Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi dạo phố với người ta đi!

Phiên bản Dịch · 2191 chữ

Đau là gì?

Nỗi đau muốn ngừng mà không được là gì?

Nỗi đau xé gan xé phổi là gì?

Chính là thế này.

Trong nháy mắt đầu kim đâm vào da, Lãnh tam thiếu dường như theo thói quen túm chặt lấy cánh tay Tô Thịnh Hạ, thân là quân nhân, thường phải tham gia huấn luyện cao độ, bàn tay quả là có thể chặt gãy đá.

Hơn nữa, trong nháy mắt dùng lực, lại tập trung như vậy, cho nên, một túm ấy của Lãnh tam thiếu, không có trực tiếp bẻ nát cánh tay con gái Tô đã là hạ thủ lưu tình rồi.

Cả quá trình anh đều thô lỗ nắm chặt tay cô, Tô Thịnh Hạ cắn chặt răng không kêu một tiếng, mồ hôi to như hạt đậu trên trán cho thấy nỗi đau của cô, môi cắn thành một mảng trắng.

Rút máu cuối cùng cũng xong, bác sĩ nữ híp mắt cười nhìn tuyệt thế mỹ nam Lãnh Dạ Thần, chớp chớp mắt:"Tiên sinh, xong rồi, tất cả kết quả ngày mai sẽ có, đây là giấy nhận của anh."



Xong rồi?

Lãnh tam thiếu ngồi thẳng dậy, chân dài nhấc lên, phát hiện có một con thỏ cuộn chặt dưới chân, không hề động đậy.

Anh vặn lông mày:"Sao thế?"

Con gái Tô vốn muốn nói gì đó nhưng nỗi đau trên tay ùn ùn kéo đến cô quả thực... quả thực không có tinh lực phun ra nửa chữ.

Tay Lãnh tam thiếu ngừng lại!





Hơi ngạc nhiên!





Tay của anh, lại có thể nắm lấy cổ tay cô, bị mấy ngón tay của anh hung hăng nắm chặt, anh như gặp phải điện thả lỏng ra, cánh tay mảnh khảnh của cô nổi lên một vết xanh xanh tím tím...





Đây là anh làm?





Tim Lãnh Dạ Thần trấn động, mặt có chút không tự nhiên:"Cô tại sao... không kêu lên?"



Con gái Tô thở hồng hộc từng ngụm lớn, cô dùng cánh tay không bị thương bám ghế đứng lên, một lúc lâu sau mới thở đều:"Tam thúc... thúc, thúc dã man"



 Một người đàn ông cao lớn, sợ tiêm đến mức như vậy, không phải rất dã man sao?





Mặt Lãnh Dạ Thần trầm trọng, thanh âm cứng rắn:"Đau sao?"

Con gái Tô sờ vết xanh tím trên tay, sức cũng lớn thật, suýt nữa bị anh bẻ gãy rồi, có thể không đau sao?

"Đau...rất đau, thúc sờ đi."

Cô giơ tay về phía anh lắc lắc, đôi mắ ầng ậc nước chớp chớp, đừng nói đáng thương như thế nào!

Lãnh tam thiếu cuối cùng vẫn là không nỡ, ngón tay thô lỗ ma sát tay cô mấy lần, nhăn mày hỏi:"Hết đau chưa?"

"Chưa, tam thúc, đau... tím hết rồi, thúc sờ...." cô càn rỡ kéo cánh tay Lãnh tam thiếu dính lên làn da mềm mại của mình, làn da thô ráp tiếp xúc với làn da mềm mại như sữa, sinh ra một....

Gương mặt cương nghị của anh như bị đấm một phát, gương mặt trắng nhợt của cô, cười đến đỏ ửng.



"Tam thúc, cảm giác thế nào, tốt không?"



"Tô Thịnh Hạ."



Tam thiếu rút tay về, mắng cô.



"Đừng nhiệt tình như vậy nha tam thúc, tai tôi rất thính, thúc mềm mại gọi tôi tôi cũng nghe thấy."

Tam thúc tức giận rồi. Có điều không sao, anh lạnh, cô có thể nóng.

"Tam thúc, nếu sau này tôi không thể tự lo liệu được cuộc sống của mình, liệu thúc có chăm sóc tôi không?" Cô vênh mặt, cười vô cùng chân thành, vô cùng nghiêm túc.

Lãnh tam thiếu lạnh mặt:"Giả thiết không thành lập, cô không sao."



Cô lúc nhanh lúc chậm đuổi theo cô,:"Tam thúc, thúc nghĩ đi, nếu lúc nãy thúc mạnh tay hơn một chút là tay tôi bị phế rồi, lúc đấy thúc có phải chăm sóc tôi không?"



Lãnh tam thiếu dừng lại, con gái Tô chỉ lo đuổi theo, không để ý đến sự dừng lại của Lãnh tam thiếu, thế là đầu đập thẳng vào lưng anh, cơ bắp Lãnh tam thiếu quá rắn chắc, lưng anh thì không sao nhưng đầu cô lại quá đau.



"Thịnh Hạ, giữa chúng ta không thích hợp nói đến chủ đề này, biết không?"



Sự nghiêm túc của anh khiến cô bật cười:"Hâh tam thúc, đừng nghiêm túc như vậy, chúng ta chỉ giả thiết một chút mà thôi, nghiêm túc vậy làm gì?"

Biểu tình Lãnh tam thiếu tắc nghẽn, đi tiếp.

Loại chuyện như thế này, anh tuueejt đối không lấy làm trò cười.

Con gái Tô không an phận tiếp tục mở mồm:"Tam thúc, thúc sợ tiêm như vậy, nhất định cũng sợ uống thuốc, càng sợ sinh bệnh hơn đúng không? Không bằng sau này tôi học ngành y tế, thúc sinh bệnh, tôi sẽ chữa cho thúc, tôi bảo đảm sẽ nghiêm túc tập tiêm, nhất định không đau đâu."

Cô giơ hai tay lên thề son sắc, vô cùng nghiêm túc.





Khó có một lần cô nghiêm túc thế này, anh không nhịn được đả kích tinh thần tích cực của cô, phối hợp đáp:"Vậy thì ôn tập tốt chuẩn bị thi đại học đi."



Con gái Tô vui sướng hếch mũi lên, đặc biệt đối phương là Lãnh tam thiếu:"Tam thúc, sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của tôi rồi, thúc chuẩn bị tặng tôi cái gì?"

Lãnh tam thúc không hề có hứng thú với sinh nhật mười tám tuổi này, cũng không có khái niệm, nào có biết tiểu cô nương này thích gì, thế là lạnh lùng hỏi:"Cô thích gì?"

Ý là, thích cái gì thì mua cho cô cái đó là được rồi.





Con gái Tô to gan để tay lên cánh tay anh, chưa được cho phép đã đổi cánh tay,:"Nếu tôi nói, tôi muốn thúc thì sao?"



Mắt tiểu cô nương sáng lấp lánh, kiễng chân tiến lại gần anh, thân trên dán vào lồng ngực anh, từng chút từng chút một, cẩn thận hít thở hương thơm trên người anh, môi mềm sượt qua, sự nhiệt tìn như ánh nắng mùa hè khiến người ta không mở nổi mắt.





 Lạnh lùng như tam thiếu, kiên trì giữ chút bảo thủ suốt hơn hai mươi năm, lại một lần nữa bị lung lay.





Cô cười, ngây thơ rạng rỡ.





Anh phẫn nộ, đáy mắt âm u.





Anh lôi cô ra, đáy mắt giận dữ:"Cút."

Giây cuối cùng, anh vẫn giữ vững trận địa! Tam thúc chiến đấu không thắng lợi, gần đây toàn gặl phải nguy hiểm lật thuyền.

Chiêu này của anh, luôn luôn có hiệu quả.

Cô duỗi tay, bị dạy dỗ cũng không thoả hiệp, vẫn chạy nhảy loạn lên, nhưng ánh mắt của tam thiếu, lại dính chặt lên cổ tay đang dao động của cô.

Nếu thật sự như cô đã nói, nếu anh dùng sức mạnh hơn một chút, liệu anh có chăm sóc cô không?

Tam thiếu ngay lập tức quét sạch ý nghĩ trong đầu, đều do mẹ anh cái gì với cái gì.

"Muốn ăn gì?"



Cô đang nhảy rất vui anh lại nói ra một câu.





Con gái Tô vui chết mất!



"Tam thúc muốn mời tôi ăn cơm? Tam thúc, thúc rất có sự tự giác của đàn ông," cô vừa định ăn nói ba hoa, tam thúc đã kéo cô đến, đẩy vào trong xe.



"Trước khi rút máu không được ăn, tôi đói rồi."



Thì ra không phải muốn mời cô! Có điều chẳng sao, cô rất rộng lượng, cùng ăn cơm là tốt rồi! Cô lắc mông theo anh vào nhà hàng.



"Tam thúc, chuyện này, ngấm vào trong từng tế  ào, thúc đói rồi, tôi cũng đói rồi, chúng ta tâm đồng như vậy, nếu rơi vào biển lửa không ra được, vậy tức chết ông tơ bà nguyệt rồi."



 "Câm mồm! Ăn cơm!"



Con gái Tô cắn đũa,:"Tam thúc, câm mồm thì câm mồm, ăn cơm thì ăn cơm, nhưng ngậm mồm thì ăn cơm kiểu gì?"



Lãnh tam thiếu chặn mồm cô, không cho cô nói loạn.





Vui vẻ ăn trưa cùng tam thiếu, cô híp mắt cười:"Tam thúc, hôm nay là cuối tuần, thúc có định làm gì không? Cảnh đẹp ngày tốt" a , ôi, ôi"Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi đâu đi."



 Lãnh tam thiếu đẹp trai rút vào tờ(?), nhíu mày:"Cô muốn làm gì?"



Con gái Tô vuốt mũi:"Đi dạo phố đi."



 Lần trước Trần Khả Tâm lại có thể kéo anh đi dạo phố, tim vô cùng khó chịu, cô cũng phải để anh dẫn đi một lần mới được.



"Không đi."



Cô lắc cánh tay anh:"Thúc làm cổ tay tôi biến thành như thế này rồi, đến đi dạo cũng không được?"



"Không đi, tôi không dạo phố"



Thái độ, quá kiên quyết.



 "Thôi đi! Lần trước thúc đi cùng với chị Trần đấy thây! Lừa quỷ à!"



"Lão tử trước giờ chưa bao giờ đi dạo."

Lần trước sau khi cô đi anh cũng đi, cuối cùng là Trần Khả Tâm tự đi dạo phố một mình.

Chỉ là cô không biết.

"Nói dối! Rõ ràng đi dạo phố với người phụ nữ khác... ấy! Có phải thúc sợ tôi ghen không? Không sao không sao, tam thúc, chỉ cần thúc thẳng thắn nhận lỗi, tôi rất rộng lượng mà."



 Hai tay tam thiếu đặt lên tay lái, cả thân nộ khí không chỗ tiết:"Hoặc là câm miệng, hoặc là cút cho lão tử."



Được...





Cô lại thua rồi.





Liên tiếp bị miểu sát, cô rất không vui, bị thương chẳng có gì tốt, không đã!



"Tam thúc, thúc đi đâu vậy?"



Đợi chút, tại sao đã lái xe rồi? Tại sao lại đi xa như vậy? Rẽ trái rẽ phải như vậy rốt cuộc là muốn rẽ đi đâu?





Mắt tam thiếu lạnh lùng nhìn về phía trước:"Trở cô về"

"Tôi không về."

"Đừng làm loạn."

"Tôi không có làm loạn, hôm nay là cuối tuần, thúc đi dạo phố với tôi có gì mà không được? Tôi còn chưa ép thúc đi xem phim với tôi nhé!"

Càng nói càng xa, cô quả thực không biết lớn nhỏ túm chặt lấy anh.



"Thịnh Hạ, tôi là tam thúc của cô, không phải bạn trai."



Bạn trai hai từ này vang vọng lại trong xe khiến cả hai người đều trầm mặc.





Trong không khí, 3 phần, gượng gạo 3 phần, bí bách 3 phần lại thêm 1 phần buồn cười, đến từ con gái Tô, khúc nhạc đệm long trọng nhất ngày hôm nay.





Tuy tiền tố là phủ định, nhưng nghe đến mồm anh nhắc đến 3 từ này, cô rất vui vẻ, mồm nhếch lên, thì ra trong lòng anh cũng biết, cô xem anh là ai.





Cô dính lấy anh:"Không cần cường điệu nhiều lầu như vậy, tôi biết thúc là ai. Lại nói, đấy cũng không phải mục đích cuối cùng của tôi."

Bạn trai chứ gì? Đó đều là tính tạm thời thôi, chỉ có chồng mới là mãi mãi.

Cho nên, nhiệm vụ cách mạng của cô vẫn chưa đi xa, nhưng không vội, cô có cả đời này để quấn lấy anh.

"Thịnh Hạ, cô mới 17 tuổi, còn rất nhiều chuyện chưa hiểu, đợi cô lớn rồi sẽ hiểu." Anh không muốn giải thích quá nhiều, nói chuyện nhiều với một đứa trẻ sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của cô.

Con gái Tô cười ha ha:"Mười bảy tuổi không tốt sao? Lạc Lệ Tháp năm đó 17 tuổi đã...."



À không! Lại lấy nhầm ví dụ rồi!



"Tam thúc! Thúc biết đạp xe đạp không?"



Lãnh tam thiếu cả người tức giận:"Không biết."



"Không sao, tôi dạy thúc."



17 tuổi, mục tiêu sinh nhật 18 tuổi của cô chính là được đi cùng anh trên một chiếc xe đạp.





Anh là hòn đá kiên cường, vậy cô chính là một dòng sông dài êm ả.



"Tam thúc, dừng xe dừng xe!"



Con gái Tô đột nhiên đập cửa sổ, cách lớp cửa sổ thuỷ tinh, cô nhìn thấy cửa hàng đồ ăn bên đường:"Tam thúc, đậu phụ thối!"



Tam thúc:".... vừa ăn cơm xong ăn đậu phụ thối làm gì." Thanh âm lạnh lùng như muốn nhúng cô vào hồ nước lạnh.





Con gái Tô nằm bò trên ghế nheo mắt:"Tam thúc, tôi như thế này không phải đang hồi tưởng lại quá khứ sao? Cướp được cái gì cũng thử cùng thúc, nhưu vậy thúc đi đến đâu cũng sẽ nhớ đến tôi."



Lãnh tam thúc âm u nói:"Tôi có việc bận! Muốn ăn gì thì cút xuống!"



Nghiện rồi à bé gái này.

"Được rồi được rồi, không ăn thì không ăn, tam thúc có việc gì thì cứ việc làm đi, dù sao tôi cũng chẳng có việc gì, tôi ở cùng với thúc."

----------

Dịch: Trang Phan

Biên tập: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/04/18

Bạn đang đọc Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời của Hạ Thang Viên

Truyện Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 340

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.