Thầy mang theo lương thực đủ để thầy trò mình ăn đến hết tháng.” Sói bệnh cười nói.

“Thầy cũng mang theo đầy đủ băng vải và dụng cụ y tế…”

“...”

“Thầy sẽ bảo vệ em, cho nên, đừng sợ hãi!”

Vách núi, Thiên Hạ Băng Vũ mắt nhìn kính viễn vọng, tai lắng nghe âm thanh phát ra từ máy nghe trộm, mặt nhăn lại như quả mướp héo.

Buổi tối.

“Thầy… vì… vì sao lại là em?” Giọng tóc vàng yếu ớt, đứt quãng, giữa mỗi lần đứt quãng là những rên rỉ vì đau đớn.

“Bởi vì thầy tin tưởng em.” Giọng sói bệnh dịu dàng, sau đó là một tràng ho dài.

Ho xong, sói bệnh im lặng sờ tay lên trán tóc vàng. Gương mặt nhăn chặt vì đau đớn của cô bé dần dần giãn ra. Đến nửa đêm, lồng ngực bé nhỏ của cô bé cuối cùng cũng ổn định lại và tóc vàng chìm vào trong giấc ngủ.

Rìa bên này của băng nguyên có một người không ngủ, rìa bên kia cũng có một người chưa ngủ.

Mặt của Thiên Hạ Băng Vũ nhăn cũng chẳng kém tóc vàng bao nhiêu.

Tin tưởng… tin tưởng cái con khỉ!

Người khác có thể bị lừa, kẻ mà gần như đã đem cả quá trình đánh quái của nhóm sói bệnh xem như xem phim truyền hình thì trong lòng rất rõ ràng.

Trong bọn thiếu niên mà sói bệnh dẫn ra ngoài băng nguyên, tóc vàng là người kém nhất.

Khi mà những đứa khác càng đánh càng chai lì, càng đánh càng tiến bộ, dần dần đã có thể chỉ dựa vào thân thể bản năng mà chống cự lại công kích của nhũ quái, chỉ có tóc vàng giẫm chân tại chỗ.

Không cần thấy tóc vàng là người đầu tiên dám xông lên đối mặt một con nhũ quái mà hiểu lầm, cô bé thực ra rất nhút nhát. Ngoại trừ lần đầu tiên dũng khí đáng khen đó, các lần sau tóc vàng thậm chí không những không dám đánh mà còn trốn chạy.

Một lần, hai lần, đến lần thứ ba tóc vàng chạy nấp lại phía sau sói bệnh, người sau dù thiên vị tràn đầy cũng phải cau mày.

Đó là lí do cho sự “tàn nhẫn” của sói bệnh đoạn thời gian sau này.

Nhưng thầy cố dạy là một chuyện, có học được hay không phải xem trò. Xét đến cùng, không thể dạy cá leo cây được.

Nhưng con cá lúc này đang bị ép phải leo cây bằng được!

Tại sao?

Vì không leo sẽ phải chết!

Tại sao?

Kẻ yếu đều phải chết!

Vì quá yếu sao?

Không phải, bởi vì ở không đúng chỗ.

Thiên Hạ Băng Vũ nghĩ lại một khám phá mà Kim Ngân chịu để lộ cho hắn.

Bọn thiếu niên là một sản phẩm thử nghiệm của căn cứ.

Nói như vậy, tóc vàng hẳn là một sản phẩm thử nghiệm thất bại.

“Ài!” Thiên Hạ Băng Vũ thở dài đứng dậy.

Làm gì đấy?

Còn phải hỏi nữa sao, tôi đi cứu người!

Cô không thể!

Tôi có thể, và tôi không gọi là cô!

Tôi cũng không phải là cô, Thiên Hạ Băng Vũ nghĩ thêm. Và cũng như mọi ý nghĩ khác của hắn, ý nghĩ riêng tư này cũng bị trắng trợn xâm phạm.

Phải không!?

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.