Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân tính

Tiểu thuyết gốc · 738 chữ

Vũ nổ súng với ý định bắn thủng chân gã to con. Nhưng khả năng bắn súng của hắn thì chả lợi hại gì, thành ra chỉ gây ra một vết thương nhỏ. Nhưng phát đạn cũng đủ để tỏ rõ thái độ của hắn. Cậu thanh niên nghe tiếng súng thì cũng khựng lại. Vũ đến cạnh cậu ta, hỏi han vài câu, tiện thể xem xét chỗ bị thương trên ngực. Vết thương chỉ ở phần mềm, trông khá khủng khiếp nhưng nghỉ ngơi vài ngày hẳn là sẽ ổn.

Trong lúc Vũ giúp cậu thanh niên băng bó vết thương, gã to con lại bắt đầu mở miệng lải nhải. Chỉ khi Vũ chỉa súng vào mặt gã và quát câm miệng, gã mới chịu ngừng.

Tên của cậu thanh niên là Hùng. Từ miệng Hùng, Vũ xem như đại khái hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hùng là một sinh viên năm nhất, trước tận thế thì là vậy. Cậu và bốn người bạn cùng quê góp tiền thuê một phòng trọ nhỏ ở thành phố DN khi lên đây học đại học. Sau đó thì tuyết rơi, quái vật xuất hiện. Hùng và mấy người bạn may mắn đi theo quân đội vào được trong vành đai. Thời gian đầu sinh hoạt tuy cực khổ nhưng không có nguy hiểm gì. Cho tới mấy ngày gần đây.

Quân đội khi rút quân lại vào trong vành đai thì mang theo rất nhiều lương thực, nước uống và vũ khí cùng nhiều loại vật phẩm khác. Lúc đầu họ phân phát lương thực cũng rất thoải mái. Nhưng khẩu phần lương thực mỗi vài ngày lại giảm dần, đến hôm này thì ngay cả những người khỏe nhất nếu chỉ dựa vào khẩu phần được phát cũng đói đến không chịu nổi. Khi người dân phản ứng lại muốn đòi được nhiều thức ăn hơn, bên quân đội lại đưa ra một chế tài cực kì độc tài.

Muốn có ăn, vậy phải làm việc.

Công việc thì đủ loại, từ gia nhập các đội lính, đào cộng sự, cho đến ra ngoài do thám.

“Quân đội muốn do thám cái gì?”

“Anh không biết,” gã thanh niên mà tuổi đời kém hơn Vũ nhiều không ngờ lại xưng là anh với hắn. “Chỉ biết là đi ra ngoài, tìm được cái gì thì mang về cái đó. Họ cũng nói là trong các nhà dân bên ngoài vành đai cũng còn rất nhiều lương thực, nếu kiếm được thì có thể giữ lại một nửa.”

Những điều mà Hùng biết cũng không nhiều. Anh chàng xui xẻo cùng mấy người bạn đã ra ngoài vài lần, mỗi lần đều được hai gã Huy và Hoàng hộ tống. Bọn họ vừa bảo vệ, lại vừa canh gác, cũng đốc thúc mấy người Hùng làm việc chẳng khác gì cai ngục. Hùng từng bất bình với việc hai gã đàn ông lại bắt mấy cô gái yếu đuối phải xúc tuyết và vác đồ mà cãi nhau với Huy nhiều lần.

“Bọn chúng là đồ khốn!” Hùng gầm gừ. “Một bọn khốn nạn khốn khiếp!”

Huy và Hoàng chẳng những hách dịch, lại còn háo sắc nữa. Vừa rồi, hai gã buộc Hùng và những người khác vào trong ngôi nhà, tính làm trò với mấy cô gái. Hai cậu bạn của Hùng bởi vì cự lại khi bị đe dọa mà bị tên Huy nổ súng bắn chết.

“Anh sẽ giết hắn chứ?” Vũ hỏi.

“Tôi…”

“Tôi sẽ không giúp anh đâu,” Vũ lại nói. Thật lòng mà nói thì, nếu ngay cả kẻ căm hận Huy tới mức có thể ăn gan uống máu gã ta được mà còn không có dũng khí giết hắn, Vũ dĩ nhiên càng không có khả năng ấy. Hùng chưa từng giết người và Vũ cũng vậy.

“Chúng ta hãy trói hắn lại và để mặc hắn tự sinh tự diệt!” Vũ đề nghị khi mà Hùng mãi vẫn không trả lời và nhìn Hùng chằm chằm, khiến anh chàng đỏ mặt nhìn sang hướng khác.

“Vậy… vậy cũng được!”

Kể, trói người rồi để mặc trong trời tuyết như lúc này cũng chẳng khác chi là gián tiếp giết người cả. Và Vũ không định mang tội giết người một mình. Nghe thấy câu trả lời của Hùng, hắn vui vẻ mỉm cười.

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.