Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bốn công tử tụ họp

Phiên bản Dịch · 2458 chữ

Tô Nhan Hề chưa hồi tỉnh lại đã sợ hãi bởi sự tức giận của anh ta, nhưng cũng gián tiếp nhắc nhở cô, cô dường như nghĩ về một cái gì đó!

- An An!!

An An ở đâu?

Ánh mắt hoảng loạn trên sân thượng tìm bóng hình của Lục An An, cuối cùng, nhìn thấy cô ấy ở nơi không xa.

Tô Nhan Hề nhanh chóng đứng dậy, chạy qua, quỳ xuống bên cạnh Lục An An, đưa tay ra đỡ cô ấy.

- An An, tỉnh dậy đi? Cậu sao rồi? Đừng dọa mình, tỉnh lại đi, An An ...

- … Hề Hề!

Lục An An yếu ớt mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ hồng hào của cô trở nên rất nhợt nhạt vào lúc này.

Tô Nhan Hề thấy bộ dạng cô ấy như vậy, đau đớn vô cùng:

- An An, chúng mình không sao rồi, cậu đừng sợ!”=

Vừa nãy thực sự nguy hiểm, may mà.

- Hề Hề, mình ... tớ cảm thấy khó chịu!

Bàn tay của Lục An An dần dần nới lỏng, sự kiên nhẫn cực độ từ trước tới giờ tiêu tốn hết sức lực, khiến cô bị kiệt sức.

- An An, cậu mở mắt ra, đừng ngủ, An An! An An!

Thấy An An dần dần nhắm mắt lại, Tô Nhan Hề lo lắng hét lên.

Nhưng, tại thời điểm này Lục An An không hề cử động, điều này khiến Tô Nhan Hề sợ hãi, đột nhiên khóc lên.

- An An ...

Nơi không xa đó, Cố Tây Thành nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt thâm thúy híp lại.

Một lúc sau, mới quay sang nhìn Thương Chấn.

Không chờ đợi Cố Tây Thành mở lời, Thương Chấn hiểu ý liền gập đầu, bước tới trước mặt Tô Nhan Hề, cúi xuống để kiểm tra cho Lục An An.

- Cô ấy vì bị sốc thuốc, mới bị tình trạng hôn mê tạm thời.

Tư Đồ Sóc vừa nghe xong, liền nói tiếp.

- Tôi sẽ đưa bác sỹ tới đây!

Những việc tương tự như vậy họ gặp thường xuyên, mặc dù tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng cũng không nên để kéo dài.

Thương Chấn đưa tay dìu Lục An An, bàn tay trắng trẻo nhanh chóng lau giọt nước mắt, ánh mắt đầy hy vọng nhìn lấy Thương Chấn.

- Anh có thể cứu cô ấy không?

- Có thể!

- Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ giao cô ấy lại cho anh, cầu xin anh hãy cứu lấy cô ấy! Làm ơn !

Đang nói, nước mắt của Tô Nhan Hề lại một lần nữa trào ra.

- Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu An An!

Đối với Tô Nhan Hề vào lúc này, nhìn bạn của cô ấy trở nên như vậy, cô ấy thực sự không thể làm gì cả. Khi cô ấy nghe lời giúp đỡ của Thương Chấn, cô ấy đã lấy được một tia hy vọng.

Đôi mắt đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào Thương Chấn, cô thay An An cảm ơn anh ấy, vô cùng biết ơn.

Cố Tây Thành nhìn vào vẻ bề ngoài ngây ngô của cô thấy nhức mắt, cuối cùng không chịu đựng được, liền bước đến bên cô và kéo cô ra ngoài.

- Nếu cô muốn bạn của mình không sao, thì đừng làm lỡ việc cứu người.

Tô Nhan Hề lau nước mắt, nhanh chóng gật đầu, nhìn thấy An An được Thương Chấn đưa đi, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô tin rằng với sự bảo đảm của họ, An An nhất định sẽ ổn.

Hít một hơi thật sâu, thả lỏng cảm xúc của mình, Tô Nhan Hề ngẩng đầu lên, ánh mắt trông rất biết ơn nhìn Cố Tây Thành.

- Cảm ơn anh, Cố Tây Thành! Vừa nãy, cảm ơn vì đã cứu tôi.

Nếu lúc đó không phải là anh xuất hiện kịp thời, cô và An An đã không còn nữa.

Khi đối mặt với lời cảm ơn dịu dàng, Cố Tây Thành nhíu mi, cảm thấy không quen, anh ấy sao lại lấy được cô vợ ngây ngô đáng ghét như vậy!

Tuy nhiên ...

Vào lúc này, đôi mắt đen của Cố Tây Thành đột nhiên trở nên dữ dội, ánh mắt nhìn Tô Nhan Hề lập tức chuyển sang Mộ Liêm Xuyên.

Sau đó, khi đối phương không đề phòng, anh ta bị đấm sập một cái.

- Mộ Liêm Xuyên, tốt hơn là hãy cho tôi một lời giải thích thỏa đáng!

Trên thực tế nhóm người này bắt nạt Cố gia, cho rằng Cố gia là người chết ah?

- Tôi xin lỗi, đây là sơ suất của tôi!

Mộ Liêm Xuyên vừa bị đấm chỉ cau mày,mà không tức giận.

Anh ta đưa tay ra để lau máu ở khóe miệng, điều này xảy ra trên địa bàn của tôi, bất luận thế nào cũng là trách nhiệm của anh ta.

Do đó, anh nhìn Tô Nhan Hề bị hoảng loạn.

Ôn hòa nói:

- Chị dâu, tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra tối nay.

Tô Nhan Hề cô vẫn chưa tỉnh táo lại từ sau cú đấm của Cố Tây Thành, mà đã bị sốc bởi những lời nói của Mộc Liêm Xuyên.

Anh ta thực sự đã gọi mình là chị dâu?

- Ồ, tên tôi là Tô... không phải, tên tôi là Hạ Cẩm Hề!

Chẳng phải chị dâu gì đó. Cảm giác như là xã hội đen vậy!

Mộc Liêm Xuyên mỉm cười, sau đó cười khúc khích:

- Tôi biết, Hạ Cẩm Hề tiểu thư Hạ gia nữ vương đi giày cao gót.

- Ah? ... ờ!

Tô Nhan Hề cúi đầu nhìn xuống chân trần, ngượng ngùng mỉm cười hai lần.

Cảm giác lừa đảo thực sự không hay tí nào!

- Ngu ngốc! Hạ Cẩm Hề, ai cho phép cô đến đây?

Âm thanh lạnh lùng của Cố Tây Thành truyền đến.

- Không có ai cho phép!

Tô Nhan Hề ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó trả lời rất chân thành, đặc biệt là bây giờ người này là ân nhân cứu mạng của cô.

- Trong điện thoại An An nói rằng cậu ấy đang gặp rắc rối. là một người bạn tốt tôi đương nhiên phải đến cứu cô ấy!

- Cô cứu cô ấy? Cô nói điều này không ngại ah!

Giọng Cố Tây Thành châm biếm.

Mồ hôi nhỏ từng giọt ... Tô Nhan Hề không nói nên lời.

Đây cũng coi là ân nhân cứu mạng, cô cũng nên nói chuyện thẳng thắn.

- Thực ra, tối nay tôi cũng không nghĩ sẽ sảy ra chuyện….

- Không ngờ cái gì? không ngờ trong quán Bar lại có lưu manh? Không nghĩ tới sẽ gặp kẻ xấu? còn không nghĩ đến suýt nữa mất mạng? Hạ Cẩm Hề, tôi cảnh báo cô, cô đừng quên thân phận hiện tại của mình, ngày mai cô muốn lên trang đầu của báo chí sao? Cố gia thiếu phu nhân bị rơi ở trên lầu quán Bar mất mạng.

- Tôi tôi….tôi chẳng phải vẫn còn sống sao?

Tô Nhan Hề cảm thấy uất ức.

- Nếu cô chết thật, hủy hoại danh tiếng của Cố gia, tôi nhất định để cô chết không nhắm mắt.

- ….

Thật ác độc! cô chết cũng không buông tha! người kiểu gì vậy?

Vốn bản thân không muốn cãi lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ tuấn tú của anh ta.

Tô Nhan Hề nhanh chóng không nói gì, quyết định im lặng là vàng.

Khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt to ánh mắt giận giữ nhìn chằm chằm vào Tô Nhan Hề, sợ rằng trong phút giây anh sẽ bóp chết cô.

Cô không dễ dàng nhặt lại cái mạng sống của mình, cũng không thể dễ dàng bị chết đi như vậy.

Sau nhiều lần cân nhắc, cô lặng lẽ và lặng lẽ quay lại, hy vọng duy trì khoảng cách an toàn với anh ta.

Cố Tây Thành trong nháy mắt biết được mục đích của cô, khuôn mặt tuấn tú ảm đạm bình tĩnh trở lại.

Cái người phụ nữ không biết tốt xấu gì này ...

Cái gì vậy, chị dâu đã ổn, chúng ta gác sự việc này sang một bên, vì mấy tên có mắt cũng như mù này mà tức giận thậy không đáng.

Lời nói của Mộc Liêm Xuyên lúc này đã phá vỡ bầu không khí tức giận, tiếp đó nhìn Tô Nhan Hề với khuôn mặt tươi cười.

- Nếu chị dâu lần sau tới cung điện, có thể nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ cho mọi người sắp xếp, để chị vui vẻ đến và đi, sẽ không xuất hiện những điều hoang đường như ngày hôm nay.

- Tôi ... tôi lần sau sẽ không đến nữa!

Lần này đến suýt nữa mất mạng, lần sau mà còn giám đến đây nữa sao?

Tô Nhan Hề chưa suy nghĩ đã liền từ chối. mà nói trực tiếp không được thoải mái làm cho Mộc Liêm Xuyên áy náy vô cùng..

Có người lại từ chối ý tốt vậy sao?

Tuy nhiên, quyết định của Tô Nhan Hề đã làm Cố Tây Thành nguôi giận.

Vì bản thân làm phu nhân Cố gia cũng nên có ý thức sâu sắc về ý thức tự giác, không có việc gì đã chạy đến quán Bar, còn ra thể thống gì!

Trong một số khía cạnh, Cố thiếu gia của chúng ta cũng rất cổ hủ.

Thái độ nghiêm khắc của Cố Tây Tây Thành đã dịu hẳn, đôi mắt sâu nhìn vào Tô Nhan Hề:

- Lập tức quay về nhà.

Tô Nhan Hề không đồng ý, cô phải đi xem An An.

Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng của Cố Tây Thành, nếu muốn từ chối thì lại bị gọi quay về.

- ... Được rồi!

Về thì về, đang nói, cô quay lại chuẩn bị xuống lầu.

Nhưng, khi cô quay lại nhìn thấy những tên khốn quỳ dưới lối vào hành lang, cô bị giật mình.

Vô thức cau mày, bước lùi lại hai bước, không ngờ va vào Cố Tây Thành ở phía sau.

Cố Tay Thành theo phản xạ tự nhiên đỡ lấy cô ấy, theo ánh mắt của cô tự nhiên cũng nhìn thấy những người đàn ông đó.

Vì thế, con ngươi vốn đã chìm xuống, trong nháy mắt lại dấy lên ngọn lửa..

Mộc Liêm Xuyên thấy điều này, nhanh chóng cứu vãn:

- Chị dâu, chị muốn xử lý họ thế nào?

Nếu đã đắc tội với cô, nên để cô quyết định điều này, nhưng nếu…..

Nếu Cố thiếu gia ra tay, sẽ phá hủy cung điện của anh ta.

Mục Liêm Xuyên đang ngẫm, đôi môi không nhịn được co giật ở khóe miệng mình.

Tô Nhan Hề đôi mắt chớp chớp, đột nhiên bị kích động bởi sự thích thú, đôi mắt nhìn Mục Liêm Xuyên và chuyển sang Cố Tây Thành.

- Để tôi xử lí sao? Tôi có thể không?

Cố Tây Thành bị chèn ép bởi vẻ mặt mong đợi của cô ấy, cuối cùng bị ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý.

- Có thể!

Tốt quá rồi! Tô Nhan Hề nghe câu trả lời của anh, lập tức tươi cười trở lại, trái tim của tiểu ác ma đã hồi sinh.

Nhóm người cặn bã này, cô ấy sẽ trả lại sự sỉ nhục mà họ vừa đối xử với cô.

Mục Liêm Xuyên nhìn cô với sự phấn khích, cảm thấy run rẩy, vừa nãy còn thấy chị dâu giống như một con thỏ trắng, đột nhiên cảm thấy rằng ...

- Vậy chị dâu, chị định xử lí như thế nào, chỉ cần chị ra lệnh, tôi sẽ xử lí ổn thỏa đám người này!

- Không cần đâu! Vừa nãy họ ức hiếp tôi với An An rất thê thảm, xuýt nữa đã gặp diêm vương rồi. bây giời tôi muốn làm thế nào để ức hiếp họ lại mới được, việc của mình mình tự giải quyết, cho nên tôi tự làm là được rồi, không phiền cậu giúp. Ha ha ha…

Tô Nhan Hề vẫy tay, rất giống chị đại.

Cô nghĩ, phải trả thù để bọn chúng sống không bằng chết.

Cố Tây Thành và Mục Liêm Xuyên nhìn cô cười nham hiểm, đến mức hai người nhìn nhau!

Đặc biệt là Cố Tây Thành, miệng cử động, đầu của người phụ nữ này có bình thường không?

Và tại thời điểm này, một số người đàn ông nằm trên mặt đất cảm thấy một cảm giác kinh dị, sợ đến mức muốn chạy trốn, nhưng họ không dám.

Bởi vì họ biết rằng, nếu bây giờ chạy trốn lại bị bắt về lần nữa, hậu quả lại càng thê thảm.

Trên ghế lô.

Khi Tô Nhan Hề theo Cố Tây Thành đến trên ghế lô, Lục An An đã tỉnh lại, nhưng xem ra vẫn còn yếu ớt nằm trên ghế sofa.

Khi cô ngẩng đầu lên và thấy Tô Nhan Hề bước vào, tinh thần hồi phục rất nhiều.

- Hề Hề, cậu có bị thương không?

Tô Nhan Hề thấy rằng cô ấy đứng dậy được, nhanh chóng đỡ dậy.

- Tớ ổn, Cố Tây Thành đã cứu tớ.

Lục An An nhìn lên Cố Tây Thành, biết ơn nói với anh ta:

- Cố thiếu gia, cảm ơn cậu.

Lần này, cô ấy đã liên lụy đến Hề Hề rồi, nếu Cố Tây Thành không xuất hiện, hậu quả sẽ như thế nào, cô không dám nghĩ tới!

Cố Tây Thành gật đầu nhẹ, như một câu trả lời, sau đó ngồi im lặng trên ghế sofa.

Thực tế, chuyện xảy ra tối nay bản thân anh ta cũng không rõ ràng, nhưng làm một người đàn ông, đối diện với sự việc như vậy anh cũng không thể để yên.

Thuộc hạ của Mộc Liêm Xuyên vừa mang những người đó đưa vào ghê lôp, một vài người cúi người trong góc.

Lục An An nhăn mặt nhìn họ với khuôn mặt thù hằn:

- Những người này ...

- Đừng sợ. Bây giờ chúng ta phải trả thù.

Tô Nhan Hề nắm lấy tay cô, an ủi cô.

- Thù oán vừa rồi, chúng ta sẽ bắt họ trả gấp mười lần.

- Ý của cậu là ...

Đôi mắt khẳng định của Lục An An nhìn vào Tô Nhan Hề, khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt pha chút nghịch ngợm.

Tô Nhan Hề với bộ dạng bình tĩnh, khẳng định gật đầu.

Thỏa thuận ngầm giữa hai người, chỉ họ mới hiểu được.

-----

Dịch: T

Biên tập: BảoNhi

Team: Mỹ Nữ

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 30/06/2018

Bạn đang đọc Cô Vợ Thế Thân Ngọt Ngào của Minh Nguyệt Tây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 307

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.