Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tưởng

Tiểu thuyết gốc · 1837 chữ

Nghỉ ngơi trong khoang, Weah trực tiếp thả lỏng người. Hơi chuyển động ý nghĩ, trong nháy mắt, ý thức của hắn tiến vào thể nội, xuất hiện trong một huyền bí không gian.

Trong này, ngay chính giữa không gian, một gốc bồ đề cổ, tán dài trải rộng, không gió vẫn rung rinh, tản mát ra khí tức khiến tâm hồn thanh thản, yên tĩnh đến lạ lùng.

Ngay dưới gốc cây, một lão già đang nằm, nghiêng người hướng về phía Weah. Tinh ý, nhìn kĩ sau lưng lão nhân, có rất nhiều mảnh sợi, tựa như là rễ cây, thình lình nối liền các huyệt mạch khắp toàn thân lão.

Tựa như đã quen thuộc, Weah tiến lại gần gốc bồ đề, tìm một chỗ ngồi xuống. Từ lúc tới thế giới này nó đã xuất hiện cùng với lão già kia. Hắn rất thích tới đây. Ngồi dưới gốc cây khiến hắn bình tĩnh lại, suy nghĩ nhanh chóng hơn. Vả lại lúc thức dậy, tinh thần còn khỏe mạnh, minh mẫn hơn ngủ bình thường gấp nhiều lần.

Cứ như vậy được lúc lâu, lão già bên cạnh đột nhiên lên tiếng :” Muốn đối luyện?”

“ Hôm nay ta không có hứng”

Một lúc, tiếng lão già lại vang lên:

“ Ngươi không nghĩ thứ kia”

“ 5 năm, đã sớm quen, ta cũng không suy nghĩ nhiều.”

“ Ngược lại ngươi, tự nhận là Vô địch lão tổ tông, cái gì mà truyền nhân thứ 3 của Đạt Ma, có hơn nửa thân công lực của tổ sư, tinh thông tứ đại thần công tới đỉnh cao? Ngay cả một phong ấn nho nhỏ cũngn không biết giải khai, ta xem ngươi là vô sỉ lão tổ mới đúng.”, hơi chút than thở nhưng Weah cũng không quên chế giễu lão già.

“ Ngươi…”, mặt lão già đột nhiên đỏ lên, nghẹn lại, râu tóc như muốn trợn ngược, hung hang nhìn hắn. Nhưng dưới tác dụng của bồ đề, lão chợt thanh tĩnh lại, liếc mắt nhìn Weah:

“ Tiểu tử, khích tướng cũng vô dụng thôi. Những gì ta nói thật hay không, sự hiện diện của ngươi ở đây là minh chứng rõ ràng nhất. Về phần phong ấn trên cơ thể ngươi, chỉ có thể nói thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ta ngang dọc ở Địa cầu kia cũng lâu, nhưng vẫn chưa phải chân chính thần, có chuyện ta không biết cũng là dễ hiểu. Nhưng có thể khẳng định rằng, nó đang dần suy yếu, dự là trong vòng 20 năm nữa ngươi tất sẽ tu luyện lại được. “

“ Ngươi nói xem ,Tẩy Tủy Kinh đỉnh cao liệu có thể xóa, hay điều khiển kí ức của người khác hay không?”, tựa hồ không quan tâm đến những gì lão già nói, Weah bất chợt hỏi bâng quơ.

“ Tẩy Tủy Kinh bác đại tinh thâm, ngay cả ta cũng chưa nói chắc là hoàn toàn hiểu được.”, nhìn nhìn gốc bồ đề, lão nói tiếp:

“ Nhưng có thể hiểu đại khái nó là dùng để tu luyện tinh thần, tư tưởng. Dùng niệm lực ảnh hướng đến chiến ý của đối phương, lấy không chiến mà thắng. Chiến ý, kí ức, cùng là một phương diện của tinh thần nên theo lí thuyết, ta nghĩ là được.”, quen thuộc với cách nói chuyện không đầu không đuôi của Weah, lão già thuận miệng đáp

“ Mà dù sao thì, ngươi chết đi càng sớm càng tốt, mọi việc sẽ dễ dàng được giải quyết”, lão già ngáp ngáp nói rồi xoay người lại ngủ tiếp.

Weah nhìn lão, đây đã không biết bao nhiêu lần lão vũ nhục trí thông minh của mình, nhưng dường như lão không quan tâm cho lắm, bất cứ khi nào muốn kết thúc câu chuyện lão đều nói vậy.

Rồi Weah cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Suốt mấy hôm sau, hẳn vẫn cứ ở lì trong phòng vậy. Không luyện tập, không gì cả, nằm dưới gốc bồ đề, cơm nước bưng tới thì dậy ăn, hắn dường như đang muốn thả lỏng hoàn toàn thân thể của mình trước để đón nhận điều gì đó.

Garp cũng không quản, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Cho đến một ngày, Garp đột nhiên gọi đến Weah.

“ Mai tàu sẽ cập bến, đích sẽ là Hải quân bản bộ trại tân binh”

“ Uy, không phải nên là Impel Down”, Weah ngạc nhiên, điều này vượt ra mọi dự liệu của hắn

“ Đừng có nhìn ta, ta còn chưa đủ năng lương để làm được đến mức đó”, lườm Weah, Garp khẽ nói.

“ Còn về vấn đề cơ thể ngươi. Còn khoảng 20 năm nữa thì sẽ trở lại bình thường.” nhìn nhìn Weah, Garp chợt nhớ tới trước kia. Tên đệ tử này tự dưng khai khiếu, học được ở đâu một thân bản lĩnh, chuông vàng hư ảnh tiểu tử này từng thi triển thế nhưng mà ngay cả hắn, dưới tình huống không xuất toàn lực, cũng khó mà phá nổi.

“ Bình thường đúng là thế, nhưng có một bộ quyền, mỗi ngày đánh nó một lần, tất có thể rút ngắn thời gian xuống phân nửa.”

Vấn đề phong ấn trên cơ thể mình, Weah biết ngay cả lão già kia cũng bó tay, hắn sớm từ lâu đã ngoan ngoãn, thành thật mà đợi.

Vậy mà giờ nghe được có thể rút ngắn thời gian, khuôn mặt vốn dĩ luôn lãnh tĩnh của hắn cũng xuất hiện gợn sóng thấy rõ.

Về phần tại sao không vào Impel Down mà trở lại trại tân binh, hắn cũng như sờ mà không thấy tóc

Nói rồi Garp hít sâu, liền động ngay tức khắc. Bộ quyền pháp nhìn qua rất bình thường, nhưng dưới Garp thi triển tạo cảm giác cương mãnh, bá đạo lại phá lệ mượt mà.

Thở ra một hơi, Garp hoàn thành nốt động tác cuối cùng. Hắn nghĩ mãi không ra, mặc dù đánh xong cảm giác khá thoải mái nhưng cũng không phải quá đặc biệt, thần kì.

Có chút không chờ được, Weah trực tiếp trở về phòng. Garp cũng biết hắn cần thời gian để tiêu hóa hết lượng thông tin này, nên cũng tự thối lui.

Theo từng động tác được vung ra, bộ quyền nhanh chóng được hoàn thành. Không có cảm giác thành thục như Garp nhưng từng bước của Weah lại ẩn chứa khả năng biến hóa khôn lường

Dường như những động tác bình thường kia, chỉ trong giây lát có thể chuyển thảnh sát chiêu khó có thể ngờ tới.

Mồ hôi đầm đìa, cảm nhận trong cơ thể từng cỗ lực lượng phong tại những đại huyệt quan trọng có phần lung lay, Weah không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Ngay khi đánh xong, không cần nhớ tới lời Garp, hắn cũng có cảm giác là không nên đánh tiếp nữa, chí ít là trong vòng một ngày nữa.

Lão già trong thể nội Weah trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình:

“ Tiểu tử, phong ấn trong cơ thể ngươi kì thực không có ảnh hưởng trực tiếp tới tu vi của ngươi. Chắn tại trong những đại huyệt, những cỗ lực lượng kia, chúng không phải rất mạnh. Nhưng mỗi lần ngươi vận chuyển chân khí, qua từng đại huyệt, chúng như miếng bọt biển hấp thu từng chút một, cộng lại, khi ngươi hoàn thành một chu thiên, lực lượng sinh ra bị nó chuyển hóa, làm nó ngày càng mạnh hơn.”

“ Bộ quyền pháp này, chính là dưới tình huống không vận chuyển chân khí, cùng lúc đả động tất cả các nơi phong ấn, khiến nó tự tiêu hao, thẳng đến triệt để biến mất. Nhưng nếu trong khoảng thời gian ngắn, liên tục kích thích, ngược lại sẽ khiến chúng cộng hưởng mà bạo tạc. Nhẹ thì kinh mạch toàn thân vỡ nát, trở thành phế nhân. Nặng thì trực tiếp nổ tung, chết ngay tại chỗ.”

Weah cũng nghĩ đó là tất nhiên. Nếu đơn giản vậy Garp sớm cũng không nói chỉ rút ngắn gấp đôi thời gian, ngày nào cũng miệt mài đánh thì chậm nhất năm sau hắn cũng đã giải được phong ấn.

Có lẽ do ảnh hưởng của bộ quyền pháp, Weah cảm thấy khá mệt mỏi, hắn trực tiếp nằm xuống ngủ luôn mà không kịp tiến vào tâm thức bồ đề.

Sáng hôm sau, Hải Quân bản bộ, Marineford

Đây là một hòn đảo lớn hình bán nguyệt, chu vi xung quanh có vô số trọng pháo cùng đông đảo hải quân Quân Hạm, chính giữa là tòa kiến trúc lớn bắt mắt in hai hán tự khổng lồ : “ Hải Quân”.

Trên đó chính là nguyên soái cùng đại tướng, trung tướng văn phòng và hội nghị thất. Dưới là một quảng trường cực kì rộng lớn, hai bên là cỡ nhỏ thành thị nơi những người thân của sĩ quan hải quân sinh sống.

Đây là nơi an toàn nhất thế giới, chí ít là mọi người sống ở đây nghĩ vậy mà không nhớ tới Shiki

Trong tiểu trấn, đứng trước một trang viên cỡ nhỏ

“ Đây giờ là nơi ở mới của ngươ…”

“ Sayuri, còn khỏe chứ?”, đánh gãy Garp, Weah trực tiếp hỏi lại

Không nghĩ tới Weah sẽ thẳng thắn, Garp có chút thất thần. Thẳng đến Weah gọi lại, khẽ thở dài, Garp nói:

“ Còn sống, lại được lão già kia thu làm đệ tử”

“ Lão già điên kia vẫn chưa từ bỏ ý định”, có điều nghĩ nghĩ, Weah như hiểu ra điều gì

Không tự chủ sờ sờ má mình, tưởng tượng thân ảnh nhỏ bé nhưng đầy kiên cường vung kiếm, Weah thầm nghĩ:

“ Chờ ta, Sayuri, mọi thứ rồi sẽ trở lại…”

Nhìn lại Garp, mái tóc đen trước giờ đã lấm tấm hoa râm, mới qua mấy năm mà vị hải quân anh hùng này như đã già đi cả chục tuổi. Weah không khỏi dâng lên một trận chua xót.

“ Lão đầu, giữ gìn sức khỏe, khi ta trở lại, ta không muốn đánh với một lão già ốm yếu.”, nói rồi, Weah quay người bước đi

Ngay cả khi bị thương, một con sói vẫn sẽ tự liếm vết thương mà ngẩng cao đầu với đồng loại của mình.

Sự cao ngạo, cảm giác ghét bị cảm thông, thương xót của những người đàn ông khiến cho Weah cảm thấy những lời quan tâm dường như là một sự sỉ nhục cho cả hắn lẫn Garp

“Tiểu tử này…”, không nói gì, lặng yên nhìn hắn

Có lẽ thứ còn lại Garp có thể dành cho hắn chỉ có thể là

Tin tưởng...

Bạn đang đọc Cố Sự Nhỏ Ở Thế Giới One Piece sáng tác bởi WeahWeah
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WeahWeah
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.