Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 2448 chữ

Chương 8

Nguyễn Tiểu Kiều biến mất.

Tầm tan sở, Khuất Dương gọi cho cô nhưng không thấy bắt máy, chỉ độc tiếng nhạc chuông, nghĩ cô đang trên đường về, anh bèn mỉm cười gập máy, tiếp tục đọc báo. Nhưng một tiếng trôi qua cô vẫn chưa về, anh gọi lại thì đối phương đã tắt máy. Anh lo lắng không yên, cau mày gọi cho Phỉ Nhiên, biết được rằng lúc tan làm, cô còn tươi cười từ chối lời mời cho quá giang của cậu ta.

Tay cầm điện thoại dần siết chặt lại, tâm trạng càng lúc càng sa sầm, lòng thắt lại như thể ăn phải hoàng liên* vậy.

*Hoàng liên: Một vị thuốc rất đắng.

Anh thẫn thờ nhớ tới tinh mơ hai hôm trước, cô tỉnh dậy trong lòng anh, nghịch ngợm hươ tay xem anh dậy chưa, thấy anh chưa tỉnh bèn giở thói xấu chọc vào mặt anh, đùa giỡn tới là vui vẻ, còn thong thả lướt tay theo từng góc cạnh khuôn mặt anh, anh vô cùng thích cảm giác này nên đành vờ như vẫn đang say ngủ. Thế nhưng cô cứ ngỡ anh không hay, che miệng rúc rích cười, cười thỏa thê rồi lại chui vào lòng, lí lắc gối đầu lên cánh tay anh...

Vết thương chưa khỏi hẳn, Khuất Dương đi lại rất mệt nhọc, trông anh tựa hồ như đang lết từng bước. Anh vịn vào cây gậy chống, nhích dần lên tầng, tới đoạn rẽ bất cẩn trượt chân, may mà nhanh tay túm được lan can.

Cửa phòng mở rộng, hương nước hoa cô thường dùng ập tới, các loại chai lọ son phấn dài ngắn khác nhau chật ních trên bàn, tủ quần áo còn mở một bên cánh, có lẽ do ban sáng dậy muộn nên chăn chiếu còn chưa gấp gọn, vài bộ đồ vương vãi nơi mép giường, giày tất vứt bừa bãi, Khuất Dương bật ngọn đèn vàng tỏa lan ánh sáng ấm áp khắp nơi, ánh đèn mềm mại như đâm vào mắt anh, anh khom người chậm chạp thu dọn từng món đồ lung tung.

Trách không? Đương nhiên phải trách rồi. Cô thật quá vô tâm, cố công gắng sức lừa anh, bắt anh phải chờ đợi, muốn đi là dứt khoát đi thẳng, chẳng những thế còn bỏ lại đủ thứ, khiến anh lúc nào cũng phải nhớ tới cô, làm tâm tư anh rối bời khôn tả, quên không đành, né tránh cũng chẳng xong, chỉ có thể ngày ngày canh cánh trong tim, mãi nhớ tới kẻ vô tình.


Đúng 7 giờ sáng tại công ty AIR.

Nghe tin sếp nghỉ làm, toàn thể nhân viên công ty AIR vô cùng kinh ngạc, sếp Khuất là người nổi danh thân thể sắt đá, từng làm việc quần quật không ngơi nghỉ suốt 48 tiếng, có người còn bảo sở dĩ ai nấy trong công ty đều siêng năng chăm chỉ là bởi noi theo gương anh. Giữa cả rừng chuyện tán nhảm, Phỉ Nhiên chỉ hận không thể lập tức hóa thân thành Gia Cát Lượng, ném chồng cải trắng vùi dập mồm mép bọn họ.

Đang lo không tìm được cách thoát thân, Phỉ Nhiên chợt thấy Nguyễn Tiểu Kiều lướt qua bèn nảy ra ý hay. Sếp không có mặt, thôi đành xin lỗi Tiểu Kiều cô nương vậy.

Cậu giơ tay ra hiệu dừng, mọi người lập tức im bặt, chừng như thích thú với vẻ thần bí của mình, cậu vặn tay, cắn môi húng hắng rồi cất giọng: "Ừm, nguyên do sếp nghỉ phép, tôi nghĩ so với tôi, thư ký Nguyễn còn biết rõ hơn đấy." Dứt lời, không màng tới phản ứng của bọn họ, cậu ta co giò chạy biến.

Ai nấy hiểu ra, vội dán chặt những đôi mắt như chiếu đèn X quang vào Nguyễn Tiểu Kiều, nhớ tới việc hôm liên hoan chào mừng nhân viên mới, sếp Khuất nắm tay thư ký Nguyễn cùng bước vào phòng hát, hơn nữa lúc đó, trong khi mọi người trêu chọc ầm ĩ, sếp Khuất lại tựa hồ như ngấm ngầm thừa nhận, hiện giờ đến cả trợ lý Phỉ cũng tỏ ra lập lờ tới vậy...

Mọi người chợt vỡ lẽ, có gian tình nha!

Ối da, thật đúng là nằm cũng trúng đạn* mà! Phỉ Nhiên chết tiệt dám lấy cô ra làm bia đỡ đạn, thật đáng giận! Lòng nổi giông tố, song ngoài mặt Nguyễn Tiểu Kiều vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, cô cười tươi như hoa với mọi người, mau mắn lùi lại rồi xoay người nhanh như chớp, trốn biệt vào phòng sếp. Ai nấy chỉ kịp thấy mỗi bóng cô!

*Nằm cũng trúng đạn: Vô duyên vô cớ dính líu tới chuyện gì đó.

Thoát khỏi truy vấn của mọi người, Nguyễn Tiểu Kiều thở phào một hơi, ngồi xuống ghế xoay.

Phòng làm việc của Khuất Dương không quá rộng, thiết kế khác với kiểu bày trí đơn giản như ở nhà, căn phòng toát vẻ trang trọng uy nghiêm, bàn, ghế, giá sách, đều làm bằng gỗ, thảm trải sàn bằng lông cừu, đôi chỗ đặt vài chậu cây cảnh để tăng thêm sinh khí.

Nguyễn Tiểu Kiều chống cằm hồi tưởng dáng vẻ làm việc của Khuất Dương. Anh luôn ngồi thẳng tắp, tư thế viết chữ giống hệt ảnh minh họa trong sách giáo khoa, anh bị cận nhẹ nhưng không đeo kính lúc ở công ty, cho nên mỗi khi nhìn màn hình luôn phải nheo mắt, anh không thích cà phê, chỉ thích uống trà, lúc gặp phải khó khăn trong dự án càng thích dùng trà nóng bỏng lưỡi, lúc trời nổi gió thích mở toang cửa sổ, lúc mệt thì day trán nhắm mắt dưỡng thần...

Tiếng di động rì rì cắt ngang hồi tưởng, màn hình hiển thị tên Lãnh Tri Ngôn càng khiến cô luống cuống, loạng choạng đứng dậy, bắt máy: "Chị."

Lãnh Tri Ngôn không thích vòng vo, cô thẳng thắn: "Xe đang chờ ở dưới, hết giờ xuống ngay."

Đây là tối hậu thư dành cho Nguyễn Tiểu Kiều, cô vò góc áo, cắn chặt môi, nếu không có cuộc điện thoại này thì cô dường như quên khuấy mất mình từng đáp ứng chuyện gì. Tay cầm di động, tiếng "bíp, bíp" liên hồi khiến cô buồn bực, quét mắt qua màn hình máy tính, dù tuyền một màu đen nhưng vẫn thật nhức mắt.

Lát sau, Nguyễn Tiểu Kiều dường như hạ quyết tâm, cắn răng mở máy, thao tác như bay. Trong chốc lát đã viết xong một lệnh*, chạy thử, sửa lại, rồi cho vận hành. Chỉ vài phút cũng đủ để cô tung hoành, cô cắm USB, xong việc, cẩn thận xóa mọi vết tích, sau đó tắt máy.

Cô làm gì cũng luôn chuyên chú, nhưng lần này tâm trạng lại thấp tha thấp thỏm, từ đầu chí cuối tay cứ run run, đôi lần còn trượt tay khỏi chuột.

Thở phào một hơi, lòng vẫn phập phồng âu lo, Nguyễn Tiểu Kiều nhẹ chân rời phòng Tổng Giám đốc.

**

Lãnh Tri niên vừa ngẩng đầu đã trông thấy hai cô em gái. Lãnh Tri Ngôn giống hệt mọi khi, biểu cảm gượng gạo, vẻ mặt e dè, toát vẻ đề phòng, Lãnh Tri Ngữ đứng cạnh thì ngây ngẩn, tựa hồ không rõ thả hồn nơi đâu, bị cô chị véo cho tỉnh lại, kêu đau oai oái, nhảy dựng lên, trừng mắt với chị nhưng không dám nói gì, còn bị chị lườm cho cháy mắt, đành tủi thân lẽo đẽo đi theo.

Lãnh Tri Niên nheo mắt trông, xách hành lý tiến tới.

Tài xế đỡ lấy hành lý đi trước, Lãnh Tri Ngôn tóm Tiểu Kiều tới chào anh, Tiểu Kiều tức tối cất lời rồi im bặt, làm bộ giả chết, Lãnh Tri Niên chẳng ừ hử gì, lướt nhìn cô một lượt, trông cái cổ ương bướng nghển cao như con gà chọi thì cười giễu quay đầu đi.

Lãnh Tri Ngôn bực bội, thầm hận sắt không thành thép*, ném cho Tiểu Kiều ánh mắt cáu kỉnh, Tiểu Kiều lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi, cun cút theo đuôi.

*Ý chỉ vì hy vọng ai đó tiến bộ nhưng không thành thì bất mãn, sốt ruột mong người đó giỏi lên.

Cả đoạn đường vào nhà không ai nói chuyện. Lãnh Tri Niên tựa lưng vào sô pha, uống xong nửa cốc cà phê mới cất tiếng: "Em có chuyện gì hả?"

Lãnh Tri Ngôn toan đáp lời thì bị ánh mắt anh cảnh cáo, đành ngậm miệng lại. Nguyễn Tiểu Kiều thấy vậy càng tức tối, cao giọng: "Anh lườm chị em làm gì, không liên quan tới chị ấy."

Lãnh Tri Niên đã quen với kiểu xấc xược bướng bỉnh của cô, càng từ tốn chọc ngoáy: "Sao hả? Còn chưa vào đề, em đã vội thế à?"

Tuy bình thường Nguyễn Tiểu Kiều luôn tỏ ra thân thiện, nhưng cô không phải kiểu vô dụng, trừ Lãnh Tri Ngôn ra, có thể nói hễ gặp chuyện ép buộc thì cô càng ương bướng hơn. Cô vốn chẳng hề e dè Lãnh Tri Niên, nghe anh lững lờ tra khảo đã thấy khó chịu, nếu không phải do Lãnh Tri Ngôn liên tục đưa mắt cảnh cáo, cô đã gào toáng lên từ lâu. Cô nàng Tiểu Kiều tự thấy không đáp trả vài câu thì thật có lỗi với tính tình nóng nảy của mình quá, bèn hét to: "Kẻ khoe da phơi thịt trên báo nào có tư cách dạy dỗ em!"

Dạo gần đây ở thành phố S, chủ đề tán gẫu nóng hổi nhất luôn xoay quanh quảng cáo nước hoa mới của nữ thần Để Úc. Kiều nữ để lộ đôi chân trần, đầu đeo vòng hoa giữa cảnh rừng rậm nhiệt đới, dáng ngồi vắt chân hình chữ L, dựa vào thân cây, lá rụng đầy trời, tay đặt lên tấm lưng trần của một người đàn ông, ánh mắt sóng sánh mê ly, đôi môi đỏ thắm khép hờ, bờ vai trắng ngần ẩn hiện sau bóng lưng và lọn tóc mềm mại, đôi chân thon dài trắng muốt đẹp tới mê người.

Quảng cáo nhận được tán thưởng vang dội, ai nấy xôn xao bàn tán, phỏng đoán xem chủ nhân của bóng lưng đó rốt cuộc là ai mà có thể khiến nữ thần ưu ái như thế, mặc dù Để Úc theo phong cách gợi cảm quyến rũ, nhưng chưa từng hợp tác thân thiết với người khác tới vậy. Có điều dù cho những tay phóng viên kỳ cựu nhất cũng không cạy được miệng những người liên quan để điều tra ra danh tính người đàn ông đó, vả lại đại diện của một số nam tài tử còn cố tình tuyên bố đó là nghệ sĩ nhà mình, khiến chân tướng càng khó bề phân biệt.

Người ngoài không hay, nhưng Nguyễn Tiểu Kiều thì biết rõ đó chính là Lãnh Tri Niên, cô đâu có mù mà nhìn không ra chứ! Hơn nữa mối quan hệ giữa hai người họ trước giờ mập mờ lằng nhằng, nhắm mắt cũng biết đó là Lãnh Tri Niên. Muốn người không biết, trừ phi đừng làm. Đối với việc Lãnh Tri Niên chấp nhận "khoe da phơi thịt" nhằm lấy lòng Để Úc, Nguyễn Tiểu Kiều vô cùng khinh bỉ, nên mới thừa dịp lấy cớ chặn họng anh.

Cô nói úp úp mở mở, người ngoài nghe không hiểu gì, nhưng đương sự Lãnh Tri Niên hiểu ngay, bèn nheo mắt lườm cô.

Để Úc thực ra chính là điều tối kỵ trong lòng Lãnh Tri Niên. Bất cứ ai biết mối quan hệ giữa họ đều không dám tùy tiện nhắc tới cái tên này trước mặt anh ta, Nguyễn Tiểu Kiều làm vậy chẳng khác gì lao đầu vào họng súng. Lãnh Tri Niên không tỏ ra tức tối, trái lại còn tươi cười, tay vuốt nhẹ vào vết răng cắn chỗ hổ khẩu, nói: "Lãnh Tri Ngữ, em giỏi lắm."

"Đương nhiên em giỏi hơn anh nhiều", cô dứt lời liền móc USB ra đặt xuống bàn: "Chẳng phải Lãnh thị muốn giành được dự án của thành phố sao? Đây là phương án thiết kế của công ty AIR, anh cầm lấy mà nghiên cứu." Dứt lời chân bước thẳng lên tầng.

Lãnh Tri Niên giận dữ tới mức trán hằn đầy gân xanh, thứ này hẳn rất cơ mật. Tuy anh tin tưởng vào khả năng của cô em gái, thương trường cũng khó tránh phải dùng thủ đoạn, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện vi phạm pháp luật, anh không muốn em gái mình sau này phải lãnh tiếng xấu giùm Lãnh thị. Anh lập tức cân nhắc lợi hại, ra quyết định: "Một tháng tới em không được rời nhà nửa bước."

Nguyễn Tiểu Kiều vốn chưa nguôi bực, nay nghe thấy vậy càng điên tiết hơn, tưởng anh tức chuyện quảng cáo, mồm rống lên: "Tại sao chứ? Anh đúng là đồ dám làm không dám nhận. Cầm tù em để làm gì? Em sẽ kiện anh tội xâm phạm nhân quyền!"

Lãnh Tri Niên mặc xác cô, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ lôi cô lên tầng.

Nãy giờ xem hai vị tựa Diêm vương đấu đá, Lãnh Tri Ngôn sốt ruột khôn kể, khổ không kể xiết, bèn lén nhắn tin gửi cứu viện. Ai dè cứu viện chưa tới, Lãnh Tri Niên đã xử lý xong tiểu yêu tinh, chĩa mũi dùi về về phía cô, anh ta vừa đưa cốc cà phê tới bên miệng, vừa cất giọng hỏi: "Kể rõ ràng xem nào."

Lãnh Tri Ngôn thấy anh nổi trận lôi đình thì không dám bao che cho Tiểu Kiều nữa, ngược lại những mong có thể trói chặt con bé ấy lại, dâng đến cho anh trút giận, thấy có cơ hội lập công thì vội vã mồm năm miệng mười kể lại một mạch. Cuối cùng còn bổ sung: "Khuất Dương hình như chưa biết thân phận của Tiểu Kiều."

Thấy anh không nói không rằng, bận chau mày suy tư, Lãnh Tri Ngôn không dám lên tiếng tiếp, cũng chẳng màng nghĩ xem vị hung thần này đang suy tính chuyện gì, chỉ thầm mong nhanh chóng thoát khỏi chốn này, ánh mắt bất giác ngóng về phía cửa.

Bạn đang đọc Con Tin của Dục Miên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.