Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1 Chương 24: Tứ Nhi Trúng Cổ

Phiên bản Dịch · 3836 chữ

Giây đầu tiên Lưu Vân tỉnh lại liền nhớ đến chuyện đã xảy ra, trên người không có chút cảm giác khác thường nào, cánh tay quấn chặt một mảnh vải, trên mặt đất đọng lại một bãi máu, còn có Đường Đường hôn mê trên người hắn, hết thảy chứng minh suy đoán của hắn trong nháy mắt trước khi chìm vào giấc ngủ.

Đường Đường đang nắm tay trái hắn, nhưng lòng bàn tay lại mềm nhũn không chút sức lực, hơn phân nửa trọng lượng toàn thân đều đặt trên ngực hắn, sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím, đôi mắt bình thường luôn linh động hoạt bát giờ cũng nhắm chặt, dưới bóng hàng mi che phủ, không có sức sống.

Ngực như bị búa sắt gõ mạnh một cái, cảm giác đau đớn lập tức lan ra, trong mắt Lưu Vân chợt loé vẻ ngoan lệ, mím môi, nhanh chóng nâng người dậy đối diện với mình, song chưởng kề sát ngực Đường Đường, truyền nội lực qua.

Đường Đường đã mất sạch tri giác, số lượng lớn nội lực rót vào trong cơ thể mà mày vẫn không cau lấy một cái, sắc mặt còn tái hơn cả tuyết, khiến cho màu xanh tím trên môi càng thêm chói mắt.

“Phụt…” Một ngụm máu đen phun ra từ miệng, văng lên ngực áo Lưu Vân, đồng thời, miệng vết thương sau lưng cũng có máu đen chậm rãi tràn ra.

Cho đến cuối cùng tất cả độc tố đều bị đẩy ra ngoài từ miệng vết thương, cũng đã phun ra bảy tám lần, Đường Đường lại vẫn hôn mê bất tỉnh như trước. Lưu Vân đặt tay lên mạch hắn thăm dò, trái tim mạnh trầm xuống, vội vàng lấy ra năm thanh ngân chân đâm vào ngực trái hắn bảo vệ tâm mạch.

Thời điểm Lưu Vân ôm lấy Đường Đường mới phát hiện trong cơ thể mình không có chút độc nào, ngoại trừ chút thể lực bị tiêu hao vì đánh nhau, không có bất cứ khác lạ gì, nhất thời giận đến suýt chút nữa trực tiếp bóp chết Đường Đường.

Thở dài, Lưu Vân thắt chặt cánh tay, giữa đêm tối vận dụng khinh công nhanh chóng đi dọc xuống núi, lúc đến đường núi phía dưới cũng không ngừng lại, tiếp tục không ngừng nghỉ chạy về hướng y cốc.

Tảng sáng, sắc trời dần dần sáng lên, vùng rừng núi tương đối ẩm ướt, vẫn còn hơi sương mờ nhạt, đằng trước truyền đến tiếng vó ngựa, nghe tiếng thì là ba con, để phòng vạn nhất, Lưu Vân nhảy lên một gốc cây to che thân mình lại. Không lâu sau, giữa làn sương xuất hiện bóng người quen thuộc, Vân Đại, Vân Nhị mỗi người một con ngựa mặt đầy nôn nóng chạy đến, con ngựa không người đi đầu chính là Ngân Sương.

Lưu Vân nhảy xuống cây, huýt sáo. Tai Ngân sương vẫy vẫy, lập tức vui vẻ tăng nhanh bước chân chạy vội đến trước mặt Lưu Vân.

“Sư phụ!” Vân Đại, Vân Nhị nhìn thấy người đứng giữa đường nhất thời hoảng hốt.

Sắc mặt sư phụ tiều tụy chưa từng có, hai mắt phủ đầy tơ máu, thần sắc lãnh liệt nhìn thôi đã thấy sợ. Càng quan trọng hơn là, Đường Đường luôn luôn hoạt bát như khỉ vậy mà lúc này lại đang nằm trong lòng sư phụ bất tỉnh nhân sự.

Hai người cuống quít nhảy xuống ngựa chạy qua, nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Đường rất muốn vỗ vỗ mặt hắn gọi hắn tỉnh lại, nhưng nhìn hai mắt nhắm chặt và gương mặt tái nhợt của hắn, thế nào cũng không hạ thủ được, lại thấy mảng máu đen trước ngực sư phụ, lập tức hiểu ra bảy tám phần. Sắc mặt hai người đều cực kỳ khó coi, không nói thêm gì nữa, vội vàng lên ngựa.

Lưu Vân ôm Đường Đường ngồi lên lưng Ngân Sương, quay đầu ngựa lại: “Sao bây giờ mới đến?”

Thanh âm khàn khàn khiến cho Vân Đại Vân Nhị nghe mà đều sửng sốt.

Vân Đại nói: “Trên đường gặp mai phục.”

“Ai?”

“Là một đám tử sĩ, bị ai sai khiến còn cần điều tra thêm.”

Vân Nhị nhìn Đường Đường, cởi áo choàng trên người xuống đưa qua: “Sư phụ, độc của tứ đệ có thể giải không?”

“Có thể! Trở về rồi nói.” Lưu Vân đón lấy áo choàng bọc kín Đường Đường lại, vung roi ngựa đi trước.

Lưu Vân y cốc loạn hết cả lên, bên ngoài tiểu trúc lâu của Đường Đường, trong ngoài ba lớp vây đầy người, chia thuốc, chẻ củi, đun nước, trông ngựa, một đám đều từ phòng của mình chạy đến, tất cả đều không ngủ, ánh đèn từ bốn giá trúc treo dưới mái hiên cong cong chiếu lên khuôn mặt đầy lo âu của mọi người.

Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng mở ra, Đông Lai đỏ bừng đôi mắt thỏ, bưng chậu nước bước ra khỏi cửa. Một vòng người tất cả đều nghển cổ, chỉ thấy trong phòng ánh nến lung lay. Thanh Trúc vội vàng đuổi theo, nôn nóng hỏi: “Sao rồi?”

Đông Lai lắc đầu, nước mắt tí tách chảy xuống, không ngừng sụt sịt, không nói nên lời, đành phải lấy tay áo lau lung tung lên mặt.

“Ngươi đừng vội khóc a! Tứ công tử đã tỉnh chưa? Cũng đi vào được ba canh giờ giờ rồi, rốt cuộc thế nào?”

Nước mắt Đông Lai càng tuôn xối xả, vừa mở miệng mới phát hiện ra cổ họng đã khản đặc, ho khan một tiếng mới nói được, trong tiếng nói kèm theo giọng mũi dày đặc: “Tứ công tử vẫn chưa tỉnh, cả người không có một chút sức sống nào. Hắn cứ… cứ nằm đó như vậy… không mảy may động đậy… Lửa phía dưới gần như thiêu bỏng cả tay, lông mày hắn cũng không cau lấy một cái… Cứ như không có tri giác…”

Trong lòng Thanh Trúc hiểu, tứ công tử đối xử với hạ nhận luôn ôn hòa thậm chí là đùa giỡn, không lên mặt chút nào, Đông Lai lại ở bên hầu hạ cả ngày, tình cảm là người bên ngoài không thể so sánh được, lúc này nhìn hắn khóc thương tâm như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, chỉ biết tìm lời khuyên bảo, làm hắn yên tâm.

Nguyên Bảo đuổi đến cũng không ngừng an ủi: “Công tử sẽ có biện pháp, đừng quá lo lắng. Công tử là thần y nhất nhì trong thiên hạ, nhất định có thể cứu tứ công tử tỉnh lại!”

Những lời này tựa như Định Hải Thần Châm dựng vững trong lòng Đông Lai, cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút. Hắn cũng tin tưởng vào y thuật của công tử, nhưng mà dù cho có thể cứu tỉnh, khi nào thì mới tỉnh lại được. Một ngày chưa tỉnh, là thêm một ngày khổ sở. Nghĩ đến đây, đôi mắt lại đỏ một vòng.

Vân Đại đi từ trong phòng ra, mệt mỏi phất phất tay nói: “Đêm đã khuya, tất cả về đi.” Nói xong liền đóng cửa lại.

Nhiệt độ trong phòng rất cao, Đường Đường không có ý thức nằm trên một giá sắt được dựng thành giường, bên dưới củi gỗ trải dài thành hình người rung động lách tách, ngọn lửa bập bùng, lúc bùng lên cao nhất chỉ cách lưng Đường Đường nủa tấc ngắn ngủn. Làn da trên dưới toàn thân Đường Đường đều bị nướng đến đỏ bừng nóng rực, nhưng khuôn mặt lại vẫn tái nhợt không hề có sức sống như cũ.

Khi Lưu Vân về đến y cốc chỉ phân phó hạ nhân và mấy đồ đệ chuẩn bị vài thứ, sắp xếp cho Đường Đường xong liền không mở miệng nữa, đứng bên cạnh lửa trọn vẹn ba canh giờ, nhìn chăm chú người nằm trên lửa không chuyển mắt. Mấy đồ đệ muốn hỏi tình huống cụ thể, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt lạnh đến có thể đông chết người và ánh mắt khiếp người kia của sư phụ, tất cả lời nói đều nghẽn lại trong họng. Ba người ăn ý đứng một bên phía sau, không nói lời nào, chú ý động tĩnh của Đường Đường, trong phòng chỉ còn lại tiếng củi lửa lạch tạch.

Bệnh viện Nhân dân Trung ương, trong phòng bệnh của Đường Đường cũng loạn hết cả lên. Bác sĩ chính và một vài trợ thủ cầm các loại dụng cụ kiểm tra toàn thân Đường Đường, bận rộn mãi vẫn chưa có thu hoạch gì. Một giờ sau, cửa phòng bệnh mở ra.

“Thế nào? Có kết quả hay không? Đã tỉnh chưa? Ta có thể vào xem hay không?” Mẹ Đường Đường được một đôi nam nữ trung niên đỡ đi vào cửa, vô cùng nôn nóng nắm cánh tay bác sĩ, vẻ mặt chờ mong nhìn đối phương.

Bác sĩ nhìn vẻ mặt của bà, trong lòng có chút không đành, dừng một lúc mới chậm rãi lắc lắc đầu.

Ánh sáng trong mắt mẹ Đường Đường nháy mắt tắt rụi, cả người xụi lơ, nếu không phải được đỡ, có lẽ đã sớm ngồi phịch xuống đất, mắt vô thần thì thào nói: “Anh… Làm sao bây giờ… Đường Đường không về được… Không về được…”

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, nếu thật sự không được anh lại về Mỹ nghĩ biện pháp khác, em phải tự bảo trọng thân thể mình trước đã, đừng để đến lúc Đường Đường tỉnh lại, em lại bị bệnh.” Nói chuyện là cậu Đường Đường, bàn tay vỗ về an ủi mẹ Đường Đường. Lúc này tâm tình mọi người đều đặt lên người Đường Đường, không ai chú ý mẹ Đường Đường dùng từ có gì không hợp lý.

Bác sĩ thở dài: “Vào văn phòng tôi rồi nói.”

Mấy người đi vào văn phòng, mặt đầy căng thẳng nhìn bác sĩ.

“Bệnh nhân sau khi đi vào hôn mê sâu đột nhiên toàn thân nóng lên, tình huống này trên lý luận chắc chắn là do bị kích thích từ bên ngoài mới có thể tạo thành, nhưng chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra, người bệnh không phải chịu bất cứ tác dụng nào từ nhân tố bên ngoài. Thế nên có khả năng là trong cơ thể bệnh nhân xảy ra thay đổi nào đó, cụ thể là thay đổi gì lại không hề có dấu hiệu khả thi nào. Làn da bệnh nhân tuy rằng rất nóng, nhiệt độ trong cơ thể lại cực kỳ thấp. Tình huống khác thường này từ khi tôi tiếp xúc với y học chưa từng gặp bao giờ…” Bác sĩ trầm ngâm một lát, vẻ mặt áy náy, “Thật sự rất xin lỗi!”

Vừa nghe lời bác sĩ nói, mẹ Đường Đường nhất thời cảm thấy máu dồn lên não, không thể hô hấp mà hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu Diệp!”

Trợ lý họ Diệp đứng bên cạnh không đợi bác sĩ kêu xong, vội vàng ném sổ tay xuống chạy lên ấn huyệt Nhân Trung.

Cậu Đường Đường nhíu mày nhìn bác sĩ: “Có thể chắc chắn sự an toàn tính mạng của Đường Đường không?”

“Có thể, không nguy hiểm đến tính mạng.” Bác sĩ gật gật đầu, “Nhưng muốn cho cậu ấy tỉnh lại, trước mắt còn chưa tìm được phương án thích hợp, cần phải nghiên cứu thêm.”

Hừ, có nghĩa là không có biện pháp! Chẳng lẽ phải chờ các người nghiên cứu khoa học xong mới có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết?

Cậu Đường Đường bất mãn, sắc mặt khó coi cực độ, trong lòng âm thầm cân nhắc, kiểu hôn mê khác thường và sự nóng lên không tìm thấy lý do bên ngoài này, liệu có phải là cần chữa từ bên trong không, có nên chuyển sang phòng khám Trung y thử xem không? Nhưng mà Trung y hiện giờ từ lâu đã không còn là Trung y mang ý nghĩa truyền thống nữa, không biết hiệu quả rốt cuộc như thế nào. Nếu phòng khám Trung y không được, thì lại sang Mỹ tìm mấy bác sĩ nổi tiếng cố vấn cho một chút, cả một số Trung y già đại ẩn vu thị (*) nữa, tìm quan hệ khắp nơi cũng có thể bới người ra. Tóm lại không thể để Đường Đường nằm lại bệnh viện này nữa. Cứ nhìn thái độ “Đợi bệnh nhân tự tỉnh” của bọn họ là lại giận sôi!

(*) Đại ẩn vu thị: trích từ “Tiểu ẩn vu lâm, đại ẩn vu thị”. Tạm hiểu là ẩn ẩn cư ở nơi hẻo lánh là thường, ẩn cư ở nơi thành thị mới là hay nhất.

Sau khi mẹ Đường Đường tỉnh, mấy người lại quay trở về phòng bệnh. Cậu Đường Đường còn chưa đặt mông xuống ghế đã bực tức một trận, làu bàu xong không ngồi nổi nữa, lập tức muốn đi ra ngoài nghĩ biện pháp khác.

Mợ thở dài: “Đứa bé Đường Đường này nghịch ngợm như vậy, sao nói im lặng là im lặng, thật sự là…” Nói xong liền chảy nước mắt. Đường Đường từ nhỏ đã thân với họ, vợ chồng hai người thích hắn còn hơn cả con trai mình, dù cho sau đó đi Mỹ, cũng vẫn cả ngày lải nhải nhắc đến cháu yêu, giờ thấy cháu mình yếu ớt nằm mãi như vậy, đau lòng muốn chết.

Cậu đi đến cạnh giường, đưa tay xoa xoa tóc Đường Đường, lại xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên bị mẹ Đường Đường giữ chặt: “Anh, đừng ra ngoài vội.”

“Hả?” Cậu Đường Đường khó hiểu quay đầu, “Em yên tâm, anh ra ngoài gọi điện cho mấy người bạn hỏi một chút. Chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp.”

Mẹ Đường Đường giữ chặt người không buông tay, sắc mặt toát lên vẻ do dự đấu tranh, ngừng thật lâu, rồi mới khẽ cắn môi ngẩng đầu nói: “Em có chuyện muốn nói…”

Lưu Vân y cốc, Đông Lai khóc xong rốt cục cũng không chống nổi cơn buồn ngủ, ngồi dựa ngoài cửa gà gật cố chịu đựng. Tiểu tư của mấy sư đồ tất cả đều canh ở đây, ngoại trừ Đông Lai, mấy người khác đã sớm buồn ngủ ngã trái ngã phải.

Ánh mắt Lưu Vân vẫn dừng trên người Đường Đường như trước. Mấy đồ đệ đã sớm hiểu ra, hắn đang đợi.

“Sư phụ nghỉ một lát đi, để chúng ta trông.” Không biết đây đã là lần khuyên bảo thứ bao nhiêu, nhưng Vân Đại vẫn nhịn không được muốn nói lại lần nữa.

“Không sao.” Lưu Vân thản nhiên mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn.

“Sư phụ, cổ họng cũng khản rồi, uống ngụm nước thanh họng.” Vân Nhị rót chén nước ấm đưa qua.

Chén trà vừa đến gần đầu ngón tay, ngón tay bỗng nhiên run lên, nhanh chóng rút về. Vân Nhị thấy thế trái tim thịch một cái, vội vàng buông chén trà nhìn về phía Đường Đường. Vân Đại, Vân Tam thấy có động tĩnh, cũng đều tiến lên một bước, bốn đôi mắt tất cả đều không chớp nhìn chằm chằm thân thể trần trụi trong không khí, hơ nướng trên ngọn lửa của Đường Đường.

Sắc mặt Đường Đường tái nhợt như tờ giấy, đôi môi xanh tím khô nứt đến bong da, đột nhiên, đầu mày hơi nhíu lại, rồi lại thả ra lần nữa.

Đau…

Ý thức dần dần thức tỉnh, Đường Đường giữa lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mình bước vào ngọn lửa nơi địa ngục, toàn thân như bị chìm trong lòng chảo xào rán quay cuồng, chịu đựng khổ hình sánh ngang với mười tám tầng địa ngục, rõ ràng bị nóng đến hận không thể kêu thảm ra tiếng, trong cơ thể lại như bị nhét vào hàn băng vạn năm, lạnh đến phát run. Dưới sự tấn công liên tiếp của nóng và lạnh, ý thức chìm chìm nổi nổi, lúc tỉnh lúc mê, cảm giác duy nhất chỉ còn lại một chữ “đau”.

Thân thể nóng đỏ đột nhiên run rẩy, ngực, bụng, tứ chi… Khắp nơi trên thân thể nháy mắt xuất hiện những sợi tơ mảnh xanh lục rậm rạp, những sợi tơ này giống như vật sống, tán loạn khắp nơi dưới làn da Đường Đường, giống như nạn dân trốn chạy khắp nơi khi lửa chiến tập kích thành trì, hoảng sợ không biết đường. Mày Đường Đường càng nhíu chặt, khóe môi tràn ra tiếng kêu rên khổ sở.

Nhất thời, mấy sư huynh đều bị cảnh tượng quỷ dị khủng bố này dọa sợ.

Lưu Vân mím môi, tay cầm ngân châm, đôi mắt đỏ như máu không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm những sợi tơ xanh này, khàn khàn ra lệnh: “Chuẩn bị ngân châm!”

Trên tay mấy người đều đã sớm cầm ra một bộ châm, chỉ còn chờ một tiếng ra lệnh.

Những sợi tơ xanh tán loạn khắp nơi biến thành giãy dụa không hề có quy luật, cuộn mình, duỗi thẳng, vặn vẹo, lại cuộn mình…

“Hạ châm, đẩy lên trên mặt!” Lưu Vân đột nhiên hạ lệnh, vừa nói vừa đưa tay ghim mấy thanh ngân châm lên ngực trái và giữa đỉnh đầu.

Ba người khác vội vàng phân công, cầm thanh châm nhỏ bằng que tăm đâm mạnh vào. Lưu Vân khi vừa về y cốc đã phân phó người chọn thảo dược đun trên lửa, những thanh ngâm châm này đều đã được ngâm thuốc.

Mấy châm hạ xuống, làn da trên hai chân hai tay Đường Đường như tức khắc sôi trào, những sợi tơ xanh mắt thường có thể thấy được như phát điên chạy trối chết, sau chốc lát sôi trào tựa hồ tìm được đường sống, tất cả đều chạy lên thân trên.

Mấy người vội vàng đuổi theo dùng ngân châm chặn đường lui, tơ xanh sợi sau nối sợi trước đi lên trên, làn da bị chen rậm rạp đều thành màu lục quỷ dị, không chen được thì bắt đầu vòng qua sườn đi ra sau lưng, vừa mới chuyển đến lưng lập tức bị ngọn lửa thiêu đốt, cuộn mình giãy giụa mấy cái lại như thủy triều lui về ngực.

Thủy triều dần dần dũng mãnh lao đến mặt, như thế dòng máu màu xanh có thể nhìn thấy dưới làn da, chảy ồ ạt, quả thực khiến người buồn nôn. Mấy người lúc này đều hết sức chăm chú, cũng không cảm thấy kinh tởm, chỉ chú tâm đuổi theo những sợi tơ mảnh này.

Lưu Vân cầm một thanh ngân châm nhỏ hơn cả sợi tóc, thật cẩn thận đâm vào phần da trước mắt Đường Đường, lại thi châm y như vậy ở một số chỗ khác. Trong nháy mắt, trên mặt Đường Đường đã ghim đầy ngân châm, tựa như dựng lên lớp lớp những tòa nhà cao tầng, vô cùng thê thảm.

Tất cả những sợi tơ xanh đều tập trung ở cổ đến sau tai, càng tập trung càng nhiều càng nhồi nhét càng dày, theo đó làn da bắt đầu phồng lên, như có thể nứt vỡ bất cứ lúc nào.

Da Đường Đường nẻ nứt ra, môi bắt đầu run rẩy, mày càng nhíu chặt, đau đớn như có hàng vạn con kiến cắn xé trái tim, đau đến ngay cả nửa tiếng đứt đoạn cũng không phát ra được.

Một giọt mồ hôi chảy xuống cằm Lưu Vân, trượt lên cánh môi hắn, nháy mắt bị làn da nóng bỏng hong bốc hơi. Bàn tay nắm châm của Lưu Vân bắt đầu không chịu khống chế mà run rẩy.

“Sư phụ!” Mấy đồ đệ đồng thời kêu ra tiếng, mặt đầy lo lắng nhìn hắn.

Lưu Vân dừng trong chốc lát, hít sâu, đè nén bất an trong lòng: “Không có việc gì, tiếp tục.” Nói xong cầm lấy một cái bình hồ lô đưa đến gần sau tai Đường Đường.

Sức chịu đựng của Đường Đường đối với đau đớn gần như sắp đến cực hạn, toàn thân bắt đầu không khống chế được mà co giật. Mấy người lập tức đều hoảng sợ, tất cả cầm ngâm châm mà không dám đâm xuống thêm cái nào, cũng không có bao nhiêu động tác thừa, chỉ là căng thẳng trợn mắt nhìn cổ hắn.

Đau đớn chợt lướt qua đáy mắt Lưu Vân, hắn nhắm mắt lại cố gắng tự trấn định một lát, khi mở mắt đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói: “Tiếp tục!”

Lại có mấy thanh ngân châm hạ xuống, Đường Đường run rẩy càng thêm kịch liệt, màu xanh tím trên môi nháy mắt chuyển thành tái nhợt, làn da non mịn sau tai càng phồng lên, những sợi tơ xanh bên trong vô cùng hỗn loạn.

Lưu Vân giật nút bình hồ lô xuống, miệng bình ló ra một chiếc đầu rắn màu trắng, thật cẩn thận ngó trái ngó phải, cổ vươn dài ra, chiếc lưỡi đỏ chạm vào cổ Đường Đường, đột nhiên con rắn quay đầu một cái, tựa hồ cực kỳ hưng phấn.

Cổ con rắn trắng thoáng rụt lùi về trong, bộ dạng vận sức chờ phát động, trong chốc lát đột nhiên như mũi tên rời cung bắn ra ngoài, chuẩn xác cắn vào nơi da thịt mỏng manh nhất sau tai Đường Đường.

“A ——!” Đường Đường đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, ngực ưỡn lên một cái rồi lại vô lực hạ xuống, toàn thân run rẩy như chuẩn bị phát điên. Những sợi tơ xanh chồng chất như núi dưới da nháy mắt trở nên càng thêm hỗn loạn, như ruồi bọ bay tán loạn không mục đích. Phần từ sau tai đến cổ nhất thời như một nồi nước sôi ùng ục, hầu hết đều phồng lên bọt khí lớn nhỏ không có quy luật.

Đông Lai đang buồn ngủ ngoài cửa đột nhiên trong đầu nổ vang một tiếng, nháy mắt tỉnh táo lại. Các tiểu tư khác tất cả đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng, hoảng loạn cuống quít đứng lên, nhưng không dám xông vào, mặt ai cũng đầy vẻ nôn nóng, chỉ biết lo lắng đi qua đi lại.

Đường Đường kêu thảm một tiếng xong không còn sức lực phát ra thêm bất cứ thanh âm nào nữa, cả người đã đau đến hôn mê. Trong phòng chỉ còn lại tiếng củi lửa bùm bụp.

Bạn đang đọc Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! của Phù Phong Lưu Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.