Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2 Chương 58

Phiên bản Dịch · 4341 chữ

Sắc trời còn chưa chuyển tối, trong y cốc đã thắp sáng toàn bộ đèn lồng lên, đèn lồng đung đưa trước gió, xa xa nhìn vào lại giống như đêm hè, sao sáng đầy trời, đom đóm bay khắp nơi, không có khói bụi ồn ào, thật đúng là nơi tiên cảnh rực rỡ chốn nhân gian.

Bây giờ đã là trời đông gió rét lạnh thấu xương, không thể giống như Trung thu mà đứng trên bờ hồ ngắm trăng. Mọi người quây quần lại một chỗ cùng ăn bữa cơm giao thừa, mặc dù không phải chỉ ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tất cả mọi người, thế nhưng trong lòng ai cũng biết tất cả mọi người đều tề tụ đông đủ, tóm lại là cả y cốc đều náo nhiệt. Đừng nói là người, đến ngựa còn được nhiều thêm một phần cỏ. Tuy là nơi thế ngoại đào nguyên xa xôi vắng vẻ, thế nhưng cũng không thiếu bầu không khí ngày Tết.

Thầy trò năm người đều tụ tập ở sân của Đường Đường, vây quanh một cái bàn bát tiên, vui vẻ cùng ấm áp trước giờ chưa từng có. Theo lý là nên làm ở chỗ ở của Liễu Quân - người làm sư phụ mới đúng, bất quá mọi người đều biết nơi y ở luôn thanh tĩnh, không ai dám đến quấy rầy, cuối cùng đều vô cùng ăn ý mà chạy đến chỗ Đường Đường mà tụ tập ồn ào.

Bởi vì thấy sư phụ lão nhân gia sắc mặt hòa hoãn, hơn nữa lúc mới tới y đã hết sức phúc hậu mà mở đầu nói: "Các ngươi tùy tiện chơi, không cần phải để ý đến ta", cho nên bầu không khí cũng vô cùng thoải mái. ( sư phụ trẻ thế mà kêu lão nhân gia =__=)

Mấy tên học trò lúc đầu còn có chút thu liễm, trộm liếc mấy lần sau phát hiện sư phụ quả nhiên nói được là làm được, từ đầu đến cuối sắc mặt đều không có nửa điểm mất hứng, thật sâu trong lòng cảm thấy mừng như nắng hạn gặp mưa, tiếp đó liền giống như ngựa hoang bị đứt dây cương, một lúc sau liền hoàn toàn đem sư phụ coi như không khí.

Liễu Quân bị xem như không khí từ đầu đến cuối đều trầm mặc ngồi bên người Đường Đường, mặc dù có thói quen thích yên tĩnh, thế nhưng ánh mắt một tất cũng không rời khỏi Đường Đường đang cùng các đồ đệ kia vui vẻ uống rượu cười đùa, trong lòng cũng có chút thích bầu không khí phấn khởi này, bởi vậy ánh mắt không tự chủ được mà nhu hòa đi rất nhiều.

Mấy người uống rượu một hồi, cũng may đều là người thô lỗ, không có thú vui tao nhã đối ẩm làm thơ, chỉ là chơi đoán chữ một chút, cười đùa một chút, múa quyền một chút, hi hi ha ha náo loạn nửa ngày.

Cân nhắc đến Vân Tam tửu lượng kém đến mức người thần đều phẫn nộ, cho nên từ đầu đến cuối vẫn luôn lấy trà thay rượu, nếu không chỉ cần qua một vòng rượu cũng đủ gục xuống bàn, vậy thì không dễ chơi.

Thời điểm chơi được một nữa, Đường Đường cảm thấy đầu óc có chút muốn hôn mê, trong lòng suy nghĩ ăn cơm xong còn muốn kéo sư phụ đi đón giao thừa, đầu óc chuyển một cái liền nghĩ tới trò chơi "Quân lính bắt kẻ gian " do bạn học trước kia nói qua, vội vàng đem mấy người kia gọi lại, cứ như vậy lại như vậy giải thích một phen.

Vân Đại đi đến gốc sân chặt một đoạn cây trúc, bổ làm đôi rồi vứt đi một nửa, một nửa kia lại bổ thành bốn thẻ trúc, ở mỗi một thẻ trúc lần lượt viết từng chữ "Quan", "Binh", "Bắt", "Kẻ gian".

Đường Đường nhìn hắn viết xong, cầm lên thẻ trúc giơ đến trước mặt, sờ một cái: "A Đại, ngươi là dùng kiếm chém sao?"

Vân Đại cong môi, cười một tiếng: "Không phải."

Đường Đường không tin, sờ cái vết cắt một lần nữa, sờ bên này rồi lại bên kia, quay đầu nhìn Liễu Quân nói: "Sư phụ, hắn nói có phải là thật hay không?"

"Ân." Liễu Quân gật đầu một cái, đem hắn kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình, ở dưới lòng bàn khẽ nhéo lòng bàn tay hắn, "Uống không ít, có chỗ nào không thoải mái?"

Đường Đường vốn uống rượu đã đỏ mặt, lúc này lại bị một động tác nhỏ của y trêu chọc, mặt nhất thời đỏ như thiêu đốt, thân thể cũng khô nóng lên, nhanh chóng liếc sư phụ một cái, lại nhanh chóng lắc đầu một cái.

Vân Đại thấy ánh mắt Đường Đường đột nhiên sáng lên, mặt lại đỏ, trong lòng đã sớm đoán được bảy tám phần, ra vẻ mà đưa thẻ trúc hướng về phía Đường Đường cười, cười đặc biệt thiếu đánh.

Đường Đường mặc dù ở trước mặt sư phụ dễ bị bối rối, thế nhưng tự nhận ở trước mặt người khác luôn là da mặt dày, biết Vân Đại chê cười mình, hung hăng hướng hắn trừng mắt một cái.

Trừng xong rồi tầm mắt lại chuyển về phía Vân Nhị, thấy Vân Nhị đang chống cằm dùng ánh mắt sáng như sao nhìn mình, đồng dạng là một gương mặt cười ý vị sâu xa.

Đường Đường tin chắc da mặt mình vẫn là rất dày, cố gắng hướng Vân Nhị trừng một cái, khôi phục ổn định lần nữa ngồi xuống.

Cái mông vừa đặt xuống ghế, mí mắt vừa nhấc lại thấy Vân Tam cầm trong tay thẻ trúc đã hoàn thành, thần sắc nghiêm túc, nhưng ánh mắt hơi nghiêng, ánh mắt đang hướng trên mặt hắn liếc tới.

Đường Đường rốt cuộc không nhịn được, tầm mắt ở trên người mấy vị sư huynh nhanh chóng quét một vòng, trên mặt nóng bừng bừng như bị thiêu đốt, nóng đến độ có thể đem trứng gà nướng chín, nhất thời bi phẫn muốn chết.

Liễu Quân phát hiện hắn quẫn bách, lần nữa nhéo lòng bàn tay hắn, vốn là muốn an ủi hắn một chút, bóp xong mới phát hiện dường như đang chăm dầu vào lửa, sửng sốt một chút, đáy mắt thoáng qua một tia ý cười không dễ phát giác, cũng nhịn không được mà hướng mặt hắn nhìn sang. ( =))))

Đường Đường cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh chuyển tới, hô hấp thiếu chút nữa đình trệ, ngay sau đó lại càng quẫn bách, nhắm mắt đứng lên, sau đó liền đoạt lấy thẻ trúc trên tay Vân Tam đoạt lại, đem ba thẻ còn dư trên bàn cầm luôn trong tay, hung hăng quét mắt một vòng: "Chơi hay không?!"

"Chơi." Ba người "trăm miệng một lời" đồng thanh, tựa tiếu phi tiếu.

Quy tắc của trò chơi "Quân lính bắt kẻ cướp" vô cùng đơn giản, bốn người mỗi người rút một thẻ, trúng người nào liền đóng vai nhân vật đó.

Vân Nhị rút được "Quan" chính là quan chủ quản một phương; Vân Đại rút được "Binh", chính là binh lính quèn phụ trách chấp hành lệnh của Quan; Đường Đường rút được thẻ "Bắt", chính là bộ khoái được phái đi truy nã kẻ gian; Vân Tam rút được chính là "Kẻ gian", chính là tên ăn trộm.

Đường Đường mở ra miếng trúc liền thấy phía trên là một chữ "Bắt" tung bay, nhất thời cảm thấy lệ rơi đầy mặt.

Mẹ nó! Vòng thứ nhất lại để cho hắn làm bộ khoái! Ba cái người trước mặt nào có dễ đối phó? Lại để cho hắn tới làm bộ khoái.

Đường Đường giơ giơ tay: "Ta là bộ khoái!" Nói xong liền giương mắt nhìn sắc mặt của ba người kia mà phán đoán, cảm giác bị thất bại vô cùng nghiêm trọng, bởi vì ba cái con người kia vô cùng lãnh đạm, không thể tìm ra một chút dấu hiệu khả nghi nào.

Đường Đường trong lòng đang kêu khổ, thế nhưng biểu hiện trên mặt vô cùng ung dung, ngón tay hướng Vân Đại chỉ chỉ: "Nhìn ngươi không có một chút lo lắng gì như vậy, nhất định là kẻ gian, ngươi chính là cố ý bày ra một bộ dáng ung dung hòng qua mặt ta!"

Vân Nhiij nhàn nhạt cười một tiếng, bày ra một bộ dáng mỹ nhân lãnh tĩnh cùng ngạo kiều: "Ngươi nói phải thì phải đi, Nhị ca của ngươi - ta đây chính là kẻ gian!"

Đường Đường nhìn hồi lâu cũng không nhìn được điểm mờ ám nào trên mặt hắn, hừ hừ hướng về phía Vân Đại, uy nghiêm trợn mắt nhìn hắn: "A Đại, ngươi là kẻ gian sao?"

Vân Đại khoa trương lắc đầu lên tục: ""Ta không phải ta không phải! Ngươi đoán sai rồi!" Mặt đầy thần sắc khẩn trương, giống như cùng bộ dáng ổn định lúc nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.

Mẹ nó! Đều là những kẻ thuộc phái diễn xuất! Đường Đường thiếu chút nữa lật bàn, đi tới bên cạnh Vân Tam, ở trên vai hắn vỗ một cái: "Tam nhi, ta cảm thấy ngươi là người chân thực nhất. Ngươi xem ta còn thay ngươi đem Tạ Lan Chỉ lừa về chỗ này, ngươi cùng ta nói thật, ngươi có phải hay không là kẻ gian?"

Vân Tam sửng sốt một chút, tiến tới bên tai Vân Nhị nhỏ giọng hỏi: "Có phải hay không chỉ cần nói như vậy là được rồi?"

Vân Nhị gật đầu một cái.

Vân Tam mặt đầy chính trực nhìn Đường Đường, gật đầu nói: "Là ta!"

Đường Đường bị hắn làm cho bối rối. Mới vừa rồi Vân Tam cùng Vân Nhị nói nhỏ nhưng hắn đều nghe được, rõ ràng là cố ý nói cho hắn nghe.

Nghĩa trên mặt chữ, Vân Tam không phải kẻ gian, vì giả vờ mà đi thừa nhận chính mình là kẻ gian. Nhưng Vân Tam không thể nào ngốc đến mức tự khai ra, cho nên ngược lại, Vân Tam chính là kẻ gian. Đường Đường bị vây trong một vòng lẩn quẩn, có khi nào Vân Tam cố ý làm cho hắn hiểu lầm như vậy chứ? Ngược lại một lần, Vân Tam không phải kẻ gian...

A a a!!! Vân Tam rốt cuộc có phải hay không là kẻ gian!!!

Đường Đường đầu óc xoay chuyển nữa ngày, nhìn chằm chằm Vân Tam cứ cảm thấy không đúng, lại dời tầm mắt đến trên mặt Vân Đại và Vân Nhị, vắt hết bộ não mà quan sát phản ứng của bọn họ. Đem ba người thẩm vấn tới lui ba lần bốn lượt, thế nhưng đến tột cùng là ai mới chính là kẻ gian.

Đám người này đều là người gì đây a!!! Đường Đường lại lần nữa hận đến thiếu chút nữa lật bàn!

Vân Đại cười như không cười nhìn hắn một cái: " Tứ nhi, thời điểm ngươi mới vừa nói quy tắc còn thiếu một điểm."

Đường Đường nghi ngờ nhìn hắn: "Cái gì?"

Vân Đại chân mày nhướng một cái, chỉ chỉ trên bàn: "Rượu đều lạnh, nhìn một chút ngươi trì hoãn bao nhiêu thời gian?"

Đường Đường 囧 囧 có thần mà nhìn hắn: "Ý ngươi là...?"

"Một vòng nhiều nhất có thời gian nửa nén hương." Vân Đại vừa nói đi tới lư hương để trên án kỷ bên cạnh, đưa tay gập lại, đem một cây nhang bẻ đôi ra, quay đầu híp mắt cười lên, "Một vòng này, ngươi không đoán được, đã thua."

Đường Đường nhất thời giống như bị thiên lôi cuồn cuộn giáng xuống đỉnh đầu theo đủ mọi góc độ, mắt nổ đom đóm, cảm thấy trời đất quay cuồng, nuốt nước miếng một cái cảnh giác nhìn bọn họ: "Cho nên nói..."

Vân Đại Vân Nhị Vân Tam đồng thời đứng lên, mỗi người dùng một khí chất bất đồng, mỗi người nở một kiểu cười gian bất đồng, trăm miệng một lời nói: "Phải phạt!"

Vân Đại giơ thẻ trúc trong tay lên hướng về phía mọi người: "Ta là Binh, ai là Quan?"

Vân Nhị quơ quơ thẻ trúc trong tay: "Ta."

"Được, theo như quy tắc Tứ nhi nói, trừng phạt như thế nào, hẳn do Quan định đoạt," Vân Đại làm bộ chắp tay với Vân Nhị một cái, chỉ Đường Đường nịnh nọt nói, "Đại nhân, cái tên bộ khoái làm việc không đến nơi đến chốn kia, đến một tên tiểu tặc cũng bắt không được, ngài nói xem nên trừng phạt như thế nào?"

Đường Đường nhìn một bộ dáng thích diễn của hắn, khóe miệng cuồng rút. Người này tại sao không đi làm diễn viên a!!!

Vân Nhị khó có khi thấy được Vân Đại hành lễ, miệng thiếu chút nữa lệch đi, trên mặt vẫn một bộ dáng tao nhã ung dung như cũ, đối Vân Đại giả bộ đỡ một cái, sờ cằm hơi trầm tư nói: "Nể tình hắn đã từng dốc sức làm việc, liền trừng phạt nhẹ một chút đi."

Vân Đại chắp tay: "Xin nghe theo ý của Đại nhân."

Vân Nhị vung tay lên: "Liền phạt một ly rượu đi!"

Đường Đường hai chân run rẩy, vung hai tay hô to: "Trước khi chết cũng phải để ta chết cho minh bạch một chút a! Rốt cuộc ai là kẻ gian?"

Mấy người đồng thời dùng ánh mắt quỷ dị mà nhìn hắn, ngay cả sư phụ bị xem là không khí ở bên cạnh cũng dùng một ánh mắt đồng dạng như vậy mà nhìn hắn.

Không khí yên lặng ba giây sau...

"Phốc... Ha ha ha..." Ba cái sư huynh đồng thời ôm bụng cười như điên, Vân Nhị thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống dưới gầm bàn.

Liễu Quân đem Đường Đường kéo ngồi xuống băng ghế, thấp giọng nói: "Tứ nhi, ngươi uống say?"

"A?" Đường Đường quay mặt sang mê mang mà nhìn y, "Không có a."

Liễu Quân nhìn mặt hắn hồng hồng, trong lòng chợt căng thẳng, ánh mắt nhất thời u ám đi vài phần, ở lòng bàn tay hắn nhéo một cái mới lạnh nhạt nói, "Liền còn dư lại Tam sư huynh ngươi chưa nói, trừ hắn ra còn có thể là ai?"

Đường Đường trừng mắt nhìn ba cái tên đang cười bò lăn ra bàn, sửng sốt một hồi lâu mới chợt thức tỉnh, lập tức quẫn bách, đỉnh đầu cũng muốn bốc khói, bi phẫn vỗ bàn, gào thét như điên: "Tam nhhi! Ngươi đáng hận nhất! Quả nhiên là mang bộ mặt đàng hoàng mà đi nói dối là lợi hại nhất! Có gì buồn cười! Các ngươi cười cái gì! Phạt liền phạt! Tới a tới a!"

Vân Tam ngưng cười, lắc đầu than thở: "Ta không có lừa gạt ngươi a, ta ban đầu nói ta là kẻ gian, ngươi không tin a..."

Đường Đường vô cùng bi phẫn trợn mắt nhìn hắn.

Vân Nhị tựa vào cái bàn bên cạnh mà đứng lên, thật vất vả mới ngưng cười được: "Vốn là muốn trừng phạt ngươi nhẹ một chút, đáng tiếc, cái bộ khoái này không chỉ làm việc không tốt, tay chân không lanh lẹ, đầu óc lại còn chậm chạp, tên bộ khoái này không thể lưu lại. Người đâu, tới! Đem quần áo hắn cởi bớt một lớp, lại bắt uống một ly rượu!"

Lính quèn Vân Đại chuẩn bị thi hành mệnh lệnh liền "Vâng!" một tiếng. Xoay người liền hướng Đường Đường cười vô cùng quái dị mà đi tới. ( mấy anh muốn tìm chết à:v)

Vân Nhị liếc mắt một cái liền phát hiện sắc mặt sư phụ không được tốt cho lắm, nhất thời nhạy bén mà hô: "Chờ một chút!"

"Làm sao?" Vân Đại quay đầu lại, khó hiểu mà nhìn hắn.

Vân Nhị ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Đầu năm nay, quan cũng không dễ làm a. Trên tiểu bộ khoái còn có người chống lưng (:v), chúng ta trừng phạt nhẹ một chút tốt vẫn tốt hơn. Như vậy đi, quần áo cũng không cần lột, trực tiếp rót một ly rượu là được."

Vân Đại trong nháy mắt liền hiểu ý hắn, mặc dù khong cam lòng, bất quá cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, đưa tay lấy cái vò rượu trên bàn.

"Không được!" Đường Đường tức giận nhìn bọn họ, "Các ngươi xem thường ta có phải hay không! Phải tuân thủ quy tắc trò chơi! Ta nơi nào có người chống lưng! Ta chính là công chính liêm minh có được hay không! Ta cho tới bây giờ không có xu nịnh kẻ phú quý! Ta là lương dân! Nên làm sao phạt liền làm sao phạt!"

Tay rót rượu của Vân Đại run lên, thiếu chút nữa làm rượu đổ hết lên trên bàn.

Liễu Quân bất đắc dĩ nhìn Đường Đường một cái, hướng về phía bọn họ nhàn nhạt nói: "Các ngươi chơi của các ngươi, không cần phải để ý đến ta."

Một câu nói ngắn ngủi, thật giống như tiếng trời.

Ba vị sư huynh nhất thời vui vẻ, đối diện lẫn nhau một phen, trao đổi cho nhau một ánh mắt phức tạp "Tứ nhi có chỗ dựa, bây giờ không khi dễ sau này coi như không có cơ hội khi dễ nữa, nhất định phải nắm chắc cơ hội này", không hẹn mà cùng buông hết đồ vật đang cầm trong tay, cả đoàn người xông lên vây chặt Đường Đường.

Đường Đường bị lột y phục liền giãy giụa mà tức giận: "Các ngươi làm sao lại không tuân thủ quy tắc! Người thi hành mẹnh lệnh là tên lính quèn a! Là lính quèn a! Tam nhi ngươi chính là kẻ trộm làm gì có tư cách lột y phục của ta! Các ngươi phạm quy! A a a, Nhị ca ngươi là làm quan làm sao có thể tự mình động thủ... Phốc ha ha ha... Ai gãi làm ta ngứa ngáy như vậy... Phạm quy phạm quy... Ha ha ha... Không muốn gãi nữa..."

Mặc dù bên ngoài đã rất lạnh, thế nhưng trong phòng đốt lửa than, mấy người nháo đủ rồi một trận rốt cuộc cũng thu tay lại, cũng đổ ra chút mồ hôi mỏng, lại một chút cũng không có cảm giác lạnh.

Đường Đường bị lột một tầng y phục, lần nữa ngồi bên cạnh người sư phụ, quay mặt sang y cười hắc hắc, hai gò má đỏ bừng, cặp mắt lại thêm vài tia mông lung.

Liễu Quân kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, thiếu chút nữa đem hắn kéo vào trong ngực, khẽ mím môi, cầm lên cái khăn lau mồ hôi trên mặt hắn, thấp giọng nói: "Không thể uống nữa."

Vân Đại Vân Nhị Vân Tam đồng thời xoay mặt sang chỗ khác: Mẹ ta ơi! Không thể nhìn nữa, sư phụ này ta không quen....

Đường Đường mới vừa rồi còn cười, đột nhiên nghe được thanh âm của sư phụ thật thấp truyện lọt vào trong tai, nhất thời cảm thấy người có chút như nhũn ra, hai con mắt xuất thần nhìn y, nhìn một hồi lại cười lên, gật đầu một cái: "Đúng! Không thể uống! Vòng kế tiếp, nhất định là, ta phạt bọn họ! Hắc hắc..."

Mấy vị sư huynh đều cúi đầu cười không dừng được.

Đường Đường chỉ mạnh miệng thế nhưng thật ra không hề yên lòng, đầu óc mình rõ ràng đã phản ứng chậm chạp, còn hùng hùng hổ hổ nói phải tiếp tục chơi.

Vì lí do công bằng, mấy người thương lượng một chút, quyết định sau cùng là lại chơi ba vòng, như vậy tổng cộng lại là bốn vòng, mỗi người đều có khả năng sẽ bị phạt một lần, đến kết quả cuối cùng, tất cả đều do vận số cùng chỉ số thông minh quyết định.

Sự thật chứng minh, Đường Đường cả vận số cùng chỉ số thông minh đều quá kém. Vòng thứ nhất rút được bộ khoái chưa bắt được kẻ gian, vòng thứ hai rút được kẻ gian lại nhanh chóng bị bắt, vòng thứ ba lại rút được kẻ gian, lại bị bộ khoái bắt, vòng thứ tư rút được bộ khoái, lại vẫn không bắt được kẻ gian. ( số bạn Đường nhọ thế:>)

Đường Đường ôm cái vò rượu, lau nước mũi một cái mà gào khóc: "Tại sao không phải bộ khoái thù cũng là kẻ gian! Dầu gì cũng nên cho ta làm quan một lần a! Quả thực là muốn làm một tên lính quèn cũng khong có cơ hội a! Lính quèn...Cũng không tệ...Hức..."

Liễu Quân đau lòng yêu thương không dứt, bất kể hắn khóc nháo thế nào, không nói hai lời liền đem hắn kéo trở về.

Lúc Liễu Quân kéo Đường Đường ra đến bên ngoài liền đem hắn bế lên. Đường Đường đang mơ mơ màng màng, cũng không có bất kì ý tứ quẫn bách nào, chỉ có cái miệng còn sức lực mà cười hắc hắc không ngừng, ôm cổ sư phụ liền đem mặt dựa sát vào, lẩm bẩm nói: "Sư phụ, ta thật vui vẻ, rất lâu rồi chưa được náo nhiệt như vậy."

"Ân." Liễu Quân nhìn hắn đáp một tiếng, ở trên trán hắn hôn một cái.

"Trước kia khi cha ta còn sống, người một nhà cùng ngồi chung một chỗ xem ti vi, một bên ăn cơm giao thừa, một bên nhìn ngắm hội xuân chiếu trên ti vi, tuy rằng hội xuân đó mỗi một năm lại càng khó coi, bất quá bọn ta mỗi năm đều phải xem, không xem liền cảm thấy không giống ăn Tết, tựa như thiếu đi một chút gì đó."

Liễu Quân nghe cái hiểu cái không, thấy Đường Đường không ngừng lải nhải cũng không có ý trở về, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Sau này ăn Tết cũng chỉ còn lại ta cùng mẹ, cảm thấy kịch ngắn đêm xuân cũng khó xem, nguyên lai kịch ngắn cũng còn có thể xem, lại cảm thấy không ra cái dạng gf, toàn là bắt chước lại của người khác..." Đường Đường ở bên sườn mặt y cọ một cái, mang theo vài tia giọng mũi: "Sư phụ..."

Liễu Quân hạ mi mắt xuống, thấy hắn nháy mắt mấy cái, tiến tới ở trên mi mắt hắn hôn một cái: "Ân?"

Đường Đường dán bên cổ của y, nhắm hai mắt hít mũi một cái: "Ta nhớ mẹ..."

Liễu Quân nhìn hắn, đưa tay siết chặt, thấp giọng nói: "Qua năm, chờ băng tan, ta cùng ngươi đi đưa tin cho mẹ ngươi."

"Được." Đường Đường khóe miệng cong lên, lại cọ một cái, "Sư phụ cùng mẹ là người quan trọng nhất của ta."

Liễu Quân không ngờ tới hắn đột nhiên nói như vậy, ngực giống như bị gõ một cái, nhìn hắn một chút, đem hắn đặt trên đất.

Đường Đường ngẩng đầu lên, mặt đầy mê mang mà nhìn y.

Lúc này y cốc một mảnh yên lặng, chỉ còn lại tiếng lá trúc vang xào xạt, thoáng nổi lên chút gió đêm, đèn lồng đem bóng người soi rõ, tỏa ra chút vầng sáng mờ nhạt, ánh sáng chiếu rọi lên đường con khuôn mặt Đường Đường, lộ ra ánh sáng mông lung.

Liễu Quân đem quần áo hắn siết chặt, một tay đem hắn ôm ở trong ngực, một cái tay khác nâng lên đặt ở trên mặt hắn dịu dàng vuốt ve, lúc ngón tay sờ đến mi mắt hắn, lướt qua mỗi một tấc da thịt, lực đạo nhẹ nhàng như đang sờ một món trân bảo tuyệt thế.

Đường Đường không nhìn thấy rõ ánh mắt y, nhưng theo bản năng cảm thấy huyết dịch toàn thân đang dâng lên từng cổ ấm áp, cả người chìm trong sự ôn nhu của sư phụ, cặp mắt vì men say mà thất thần nhìn theo động tác của y, thẳng đến sau cùng lý trí hoàn toàn sụp đổ, thế giới đột nhiên kéo dài vô tận, trước mắt cũng chỉ còn lại bóng dáng cao ngất của sư phụ, hết thảy tựa như một giấc mộng.

Ánh mắt sâu thẳm của Liễu Quân đem hắn khóa chặt lại, ngón tay vòng qau sau ót hắn, vuốt ve những sợi tóc non, lực đạo trên tay càng ngày càng tăng thêm, thấp giọng hô một tiếng "Tứ nhi..." Âm cuối lướt qua, theo cơn gió đêm cuốn đi thật xa.

Cặp mắt đang mất tiêu cự của Đường Đường trong nháy mắt sáng lên, khóe miệng theo bản năng cong lên, tim cũng bắt đầu đập cuồng loạn.

Liễu Quân nhìn thần thái trong mắt hắn, tay chợt thu lại đem hắn giam cầm thật chặt trong lồng ngực, môi dán sát vào cổ hắn, liên tiếp đặt những nụ hôn lên đó, nhắm hai mắt thấp giọng nói: "Tứ nhi, ta say..."

Đường Đường cảm thấy sống lưng một trận tê dại, bên tai nóng lên, lẩm bẩm nói: "Sư phụ..."

Liễu Quân nhất thời cảm thấy cổ họng căng thẳng, nâng mặt hắn lên nhìn hắn thật sâu, không chút do dự cúi đầu ngậm lấy môi của hắn, đầu lưỡi liền dò xét đi vào.

Bạn đang đọc Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! của Phù Phong Lưu Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.