Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1 - 4

Phiên bản Dịch · 4866 chữ

Chương 1: The Begining

Sưu tầm

Thứ hai là ngày đầu tiên của tháng này. Và nó cũng thường đem lại may mắn cho mọi người trong gia đình của Thiên. Lâu lắm mới có sự trùng hợp như vậy, thứ 2 ngày 2 tháng 2 và năm 2011. Không biết cái này là điềm lành hay điềm xấu đây.

-Chị Thiên! Mẹ gọi chị dậy đi học. Hôm nay là ngày đầu đi học sau buổi nghĩ đông đấy!- Thiên Lam đứng bên ngoài cửa gọi rồi gọi lớn vào phòng, nơi có người con gái mang tên Thanh Thiên đang nằm banh cẳng mà ngủ ở trong.

Cô cựa qua, cựa lại. Rồi mở mền ra khỏi đầu, ngáp 1 cái rồi bước xuống giường. Đầu tóc rối bù như rơm, quần áo xộc xệch như ăn mày. Thiên mở cửa phòng bước ra thì thấy Lam đang đứng đó.

Lam vừa thấy Thiên, liền bịt mũi rồi nói:

-Người chị hôi quá! đi đánh răng đi! mẹ đi làm rồi. Cái này mẹ gửi chị có gì lên trường mua đồ ăn sáng!

Thiên cầm 10 ngàn đồng lên tay rồi bước xuống lầu. Thiên mệt mỏi vì tuần nghĩ đông chưa sướng thì lại phải đi học. Vốn là đứa nhát học, nên cứ mỗi sáng thức dậy là cô tìm cách để nghĩ học. Nhưng sức người có hạng, cô không có tài để dựng được nên 1 câu chuyện nào để lừa được nhà trường lẫn gia đình đâu! Nếu câu chuyện đó được dựng lên bởi Lam thì còn có hy vọng, nhưng còn lâu cô nhóc mới giúp Thiên.

Cô mở tủ lạnh, lấy bình nước rồi nọc ọc ọc vào bụng mà không thèm đổ vào ly uống cho đàng hoàng. Lúc này mới có 6 giờ. 7 giờ cô mới đi học, nên không lo. Thiên nhìn quanh nhà rồi bước vào phòng vệ sinh để đánh răng, súc miệng, rửa mặt. Sau khoảng 10 phút, cô bước ra với dáng dóc còn hơn cả " quái vật ngoài địa cầu ". Khuôn mặt của cô xấu nhất là lúc mới rửa mặt xong. Không biết nguyên do là gì, nhưng từ nhỏ đến lớn, khuôn mặt của cô xấu nhất là lúc mới rửa mặt vào buổi sáng xong.

Thiên bước lên lầu, đi ngang qua phòng của Ân và Lam cô lấy chiếc áo dài treo ngay cái móc bên cạnh bàn học mình. Cô vừa thay đồ xong thì vừa tròn 7 giờ. Thiên cột nhanh tóc, mang nhanh giày vào, rồi chạy ra ngoài.

-Chị đi đây Lam!-Vẫn như thường lệ, cô không quen chào Lam trước khi bước tới trường.

Và lúc nào cũng vậy, đáp lại chỉ là bàn tay của Lam đưa lên vẫy chào.

Đúng là Thiên nhát học, nhưng cô lại không hề ghét trường học. Đến đó, cô sẽ gặp bạn, gặp cô. Tám những chuyện tầm phèo từ trên trời dưới đất. Đúng! đối với cô mà nói. Trường học chính là thiên đường. Và cũng chính trường học đã giúp cô gặp được " người đó "!


Phía trước Thiên là cánh cổng trường cao quen thuộc, cô hít thật sâu, rồi bước vào trường. Ngôi trường vẫn không thay đổi sau kì nghĩ đông của trường, chỉ có 1 điều duy nhất thay đổi là cây cối lại mọc lại um sùm trong sân .

-Thanh Thiên! Thanh Thiên! đợi tao với!-Tiếng gọi chan chát đằng sau lưng lôi cô giật ngược lại.

-Ngọc! mày đến lâu chưa ? mà lạ à nha! công chúa như mày, tao tưởng mày ngủ ở nhà rồi chứ thèm gì đến trường chứ!-Thiên đập đập vào vai Ngọc chọc ghẹo

Ngọc đập giận vào vai cô 1 cái rồi nói:

-Mày cũng hay nhỉ ? gần 1 tháng không thấy mày, khiến tao rụng người vậy. Muốn nói chuyện cũng chẳng biết nói chuyện với ai! buồn thí mồ!

Thiên cười lớn lại rồi nói giỡn

-Tao là cuộc đời của mày à ?

-Mày là bạn thân của tao! xin lỗi nhá! tao đây không bị " ô môi " nhá!-Ngọc tỏ vẻ tránh xa Thiên

Cô vát vai Ngọc rồi cười bảo

-Tao là gái 100% đấy nhá! đừng có mà " xăng pha nhớt " với tao!

Rồi cả 2 cùng cười vì lời nói đùa của Thiên.

Sau kì nghĩ đông, Thiên và Ngọc là học sinh duy nhất được chuyển đến lớp khác. Nếu không lầm, thì lớp này là lớp đặc biệt. Những học sinh vào lớp này được, là những người đậu được kì thi mùa đông lần trước. Ai đời nào ngờ, Ngọc và Thiên và 2 trong số đó! chắc Thiên " tu " nhiều quá, nên ông trời thương chăng ?

Thiên ngồi dẫy ghế số 4, còn Ngọc ngồi dẫy ghế số 1. Khoản cách không mấy xa, nên cả 2 vẫn dễ nói chuyện. Đang nói chuyện, thì tiếng chuông vào lớp reo lên!

Cả lớp bỗng dưng yên lặng, học sinh trở về chỗ cũ. Thiên thấy vậy cũng ngồi im phăn phắt. Bỗng bước vào là 1 người phụ nữ đã đứng tuổi, mặc áo dài, trông bà rất quyền quý và sang trọng. Và điều đặc biệt là cô chưa hề thấy bà ở trong trường này lần nào cả. Tất cả học sinh đều đứng dậy trông rất nghiêm túc. Người phụ nữa mở miệng

-Cô sẽ là cô chủ nhiệm của các em lần này. Tên cô là Huyền! -Một câu ngắn gọn, nhưng đủ khiến mọi người phải sợ, lẫn cả Thiên.

Đang nghe cô Huyền giảng giải về việc học năm nay. Thì tự dưng Thiên có cảm giác nhột nhột ở dưới chân, cô ngước nhìn xuống thì thấy 1 chàng trai đang ngồi dưới gầm bàn. Chàng trai thấy Thiên liền lấy 1 ngón tay để lên miệng mình tỏ ý muốn nói Thiên giữ im lặng. Dù chỉ là ở 1 góc tối, nhưng Thiên chắc 1 điều, anh chàng này đẹp trai " vô nhân đạo "

Anh chàng từ từ leo lên từ phía gầm bàn. Không mặc đồng phục trường, mà thay vào đó là quần skinny của con trai, áo thun ngắn tay bên trong và áo phông bên ngoài. Trông rất khỏe khoắn. Anh chàng nhìn Thiên rồi mĩm cười.

-Cảm ơn đã giữ im lặng!

Chương 2: Cậu chủ nhỏ mới quen!

Sưu tầm

Nụ cười ngất ngây con gà tây khiến Thiên sém xịt máu mũi vào mặt anh chàng. Người con trai này cũng là lần đầu tiên Thiên gặp. Nếu như có người đẹp như thế này ở trong trường thì đám con gái không biết sống nổi không đây ? hay đứa lặn xuống sống mò cua bắt ốc cho chàng! đứa thì lên núi hái cỏ gặt quả cho chàng! Haizz.... con gái trường này, làm bất cứ điều gì cho trai đẹp.

- Đỗ Đông Quân! - Cô chủ nhiệm gọi tên Quân rồi nhìn lên phía học sinh

-Em đây ạ!-Anh chàng lúc nãy sém làm Thiên xịt máu mũi vội đưa cánh tay phải mình lên rồi nói

Mọi người đều kinh ngạc quay về phía anh chàng. Con trai thì anh ghen tị bởi sắc đẹp và những món đồ đắc tiền, đẹp mà anh đeo trên người. Con gái thì lần lượt " fall in love " với anh chàng không lý do. Lẫn cả Ngọc!

-Cậu tên Quân à ?-Thiên gợi chuyện

Quân quay sang cô rồi gật đầu.

-Hình như cậu mới đến trường này phải không ? nhìn cậu không giống dân ở đây chút nào!-Thiên nhìn toàn thân anh chàng rồi phán 1 câu rất ư là ... 3 chấm!

Quân nhìn Thiên rồi nhìn lại mình.

-Đúng là vậy! mình mới chuyển trường Quốc Tế về đây!

-Hai em kìa! sao nói chuyện hoài vậy ?-Cô Huyền gắt gỏng nhìn Thiên và Quân

Cả 2 sợ hãi nhìn cô giáo. Bỗng đoàn người mặc toàn áo đen, mang kính đen, giày đen, thứ gì cũng đen! xông vào...à không bước vào 1 cách " lịch sự " rồi nói nhỏ gì đó vào tai cô giáo. Đám người đó bước vào khiến cô giáo và tất cả học sinh đều thấy sợ, trừ 2 người là Thiên và Quân. Vì đám người đó là người của Quân, nên mắc gì anh phải sợ! còn Thiên thì lần đầu thấy " xã hội đen " cảm thấy hưng phấn, nên không còn có cảm giác sợ hãi nữa!

Khi nghe xong đám người đó nói. Cô Huyền trợn tròn mắt nhìn lên phía Quân mà chảy mồ hôi hột. Rồi cô quay lại với người mặc áo đen rồi bảo

-Tôi sẽ chăm sóc cậu ta!

Người đàn ông cúi đầu chào cô rồi bước ra ngoài. Là 1 chàng trai kỳ lạ mới bước vào trường, trông anh không giống như những người bình thường như Thiên. Người anh toát ra 1 " mùi vị " của nhà giàu và quý tộc! Khiến Thiên không khỏi tò mò về anh chàng mới chuyển từ Lôn Đôn về này!

-Sao anh ta nhìn quen thế nhỉ ?-Ngọc ngồi bên ghế hàng thứ 1, mắt nhìn Quân lẩm bẩm

Vì là ngày đầu sau kì nghĩ, nên cũng không học gì nhiều. Mới đó, tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa lại reo lên!

Thiên bước tới chỗ Ngọc, còn Quân thì bị bao quanh bởi " bầy kiến " con gái trong lớp. Nếu không ngăn Ngọc lại, thì có lẽ Ngọc cũng là 1 trong số đó!

-Mày làm cái gì thế hả ? lâu lắm mới gặp được anh chàng đẹp như hoàng tử truyện tranh như thế! thả ra để ta đi hỏi chuyện!-Ngọc đánh đánh nhẹ vào tay Thiên.

Cô nhéo má Ngọc lại 1 cái rồi nghiến răng bảo

-Tỉnh mộng dùm con đi mẹ! vớ va vớ vẩn! hoàng tử với truyện tranh gì chứ ? đúng là tao công nhận Quân đẹp thiệt, nhưng không đến nổi khiến mày phải điên đảo như thế đâu!

Nói rồi cô lôi Ngọc thẳng ra ngoài mà không để Ngọc nói được lời nào....

Tại căn tin trường, bàn số 4, ghế thứ 14

-Này! tao thấy Quân quen quen sao ấy ?-Ngọc vừa hút sữa vừa nhăn mặt nói với Thiên

-Thôi dẹp dùm đi! đừng có mà thấy trai đẹp rồi bắt quàn làm họ! tao còn chưa thấy Quân bao giờ, mày mà thấy cái gì ?-Thiên hất giấy vào mặt Ngọc 1 cái thật nhẹ rồi gằn giọng

-Không! thật đấy, tao thấy quen lắm! hình như là ở trên báo dành cho nhà quý tộc thì phải!

-Báo dành cho nhà quý tộc á!?-Thiên cực sốc bởi câu nói của Ngọc

Nghĩ đi nghĩ lại, lời Ngọc nói cũng đúng! nhìn sơ bên ngoài, anh chàng này rất giống với những người quý tộc. Cộng với, gia đình Ngọc cũng thuộc loại giàu chứ không phải chơi! cha cô là người quen biết với nhiều đại gia nhất trên thế giới này. Nên có lẽ, lời Ngọc nói không hẳn là sai!

-Này! các cậu nghe chưa ? con trai nhà quý tộc...Đỗ Đông Quân vừa mới chuyển trường đấy! đúng là tiếc đến tận gan ruột, không thấy được mặt của Quân! trời ơi! Quân của tôi!-Thiên nghe đám con gái ngồi đằng sau 8 chuyện về Quân!

Thiên trợn to mắt tỏ vẻ kinh ngạc khi bọn con gái nói đến câu " Con trai nhà quý tộc Đỗ Đông Quân! "

-Thấy chưa ? tao bảo rồi mà! Quân là con nhà quý tộc mà, chắc mày tu 7 đời mới được ngồi với chàng đó con! đa tạ ông trời đi!-Nhỏ Ngọc nhìn Thiên ghen tị

-Thật hả trời ?!-Thiên vẫn chưa hoàng hồn, miệng lẩm bẩm

Nhưng dù sao đi nữa! là con nhà quý tộc, nhưng Quân không hề chảnh hay kiêu ngạo như những tên khác. Nên cô cũng có chút " cảm mến " với anh chàng. Dù sao, làm bạn của con nhà quý tộc cũng sướng mà!

Ai biết được ? là bạn ? hay là " thứ khác " ?

Chương 3: Khế ước...trời ban!

Sưu tầm

Sau giờ ăn trưa, Thiên và Ngọc lại trở lại lớp học. Thà đừng biết, chứ biết Quân là con nhà quý tộc, việc đó khiến Thiên hơi khó xử! Tất nhiên là phải khó xử rồi, con người ta là con nhà quyền quý, đứng ở tận trời, lén phén mà ăn nói không được lòng Quân. Có nước Thiên bị chôn sống mà không được đầu thai. Đúng là Quân không phải là loại người nhìn giống như là kiêu ngạo hay để trong lòng những câu nói đùa. Nhưng ai biết được chứ? lỡ trong người Quân có chảy dòng máu " quý tộc " có nước Thiên chết à!

-Mày đi vào đi chứ đứng đây làm cái quái gì thế?-Ngọc vỗ vào vai Thiên rồi hỏi

Thiên thở dài nhìn Ngọc đầy đau khổ!

-Ngọc ơi! mày là bạn tao, cho tao lời khuyên đi! sao tao thấy khó chịu quá à? ngồi bên cạnh con nhà quý tộc thì....hay mày đổi chỗ với tao nghen!-Thiên vung vung tay nhìn Ngọc trong " nước mắt "

-Thôi! cho con xin! tao đổi được thì tao cũng đổi lâu rồi chứ không chờ đến lúc mày yêu cầu như thế! học lớp nào không biết, chứ học lớp này, mày ngồi chỗ nào thì ngồi yên vị chỗ đó! chớ mà nhúc nhích sang chỗ khác là chuần bị xơi trứng ngỗng trong sổ kiểm điểm đi!-Ngọc đe dọa Thiên.

Thiên nhìn Ngọc không thể thốt nên lời! Ngọc mệt mỏi nhìn Thiên, rồi đẩy cô nàng vào lớp. Thiên quay lại chỗ ngồi của mình, Quân vẫn ngồi đó. Anh chàng vẫn đang say sưa đọc cái gì đó bằng tiếng Pháp thì phải! Con nhà quyền quý có khác. Đẳng cấp khác hẳn với Thiên. Cô nàng đây tiếng Anh còn không biết có học được không? nội cái câu " Good Morning! " thôi cũng khiến Thiên phải chết lên chết xuống. Chứ huống gì là tiếng Pháp!

-Cậu quay lại rồi hả?-Quân thấy Thiên ngồi xuống quay sang hỏi

Cô nàng chỉ mau gật đầu đại cho qua chuyện!

-Cậu tên Thanh Thiên đúng chứ? Nguyễn Thanh Thiên?-Quân nhìn vào bảng tên gắn trên áo Thiên rồi hỏi

Thiên cũng chỉ gật đầu. Quân cười rồi cũng không hỏi gì thêm! Thiên liếc nhẹ sang chỗ ngồi của Quân. Ối giồi ơi! nào là sô cô la. Nào là kẹo đắt tiền nhập khẩu từ Ý. Nào là hoa, nào là thư tình! Ối giời! mới chỉ có mấy phút mà anh chàng này hớp hồn nguyên hàng đống con gái. Bó tay chấm với con gái trường này!

Thiên thấy vậy cũng chỉ nhún vai rồi mở vở ra làm bài. Tiết này là tiết tự học, nên ai muốn học thì ở lại, ai muốn về thì về. Trong lớp ai cũng về hết, lẫn cả Ngọc. Chỉ còn lại Thiên và Quân, lúc đầu Ngọc có rũ Thiên về cùng, nhưng cô không muốn, vì về nhà lại phải đối mặt với nhỏ em thì....thà ở trên trường còn hơn.

-Cậu không về hả?-Thiên quay sang hỏi Quân

Anh chàng ngạc nhiên rồi trả lời

-Chưa! tớ chưa về! à, mà tớ cũng gần rồi!

Thiên cũng không hỏi gì thêm, cúi xuống làm bài. Khoản 5 phút sau, thì Quân đứng dậy và bảo

-Tớ về đây! à, còn nữa, tặng cậu này. Xem như quà sáng này cậu giữ im lặng cho tớ!-Nói rồi anh đưa cho cô 1 cây kẹo hình tròn màu cầu vòng.

Thiên ngạc nhiên nhưng cũng nhận lấy!

-Tớ lớn thế này còn ăn được loại kẹo này sao?-Cô lẩm bẩm

Đang nghĩ ngợi lung tung, thì tiếng chuông điện thoại của cô reo lên!

-Alo? Thiên đây!-Thiên bắt máy

" Alo! Thiên đấy hả? anh hai đây! em về nhà gấp nhá! "

-Anh Ân? có chuyện gì thế?

" Anh cũng không biết! tự dưng bố mẹ bảo gọi em về nhanh, vậy thôi, nhớ về nhanh nhá. Anh cúp máy đây! gọi nhiều tốn tiền! " Nói rồi Ân cúp máy 1 cái tặc

-Cái gì thế nhỉ?

Cho dù không hiểu cái gì nhưng cô cũng chạy nhanh về nhà. Bước vào cô, cô ngạc nhiên vì lâu lắm rồi cô mới thấy cảnh này!

Cả gia đình cô, ai cũng ngồi lại với nhau thành vòng tròn quanh phòng khách.

-Thiên! con mau ngồi xuống đây mẹ có chuyện!-Mẹ cô vui vẻ gọi cô lại

-Chuyện gì thế mẹ?

-Cưới!

-Cưới? cưới gì? ai cưới?-Thiên ngạc nhiên

-Là con đấy Thiên! con sắp được làm cô dâu rồi!-Ba Thiên vui vẻ xoa đầu cô bảo

-Hả? bố mẹ nói cái gì cơ? con Thiên nhà này cưới á? - Ân là người ngạc nhiên đầu tiên trong nhà.

- Noment!-Đúng bản chất của Lam

Thiên chỉ biết đứng nhìn bố mẹ mà không biết phải nói cái gì? nói cái gì bây giờ chứ? làm cô dâu ư? đây đâu phải là phim Hàn Quốc " Được làm Hoàng Hậu ". Đây là thực tế mà! thực tế là Thiên chỉ mới 17 tuổi. Không những thế, cô chưa hề nghe qua chuyện này trước đây! tự dưng đùng 1 cái lại bảo cô sắp trở thành cô dâu! đùa à? hay tính giết người không dao?

-Con sẽ lấy ai?-Thiên vô hồn hỏi

-Con đừng lo! gia đình này không phải rách mồng tơi đâu. Khác lại nữa là đằng khác. Là nhà giàu và là nhà quý tộc lâu đời đấy! nhà họ Đỗ!-Mẹ Thiên nhấn mạnh

Lúc đó, tại 1 nơi khác hoàn toàn khác với nhà Thiên. Giai cấp quý tộc. Nhà họ Đỗ!

-Thưa Đỗ phu nhân và ông chủ! cậu chủ đã về!-Người đàn ông lúc sáng bước vào lớp học lúc này đang đứng rất lễ phép trước mặt 1 người phụ nữ và 1 người đàn ông. Một người phụ nữ quyền lực và 1 người đàn ông thống trị thế giới!

-Mẹ gọi con đến sớm có gì không ạ?-Quân bước vào rồi ngồi xuống trước mặt người phụ nữ quyền lực rồi hỏi

-Con trai ta! trường học thế nào?

-Cũng không khác gì với trường ở Lôn Đôn! con gái vẫn vậy! nhưng con gặp được 1 cô gái khắc lắm! không giống như những cô gái khác trong lớp!

Người phụ nữ đó cười rồi quay sang người đàn ông ngồi bên cạnh, tức chồng mình rồi cười bảo.

-Đến lúc chúng ta phải cho nó biết rồi ông à!

-Ừ! Nghe đây Quân!-Người đàn ông nhìn con mình bằng ánh mắt thương yêu và bảo

-Nhà họ Đỗ chúng ta có được con thật có phúc! chị con đã có chồng với lại là con gái, nên con Dung không thể kế nghiệp gia đình. Còn con bé Mẫn thì khỏi phải bàn đến nó. Nó như 1 con chim vậy, muốn bay đi đâu thì bay, giao sản nghiệp lại cho con bé đó thì có nước giao cho người dân còn hơn! Chỉ còn lại con thôi Quân à, nên lần này, ta muốn nói với con 1 chuyện. Ta muốn con lấy 1 cô gái mà ta đã " chấm " từ rất lâu!

Chương 4: Chấp nhận sự thật!‏

Sưu tầm

Vốn là 1 người ngây thơ vô [ số ] tội. Quân nhìn ba mình ngạc nhiên rồi lại hỏi

-Con lấy vợ á? đùa sao ba? ba vốn rất ghét con giao du với con gái, với lại, những người muốn làm dâu nhà này chỉ tham tiền hoặc muốn " cướp " đi " đời trai " của con thôi!

Ông nhìn con mình cười không thành tiếng. Như muốn nói, đứa con này thật " ngây thơ "

-Ta đã lớn tuổi, gừng càng già càng cay. Ta biết và hiểu những điều con nói hơn ai hết! nhưng cô bé này, ta chắc với con rằng. Cô bé này không giống với những cô gái khác trên đời này đâu. Vì cô bé đó, là người mà ta đã " chọn "!-Ông nhìn Quân nhấn mạnh và nói.

Trở lại với nhà của Thiên

-Nhà họ Đỗ!? thì sao ạ? chắc lẽ họ nhà giàu, họ quyền quý, họ quý tộc. Nên mẹ mới gã con cho nhà họ chứ gì? con không muốn! con không muốn vát lên mình váy cưới sớm như vậy đâu! Còn tương lai của con nữa thì sao? ước mơ của con nữa?-Thiên bức xúc nói ra hết tất cả những gì mà cô ức chế trong lòng từ nãy giờ.

Thiên vẫn mạnh mẽ cô không để nước mắt chảy ra vành mắt mà chờ câu trả lời của gia đình. Mẹ và ba Thiên nghe con mình nói như vậy, cũng rất đau lòng. Là cha mẹ, ai lại nỡ làm như vậy! nhưng đây là khế ước!

-Thiên à! nghe ba nói đây, ba và mẹ đều biết, con sẽ rất buồn và giận khi nghe đến điều này. Nhưng đây là 1 khế ước con ạ!-Ba Thiên xoa nhẹ tay cô an ủi

-Khế ước? ý ba là những thứ như đính ước từ nhỏ đấy hả? đây là thực tế ba ơi! thế kỉ 21 rồi, con không tin vào mấy vụ đó đâu!-Thiên vùng vẫy cãi lại

-Con ngốc! khế ước và đính ước khác nhau hoàn toàn! đính ước thì nói làm gì, khế ước đây có nghĩa. Từ khi mẹ còn chưa gặp ba con, mẹ có làm thuê cho nhà họ Đỗ. Vốn khi xưa, bà ngoại con rất nghèo, nên luôn đi làm thêm kiếm tiền nuôi cậu và mẹ ăn học! Nhà họ Đỗ vốn là những người tốt. Họ thấy mẹ làm lụng vất vả như vậy, mới đưa cho mẹ 1 khế ước. Họ sẽ " nuôi " mẹ ăn học cho đến khi lấy chồng. Và khi có con, họ cũng sẽ nuôi con của mẹ ăn học cho đến lớn. Với 1 điều kiện....nếu là con gái thì gã cho nhà họ. Nếu là con trai thì làm thuê cho họ ở chức vụ cao. Mẹ sinh ra thằng Ân, con, rồi đến con bé Lam. Nhà họ Đỗ đều biết, họ quan sát các con từ khi còn bé. Để lựa ra người xứng đáng với nhà họ. Thằng Ân và con bé Lam cũng rất được lòng họ. Chỉ có điều...thiếu 1 chút gì đó. Thằng Ân thì " điên điên khùng khùng " con bé Lam thì chẳng giống ai trong nhà này....Con biết rồi đấy! chỉ còn có con thôi! - Mẹ Thiên ân cần, kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho ba đứa con mình nghe.

Sau khi nghe xong câu chuyện. Ân thì thở dài, Lam thì vẫn vậy, không nói gì. Chỉ có Thiên là sốc tột độ, như mới vừa ở trên tàu cao tốc xuống. Mọi thứ trở nên thật chậm chạm đối với cô. Cô như không để ý bất kì thứ gì. Một chuyện tày trời như vậy! kinh khủng như vậy! mà bây giờ mẹ mới kể cho cô nghe. Cô bị quan sát từ nhỏ đến lớn!? thật không thể tin được!

-Thì ra đó là khế ước! nhưng con không cần quan tâm khế ước hay khế trái gì! họ nhận con về làm dâu, rồi cũng đem con ra " xử " như nô lệ, người ở cho họ chứ gì? quý tộc như họ, cần thiết gì những người nghèo như con chứ!-Thiên không thể ngăn được dòng nước mắt nữa! cô giận dữ, hét lên điên cuồng!

Bốp !

Một cái tát chua chát từ chính tay của mẹ Thiên. Một cái tát yêu thương + giận dữ!

-Đừng có nghĩ con biết hết mọi chuyện như thế! đừng có nghĩ con nhận thức được nhiều như vậy! con không biết gì về nhà họ Đỗ, sao con dám nói họ như những kẻ tồi bại như thế hả? Con thì biết quái gì nhà họ Đỗ chứ! vốn chỉ là 1 đứa nhóc còn hôi sữa, con dám nói những lời như thế xúc phạm đến nhà họ Đỗ hả? mẹ không biết con nghĩ gì về họ! Nhưng nhà họ Đỗ như là ân nhân của mẹ, có nhà họ mới có mẹ, rồi mới có thể sinh ra con đấy! con gái ngốc à!-Mẹ Thiên đứng dậy, giận dữ hét vào mặt Thiên, mắng cô như thế bà chưa dậy cô nên người.

Thiên lẫn cả Ân và Lam đều ngạc nhiên về hành động của mẹ. Mẹ là người phụ nữ hiền hậu như Đức Phật, bà không hề nặng lời với ai bao giờ, cho dù người đó có xúc phạm bà như thế nào đi chăng nữa. Bà cũng chỉ cười nhẹ rồi bỏ qua. Nhưng lần này, chỉ vì những câu đụng chạm đến nhà họ Đỗ, bà lại nổi trận tày đình như vậy! Thiên cảm thấy có chút có lỗi, đúng! cô không hề biết nhà họ Đỗ như thế nào? lại dám nói như vậy! cô thật đáng trách!

-Con xin lỗi mẹ! con xin lỗi!-Thiên vội quỳ gối xuống xin lỗi mẹ mình

-Nếu muốn mẹ tha lỗi! thì mau đi làm dâu nhà họ Đỗ đi!-Bà gằn giọng rồi bỏ vào trong phòng, đóng cửa cái rầm

Ba cô cũng đứng dậy vỗ nhẹ vai Thiên rồi cũng bước vào phòng luôn. Để lại ba anh em vẫn đang trong cơn sốc tột cùng.

-Thiên này! anh nghĩ em nên nghe lời mẹ, em biết đấy, bà là người có con mắt tinh đời hơn ai hết, nếu bà đã nói gia đình họ tốt và muốn gã em cho họ, thì anh đoán gia đình đó cũng không phải tệ đâu! -Ân quay sang nói với Thiên vài câu rồi cũng bỏ đi lên lầu.

-Nếu em muốn đi thì đi luôn đi, đừng lo cho chị!-Cô nhìn sang Lam rồi bảo

Lam nhìn Thiên với ánh mắt bình thản.

-Xin lỗi! em đây có bao giờ lo cho chị đâu! em chỉ muốn cho chị vài lời khuyên bổ ích như thân phận em gái thôi. Em không biết cái quái gì vừa xảy ra? nhà họ Đỗ, hay khế ước cái gì đó, em không quan! nhưng em muốn nói với chị rằng. Không hẳn những người quyền quý trên đời này đều xấu như chị nghĩ đâu. Em biết, mỗi lần nghe đến chữ " Nhà giàu " hay " Sang trọng " điều đầu tiên chị nghĩ tới là " Kiêu ngạo " và " Khinh người ". Chị cứ bám theo với những suy nghĩ như thế, có hại cho sức khỏe đấy!-Lam chống nạch nói rồi bước ra ngoài.

Chỉ còn lại Thiên. Những lời em gái và anh trai nói đối với Thiên đều có lý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, 17 tuổi phải làm dâu nhà quý tộc....có phải có cái gì đó không đúng không nhỉ? Nhưng áo mưa sao qua khỏi đầu. Con cái làm sao cãi lại cha mẹ, Thiên nghĩ, mình nên tin lời mẹ 1 lần! Cô quẹt sạch nước mũi lẫn nước mắt của mình rồi bước lên phòng. Mọi thứ đều trở lại bình thường. Nhưng cảm giác lo lắng vẫn không khỏi bám theo Thiên.

Biệt thự nhà họ Đỗ .

-Ba là người chọn " cô dâu " cho con sao? con biết mắt thẩm mĩ của ba tốt. Nhưng lỡ ba lựa cho con 1 bà già thì khổ à!-Quân " trẻ con " vẫn " ngây ngô " đùa giỡn

-Thằng nhóc này! khỏi lo chuyện đó đi, ba là người hiểu tính con nhất! mẫu phụ nữ của con là gì bà biết cả!-Ông cha cũng " trẻ con " không kém

-Cô bé này bằng tuổi con! nhà không giàu bằng chúng ta, nhưng là 1 gia đình văn hóa và trọng lời hứa!-Mẹ Quân cười tiếp lời

-Cô nhóc đó hình như tên " Thăng Thiên " thì phải!-Cha Quân ngập ngừng

-Ơ? ông này! con người ta là " Thanh Thiên " ông nói sao để " Thăng Thiên ", kẻo họ nghĩ con dâu tương lai của chúng ta " trầu trời " sớm à?-Mẹ Quân thúc thúc tay chồng mình

-Thanh Thiên!? cha mẹ vừa bảo là Thanh Thiên đúng chứ? Nguyễn Thanh Thiên?-Quân bỗng dưng hào hứng

-À..ừ...đúng rồi....Nguyễn Thanh Thiên!-Ba cậu ngạc nhiên về hành động của Quân

Quân cười mỉm 1 cái.

-Hèn gì mình thấy cô nhóc đó thật lạ!

Bạn đang đọc Con Dâu Nhà Quý Tộc của Yankumi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.