Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bọ ngựa

Tiểu thuyết gốc · 1732 chữ

Là lúc nên ẩn mình, chờ đợi đợt “cắt cỏ” thứ hai, hay là nên tự thân vận động? Vũ vẫn còn hai quả lựu đạn. Kĩ năng cosplay kurome của hắn cũng chỉ còn thiếu hai điểm EXP nữa.

Nếu số EXP còn thiếu là ba, hoặc là bốn, Vũ chắc chắn sẽ đợi. Nhưng chỉ hai điểm, vừa lúc nằm trong khả năng của hắn. Quái vật nhũ quái đáng sợ thật đấy, nhưng cơ hội của Vũ vẫn có.

Nên mạo hiểm hay không đây?

Thiên Hạ Băng Vũ rời khỏi tòa nhà khách sạn. Nhân lúc chiều tối, hắn quay trở lại chung cư X. Hắn không cảm thấy thoải mái lắm khi ở quá gần khu vành đai, hay ở quá xa. Mà, giả như hắn muốn đợi tới đợt cắt cỏ tiếp theo, hắn thực ra không cần phải rời khỏi chung cư X nữa. Các đội lính đi tuần theo hắn quan sát ba ngày qua thì đi rất xa. Trong buổi sáng bọn họ có thể cuốc bộ nhiều cây số. Hơn nữa, bọn họ ngoài đi tuần dường như còn làm gì đó nữa. Khi đi, trên lưng bọn họ thường mang theo một cái ba-lô nhỏ mà lúc trở về không còn thấy nữa.

“Đây là…?”

Có người đã vào trong chung cư X!

Những dấu chân mang giày bốt. Hẳn là bộ đội đi tuần. Dĩ nhiên, họ không phải những người duy nhất có mang giày.

Trong phòng 102, trước cửa và trong phòng đọng lại rất nhiều tuyết. Cũng khó trách những vị khách đã dừng chân tại nơi này, khi mà cả căn phòng khắp nơi đều là máu.

Không rõ bọn họ có phát giác ra gì khác không. Thiên Hạ Băng Vũ tự rà soát lại một lần, cảm thấy khi rời đi cũng không có lưu lại dấu vết gì khác. Người ta có lẽ nghĩ rằng từng có người ngụ lại trong phòng 102, và kẻ đó hoặc là đã bị quái vật tấn công, hoặc là một tên bệnh hoạn thích dùng máu vẽ lên tường.

Dù sao đi nữa, câu hỏi quan trọng ở đây là, những vị khách không mời liệu có quay lại hay không?

Két sắt âm tường trong phòng 707 của Vũ cùng chìa khóa thì vẫn chưa bị phát hiện, nhưng khó nói nếu người ta lại quay lại lục lọi thêm vài lần thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Vũ ngẫm nghĩ, sau đó quyết định buổi tối leo lên sân thượng ngủ. Tuyết và giá lạnh không phải là vấn đề đối với hắn. Và ở trên sân thượng, hắn sẽ có thể chủ động hơn khi có người tới.

Từ lúc nào mà mình đã cảnh giác với người lạ đến như vậy!?

Tối hôm ấy, Vũ không ngủ. Trời vừa sáng, hắn đã thò đầu ra ngoài lan can sân thượng lặng lẽ quan sát chung quanh. Thành phố DN lúc này im lặng, trắng xóa, không một bóng người. Nhưng con người vẫn lẩn quất tại nơi từng thuộc về họ, vẫn ngoan cường tồn tại, cùng quái vật đối kháng.

Thiên Hạ Băng Vũ quyết định không làm gì lỗ mãng nữa. Hiện tại thì không. Hắn sẽ nằm im chờ đợi. Việc chung cư X bị lục lọi vẫn khiến hắn cảm thấy không yên tâm. Hắn dự tính sẽ ẩn náu một vài ngày, để xem xem các vị khách có quay trở lại hay không, nhân tiện đợi tới đợt cắt cỏ tiếp theo luôn.

Gần trưa, có người tới.

Đó là một nhóm khá đông, có tới bảy người. Trong bọn họ chỉ có hai người có súng, mà cũng chỉ là súng tiểu liên sử dụng đạn cỡ nhỏ, dùng để bắn người rất tốt nhưng hoàn toàn vô dụng với nhũ quái.

Quan sát bọn họ, Thiên Hạ Băng Vũ nghĩ rằng họ đang hướng tới chung cư X. Có thể nào họ chính là những người đã ghé thăm chung cư X khi Vũ vắng mặt và giờ trở lại để tìm kiếm thêm một lần nữa chăng?

Thắc mắc của Vũ được giải đáp khá nhanh. Khi đến cách chung cư X chỉ còn một căn nhà, nhóm người dừng lại. Hai người cầm súng ra hiệu gì đó và những người không có súng có vẻ miễn cưỡng đi vào bên trong. Chẳng biết họ làm gì ở trong đó, nhưng sau một lúc thì Vũ nghe được tiếng la hét, rồi tiếng súng nổ.

Tiếng súng tiểu liên vang lên hai lần, mỗi lần đều nổ một tràng dài. Sau khi tiếng súng lặng đi, Thiên Hạ Băng Vũ không còn nghe thấy tiếng người la hét nữa. Nhưng hắn nghĩ là hắn thấy thứ gì đó như là máu chảy ra từ trong ngôi nhà.

Nổ súng bắn người rồi?

Khi Vũ đang cân nhắc có nên đi xuống xem một chút để giải tỏa nghi vấn hay là không, khóe mắt hắn bắt được một chuyển động. Từ đằng sau mái nhà, một đụn tuyết nhỏ rơi xuống. Chỗ rìa mái xuất hiện một thứ màu xám nhạt đang ngọ nguậy trườn lên.

Xúc tu của một con nhũ quái!

Thiên Hạ Băng Vũ tuyệt đối không thể nhìn lầm cái thứ đã từng quấn mình suýt chết được. Hắn gần như nín thở, cúi thấp đầu nhìn lại. Nơi mái nhà, con nhũ quái dần dần hiện rõ thân hình.

Nó nằm ngửa, con mắt lớn và cái miệng hướng lên trời, các xúc tu vươn dài như những cánh tay, giúp quái vật bám chặt vào tường và mái nhà. Con quái chuyển động rất nhẹ nhàng, rất khó tưởng tượng được cái thứ mà mỗi lần gặp mặt đều quăng quật xúc tu đập phá mọi nơi lại cũng có thể di chuyển im lặng được như vậy. Nhìn nó, Vũ có cảm giác như đang nhìn một con sao biển, hay một con nhện lớn.

Quái vật chuẩn bị săn mồi. Những người ở trong nhà tất nhiên là không hay biết tí gì. Nếu không phải bản thân có khả năng cảm nhận ma lực, ngay cả Vũ chỉ sợ cũng không kiềm được mà quay đầu lại xem phải chăng phía sau lưng mình cũng đang có một con quái lặng lẽ trườn tới như thế.

Vũ có thể đánh động bọn họ. Hắn có súng, có thể bắn một phát. Nhưng làm vậy, chính hắn sẽ rơi vào nguy hiểm. Mà nhóm người kia thấy quái vật tất nhiên sẽ lập tức bỏ chạy, tuyệt sẽ không quay lại giúp hắn.

Thiên Hạ Băng Vũ không phải anh hùng, cũng không có khả năng để làm anh hùng. Dù vậy hắn cũng không định bỏ mặc những người nọ. Ở một góc nhìn khác mà xem xét, đây thực ra cũng là cơ hội của hắn.

Trong căn nhà nhỏ, nơi vốn là một cửa hàng bán đồ gia dụng, nhóm bảy người lúc này chỉ còn lại năm người. Hai người đàn ông cầm súng khoảng ngoài ba mươi tuổi. Gã to con hơn đứng chặn ở cửa, vẻ mặt dữ tợn.

“Sao, còn đứa nào dám phản kháng nữa không? Tao cho một viên tiễn đi luôn một thể?” Gã to con gằn giọng. Vừa nói vừa vẫy mũi súng chỉ vào hai cái xác nằm trong vũng máu ở góc nhà. Máu đã chảy lan tới tận cửa và dính vào đế giày của gã. Hai cái xác là của hai thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi. Ba người đang bị chĩa súng đe dọa cũng chỉ là sinh viên năm một năm hai gì đó mà thôi. Hai nữ một nam. Người thanh niên đứng phía trước che cho hai cô gái phía sau, vẻ mặt vừa sợ hãi, vừa cực kì căm phẫn.

“Tao đã nói rồi. Ngoan ngoãn nghe lời và bọn tao sẽ cho mấy đứa mày được hưởng thụ sung sướng sau ki bọn tao đã thoải mái xong rồi. Nhưng hai thằng bạn của mày cứ thích sính anh hùng cứu mỹ nhân cơ! Giờ thì tao đã giết hai đứa, cũng không ngại lại giết nốt cả ba đứa mày. Nhưng tao cũng không thích thú gì chuyện giết người này. Mà bắn cũng tốn đạn.” Gã cầm súng to con nói liền một hồi, nếu nghe kĩ thì trong giọng nói của gã cũng hơi run: “Tao đếm tới ba. Nếu mày biết khôn thì tránh sang một bên, bằng không đừng trách tao tàn nhẫn!”

“Một!”

Cậu thanh niên run rẩy rất dữ, nhưng vẫn cắn răng che chở cho hai cô gái phía sau. Mà hai cô gái thì trên mặt đã đầy nước mắt, phải dựa vào nhau mới đứng vững. Kết cục của cả ba chỉ sợ sẽ chẳng hề tốt đẹp. Mà gã cầm súng to con cũng đang rất bực bội. Vốn gã cũng chẳng muốn to chuyện đến vậy, vừa rồi bắn người cũng là vì đồng bạn suýt thì bị tước mất súng. Bạn của gã hãy còn bị một viên đạn lạc găm ở đùi, còn chưa kịp xử lí vết thương nữa kìa.

“Mẹ nó chứ! Mày rốt cuộc không chịu tránh ra có phải không?” Gã to con quát lên. Chuyện đến nước này, gã vừa tức vừa nóng nẩy. Súng nắm chặt ở trong tay rung lên chuẩn bị bóp cò. Nhưng trước khi gã nổ súng, một cái xúc tu dài bỗng xuyên qua trần nhà đâm xuống, nhắm thẳng tới đồng bạn của gã.

Tên kia không kịp phản ứng, thoáng cái bị quấn chặt không thể động đậy, sau một loạt những âm răng rắc ghê rợn thì cũng thôi giãy giụa.

“Nhũ quái!” To con cầm súng thét lên kinh hãi, vô thức hướng súng về phía quái vật bóp cò. Một tràng đạn tiểu liên vang lên lạch tạch. Gã bắn xong thì mới nhận ra mình vừa làm chuyện cực kì ngu ngốc, vội vã quẳng cả súng mà bỏ chạy ra ngoài. Thêm nhiều cái xúc tu nữa cắm xuống. Hai cái quấn lấy mấy cái xác, một cái bắn về phía cậu thiếu niên và mấy cô gái.

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.