Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những người phụ nữ hung hãn

Phiên bản Dịch · 2344 chữ

- Được rồi! thật tuyệt!

Lục An An như được uống máu gà, vừa nói xong liền xông qua đó, đưa tay ra tát họ một bạt tai.

- Bọn khốn ngu suẩn đáng chết này, cặn bã, phế vật, dám bắt nạt bản tiểu thư, bắt nạt Hề Hề, xem tôi đánh chết các người!

Bốp bốp bốp ... lại là mấy cú đánh.

Mấy người đàn ông to lớn bị đánh đến mức hét lên.

- Ai bảo các ngươi bắt nạt Hề Hề, tôi sẽ thay cô ấy đánh chết các người!!!

Trong khi Lục An An đang hết sức đánh họ, Thương Chấn bước vào, thấy cảnh cô ấy đánh họ, lặng người mất vài giây.

Không thể tin được, anh thì thầm vào tai Thương Chấn:

- Đây có phải là phụ nữ nữa không?

- Cậu có thể qua đó hỏi!-

- Được!

Cậu không muốn bị đánh, Tư Đồ Sóc nhìn đi nhìn lại, vẫn cảm thấy chị dâu mới của họ vẫn đáng tin cậy hơn, ngồi lặng lẽ quan sát.

Do đó, anh không ngần ngại lựa chọn đi qua đó, ngồi bên cạnh Tô Nhan Hề.

- Ha ha, chị dâu, em nghĩ chị vẫn là tốt nhất ...

- Cái gì?

Tô Nhan Hề ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta.

- Không có gì, chỉ tò mò tại sao chị không đi dạy dỗ họ?

- Tôi đợi An An đánh mệt xong, sau đó tôi đi thay!

- Này ...

- An An, phần của tớ thì để tớ giải quyết là được rồi, cậu đừng tốn sức.

Tô Nhan Hề không để ý đến biểu hiện choáng váng của Tư Đồ Sóc, mà đứng lên, xắn tay áo lên, và đi lên, đánh liên tục vào mấy người đàn ông đó.

Tư Đồ Sóc lập tức mở to mắt, những người phụ nữ trên thế giới này lại tàn bạo hung ác như vậy?

Mộc Liêm Xuyên và Thương Chấn cũng bí mật ngạc nhiên, tránh xa chiến trường, ngồi không xa chỗ ngồi của Cố Tây Thành, không xa, âm thầm thưởng thức.

Thương Chấn nhếch mày lên, quay sang nhìn khuôn mặt không biểu hiện của Cố Tây Thành.

- Cố đại thiếu gia, ngài cần bảo trọng!

Một người vợ dữ dằn như vậy lan truyền ra, ngày tháng còn lại sẽ rất thú vị.

Cậu ta rất mong đợi, Cố thiếu gia xử lí việc rõ ràng, anh ta và vợ anh ta sẽ có kết cục như thế nào.

Cố Tây Thành thưởng thức rượu, hoàn toàn không để ý lời nói của Thương Chấn.

Trong mắt anh, anh rất hài lòng với hành động của Tô Nhan Hề lúc này.

Anh ta chỉ muốn những lũ chó có mắt như mù tận hưởng sự trừng phạt, người của Cố gia không dễ bị trêu chọc.

Cùng lúc những suy nghĩ trong lòng, Cố Tây Thành không ngờ rằng bản thân đã nạp Tô Nhan Hề vào vây cánh của mình, một ký hiệu thuộc về anh ta.

Người của anh ta, anh ta có thể tùy ý bắt nạt, nhưng người khác bắt nạt, thì chỉ có con đường chết.

Sau khi đánh họ bị bầm tím hết cả mặt mũi, Tô Nhan Hề và Lục An An cũng đã dành rất nhiều sức lực. Cả hai dừng tay lại, ngồi xuống sàn để nghỉ ngơi.

Mộc Liêm Xuyên cười nhẹ, sau đó nói với những người thuộc hạ ở bên cạnh:

- Đánh gãy chân gãy tay của họ, ném ra cung điện!

Tô Nhan Hề và Lục An An nghe thấy vậy, hai người cùng lúc không thể không rùng mình.

Cùng lúc quay sang nhìn Mộc Liêm xuyên:

- Cậu thật tàn nhẫn!

- Này ...

Mộc Liêm Xuyên liền nói, các bà cô, ruốt cuộc người tàn nhẫn là ai!

Ít ra cậu ấy cũng để cho người ta hả giận.

Mà họ thì ...

- Tối nay đến đây thôi, tôi về trước!

Cố Tây Thành đặt ly xuống, đứng lên ung dung.

Giọng điệu của anh ta luôn thờ ơ, và biến mất.

Khi anh đi đi đến trước mặt Tô Nhan Hề, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng:

- Còn không đi?

- Hả? À à!

Tô Nhan Hề phản ứng nhanh chóng, vội đứng lên khỏi mặt đất.

Vào lúc này, Cố Tây Thành đã rời khỏi hộp đêm.

Cô lè lưỡi ra và quay lại và thì thầm với An An:

- Tớ về trước, hôm nào gặp lại.

- Được rồi, đi thôi!

Lục An An vẫy tay với cô ây, để cô bắt kịp Cố Tây thiếu gia.

Trải qua chuyện tối nay, cô đột nhiên cảm thấy mình có Cố Tây Thành bảo vệ Tô Nhan Hề, điều đó cũng tốt. Nghĩ tới điều này cô bất giác cong khóe môi.

- Tôi cũng đi thôi, các cậu chơi tiếp đi!

Thương Chấn cũng đứng lên cùng, cũng có ý định đi về.

Lục An An đột nhiên tỉnh lại, khi anh đi ngang qua cô, như là muốn giữ bước chân anh.

- Vậy, hãy để tôi mời anh ăn một bát mì thịt bò nhé, để bày tỏ lòng biết ơn của tôi!

Thương Chấn dừng lại, ngạc nhiên nhìn cô. Một lúc, anh mới gật đầu và cười.

- Tôi rất vinh dự!

Tư Đồ Sóc nhìn bọn họ, nhất thời không vui, khoát tay lên vai Mộ Liên Xuyên.

- Tại sao lại không có ai mời tôi ăn mỳ bò vậy nhỉ? ”

- Bởi vì, mì bò không phù hợp khí chất của Tư Đồ thiếu gia!

Tô Nhan Hề bước ra khỏi cung điện, xe của Cố Tây Thành đã dừng ở trước cửa.

Cô lấy cầm lấy đôi giày vừa tìm được, và chuẩn bị lên xe. Đột nhiên lao ra từ bên cạnh có một người đàn ông xông ra, đã kéo lấy cô.

- Tiểu thư, cô đi đâu vậy? Tôi đã tìm cô lâu rồi!

- ÔngA ...

Tô Nhan Hề nhớ lại, người kia thực sự là ông chủ đầu hói đã đưa cô vào cung điện.

Anh ta mỉm cười vô cùng nhiệt tình:

- Chẳng phải chúng ta đã nói cùng nhau đi uống rượu sao? Đi thôi, bây giờ chúng ta đi uống!

- A, không cần! Ông gì đây, tôi ... tôi phải về nhà, tạm biệt.

Tô Nhan Hề nổi cả da gà.

Nói xong, cô muốn bỏ chạy. Nhưng ông chủ hói có thể dễ dàng buông cô ra:

- Không phải thời gian vẫn còn sớm sao? Người đẹp, uống với anh một chén, hãy để tôi nhớ lần cuối cùng ta uống rượu.

- Uống cái đầu ông!

Tô Nhan Hề vội vàng ném giày vào anh ta, cố gắng hết sức nới tay ra. Tối nay, thực sự đen đủi.

- Người đẹp, đừng đi ...

Người đàn ông đầu hói hơi say, nên gan cũng lớn.

Thấy Tô Nhan Hề bỏ chạy, anh ta cũng đuổi theo.

- Người đẹp, đợi anh!

- Mẹ ơi...

Tô Nhan Hề không nói nên lời, tại sao âm hồn không tan vậy.

Xe của Cố Tây Thành ở phía trước, cô vội vã lao vào.

Người đàn ông đầu hói cũng chạy theo sau, chỉ là, đột nhiên chiếc xe trước mặt, anh ta cứng đầu cứng cổ xông lên đâm vào chiếc xe đó, mũi đột nhiên chảy máu.

Vì vậy, ông đã tức giận với chủ xe:

- Ngươi ngươi ... ngươi lái xe thế à!"

Cố Tây Thành đứng dậy, anh ta giận giữ bước ra khỏi xe, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông hói đầu.

Có vẻ như, trong giây lát anh sẽ trừng phạt anh ta. Tô Nhan Hề quay sang nhìn thấy cảnh này, cô kéo lấy áo Cố Tây Thành.

- Chúng ta ... chúng ta đi thôi!

Nói xong, cô chuẩn bị lên xe.

Nghĩ thế nào, Cố Tây Thành đột nhiên đưa tay kéo cô ấy trở lại.

- Hạ Cẩm Hề, người đàn ông này là ai?

Nghiêm trọng chất vấn!

Trái tim Tô Nhan Hề đập mạnh:

- Không ... tôi không quen biết, thật mà Cố Tây Thành, tôi không quen biết anh ta! Xin hãy tin tôi đi!

Không đúng, tại sao cô lại phải giải thích?

Khiến cô giống như là ngoại tình, phi... cô đang nghĩ loạn gì đây.

- Ai nói chúng ta không biết, không phải chúng ta đã từng uống rượu cùng nhau, tối nay chúng ta còn uống một trận nữa sao?

- Ông, câm miệng!

Tô Nhan Hề không nói nên lời, sống đến già như vậy rồi, nói dối cũng không biết.

- Hạ Cẩm Hề, người im miệng là cô! Cô ruốt cuộc muốn giấu gì?

Cố Tây Thành trừng mắt nhìn cô.

Giờ phút này, Cố Tây Thành đã có một sự nghi ngờ về quá khứ của Hạ Cẩm Hề.

Đôi mắt hoài nghi của anh nhìn vào Tô Nhan Hề.

Bất đắc dĩ Tô Nhan Hề chỉ có thể giải thích vấn đề vừa rồi:

- Tôi đã lừa dối ông ta, tôi muốn vào cung điện để cứu An An, nhưng họ không cho tôi vào, vì vậy tôi mới...

- Vì vậy cô mới nói dối?

- Tôi ...

- Hóa ra cô lừa dối tôi, cô coi tôi như kẻ ngốc?

Người đàn ông hói đầu nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, liền tức giận. Mượn cớ uống rượu, anh ta tức giận xông lên muốn dạy dỗ Tô Nhan Hề. Chỉ là, anh ta chưa động đến sợi tóc của đối phương, thì đã bị Cố Tây Thành đá cho một cái bay đi.

- Cút!

Tô Nhan Hề bị giật mình, sợ hãi nhìn Cố Tây Thành, sợ làm anh ta tức giận sẽ ném mình đi.

Vì vậy, nhanh chóng thề.

- Tôi hứa rằng mỗi câu tôi nói đều trung thực.

- Hạ Cẩm Hề, tôi cảnh báo cô, bất luận trước đây cô ra sao, nhưng bây giờ cô là vợ của Cố Tây Thành tôi, nếu cố giấu giếm tôi ở bên ngoài, có liên quan đến người đàn ông khác, tôi đích thân bóp chết cô.

- A, mẹ ơi!

Tô Nhan Hề bị anh ta dọa sợ hãi, hai tay che lấy cổ mình.

- Anh, anh, anh ... Tôi, tôi, tôi bị người ức hiếp!

Cho nên mới làm ra chuyện đó!

- Hừ, tốt nhất là nên nhớ kỹ!

Cố Tây Thành nhìn cô, mới quay trở lại xe. Bầu không khí nguy hiểm biến mất, Tô Nhan Hề mới dám thở bình thường. Nhìn vào bóng phía sau của Cố Tây Thành, cô cau mày vô thức.

Lẽ nào, nguời chị ích kỷ của cô bị buộc phải bỏ trốn, thực sự có nguy hiểm đén tính mạng.

Làm thế nào bây giờ?

Cô ấy bây giờ, cũng muốn chạy trốn rồi!

- Lên xe!

Lại là giọng nói lạnh lùng.

Tô Nhan Hề tỉnh lại, không dám kích động anh, chỉ thành thực đi qua.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, cô vô tình ôm lấy cổ mình, sau đó bò về phía ghế sau ngồi.

- Tôi không phải là tài xế của cô!

Có người lại phí lời.

Tô Nhan Hề một lúc, ngay lập tức đáp trả lại, liền nhanh chóng đóng cửa sau xe lại, ngồi ghế phụ lái xe.

Nhưng cô ngồi được vài phút, Cố tây Thành vẫn chưa khởi động xe.

Cô quay đầu nghi ngờ nhìn anh, xem anh ta ... bị sao rồi?

Cố Tây Thành đột nhiên với tay ra và đưa cho cô ấy một thứ:

- Đây là của cô phải không?

Tô Nhan Hề lặng người, nhìn vào đồ vật đang nằm trong tay anh, lắc tay thạch anh sáng lấp lánh.

Cô vô thức nhìn vào cổ tay mình, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.

Lẽ nào lắc tay trên tay anh là lắc tay thạch anh của cô.

Tô Nhan Hề cảm động cầm lại:

- Vòng tay thạch anh của tôi tại sao lại ở chỗ anh?

Cố Tây Thành bắt đầu khởi động xe, nhưng không trả lời!

Mặc dù ông không nhận được câu trả lời từ anh ta, Tô Nhan Hề nghĩ vẫn nên nói một lời:

- Cảm ơn anh.

Sau đó cô đeo chiếc vòng tay thạch anh lên:

- Đây là một người anh tặng cho tôi, anh ấy nói rằng chiếc vòng tay thạch anh sẽ mang lại may mắn.

Vì vậy, cô luôn mang trên mình!

Cố Tây Thành tình cờ liếc nhìn cô:

- Thế mà cũng tin vào những lời dối trá!

Tuy nhiên, mọi thứ tối nay ...

- Anh ấy sẽ không gạt tôi!-

- ... Cô có thể cảm ơn anh ta.

Phải thừa nhận rằng, tối nay nếu không phải là chiếc vòng tay thạch anh này, anh sẽ không biết cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Tô Nhan Hề liếc nhìn anh, không hiểu ý anh đang nói gì. Nhưng, anh trai của cô ấy thực sự sắp quay lại.

Anh ta chính là Phó Bác Nhã!

Cố gia, ngôi nhà cũ, sáng như mọi đêm.

Tuy nhiên, không biết tại sao, Tô Nhan Hề có cảm giác sợ hãi.

Cô bối rối nhẹ nhàng kéo áo của Cố Tây Thành:

- Anh có cảm thấy buổi tối hôm nay rất yên tĩnh không?

Đôi mắt của Cố Tây Thành hơi nhíu lại, thấy cô ấy trông giống như là một tên trộm, cau mày lùi lại phía sau, tránh xa sự gần gũi của cô ấy.

- Hạ Cẩm Hề, tránh xa tôi một chút.

- ...

Tô Nhan Hề chu môi, bị hành động của người đó làm tổn thương không nhẹ, anh có ý gì?

Cô ấy đâu không phải dịch bệnh.

Cũng đúng, Cố thiếu anh ta, cô sao lại có thể quên Cố thiếu gia không thích phụ nữ.

Với điều này trong tâm trí, Tô Nhan Hề nhẹ nhõm rất nhiều, quyết định không so đo với anh ta.

Uốn éo miệng nhỏ, uốn thẳng người đi thẳng bước vào phòng.

-----

Dịch: T

Biên tập: BảoNhi

Team: Mỹ Nữ

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 01/07/2018

Bạn đang đọc Cô Vợ Thế Thân Ngọt Ngào của Minh Nguyệt Tây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 400

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.