Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến và đi

Tiểu thuyết gốc · 1727 chữ

Xa trên biển Đông, một chiếc quân hạm đang lướt theo gió. Boong tàu, đứng chắn một thân ảnh cường tráng. Nếu không dựa vào mái tóc, bộ râu đã chuyển hoa râm và khuôn mặt có đôi nếp nhăn theo năm tháng thì không ai có thể nhận ra được chủ nhân cơ thể đó tuổi đã ngoài ngũ thập.

Hít sâu vào buồng phổi khí tức của biển cả, cảm giác toàn thân thư sướng, ông lão nghĩ : “ Từ lúc ấy tới giờ đã gần 3 năm rồi, tiểu tử kia chắc cũng 20…”, nghĩ đến đây, ông lão thoáng cái già nua đi rất nhiều.

“Rập rập”, tiếng bước chân vang lên, một sĩ quan trẻ tuổi xuất hiện :” Báo cáo Garp trung tướng, tàu sắp tới thôn Foosha”

Dừng suy tư, Garp trầm giọng :” Được, chuẩn bị cập bến, không có lệnh của ta không ai được phép rời tàu”

Chẳng mấy chốc, thuyền đã tới nơi. Tung mình khỏi boong tàu, vượt qua sự náo nhiệt nơi bến cảng, Garp nhanh chóng đi sâu vào bên trong làng, tới quán rượu gần như là duy nhất ở nơi đây.

Là giữa trưa nên còn khá vắng người, cũng có một vài thân ảnh loạng choạng say nhưng đa phần thì vẫn ngồi cười nói bình thường.

Cùng lúc, ngay quầy, một thiếu nữ xinh đẹp đang loay hoay chuẩn bị, trông thấy Garp bước vào, liền cười nói :” Garp trung tướng, ngài đã về, có muốn uống chút gì không?”

“ Ngươi biết xưa nay ta vốn không ưu mấy thứ này”, khẽ xua tay. Garp hỏi tiếp :” Mấy tên tiểu quỷ kia như thế nào rồi?”

Tựa hồ không nghĩ Garp sẽ hỏi vậy, Makino hơi kinh ngạc:” Chúng vẫn ở cùng với dì Dadan, liệu có việc gì sao?”

“ Có lẽ do ta sợ đi, như trước kia, mọi thứ gần như đã toàn vẹn rồi lại …”, tự giễu bản thân, xong Garp đáp:

“ Không có gì, vậy là tốt rồi. Chỉ là ta suy nghĩ nhiều…”, nói rồi ông liền quay người rời đi.

“ Chẳng lẽ lại là…”, khẽ thì thào, Makino như có điều nghĩ nghĩ.

Phía bên kia khu rừng, sâu trong một chỗ, hiện diện thân ảnh ba thiếu niên.

Hai trong số đó, còn khá nhỏ tuổi, hai chân mở rộng, gối hạ thấp, hai tay nắm chặt bên hông, đang đứng đúng một thế tiêu chuẩn trung bình tấn.

“ Oa a a a!!! Đại ca, tha cho ta được không? Ta chịu không nổi nữa rồi”, cậu nhóc có vết sẹo nơi vành mắt kêu lên với thiếu niên trước mặt. Lười biếng nằm trên phiến đá, một đầu tóc vàng ngẩng lên lộ ra khuôn mặt trẻ trung có phần anh tuấn, trong tia mắt bình tĩnh không chút gợn sóng tựa hồ như đã quá quen thuộc với cảnh tượng này:

“ Luffy, ngươi im miệng cho ta! Đã mấy năm rồi mà ngay cả tư thế cơ bản nhất ngươi cũng không trụ được. Ngươi xem một chút Ace bên kia.”

Nhìn sang, chỉ thấy cậu nhóc còn lại, dù đã mệt mỏi rã rời, chân tay run run nhưng trên khuôn mặt tàn nhang lốm đốm kia vẫn quyết liệt không một chút buông bỏ.

“ A a a, ta nhất định sẽ trở thành Vua hải tặc!!!”, biết cầu xin là vô dụng nên Luffy hét nên, tựa hồ chỉ có vậy mới phát tiết hết mọi thống khổ trong lòng.

“ Trưởng thành mau lên, mấy tên nhóc này. Ta không có thời gian dạy dỗ các ngươi cả đời đâu”, thiếu niên khẽ lầu bầu

Cùng lúc, xuyên qua rừng rậm, phía sau thanh niên, Garp bước tới :” Weah tiểu tử, ngươ… Khò…Khò”, tiếng ngáy đều đều vang lên trong khi Garp vẫn chưa nói hết câu.

Cảnh tượng kì quái ấy cứ như thế giằng co một lúc lâu, mãi cho tới khi mặt trời đã lên tới đỉnh.

“ Được rồi, hôm nay tới đây thôi”, đứng dậy, Weah vươn tay đỡ lấy Ace đã ngã gục xuống vì mệt mỏi, tiện tay giải huyệt cho Luffy đã ngủ gật lúc nào không hay rồi ra về.

Còn vị lão nhân đang ngủ nào đó trực tiếp bị bỏ qua…

Dadan Family, một giờ sau

Một bên đang lang thôn hổ yết những thức ăn mà Dadan đang chuẩn bị Luffy và Ace, bên còn lại Weah vẫn lẳng lặng ăn, chẳng biết đang nghĩ gì.

“ WEAHHH, ngươi…”, một giọng nói tức giận vang lên, kèm theo tiếng gió là thân hình cường tráng của Garp xuất hiện.

Là bị ngó lơ hay gì không biết, nhưng nhìn trong góc, ngắm nhìn khuôn mặt đã từng là niềm tự hào của mình, lòng Garp không khỏi bốc lên ngọn lửa vô danh.

“ Lão già, ngươi nháo đủ chưa? Ta không có rảnh để mà chơi với ngươi.”, thản nhiên nhìn Garp, Weah như không nhìn thấy cơn giận dữ của ông

Tựa hồ thấy có chút không thích hợp, tất cả bao quát Dadan, Ace, Luffy đều có chút kinh ngạc lẫn sợ hãi.

Phát hiện ánh mắt của mọi người xung quanh, Garp thấy mình đã hơi thất thố, liền điều chỉnh lại, thật sâu nhìn lại Weah, trầm giọng lại :

“ Là về chuyện của ngươi…”

“ Quả nhiên, vẫn đến rồi sao?”

Sáng hôm sau, trên bến tàu

Xoa xoa đầu Luffy đang sụt sịt khóc, Weah cười cười:

“ Nhóc, ta đi rồi, sẽ không ai bắt ngươi đứng tấn nữa, không tốt sao?”

“ Weah ca, ngươi cứ ở lại, ta tập cũng được chỉ cần bớt chút đi…”, ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Luffy đỏ lên kèm theo giọng nói bé dần đi.

“ Ha..ha..ha”, Luffy khả ái không khỏi khiến Weah bật cười. Rồi nắm lấy vai nhỏ của Luffy, bất chợt Weah nghiêm túc lại:

“ Luffy này, nhóc muốn làm Vua Hải tặc phải không? Rồi một ngày nhóc sẽ trở thành người như nhóc muốn. Nhưng nhóc cần phải đặt vào trong đó tất cả sức lực, tâm trí và danh dự của bản thân mình!”

“ Weah ca, ngươi nói gì, ta không hiểu…”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Luffy, nhớ tới trí não của vị Đại Thực Vương này, Weah cười khổ :

“ Nhóc có thể hiểu là sẽ đá đít bất cứ tên nào cản đường nhóc là được.”

Thấy ánh mắt dần sáng lên của Luffy, thiếu điều hét lên câu khẩu hiệu quen thuộc, Weah có điều nghĩ nghĩ, đơn giản vậy, cũng coi như là một điểm mạnh của tên này đi.

Chợt như nhớ ra điều gì, nhìn xung quanh, thấy một bóng dáng lấp ló đằng xa, tủm tỉm cười, Weah vẫy vẫy tay.

Chỉ thấy Ace từ xa tới, không cam chịu nhưng vẫn để Weah xoa đầu nhỏ.

“ Nhóc không tới, hẳn là ghét ta làm vậy đi”

“ Ta không phải nhóc, ta lớn rồi!”, Ace quật cường nói

“ Lớn rồi, tốt, vậy ta không cần phải nói gì nhiều”, ngừng xoa đầu nhỏ của Ace, hít sâu, Weah trầm giọng:

“ Cuộc sống này của ngươi là do ngươi nắm lấy, do chính ngươi tới quyết định nó. Người khác có nói gì đi nữa cũng không quan trọng, tất cả là ở bản thân ngươi!”

Nói rồi Weah xoay người rời đi, không kịp cho Ace nói gì, để hắn tự mình suy nghĩ.

Ngang qua, một ông lão đeo kính vuông, đội chiếc mũ kẻ ôm sát lấy đầu, đứng chống gậy dường như đã đợi Weah một lúc lâu.

Wood Slap là trưởng làng của ngôi làng nhỏ này, nên ông phải kẻ quá ngu ngốc. Từ khi Weah đến đây, cho đến việc tiểu tử Garp kia ngày càng ít trở về làng và luôn có vẻ trầm tư, cáu kỉnh, bực bội, ông đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Than nhẹ, ông khẽ nói:

“ Weah, ta không biết có chuyện gì đã xảy ra, không biết ngươi có biết hay không, nhưng cả Ace và Luffy đều đã coi ngươi như là người anh cả. Weah, kì thực ngươi rất thiện lương.”

“ Cảm tạ ngài, trưởng thôn. Hai đứa nhóc còn phải nhờ ngài chăm sóc.”, Weah như cười mà không phải cười, nói.

Quay người bước tiếp, ngay khi sắp lên tàu, một tiếng nói vọng lại từ xa :

“Weah, ngươi quên cái này!!!”, theo đó bóng dáng Makino thướt tha hớt hải chạy tới từ xa, trên tay cầm thình lình lại là một chiếc áo khoác hải quân mang quân hàm Thiếu tướng.

Để Makino tự tay mặc, cảm nhận trong đó mùi hương từ hơi thở nơi lồng ngực vẫn còn phập phồng vì vội vã, Weah mỉm cười :

“ Này Makino, nếu sau này chị vẫn không tìm được người theo mình đến cuối đời, ta không ngại giả vờ làm người đó đâu “

“ Tên quỷ này, vẫn còn biết nói bậy”, khẽ lườm Weah nhưng khuôn mặt Makino vẫn rất nhỏ đỏ lên.

Cười cười, Weah bước lên tàu.

Nhìn con tàu ngày càng xa, nghĩ về những gì Weah nói, Makino chợt nhớ đến một đầu tóc đỏ. Hướng về nơi đại dương xa xăm kia, trong tâm thức của thiếu nữ nơi thôn dã, không khỏi dâng lên suy nghĩ:

“ Biển cả ơi! Ngươi có gì mà khiến những người đàn ông này phải điên cuồng, đổ máu vì ngươi vậy?”

Trong lúc đó, trên quân hạm, Garp nhìn sâu vào Weah, như có điều muốn nói nhưng chưa kịp thì Weah đã khoát tay, ngắt lời:

“ Đừng hỏi gì nhiều, tin tưởng ta!”

Tựa hồ như biết rằng nếu được thì bấy lâu nay hắn đã nói, Garp cam chịu:

“ Được rồi, còn chiếc áo kia, trước khi tới đích, ngươi hãy cởi ra. Giờ đã không thích hợp để ngươi tiếp tục mặc nó.”

“ Ta biết, nhưng chỉ chút nữa thôi…”, Weah ngoảnh lại, hướng về thôn Foosha

“ Nơi này có chút lạnh”

Bạn đang đọc Cố Sự Nhỏ Ở Thế Giới One Piece sáng tác bởi WeahWeah
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WeahWeah
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.