Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2 Chương 59

Phiên bản Dịch · 4000 chữ

Lúc Liễu Quân mang Đường Đường trở về, Nguyên Bảo và Đông Lai cùng đám đông bên kia cũng đã sớm giải tán, hai người đang trốn ở phòng bếp nhỏ phía sau vừa chơi đùa vừa chăm củi nấu nước nóng cho Công tử và Tứ công tử. Đại khái là chơi đến điên rồi, ngay cả việc chăm củi đốt lửa cũng phải phân thắng thua, người nào thua liền thêm củi ở lần kế tiếp.

Đường Đường thẳng đến lúc vào phòng rồi ngồi ở trên giường, cả người đều mơ mơ hồ hồ, cũng không biết là do uống quá nhiều, hay là do vừa rồi bị sư phụ cuồng hôn một trận làm cho chân tay mềm nhũn toàn thân vô lực, tóm lại bây giờ cả người đều giống như rơi vào trong sương mù, nghiêng đầu dựa vào trên đầu giường mà toét miệng cười, con ngươi hận không thể treo luôn trên người sư phụ.

Liễu Quân đem ngoại sam cởi ra rồi ngồi ở mép giường, cầm khăn sạch Nguyên Bảo đưa tới đem ngâm trong nước ấm, đường cong gò má bao phủ trong một vầng sáng ấm áp nhu hòa.

Sắc đỏ trên mặt Đường Đường vẫn chưa tan hết, cặp mắt say mê mà nhìn sư phụ một hồi, bò dậy tiến tới nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh y, chống nửa người chồm qua nhìn thẳng vào mặt y.

Liễu Quân giương mắt nhìn hắn một chút, ánh mắt ôn nhu, ngay sau đó lấy khăn ra vắt khô, một tay nâng mặt hắn một tay cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau, thấp giọng nói: "Tối nay uống không ít, có chỗ nào không thoải mái?"

Đường Đường đang cảm thấy choáng váng, trên mặt đột nhiên nóng lên, lỗ chân lông trên người cũng muốn dãn ra, cả người thanh tỉnh lại mấy phần, rốt cuộc tìm về tri giác, ngây ngốc nắm lấy khăn, nói:"Sư... Sư phụ, ngươi đừng động, để cho ta nhìn kỹ một chút."

Liễu Quân đem mặt hắn xoa xoa, lấy khăn ra, ở trên cằm hắn bóp một cái: "Ta không động, là ngươi uống nhiều rồi."

"Ân, ân... Uống nhiều rồi..." Đường Đường gật đầu một cái, cũng không phản bác, ôm cổ y một cái rồi ngây ngô cười lên.

Liễu Quân ôm lấy eo hắn, ở trên môi hắn lại hôn lên, thấy hắn mở mắt nhìn mình chằm chằm, rõ ràng là đã say đến tầm mắt cũng mông lung, còn cố mở to mắt ra chống đỡ cơn say, trong lòng một mảnh mềm mại, nhịn không được cúi đầm ngậm lấy môi hắn hôn sâu đi vào.

Đường Đường đầu óc ong một tiếng, toàn thân cũng giống như bị điện giật mà khẽ run một cái, hai tay càng ôm chặt hơn, chủ động dán sát đến trên người y, ngay sau đó lại bị nhiệt độ nóng bỏng kích thích mà lại run thêm một cái.

Liễu Quân một tay nâng ở sau lưng hắn, một tay kia ôm chặt eo hắn, càng hôn càng sâu, hô hấp dần nặng nề, biết rõ hắn uống say rồi, cần được nghỉ ngơi, thế nhưng vẫn là nhịn không được mà hết sức đòi lấy, trong đầu suy nghĩ muốn dừng lại, thế nhưng hành động lại hoàn toàn mất khống chế.

Khí tức ngọt ngào quấn quýt giữa môi răng hai người, men say càng ngày càng đậm đà. Đường Đường bị hôn đến toàn thân nóng rực, mỗi lần đều  theo nhịp tim đập rộn ràng mà khẽ thở dốc rên nhẹ một tiếng, nghe hô hấp của Liễu Quân lại nặng thêm mấy phần.

Lực đạo trên môi bỗng nhiên buông lỏng, Đường Đường lồng ngực phập phồng, hơi hé mắt ra mê mang mà nhìn y, giọng nói hơi khàn khàn mà kêu nhẹ một tiếng: "Sư phụ..."

Liễu Quân ánh mắt tối sầm, tay siết chặt ôm lấy hắn lần nữa hôn lên, đem một tiếng "Ừ" chưa kịp phun ra lại nuốt vào trong cổ họng.

Chờ một lần nữa buông môi ra, Đường Đường đã bị đè ở trên giường.

Liễu Quân ở trên môi hắn hôn một cái, lại nắm lấy tay hắn đặt lên môi hôn một cái, ánh mắt sâu như hồ nước, con ngươi chăm chú dán chặt trên mặt hắn, giọng nói khàn khàn: "Tứ nhi, ngươi có thể hay không cảm thấy ủy khuất?"

Đường Đường hơi hơi hé mắt ra, chép chép miệng rồi gãi đầu một cái, mơ hồ không rõ mà hỏi; "Ủy khuất cái gì?"

Ngón tay Liễu Quân ở trên mặt hắn vuốt ve, thấp giọng nói: "Chúng ta đều là đàn ông, không thể bái đường thành thân, không thể sinh con dưỡng cái, ta cũng không thể cho ngươi một cái danh phận..."

Đường Đường trong nháy mắt sửng sốt một chút, chống tay muốn ngồi dậy nhưng lại bị trượt, lại lần nữa nằm xuống, hắc hắc cười lên: "Mây bay...Hắc hắc...Tất cả đều là mây bay..."

Liễu Quân đem hắn đỡ dậy, không hiểu mà hỏi: "Cái gì?"

Đường Đường mượn lực đạo trên tay y mà bò dậy, hai tay đặt lên vai, híp mắt cười nói: "Sư phụ là vợ ta, ta cũng không có biện pháp mang ngươi đi lĩnh giấy hôn thú a..."

Vừa nói vừa bất ngờ đem mặt tiến tới, trợn mắt mà vươn tay kéo cái ban chỉ trong cổ áo y ra ngoài, cười hì hì nói: "Có cái này là được! Chỉ cần vợ ta mỗi ngày đều mang nó, như vậy có nghĩa mỗi ngày đều là vợ ta! Những thứ khác đều là mây bay!" Nói xong liền tiến tới ở trên môi y hôn "Chụt" một tiếng vang dội.

Cánh tay đang ôm hắn của Liễu Quân đột nhiên siết chặt, nhắm mắt dán chặt vào môi hắn điều chỉnh lại hô hấp, lại lầm nữa mở mắt ra, một nhìn sâu vào chỗ sâu nhất trong hai con ngươi hắn, thấp giọng nói: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"

"Ân." Đường Đường hung hăng gật đầu một cái, nheo mắt lại cười rộ lên, lớn giọng nói: "Sư phụ, ta thích ngươi! Rất... Thích!"

Yết hầu Liễu Quân giật giật, dán môi vào trên trán hắn, khàn khàn nói: "Ta cũng vậy."

Đường Đường giật giật người, lầm bầm nói: "Nói như vậy không tính... Sư phụ, ngươi cũng không có trực tiếp bày tỏ qua..."

"Ta thích Tứ nhi!"

Ân? Đường Đường sửng sốt một chút, mông lung mà trừng lớn mắt, trên mặt nhanh chóng đỏ ửng lên.

Liễu Quân nhìn vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên ngây ngốc, giơ tay lên xoa nhẹ mặt hắn một cái, cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng, ôn nhu nói: "Từ nay về sau, ta cùng Tứ Nhi kết tóc se tơ, nắm tay đến già, cùng bầu bạn cả đời, có được không?"

Nhịp tim bỗng dừng lại một nhịp, Đường Đường đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, mê mang thật lâu mới lại nhìn rõ gương mặt sư phụ, gật đầu một cái lại nheo mắt hướng y cười lên.

Đáy lòng Liễu Quân là một mảnh mềm mại chưa bao giờ có, ánh mắt ở trên mặt hắn nhìn hắn một vòng, lại ở trên chóp mũi hắn hôn một cái: "Hôm nay ở trước mộ của mẹ ta, Tứ nhi cùng ta dập đầu, liền coi như là bái cao đường, được không?"

"Bái cao đường?" Đường Đường gãi gãi mặt, các dây thần kinh bị men rượu làm cho tê dại, thật lâu mới có phản ứng, ôm cổ y lại hôn "Chụt" một cái, cười hắc hắc nói, "Vậy lúc nào thì... Bái thiên địa... Vào động phòng?"

Liễu Quân nhìn hắn, thấp giọng nói: "Bây giờ."

Đường Đường ánh mắt sáng lên, nụ cười trong nháy mắt phóng đại gấp mấy lần, gật gật đầu nói: " Được... Được a! Hôm nay còn phải cùng sư phụ... Đón giao thừa... một bên vào động phòng... Một bên... đón giao thừa... Ừ... Cùng nhau làm!"

Liễu Quân đáy mắt hiện lên vài tia ý cười, nhanh chóng hôn môi chặn lại lời nói của hắn, biến từ khẽ liếm hôn thành nụ hôn sâu, nhu tình mật ý tràn đầy trong lồng ngực hệt như một cái lưới lớn, đem hai người vây vào trong đó.

Đường Đường lần nữa bị đè xuống giường, thần trí toàn bộ đã bay ra ngoài chín tầng mây, hơi hé ra cặp mắt đã tràn đầy hơi nước mông lung, nhiệt độ toàn thân giống như muốn đem người nướng chín.

Liễu Quân nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong ngực bị hung hăng khiêu khích một chút, vùi đầu ở bên cổ hắn đặt lên một chuỗi hôn ngân, hô hấp càng ngày càng nặng nề.

Đường Đường đang trong cơn choáng váng lại cảm thấy xương quai xanh bị mút một cái, cả người cảm thấy đang lơ lửng, theo cánh tay sau lưng đang từng chút từng chút vuốt ve xuống dưới mà cảm thấy trong lòng run rẩy.

Quần áo một tầng lại một tầng bị cởi ra, ánh nến tỏa ra chiếu rọi bóng dáng hai người đang quấn quít trên giường, lộ ra ấm áp cùng nhu tình.

Đường Đường khẽ run, cảm nhận được trước ngực là một mảnh ướt át, Liễu Quân nhẹ nhàng liếm hôn từ trên ngực hắn rồi trượt dần xuống dưới, cố sức mở mí mắt ra, đột nhiên tầm mắt tối sầm, híp mắt nhìn mới nhận ra là đang bị bọc trong chăn, vội vàng đưa hai tay nắm chăn muốn vén ra, kết quả tay trái lại muốn vén về bên trái, tay phải lại vén về bên phải, cứ thế giằng co nửa ngày cũng không vén được.

Liễu Quân đem tay hắn bắt lấy nhét vào chăn,tiến tới cạnh khóe mắt hắn hôn một cái: "Đừng động."

Đường Đường lại đưa tay ra, trong miệng lầm bầm lầu bầu nói: "Tại sao phải... Đắp chăn... Không thấy được sư phụ..."

"Không đắp sẽ bị lạnh, nghe lời."

Đường Đường một lần nữa bị nắm tay nhét vào trong chăn, ở trên người chính mình sờ một cái, hắc hắc cười lên: "Lúc nào cởi quần áo... Ta làm sao... Không biết... Không công bằng... Ta cũng cởi của sư phụ... Sư phụ... Ta tới..." Vừa nói liền đưa hai tay ra, hướng vạt áo thăm dò qua, kết quả lại không bắt được.

Liễu Quân bất đắc dĩ nhìn hắn, đem móng vuốt bên cạnh để trên cổ áo mình: "Ở chỗ này."

"Âm!" Đường Đường híp mắt cười lên, tay liền bắt đầu tùy tiện mò vào trong vạt áo y, mê mang trợn mắt nói nhỏ, "Sư phụ... Ta thích ngươi... Rất thích... Rất thích..."

Liễu Quân ở trên mi tâm hắn say mê mà hôn một cái: "Ta biết."

"Hắc hắc..." Đường Đường cười một tiếng, ngay sau đó lại nhíu mày, "Di... Tại sao không có nút cài... Không có nút cài làm sao cởi..." Vừa nói vừa đưa tay bắt đầu từ trên xuống dưới sờ loạn.

Liễu Quân bụng dưới chợt căng thẳng, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy khát vọng trong lòng đã sâu đến mức tận cùng, khó có thể khống chế được thêm nữa, khàn khàn nói: "Tứ nhi..."

Trong một mảnh im lặng, bên tai chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ.

Đường Đường hai tay nắm quần áo y, cứ như vậy... Ngủ.

Liễu Quân nhìn người dưới thân đột nhiên mất đi ý thức, dở khóc dở cười, bất đắc dĩ khẽ thở dài, ở trên môi hắn hôn một cái, đem người ôm chặt.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời chiếu vào, Đường Đường mơ màng tỉnh lại, di chứng sau khi say rượu vẫn còn lưu lại, đầu đau muốn nứt ra, cả người nặng nề, nhịn không được mà nhíu mày một cái.

"Tứ nhi, tỉnh?"

Thanh âm quen thuộc lọt vào trong tai, Đường Đường xương sống đột nhiên tê rần, ngước mắt lên liền chạm phải ánh mắt ôn nhu thâm thúy của sư phụ.

Liễu Quân ở trên môi hắn hôn một cái, giơ tay lên ở hai bên huyệt Thái Dương của hắn nhẹ nhàng xoa xoa, thấp giọng nói: "Không thoải mái?"

Đường Đường trừng to mắt một hồi mới tỉnh táo, đột nhiên cong môi cười vô cùng vui vẻ: "Sư phụ năm mới tốt lành!"

Liễu Quân sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra ý cười: "Tứ nhi, năm mới tốt lành."

Đường Đường đột nhiên cảm thấy đầu không đau nữa, hưng phấn trở mình đưa tay đến phía sau gối, mò nửa ngày mới lấy ra hai viên kẹo đường..

"Năm mới mở mắt ra một cái thì phải ăn kẹo đường! Như vậy một năm hết tết đến sẽ luôn ngọt ngào như mật, hạnh phúc viên mãn! Tới tới tới, sư phụ ăn một khối!" Đường Đường vừa nói vừa bóc vỏ ra, đem viên kẹo đưa tới bên miệng y.

Liễu Quân không nghĩ tới mới sáng sớm còn có một màn như vậy, lần nữa sửng sốt một chút, theo lời há miệng đem kẹo ngậm vào.

Đường Đường vui vẻ cười một cái, tầm mắt vừa thu lại, đột nhiên bắt gặp cánh tay để trần của chính mình.

Liễu Quân nhìn hắn trong nháy mắt rơi vào trạng thái ngây ngô, ở trên mặt hắn nhéo một cái, cầm lấy kẹo đường trong tay hắn bóc vỏ cho hắn.

Đường Đường sửng sốt hồi lâu, thẳng tới lúc bị nhét kẹo vào miệng mới chậm rãi hoàn hồn, len lén cúi đầu liếc trên người mình một cái, phát hiện chính mình từ trên xuống dưới đều trần trụi, nhất thời đỉnh đầu bốc khói.

"Sư... Sư phụ... Tối... Tối hôm qua..." Đường Đường âm thầm hít một ngụm khí. Tại sao lại lắp bắp!

"Ân."

Đường Đường con ngươi phút chốc trợn to, mắt cũng không chớp mà trợn to nhìn con ngươi đen nhánh mang ý cười của sư phụ.

Đã đoán đúng? Đã đoán đúng! Cho nên nói...!!!

Đường Đường ánh mắt càng ngày càng sáng, đột nhiên đưa tay đem y ôm lấy, vùi đầu thở hổn hển thở hổn hển mà cười lên.

Cười một hồi đột nhiên lại cảm thấy không đúng... Làm sao thân thể một chút xíu cảm giác không thoải mái cũng không có a... Chẳng lẽ là có cái gì không đúng...?

Hay là...

Đường Đường đầu óc xoay chuyển, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, lập tức bị dọa cho ngây người!

Hay là... Hay là ta đem sư phụ...!!!

Đường Đường tâm tình hết sức phức tạp nuốt nước miếng một cái, cánh tay đang ôm bên hông sư phụ bắt đầu không bị khống chế run lên.

Như vậy là có chuyện quái gì đang xảy ra a! Tại sao lại đột nhiên lại cảm thấy chuyện xảy ra là sai trái a!

Sai trái em gái ngươi! Có cái gì mà sai trái! Ta tại sao không thể đem sư phụ "đè" a! Ai quy định là ta nhất định phải bị "đè" chứ!

A a a!!! Không có người nào nói qua như vậy a!!! Vậy ta tại sao lại không thể như vậy chứ!!!

Đường Đường một bên ngậm kẹo đường, một bên mang vẻ mặt xoắn xuýt nửa ngày, đột nhiên lông mày giật giật, "Ừng ực" mà nuốt một ngụm nước miếng: Mẹ nó! Tiểu gia ta đặc biệt trâu bò a!

Quá trâu! Quá trâu! Quá trâu a!!! Đường Đường vui vẻ đến méo cả miệng, thiếu chút nữa đứng lên trên giường!

Liễu Quân nhìn hắn bộ mặt biến hóa ra đủ biểu tình phong phú, mặt đầy khó hiểu: "Ngươi làm sao?"

Đường Đường con ngươi khẽ đảo, không nháy mắt nhìn chằm chằm y: "Sư phụ, ngươi có khỏe không?"

Liễu Quân: "...?" ( sư phụ feeling cạn lời =)))))

"Có đau hay không?" Phốc... Tại sao đột nhiên lại có cảm giác muốn cười... Là lạ ở chỗ nào!

Liễu Quân: "...?"

Đường Đường vui vẻ một hồi đột nhiên mặt cứng đờ: Không đúng... Quá không đúng...

Liễu Quân sờ mặt hắn một cái: "Tứ nhi, ngươi thế nào?"

"Sư phụ..." Đường Đường gò má chợt đỏ như gan heo, ánh mắt từ trên mặt y quét đến chỗ nào đó trong chăn, dập dập đầu mấy cái, nửa ngày mới nói hết lời, "Sư phụ... Ngươi làm sao... Mặc quần áo... Tại sao ta là... Trần truồng..."

Cuối cùng cũng có một lời có thể nghe hiểu...

Liễu Quân ở trên môi hắn hôn một cái, thấp giọng nói: "Ngươi nói muốn cởi cho ta, kết quả ngủ."

"Vậy ngươi làm sao không biết tự mình cởi... A?! Cái gì! Ta đòi cởi cho ngươi?!"

Liễu Quân bóp bóp cằm hắn, đem miệng hắn khép lại: "Tối hôm qua lời ta nói ngươi nghe lọt được mấy câu?"

Đường Đường trợn to con ngươi nhìn y, nhìn một hồi đột nhiên "Phốc" một tiếng vùi đầu cười run bả vai.

Liễu Quân không rõ hắn bị làm sao, đem mặt hắn nâng lên: "Ngươi cười cái gì?"

Đường Đường lại trợn mắt nhìn y một hồi, lần nữa "Phốc" một tiếng vùi đầu cười như điên.

Liễu Quân nhìn cái bộ dáng này của hắn, chính mình cũng không nhịn được mà nở nụ cười, lần nữa đem mặt hắn nâng lên: "Làm sao? Cười cái gì?"

Đường Đường vui vẻ nhìn hắn hồi lâu, đem y ôm chặt, híp mắt cười nói: "Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ sư phụ ngậm kẹo trong miệng mà nói chuyện, thật đáng yêu!"

Liễu Quân sửng sốt một chút, ngay sau đó cũng cười theo, nhìn hắn một hồi, khẽ thở dài đem hắn ôm chặt: "Ta cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy."

"Rất đẹp mắt!" Đường Đường vui vẻ ở trước ngực y cọ một cái, ngay sau đó bị ôm càng chặt hơn.

Ôm một hồi, Đường Đường cảm thấy ăn kẹo đường như vậy quá chậm, vì vậy dứt khoát nhai mấy cái cho bể. Trong quá trình nhai đột nhiên trong đầu chợt lóe, tình cảnh tối hôm qua giống như một đoạn phim điện ảnh từ từ quay chậm lại trong đầu.

Liễu Quân cảm giác được hắn đột nhiên an tĩnh, cằm đặt trên tóc hắn ma sát mấy cái: "Làm sao vậy?"

Trong đầu Đường Đường không ngừng quanh quẩn câu nói "Kết tóc se tơ, nắm tay đến già, cùng bầu bạn cả đời" của sư phụ, hô hấp thiếu chút nữa dừng lại, qua thật lâu mới hoàn hồn. Ngay sau đó cảnh tượng chính mình giống như quả bắp bị người ta lột từng tầng từng tầng đến trơn bóng hiện lên trong đầu, nhất thời cả người nóng như thiêu đốt.

"Sư phụ..." Đường Đường nhắm mắt hung hăng hít một hơi, quanh quẩn chóp mũi tràn đầy khí tức khiến người ta an lòng của sư phụ, len lén hít mũi mấy cái, hắc hắc cười lên, "Ta cũng nhớ ra rồi..."

"Toàn bộ đều nhớ ra rồi?"

"Ân." Đường Đường chu miệng, híp mắt gật đầu.

"Ta nói gì đều nhớ rõ?"

"Ân." Đường Đường cười híp mắt lần nữa gật đầu.

"Vào động phòng chứ?" (aaaa~ sư phụ bình tĩnh nào =)))

"..." Đường Đường trong nháy mắt biến thành một quả cầu lửa nóng hổi, nuốt nước miếng một cái, lầm bầm nửa ngày cũng không thể phun ra một chữ.

Liễu Quân giơ tay lên sờ cái mặt nóng hổi của hắn một cái, trên mặt trong mắt toàn bộ đều là ý cười.

Đường Đường bị nụ cười của y làm cho chói mắt, ngay sau đó trên môi ấm áp, thanh âm trầm thấp truyền vào trong lỗ tai: "Muốn bây giờ bổ sung sao?"

"Bồi bổ bổ... Bổ sung cái gì?" Rõ ràng rất mong đợi a! Khẩn trương cái gì! Đường Đường hận đến thiếu chút nữa muốn đem đầu lưỡi nuốt luôn cho rồi.

"Ngươi nói sao?"

"Không được...Này là ban ngày...Không tốt lắm đâu..."

"Một hồi bọn họ có lẽ sẽ tới chúc tết."

"A!" Đường Đường bị dọa sợ, khẩn trương không dứt mà nói, "Không không không... Không được... Thức dậy! Nên rời giường!"

Liễu Quân trong đầu đột nhiên có cái gì chợt lóe lên, sửng sốt một chút, đem hắn đè lại, nhìn hắn nói: "Ngươi mới vừa rồi hỏi ta, có đau hay không?"

Đường Đường đầu óc ầm một tiếng, vốn là muốn giả bộ ngu, nhưng nhìn đến ý cười trong mắt y, đột nhiên cảm thấy giả bộ ngu chính là ngu ngốc a.

Liễu Quân nhìn bộ dáng ngây ngô của hắn, ở trên cằm hắn không nặng không nhẹ mà bóp một cái: "Ân?"

Đường Đường nháy nháy mắt, đột nhiên đem đầu cúi thấp, đấm giường buồn bực gào lên: "Mắc cỡ chết người! Sư phụ ta cầu ngươi! Đừng hỏi! Mau rời giường mau rời giường!"

Liễu Quân đem người kéo tới, cười cười ở trên mặt hắn hôn một cái: "Được rồi, mau thức dậy, đừng nháo, coi chừng bị lạnh."

Đường Đường xấu hổ, đem mặt chôn chặt vào ngực y.

Sau khi hai người rời giường không bao lâu, quả nhiên thấy ba vị sư huynh nối tiếp nhau tới chúc Tết.

Liễu Quân đem bao lì xì đã sớm chuẩn bị xong đưa cho bọn họ mỗi người một cái.

Trừ Đường Đường trộm mở ra đếm ngân phiếu bên trong, ba người còn lại đều trợn mắt nhìn bao lì xì với vẻ mặt kinh ngạc, sau một hồi sửng sốt, trong lòng đoán được bảy tám phần, nhất thời muôn vàn cảm khái.

Mặc dù bọn họ luôn không thiếu tiền thiếu bạc, nhưng thứ đang cầm trên tay lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Sư phụ quả thật là thay đổi không ít a!

Mấy người quây quần bên bàn ngồi ăn chè trôi nước, mang ý nghĩa đoàn viên sum vầy.

Đường Đường đem chè trôi nước ở trong chén ăn sạch, trong mắt lại hiện lên hình ảnh của mẹ, một giọt nước mắt treo ở khóe mắt nửa ngày, rốt cuộc bị gắng gượng thu về.

Ăn xong cơm đoàn viên, tất cả người làm trong y cốc lục tục tới chúc Tết. Ba vị sư huynh thấy sư phụ cứ như có phép thuật, cứ vậy mà rút ra từng bao lại từng bao lì xì, ánh mắt thiếu chút nữa trừng hỏng.

Một năm này, tất cả mọi người đều tràn đầy nụ cười.

Đông Lai cầm lấy bao lì xì liền cười đến vui vẻ, bị Đường Đường kéo qua.

"Đông Lai, năm mới vui vẻ!" Đường Đường cười híp mắt đưa tới cho hắn thêm một cái bao lì xì.

Đông Lai ánh mắt nhất thời lạ sáng thêm một tầng, vội vàng vui mừng cầm lấy, vui vẻ cười đến mắt cũng không thấy.

Đang lúc háo hức không dứt, có một tên sai vặt đến báo: "Công tử, Cung chủ Ly Âm Cung tới."

Đường Đường sửng sốt một chút, người này không ở nhà ăn tết mà chạy tới làm gì?

Liễu Quân trong nháy mắt thu hồi thần thái ôn hòa, nhàn nhạt nói: "Một mình sao?"

"Không phải, trong tay còn xách theo một người, nói là người Công tử ngài cần tìm."

Bạn đang đọc Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! của Phù Phong Lưu Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.