Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36- 40

Phiên bản Dịch · 11387 chữ

Khi Nguyễn Nhàn và Tưởng Nghiêm đồng thời lọt vào tầm mắt của Nguyễn Tĩnh, cảnh tượng lúc ấy trông không được lạc quan cho lắm. Nguyễn Tĩnh bèn cho ba đứa trẻ tới hoa viên đằng trước để chơi với Edward. Cô vừa định lên tiếng thì bỗng nghe “Bốp”một phát, Nguyễn Nhàn đã tát một cái lên mặt của người kia.

Việc này thực sự đáng xấu hổ, “Chị, chị làm gì thế?”

“Chị làm gì à? Mày hỏi hắn xem hắn đã làm cái gì kìa!”

Nguyễn Tĩnh nhíu mày nói, “Mẹ sắp về rồi đấy.”

Nguyễn Nhàn trừng mắt liếc cô một cái rồi đi lên tầng.

“Anh không sao chứ?” Vẫn những lời lẽ hỏi han thân thiết.

“Không sao. Cô ấy luôn không vừa mắt với tôi rồi.”

“Từ nhỏ đến giờ tính tình của chị tôi có chút thẳng thắn nhưng không có ác ý. Gần đây tâm trạng của chị ấy lại nặng nề, anh đừng để ý đến thái độ của chị ấy.” Nguyễn Tĩnh giải thích thay chị. Tưởng Nghiêm nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của cô, “Cô ấy nói chuyện của ông nội là do tôi tố cáo.” Vẻ mặt của anh ta trông rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại có chút thâm trầm.

Nguyễn Tĩnh bị những lời này làm cho chấn động mơ màng. Một lúc lâu sau cô mới nói, “Sao có thể thế được?”

Tưởng Nghiêm lại cười cười, “Tôi biết cô đang nghi ngờ tôi. A Tĩnh, tôi nói không phải tôi thì cô có tin không?”

“Tôi tin hay không cũng không quan trọng, chỉ cần anh đừng thẹn với lương tâm của mình là được.” Nguyễn Tĩnh bình thản nói xong một câu rồi xoay người gọi mấy đứa nhỏ vào nhà.

Sau khi trở về phòng, Nguyễn Tĩnh ngồi một lúc lâu trên sofa. Trong lòng cô âm thầm suy đoán, trực giác bỗng cảm thấy bất an. Năm đó bác gái của cô rời khỏi nhà là bởi vì ông nội phản đối đối tượng của bác ấy, lý do là người đó đã từng ở tù. Nếu cô nhớ không nhầm thì người đó là cậu ruột của Tưởng Nghiêm, về sau ông ấy lại chết trong bệnh viện, còn Tưởng Nghiêm khi ấy được bác gái đưa tới vùng nông thôn và nuôi nấng ở đó. Nguyễn Tĩnh không khỏi suy đoán bác gái làm vậy hẳn là muốn tranh đấu với ông nội, nhưng ngoài ra thì còn ý gì khác không? Trả thù sao? Nguyễn Tĩnh lại cảm thấy chuyện này đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm, thực tế dù sao cũng không phải phim ảnh.

Ngày hôm sau, khi Nguyễn Tĩnh tỉnh dậy thì đã là tám giờ. Vội vội vàng vàng ở trường học cả ngày thì đến giờ hẹn buổi tối với Khải Ngôn, Nguyễn Tĩnh lái xe tới chỗ hẹn. Người kia đã có mặt ở đó rồi. Khi thấy cô đi tới, anh liền đứng dậy kéo ghế giúp cô, “Anh tự ý chọn nhà hàng này, không biết em có ăn được món Nhật không?”

“Được mà.” Cô có chút không yên lòng.

Khải Ngôn đưa mắt nhìn cô một cái nhưng không nói gì, chỉ xem thực đơn món ăn do phục vụ đưa tới. Không khí diễn ra khá im lặng, Nguyễn Tĩnh không nói gì, Triệu Khải Ngôn cũng một mực trầm mặc. Tình hình kéo dài mãi cho tới khi người kia phát hiện ra sự bất thường, “Anh sao vậy?”

Khải Ngôn bưng chén nước chậm rãi uống một ngụm rồi lát sau mới liều lĩnh nói một câu, “Buổi tối tới chỗ anh nhé!”

Nguyễn Tĩnh còn đang ngẩn người thì anh lại bồi thêm một câu, “Hôm nay là sinh nhật anh.”

Lúc này cô mới chậm chạp nhận ra và nói một câu chúc sinh nhật vui vẻ. Đối phương chỉ ảm đạm mỉm cười, “Tối nay em phải tặng quà cho anh chứ?”

Đến lúc này thì tâm tư của Nguyễn Tĩnh xem ra đã quay trở lại, đi kèm với đó là sự áy náy, “Thật có lỗi. Hôm qua, vì chuyện của Tưởng Nghiêm…”

Khải Ngôn nâng cánh tay trái đang vịn vào tay vịn xoa xoa trán rồi nhẹ giọng ngắt lời Nguyễn Tĩnh, “Gọi món ăn đi!”

Nguyễn Tĩnh sững người, vẻ mặt hiện lên sự khó hiểu nhưng cô cũng không nói gì nữa.

Hôm nay Triệu Khải Ngôn vẫn đưa cô về tận nhà.

Khi anh xoay người đi, Nguyễn Tĩnh bỗng kéo tay anh lại. Anh liền dừng bước.

“Tối nay anh ngủ ở đây nhé!”

Anh không quay đầu lại. Nguyễn Tĩnh đã nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, “Có anh ở bên cạnh em mới yên tâm nghỉ ngơi được. Mấy ngày nay không gặp anh em ngủ không ngon.”

Nếu Nguyễn Tĩnh có thể nhìn được vẻ mặt của Triệu Khải Ngôn lúc đó, cô sẽ biết người đàn ông này mẫn cảm ra sao. Một người đàn ông đã trải qua quá nhiều tôi luyện sẽ trở nên vô cùng nhẫn nại, vô cùng ý chí, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ không cảm thấy tổn thương, không cảm thấy thất bại.

Sự thất vọng và chán nản trong ngày hôm nay của Triệu Khải Ngôn đã nhanh chóng tan biến.

Khi Nguyễn Tĩnh kéo Triệu Khải Ngôn gần đến phòng của cô thì đụng phải Diệu Diệu đang định xuống lầu lấy đồ uống ở ngay bậc cầu thang. Tiểu cô nương này lập tức trợn mắt há mồm ngay tại chỗ. Ngay cả khi Nguyễn Tĩnh lên tiếng gọi mà cô bé vẫn không có phản ứng gì. Khải Ngôn khi đi qua còn mỉm cười vỗ vỗ lên tóc cô.

Sau khi đóng cửa lại, Triệu Khải Ngôn lập tức ôm lấy người yêu mà hôn. Nguyễn Tĩnh cố sức giữ bình tĩnh nhưng khi Triệu Khải Ngôn ngẩng đầu lên, khi đôi mắt thâm thúy ấy hướng về phía cô, cô bỗng cảm thấy bản thân quả thực đã hoàn toàn sụp đổ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nguyễn Tĩnh nhìn người đàn ông xuất chúng đang nằm ngủ bên cạnh mà bần thần một lúc rồi cuối cùng mới đưa tay lên day day ấn đường. Cô mò mẫm chiếc điện thoại di động của Triệu Khải Ngôn đang để trên bàn và nhìn giờ. Chưa đến tám giờ. Bên ngoài có người gõ hai tiếng vào cửa phòng ngủ. Nguyễn Tĩnh mặc áo vào rồi đi ra mở cửa. Cô không hề bất ngờ khi trông thấy quỷ con tinh ranh Diệu Diệu. Tiểu nha đầu nhiệt tình dào dạo bước lên chào hỏi, “Buổi sáng tốt lành, chị họ!”

“Chào.” Nguyễn Tĩnh vừa cười vừa chặn cửa lại mà không định cho cô bé đi vào.

“Em tìm anh Khải Ngôn. Anh ấy có ở đây không ạ?” Biết rồi còn hỏi! Diệu Diệu nói xong lại kiễng chân nhìn vào bên trong, “Em định hỏi xem anh ấy có thể dạy bọn em tập bơi được không?”

“Chờ anh ấy tỉnh lại chị sẽ hỏi giúp cho được không?”

Tiểu nha đầu này rõ ràng là không hài lòng. Cô bé nhịn không được bắt đầu oán giận, “Chị họ, chị giữ anh ấy như bảo bối thế à? Cho em liếc mắt một cái cũng không được sao?”

“Không được! Ngoan, đi đánh răng rửa mặt rồi xuống tầng ăn sáng đi!”

Đẩy được Diệu Diệu đi rồi, Nguyễn Tĩnh đóng cửa phòng và xoay người lại thì thấy người nằm trên giường không biết đã tỉnh từ lúc nào và đang ngồi dựa vào đầu giường mỉm cười nhìn mình. Nguyễn Tĩnh nhất thời không biết đối đáp thế nào, còn Triệu Khải Ngôn thì luôn luôn cẩn thận chú ý đến mọi cảm xúc của cô. Anh chỉ ôn nhu nói, “Em vào tắm trước đi, anh vào sau.” Nguyễn Tĩnh nghe lời vào phòng tắm. Rửa mặt xong cô bỗng bật cười, thì ra trong tình yêu, mỗi ánh mắt đều có thể… rung động lòng người như thế!

Chẳng biết là vừa khéo hay không, khi hai người xuống tầng thì người nhà họ Nguyễn đã rời khỏi nhà hết rồi. Nguyễn Tĩnh vốn định giới thiệu Triệu Khải Ngôn với người nhà nhưng cũng đành để sau vậy.

Cô bước vào phòng bếp và mở tủ lạnh ra, “Bữa sáng anh muốn ăn gì? Nhưng mà em chỉ biết làm mỗi món đơn giản nhất là sandwich và trứng chiên thôi.”

Khải Ngôn đi tới bên cạnh rồi vươn một bàn tay vén gọn mấy sợi tóc của cô vào. Nguyễn Tĩnh vừa nghiêng đầu thì đúng lúc đó đối phương hôn lên môi cô. Nguyễn Tĩnh sửng sốt một chút rồi mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm.

“Hôm nay anh phải tới viện nghiên cứu một chuyến. Anh đã hẹn với giáo sư gặp mặt lúc tám giờ rồi.” Khải Ngôn cất giọng khàn khàn rồi lùi lại một khoảng, “Bữa sáng chắc không kịp ăn đâu.”

“Chẳng phải anh đã nghỉ việc ở đó rồi sao?”

“Họ muốn anh quay lại.” Anh giải thích, “Hạng mục lần này anh cũng có chút hứng thú nên đang cân nhắc.”

Nguyễn Tĩnh nhìn đồng hồ thì đã gần chín giờ. Cô bỗng có chút ngại ngùng, “Xin lỗi anh! Hôm qua đáng nhẽ không nên bảo anh ở lại mới phải. Sau này nếu hôm sau có việc bận thì anh phải nói trước cho em biết nhé!”

Anh đột nhiên nở nụ cười có chút gian tà, “Em nghĩ anh sẽ vì chuyện đó mà để mất những thứ khác sao?”

Nguyễn Tĩnh nghẹn lời, mặt mày cũng hơi ửng đỏ.

Trong khoảng thời gian này, cho dù tình cảm của hai người vẫn chưa được công khai nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra hết sức tốt đẹp. Nguyễn Tĩnh tuy còn chút câu nệ nhưng tận đáy lòng rốt cuộc đã vứt bỏ hết thảy để tiếp nhận đối phương. Cẩn thận nghĩ lại thì dường như Triệu Khải Ngôn đã vô thức ảnh hưởng đến cô trên rất nhiều phương diện, khiến mọi thành trì trong cô cũng thường xuyên thất thủ một cách hết sức vô tình.

Buổi họp thường lệ trong tuần vừa kết thúc, một đồng nghiệp đi tới trước mặt Nguyễn Tĩnh và cười nói, “Nghe nói chiều nay người của Viện Khoa học Trung Quốc thuộc Sở Nghiên cứu Dược phẩm đã tới diễn thuyết ở trường ta tuần trước lại tới nữa đấy. Có cô giáo đã công khai bày tỏ lòng ái mộ với một giảng viên trong số đó rồi. Ha ha, sự quả cảm của phụ nữ hiện đại quả thực không thể coi thường được đâu!”

Nguyễn Tĩnh vẫn đang lục lọi giấy tờ trong cặp tài liệu chỉ lơ đãng hỏi, “Đắt hàng thế cơ à?”

“Ai bảo người ta không chỉ tài hoa có thừa mà dáng vẻ lại đẹp trai anh tuấn, lại còn từ nước ngoài trở về nữa đấy nhé.” Người này lại hỏi Nguyễn Tĩnh có tới xem hay không. Cô liền khéo léo cự tuyệt, “Không được! Hôm nay tôi có việc khác rồi.”

“Sao chuyện gì cũng không thấy cô có hứng thú như vậy? May còn được cái vẻ xinh đẹp kéo lại đấy.”

“Việc này có quan hệ nhân quả phải không?”

“Cũng không hẳn. Chẳng qua là hiếm thấy có một cô gái xinh đẹp nào lại lạc điệu như vậy thôi.” Nữ đồng nghiệp nghĩ tới một chuyện, “Nghe thầy Phó của phòng tôi nói giảng viên kia có quen biết với chị của cô đấy.” Người này nói xong lại thần thần bí bí ghé sát vào Nguyễn Tĩnh mà hỏi, “A Tĩnh, nếu anh ta là bạn của chị cô thì chắc cô cũng biết vài chuyện về anh ấy đấy nhỉ?”

Nguyễn Tĩnh tùy ý ừm một tiếng mà không có ý định nói thêm về chuyện đó. Đúng lúc này thì Nguyễn Nhàn vừa khéo từ phía sau đi tới kéo vai em gái và hỏi có muốn đi ăn cơm trưa cùng nhau không. Chuyện bát quái cũng như vậy mà chấm dứt.

Ba giờ chiều, Nguyễn Tĩnh nhận được điện thoại của mẹ bảo cô mang tài liệu giảng dạy tới tầng một của khu giảng đường. Nguyễn Tĩnh vừa ra khỏi cửa thì đụng phải một đồng nghiệp làm cùng phòng với Nguyễn Nhàn, “Cô giáo Nguyễn, buổi tọa đàm của Viện Khoa học Trung Quốc được tổ chức ở ngay tầng hai đấy. Cùng tới đó xem không?” Nguyễn Tĩnh vốn định từ chối nhưng cuối cùng lại không thể nói ra lời. Khi tới bậc thềm của giảng đường lớn nhất, cô rốt cuộc cũng biết thế nào là “Đông như kiến cỏ”. Nguyễn Tĩnh trông thấy có rất nhiều học viên không có chỗ ngồi mà phải đứng xem. Cô không chen vào bên trong cùng đồng nghiệp kia mà chỉ đứng ở cạnh cửa quan sát. Trên đài có một vị khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đang tập trung diễn thuyết, Triệu Khải Ngôn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh. Hiếm khi thấy anh mặc âu phục chỉnh tề nghiêm túc như hôm nay, từ người anh toát ra sự xa cách lạnh lùng và rất… oai phong.

Nguyễn Tĩnh bỗng nhớ tới mấy tiếng trước người này còn nhẹ giọng thì thầm trong điện thoại với cô, “Anh lại muốn em rồi.” Lúc ấy Nguyễn Tĩnh cũng không cảm thấy gì, giờ khi trông thấy vẻ tự phụ trên gương mặt của người đàn ông kia, trên mặt cô không khỏi hơi nóng lên một chút. Bỗng có người từ phía sau đẩy nhẹ cô một cái. Nguyễn Tĩnh quay đầu lại thì thấy Nguyễn Nhàn. Đối phương cười nói, “Sao lại có hứng thú đến xem bạn trai thế? Lúc trước chị gọi chẳng phải em đã bảo là không tới rồi sao?”

“Em đưa mấy thứ cho mẹ, tiện thể đi ngang qua nên vào xem thôi.”

Nguyễn Nhàn nhịn không được lắc đầu, “Người này thật không biết lãng mạn là gì.”

“Em vốn không biết lãng mạn mà.” Nguyễn Tĩnh nói xong liền vỗ nhẹ lên cánh tay chị gái, “Em đi đây!”

Sau khi trở lại văn phòng, Nguyễn Tĩnh trao đổi với đồng nghiệp về việc sắp xếp cho buổi họp quý tiếp theo rồi bắt tay vào việc lưu trữ hồ sơ. Chẳng mấy chốc đã tới giờ tan tầm.

“Cô giáo Nguyễn, tối nay có rảnh không? Trên đường Sĩ Dân mới mở một nhà hàng theo kiểu Hồng Kông đấy, cô có muốn tới đó ăn thử không?”

“Không đâu, tôi có hẹn rồi.”

Đối phương không cố gắng nài ép mà chỉ chào một tiếng rồi rời khỏi đó. Nguyễn Tĩnh thu dọn xong liền đi tới bãi đậu xe. Khi cô tới nơi thì không ngờ là không thấy người đâu. Nguyễn Tĩnh lấy di động và ấn số. Tiếng chuông quen thuộc từ đằng sau truyền đến. Cô quay đầu lại thì thấy anh đang chậm rãi đi về hướng này, hai tay đút túi, dáng vẻ vô cùng thong dong và thảnh thơi.

“Sao vậy? Sao cứ mê mẩn nhìn anh mãi thế?” Đối phương đã đứng trước mặt cô và dùng nụ cười khóa chặt cô lại.

“Hôm nay, số người mê mẩn nhìn anh hẳn là không ít đâu nhỉ?”

“Em ghen à?” Trong câu hỏi có xen lẫn chút vui vẻ.

“Anh thử nói xem?” Nguyễn Tĩnh khéo léo trả lời rồi hỏi tiếp, “Mình đi đâu ăn cơm đây?”

“Về nhà đi! Anh mới học được mấy món Australia, nhờ em giám định và thưởng thức xem thế nào nhé!” Vừa lên xe, Khải Ngôn liền cởi vest và tháo cúc cổ tay rồi xắn lên mấy vòng, trên người trong nháy mắt toát ra vẻ lười biếng.

Nguyễn Tĩnh tà tà tựa lưng vào ghế dựa và nhìn anh, “Triệu Khải Ngôn, nguyên tắc sử xự của anh với người ngoài là gì?”

“Đối xử bình đẳng khách quan, không lôi thôi dài dòng.”

“A, nếu đối tượng là em thì sao?” Cô nhẹ giọng trêu ghẹo.

Anh trầm tư một lát rồi trả lời, “Luôn luôn chờ đợi, không bao giờ chùn bước.”

Nguyễn Tĩnh vốn chỉ tùy tiện hỏi một câu nhưng đối phương lại trả lời quá mức nghiêm túc. Cô nhất thời không biết chống đỡ thế nào thì may mắn thay anh lại nói tiếp, “Chủ nhật tuần tới đi cùng anh tới Thượng Hải xem thi đấu thể thao nhé?”

“Đấu gì thế ạ?”

“Tennis.”

Nguyễn Tĩnh nghĩ nghĩ một chút rồi đồng ý, “Nhưng mà cứ tiếp tục thế này thì em thấy em sẽ mê muội mất cả ý chí mất.”

“Không đâu, em không phải là người ham chơi mà.”

“Anh hiểu em vậy cơ à?”

Khải Ngôn khẽ gật đầu. Trong lòng Nguyễn Tĩnh tự dưng sinh ra một chút áy náy, bởi vì cô chưa bao giờ hao tâm tổn trí gắng sức tìm hiểu về con người của Triệu Khải Ngôn cả, chẳng qua là Khải Ngôn rộng lượng nên cũng không so đo tiểu tiết.

Triệu Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh về nhà lúc chín giờ tối. Nguyễn Tĩnh vừa về tới nhà thì gặp phải Nguyễn Minh Huy đang đi ra. Người này lập tức giật mình.

“Em quen Triệu Khải Ngôn à?”

“Vâng.” Nguyễn Tĩnh đang thay dép lê đi trong nhà thì thấy Nguyễn Minh Huy bất động đứng ở cửa, “Sao vậy?”

Nguyễn Minh Huy im lặng không nói trong hai giây rồi tỏ ra thâm trầm lắc lắc đầu, “Trước đây anh và cậu ta học cùng một trường, tuy không cùng khóa. Nhưng em có biết có một vài người có khả năng khiến cho hàng vạn hàng nghìn người hâm mộ mình không? Triệu Khải Ngôn chính là loại người như vậy đấy, làm cho người ta có muốn không nhớ cũng không được.”

Nguyễn Tĩnh nghe xong rồi không biết vì sao bỗng bật cười. Còn Nguyễn Minh Huy ở bên này lại nghĩ, đã hơn chục năm rồi, tu vi và khí phách của loại đàn ông như thế chỉ có thể tinh ranh hơn mà thôi, hiện giờ đối tượng kết giao của Nguyễn Tĩnh lại là một nhân vật có số má như vậy, chuyện này ít nhiều làm cho anh cảm thấy không thể tin được.

Sau đấy có một lần, thuận tiện gặp được Nguyễn Tĩnh, Minh Huy lại cảm khái đôi câu, “A Tĩnh, anh không thể không bội phục em đó! Ngay cả Triệu Khải Ngôn mà cũng quyến rũ được.” Minh Huy càng nói càng quá đáng khiến đương sự không thể không ném lại một câu, “Nếu có bản lĩnh anh đi tới trước mặt Triệu Khải Ngôn mà nói những lời này đi!” Lời này lập tức phát huy hiệu quả.

Để sắp xếp được một chút thời gian vào cuối tuần nên mấy ngày này Triệu Khải Ngôn tương đối bận rộn. Vì vậy mà hai ngày nay đều là Nguyễn Tĩnh tới gặp anh ở nơi làm việc sau giờ tan tầm. Chiều hôm nay cô đi cùng mẹ tới văn phòng luật sư. Vụ án của Nguyễn Chính vẫn bị hoãn lại và chưa ra quyết định. Phiên tòa sơ thẩm chắc chắn sẽ diễn ra vào chín giờ sáng ngày kia.

“Vụ này không dễ thu xếp đâu.” Luật sư Thẩm cũng thẳng thắn trao đổi, “Nếu muốn thắng thì có lẽ cũng tổn thất không ít.”

“Trong lòng chúng tôi cũng đã có chuẩn bị cả rồi, trước mắt chỉ hy vọng có thể tránh được tai vạ tù ngục thôi.”

“Tôi đã nhận vụ này thì sẽ làm hết sức. Hơn nữa tôi còn được người ta hết lòng nhờ vả nên nhất định sẽ không thất tín đâu.”

Nguyễn Tĩnh nghe đến cuối câu thì muốn hỏi ai đã hết lòng nhờ vả? Nhưng lại thấy có lẽ luật sư Thẩm chỉ thuận miệng nói quá lên như vậy thôi nên cô không hỏi nữa. Cô cũng nghĩ có lẽ là do các vị chú bác nhà mình đã nhờ vả người ta.

Hôm đó, sau khi đưa mẹ đi gặp luật sư, Nguyễn Tĩnh lại tới chỗ làm việc của Triệu Khải Ngôn. Tuy đã tới đây hai lần nhưng mỗi lần cô đều đứng chờ anh ở bên ngoài mà chưa vào trong bao giờ. Lần này đến hơi sớm nên sau khi dừng xe, Nguyễn Tĩnh liền gửi tin nhắn cho anh. Chưa được một lát thì Triệu Khải Ngôn đã đi ra. Nguyễn Tĩnh đã trông thấy anh từ xa, anh mặc một chiếc áo dài màu trắng, thoạt nhìn trông vô cùng chuyên nghiệp và làm nổi bật dáng người cao ngất.

Triệu Khải Ngôn đưa cô đi xuyên qua dãy hàng lang dài. Khi đi ngang qua mấy phòng thí nghiệm, Nguyễn Tĩnh không khỏi tò mò nhìn qua lớp cửa kính thủy tinh. Có người ló đầu ra chào hỏi, cô mới ngại ngùng không nhìn nữa. Khi tới phòng làm việc của anh, một đồng nghiệp đứng bên trong lập tức kinh ngạc một lúc rồi mới nhiệt tình đi về phía cô và chào hỏi, “Bạn gái của Khải Ngôn phải không? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”

“Cậu cứ đi làm việc khác trước đi, lát nữa quay lại chúng ta sẽ thảo luận nốt những vấn đề còn lại.” Triệu Khải Ngôn cười cười hạ lệnh đuổi khách.

Người kia cũng không dám nói nhiều, anh ta vung vẩy hai tay đi ra ngoài, trước khi đi khỏi còn không quên đóng cửa lại giúp hai người bọn họ.

Khải Ngôn ra hiệu bảo cô ngồi ở ghế của anh, còn anh thì ngồi ghé vào mép bàn, “Đặc biệt tới sớm để gặp anh à?” Anh cười rất vui vẻ.

Nguyễn Tĩnh vừa nghĩ ngợi vừa gật đầu.

“Nếu từ đầu tới cuối em cứ thẳng thắn thành thật như hiện tại thì tốt rồi.”

“Em không thẳng thắn thành thật khi nào?”

“Lúc em từ chối anh.”

Nguyễn Tĩnh nhịn không được khẽ cong khóe miệng. Cô định nói anh đang cố tình nói xấu cô, nhưng khi thấy ánh mắt tuy mang theo ý cười nhưng lại ẩn giấu một tia bi thương khi nhớ về quá khứ của đối phương, cô chỉ có thể cam tâm tình nguyện mang tiếng xấu.

“Em không biết hành động đó của em đã giày vò anh bi thảm cỡ nào đâu.”

Cô bỗng cười cười nâng mặt anh lên và cong cong đôi môi khêu gợi, “Giờ thì sao, anh còn bi thảm nữa không?”

Trong mắt đối phương lập tức lấp lánh ánh sáng. Nguyễn Tĩnh cũng biết rõ, cô vội vàng đứng dậy tránh sang một bên và nhìn lướt qua cách bài trí trong phòng.

“Bình phong này đẹp quá, anh kiếm ở đâu đấy?”

“Người khác tặng, anh không nhớ rõ lắm.”

… Người nào đó thật ngạo mạn!

Lúc này bỗng có đồng nghiệp thò đầu vào. Người này gật đầu chào Nguyễn Tĩnh, “Khải Ngôn, giáo sư Trịnh bảo anh tới đó giúp ông ấy một chút.”

Anh đứng thẳng dậy và nhìn đồng hồ, sau đó quay sang nói với người đang đứng cách xa hai mét kia, “Chờ anh hai mươi phút nhé, nếu thấy chán thì có thể dùng máy tính.”

Nguyễn Tĩnh ừ một tiếng. Một lát sau thì có trợ lý của Triệu Khải Ngôn gõ cửa đi vào và đưa cho cô một ly cà phê thơm ngào ngạt, là hương vị cô yêu thích.

Trong chuyện tình cảm, khi một người đàn ông vừa có lòng lại vừa có năng lực thì hiệu quả đem lại sẽ khiến đối phương nếu không phải mười phần hài lòng thì cũng là là tử thương nghiêm trọng. Trong lòng Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ may mà cô đã “theo” anh…

Nguyễn Tĩnh vừa mở máy thì lại có tiếng gõ cửa. Một người đàn ông trưng ra vẻ mặt vui mừng hoan hỉ lập tức thò đầu vào, “Xin chào, chị dâu!”

Nguyễn Tĩnh bị hai từ chị dâu làm cho á khẩu. Cuối cùng cô vẫn thân mật mở miệng hỏi, “Anh có việc gì thế? Triệu Khải Ngôn đi ra ngoài rồi ạ.”

“Em biết Triệu ca đi ra ngoài rồi.” Người này cong miệng trả lời cô, biểu hiện trông hết sức vô tội, “Em chỉ phụng mệnh những người khác trong phòng thí nghiệm tới xem mặt ngài thôi.”

Lần đầu tiên Nguyễn Tĩnh bị người ta gọi là “Ngài”, cô chỉ có thể nói, “Vậy, anh cứ tự nhiên nhé!”

Người kia ngạc nhiên nhìn cô rồi phụt cười, “Thật có lỗi thật có lỗi! Chị dâu thực sự là… Rất thú vị! Em tên là Chu Vĩnh Hoa, chị cứ gọi em là Hoa Tử, nhưng không phải là “vòi phấn” bên trong bông hoa đâu nhé, ha ha…”

Về sau Nguyễn Tĩnh lại biết người này là nghiên cứu sinh của Đại học Thanh Hoa, cô không khỏi cảm thấy xã hội hiện nay thật lắm nhân tài.

Hôm đó quả thực vô cùng náo nhiệt. Nguyễn Tĩnh không biết hóa ra bị người ta ngó lơ cũng là một loại hạnh phúc. Triệu Khải Ngôn có lẽ là người có khí chất cao quý nên người may mắn trở thành bạn gái của anh sẽ phải quen với việc bị người ta “nhòm ngó”. Ví dụ như trong hai mươi phút Triệu Khải Ngôn đi ra ngoài đã có ba người tiến vào gọi cô là chị dâu, có một người thậm chí còn gọi cô là “Chị Triệu”. Nguyễn Tĩnh thật vô cùng khó xử.

Lúc Triệu Khải Ngôn đi vào thì thấy có hai đồng nghiệp nam đang ở trong phòng cùng với Nguyễn Tĩnh và khua tay múa chân kể chuyện cười. Người vừa vào thực sự cảm thấy bất lực.

“Mọi người vất vả rồi, tan tầm còn không về đi!”

Người đứng ngoài cùng quay đầu lại cười nói, “Chủ nhân đã về rồi, bọn em đi ngay đây đi ngay đây!”

“Triệu huynh, chị dâu quả thực rất được đấy!”

Khải Ngôn vừa treo áo blouse trắng lên móc vừa trả lời, “Đương nhiên!” Ngữ khí rất hiển nhiên bình thản.

Một người đã ra ngoài còn quay đầu lại hỏi, “Hình như ở chỗ chúng ta có tục lệ là ai có bạn gái thì phải mời khách một bữa thì phải?”

Tâm trạng của Triệu Khải Ngôn đang rất tốt, “Tối cuối tuần sau tôi mời mọi người tới New World xả hơi một bữa.”

“Chị dâu làm chứng nhé! Chuyện này không phải do em đòi hỏi đâu, là tự Triệu ca nói đấy nhé!” Người này nói xong liền vui vẻ chạy đi thông báo cho các đồng nghiệp còn chưa về rằng cuối tuần có bữa tiệc lớn.

Trong phòng rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh. Khải Ngôn đi tới trước, một tay chống lên mép bàn, một tay khoác lên vai cô và khom người nhìn vào màn hình, “Em đang chơi gì thế?”

Chỉ là một trò chơi nho nhỏ. Nguyễn Tĩnh đóng trang mạng lại rồi hỏi anh, “Mình đi chưa?”

“Ừm.” Khải Ngôn đứng thẳng dậy rồi lập tức như vừa nhớ ra điều gì đó, anh ghé sát vào và hạ giọng nói, “Lần sau em đừng đến đây nữa, mà nếu muốn tới cũng đừng đến sớm như vậy.”

Nguyễn Tĩnh khó hiểu, hay là rốt cuộc mình đã bị… lạnh nhạt rồi, “Sao vậy?”

“Ảnh hưởng tới công việc của anh.”

Nguyễn Tĩnh cảm thấy oan uổng, “Em có làm gì ảnh hưởng đến công việc của anh đâu?”

“Anh cứ nghĩ em đang ở trong phòng làm việc là lại bị phân tâm.”

Hả, việc này nên nói thế nào đây? Nguyễn Tĩnh lập tức im lặng.

Bởi vì chín giờ phải có mặt ở tòa án nên hôm trước Nguyễn Tĩnh đã thông báo nghỉ phép với trưởng phòng Hành chính. Cô và Nguyễn Nhàn rời khỏi nhà vào lúc tám giờ. Các vị trưởng bối đã đi từ trước rồi. Hôm đó, hai người vừa tới cổng tòa án thì thấy có hai phóng viên đã ở sẵn đó rồi. Trên mặt Nguyễn Nhàn lộ rõ vẻ u ám. Người đi bên cạnh liền vỗ vỗ vai cô, “Em đi đỗ xe, chị vào trước đi! Đừng tức giận, chuyện đã thế này, chỉ cần ông nội không có việc gì là tốt rồi.”

Nguyễn Nhàn cười cười nhìn cô, “Em đấy, việc nhỏ thì mơ mơ hồ hồ nhưng có việc lớn thì luôn vững vàng hơn chị.”

Hôm đó, tòa án đã đưa ra phán quyết cuối cùng: Phạt một năm tù giam, hoãn thi hành án trong hai năm, truy thu ba mươi hai vạn nhân dân tệ.

Nguyễn Tĩnh nhớ rõ hôm đó là một ngày rất lạnh thế nhưng lúc đi ra thì lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.

“A Tĩnh!” Có tiếng gọi Nguyễn Tĩnh. Cô không quay đầu lại, cũng không lên tiếng trả lời.

Tưởng Nghiêm chậm rãi bước đến gần Nguyễn Tĩnh, tay anh do dự đặt lên vai cô. Anh nhẹ giọng hỏi, “Về nhà à? Tôi đưa cô về.”

“Không cần, tôi có xe rồi.”

Anh nhìn cô một cái, “Chị cô đã lấy xe đi rồi.”

Nguyễn Tĩnh ngước mắt lên. Cuối cùng, cô hạ tay anh ta xuống và lắc lắc đầu, “Tôi chỉ muốn ở một mình.”

“Tôi và em lúc này rốt cuộc đã cách nhau bao xa?” Anh nói một câu ở sau lưng cô, còn cô thì tiếp tục bước đi trên con đường của mình. Anh nhìn cô, từng bước từng bước một, cách anh ngày càng xa…

Anh nghe thấy cô thì thầm qua di động, “Khải Ngôn, em muốn gặp anh!”

Dạo gần đây, cứ có thời gian rảnh là Nguyễn Tĩnh sẽ tới phòng gym tập chạy trong khoảng một hai giờ. Sau vô tình biết được ở tầng hai trong sân bóng rổ của trường cũng có một phòng tập gym nho nhỏ, cô liền dời địa điểm đến đó, đi gần sẽ tiết kiệm được chút tiền.

Chỉ có điều, sau năm giờ chiều thì phòng tập này tương đối đông người. Đám lưu học sinh, người ngoại quốc đặc biệt thích phòng tập gym này. Nếu mọi người chỉ chăm chú vào việc của mình thì cũng không sao, đằng này lại có người bắt đầu bắt chuyện với cô. Cô không phải thích giả bộ cao sang gì mà chẳng qua là không thích nói chuyện phiếm với người lạ và giả vờ thân thiết với họ. Vì vậy nên khi người ta nói chuyện với cô bằng tiếng Anh, cô liền quay sang nói tiếng Trung, “Tôi không hiểu!”. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, kết quả là hôm nay cô lại gặp phải một người Anh có thể nói tiếng Trung tương đối chuẩn. Cuối cùng, Nguyễn Tĩnh chỉ có thể ném lại một câu, “Đúng vậy, tôi là người Trung Quốc!” để giải quyết ổn thỏa câu chuyện.

Khi ra ngoài uống nước, Nguyễn Tĩnh phát hiện ở sân bóng rổ tầng một đang có trận đấu. Cô không khỏi dừng lại nhìn xem thế nào. Nói đến cũng thực sự không hay ho gì, cô vừa mới đứng được ba phút thì quả bóng rổ đã lao thẳng về phía mình. May là thần kinh vận động của Nguyễn Tĩnh cũng không tồi, cô lập tức nhanh nhẹn tránh được quả bóng, nếu không chắc sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất.

Có người chạy tới nhặt bóng. Khi đi sát qua người Nguyễn Tĩnh, người này còn quay đầu nhìn cô và cười nói, “Chào học muội, em học khoa nào khóa nào thế?”

Hai ngày trước bị người ta gọi là chị dâu, hôm nay lại bị một sinh viên gọi là “Học muội”, Nguyễn Tĩnh quả thực có chút khó xoay xở, “Khoa xã hội, khóa 4201.” Sau khi thành thật khai báo công việc địa chỉ, Nguyễn Tĩnh liền rời đi. Cô còn nghe được phía sau có người nói một câu, “Xinh thì xinh thật đấy, nhưng mà hơi kiêu ngạo.” Nguyễn Tĩnh có chút dở khóc dở cười.

Nguyễn Tĩnh trở lại căn nhà tập thể trong trường của mẹ để tắm rửa, khi đi ra thì có điện thoại của Triệu Khải Ngôn gọi đến, “Giờ em đang ở đâu? Vẫn ở trường à?”

“Ừm, em đang định ra ngoài ăn gì đó. Anh muốn đi cùng không?”

“Chờ anh mười phút!” Nói xong câu đó, đối phương lại do dự một chút rồi hỏi tiếp, “Hôm nay em vẫn ở trường à? Anh… sẽ ở cùng em.”

Nguyễn Tĩnh cảm thấy ấm lòng. Anh biết gần đây tâm tình của cô không được tốt. Triệu Khải Ngôn hiểu rõ hết thảy nhưng vẫn làm việc hết sức khiêm tốn lễ độ và trong mọi hành động của anh dường như luôn có sự an ủi và ủng hộ hết mình. Cô rất cảm động trước sự dịu dàng này của anh.

Nguyễn Tĩnh vừa bước ra khỏi cửa căn hộ tập thể thì gặp một cô giáo ở phòng bên cạnh. Đối phương biết cô là con gái của Nguyễn Hoa Ngọc nên thái độ vô cùng thân thiện nhiệt tình. Có mấy lần người này còn gõ cửa phòng hỏi cô có muốn dùng đồ ăn khuya hay không.

“Cô giáo Nguyễn ra ngoài à? Tối nay cô có ngủ ở đây không?”

“Dạ, cháu có ạ.” Nguyễn Tĩnh hàn huyên được hai câu với cô giáo kia thì lại nhận được điện thoại của Triệu Khải Ngôn, “Anh tới dưới nhà rồi. Em xuống đây hay là anh đi lên?”

“Em xuống đây, anh đợi chút nhé!”

“Bạn trai à?”

Nguyễn Tĩnh mỉm cười gật đầu. Khi cô xuống dưới lầu thì Triệu Khải Ngôn đang dựa vào cạnh xe, trên tay anh cầm một… ly kem? Cô vừa đi tới anh liền đưa ly kem cho cô. Nguyễn Tĩnh đón lấy, “Người ta đều tặng hoa anh ạ.”

“Hoa ở trên xe.”

Người nào đó luôn làm việc không hề sơ hở như vậy đấy, ai đó có muốn thỉnh thoảng khiến anh khó xử cũng chẳng có cách nào.

Hôm đó, cả hai chọn bừa một nhà hàng để giải quyết bữa tối. Lúc sau, Nguyễn Tĩnh đề nghị đi xem phim ở khu tập thể. Từ trước tới nay Khải Ngôn vẫn luôn thế nào cũng được, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ở cùng một chỗ với Nguyễn Tĩnh. Hai người đi được nửa đường thì gặp phải Thích Tần, “Đã lâu không gặp, A Tĩnh!”

Nguyễn Tĩnh mỉm cười ôn hòa và vẫn kéo tay Triệu Khải Ngôn không buông, “Đã lâu không gặp!”

Thích Tần trông thấy người bên cạnh Nguyễn Tĩnh thì gần như lập tức nhận ra người đó là ai. Trong chuyến du lịch do nhà trường tổ chức vào nửa năm trước cũng có mặt anh ta, một người như vậy có muốn bỏ qua cũng khó. Cô chỉ không ngờ anh ta và A Tĩnh lại là người yêu của nhau.

“Hai người…”

“Ừm, anh ấy là Triệu Khải Ngôn, bạn trai của tôi.” Nguyễn Tĩnh thẳng thắn thành thật giới thiệu, “Khải Ngôn, vị này là Thích Tần, cô giáo dạy đàn dương cầm.”

Triệu Khải Ngôn gật đầu chào hỏi. Anh đương nhiên biết người kia là ai. Người bên cạnh anh có lẽ đã quên mình từng suýt chết đuối một lần. Khải Ngôn nghĩ lại chuyện khi đó, trong lòng không khỏi nảy lên suy tính muốn sớm dạy bơi lội cho cô.

“A Tĩnh, thực ra… Có chút chuyện tôi vẫn muốn nói với cô, có điều…” Thích Tần có chút do dự.

“Cô giáo Thích, có chuyện gì cô cứ nói đi ạ, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp.” Nếu là ngày trước, Nguyễn Tĩnh sẽ tìm một nơi yên tĩnh để nghe đối phương nói chuyện, nhưng hiện tại cô không hề muốn rời khỏi Khải Ngôn.

Đối phương vội xua tay, “Không, không có gì quan trọng đâu, tôi đã nhiều lần quấy rầy cô rồi. Tôi chỉ muốn…” Thích Tần liên tục giải thích nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói hết câu chuyện, quan hệ giữa cô và Tưởng Nghiêm cho dù có phải ngay từ đầu chỉ do một mình cô cam tâm tình nguyện hay không cũng không nên liên lụy đến Nguyễn Tĩnh nữa… Bên cạnh cô ấy đã có một đối tượng vô cùng xuất sắc, sự thuần túy và xuất chúng của anh có lẽ cũng đủ để bọn họ gắn bó cả đời, người ngoài cuộc như cô cần gì phải ném đá vào hồ nước yên ả nữa?

Sau khi nói lời từ biệt, Thích Tần im lặng nhìn theo bóng hai người dần dần rời xa, bọn họ đều đẹp đẽ như vậy, thật vô cùng xứng đôi!

Sau đó mấy ngày, Nguyễn Tĩnh bị Triệu Khải Ngôn đưa tới bữa liên hoan với đồng nghiệp của anh. Ngày hôm đó, chờ khi Khải Ngôn rời khỏi, cô lập tức đưa ra kiến nghị với đám tinh anh của xã hội này, “Sau này mọi người đừng gọi tôi là chị dâu nữa có được không?”

Hoa Tử hỏi, “Chị là bạn gái của Triệu ca phải không?”

“… Phải!”

“Chị có yêu Triệu ca không?”

Vấn đề này có chút… thâm sâu đây, “…Yêu!”

Mọi người hét lên, “Chị dâu Triệu, sau này nếu không có việc gì thì đừng dọa bọn em nhé! Mọi người ơi! Đúng là bạn gái của Triệu ca rồi, bữa này Triệu ca trả tiền.”

Nguyễn Tĩnh hoàn toàn chịu trận.

Trên đường trở về, Nguyễn Tĩnh nhịn không được liền hỏi người bên cạnh, “Sao mọi người đều gọi anh là Triệu ca vậy? Anh lớn tuổi nhất hội à?”

Đối phương suy nghĩ một giây rồi đáp, “Đây là vấn đề năng lực.”

Rất kiêu ngạo… Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu nhìn những vì sao ẩn hiện trên bầu trời.

Hôm nay, Triệu Khải Ngôn vừa giải quyết xong xuôi công việc của quán cà phê thì nhận được lời nhắn của Nguyễn Tĩnh bảo anh đến khu trung tâm đón cô. Khi anh tới nơi thì đã muộn mất năm phút. Điều này rất hiếm khi xảy ra. Khải Ngôn định giải thích một chút với Nguyễn Tĩnh, kết quả là vừa trông thấy anh, cô lập tức kéo người vào tòa nhà thương mại phía sau, “Em thấy có hai bộ quần áo rất được, trông rất hợp với anh nhé.”

“Em mua quần áo cho anh à?”

“Không được à?”

Khải Ngôn hạ giọng, “Không, anh chỉ ngạc nhiên thôi.”

Hai người tiến vào khu quần áo cao cấp ở tầng năm. Nguyễn Tĩnh kéo anh tới trước một cửa hàng. Người bán hàng khá nhiệt tình. Nguyễn Tĩnh đưa hai bộ quần áo và bắt anh mặc thử. Chẳng bao lâu thì người kia đã mặc quần áo mới đi ra. Cô nhịn không được chậc một tiếng, kiểu người có vóc dáng và phong thái thế này kỳ thực căn bản cũng không cần phải thử.

“Sao thế? Em thấy được không?” Anh để mặc cô đánh giá từ trên xuống dưới.

“Không thể bắt bẻ được điều gì!”

Bộ thứ hai cuối cùng ngay cả thử cũng không thử mà đưa thẳng cho người ta gói lại luôn. Người bán hàng có lẽ chưa từng thấy cặp đôi nào có hiệu suất làm việc cao như vậy. Người này liền chủ động chiết khấu 5% cho bọn họ.

Lúc cả hai đi ra thì ngoài trời đổ mưa tầm tã. Những người đi trên đường đều vội vàng trú mưa.

“Anh đỗ xe ở đâu thế?”

“Anh đỗ trên đường.”

“Mình chạy tới đó nhé!”

Khải Ngôn vừa cười vừa giữ chặt cô lại, “Em có vội việc gì không? Hôm nay em mua đồ cho anh rồi, để anh mời em bữa cơm nhé?”

Người đàn ông này rõ ràng kiêu ngạo sắc bén lại cố tình dùng cách thức ôn hòa để “tấn công” người ta, mà lần nào cũng đạt hiệu quả kinh người. Nguyễn Tĩnh chọn một nhà hàng Italy ở bên cạnh. Cơm nước xong, mưa cũng đã tạnh, cô lại bị kéo đi Âm Sơn ngắm cảnh. Nguyễn Tĩnh hoàn toàn quên mất chuyện mình phải trở về viết báo cáo.

Từ tháng mười hai, Nguyễn Tĩnh được bổ nhiệm và chuyển tới nhậm chức ở phòng tài vụ của trường. Tưởng Nghiêm tiếp nhận vị trí của Nguyễn Chính. Nguyễn Nhàn không thể nhẫn nhịn được nữa, cô bắt đầu đi công tác liên miên. Việc này đã làm liên lụy tới Nguyễn Tĩnh, cô vừa mới nhận vị trí mới đã bận tối mắt tối mũi, những buổi hẹn hò với Khải Ngôn cũng vì thế mà bắt đầu bị giảm bớt. Nhưng Triệu Khải Ngôn luôn rất khẳng khái và thấu tình đạt lý, bạn gái bận rộn mà lạnh nhạt với anh anh đương nhiên cũng không lên án kháng nghị gì. Tất nhiên cũng không thể chịu đựng được ba ngày mới gặp mặt một lần, anh chàng khí độ phi phàm này đã chọn cách mang đồ ăn tối tới căn hộ trong khu tập thể trường học của cô và giúp cô làm việc, sau đó cả hai lại cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Với vị trí hiện tại, Khải Ngôn cũng hài lòng với cục diện thế này. Mặc dù thỉnh thoảng cá tính chiếm hữu lại liều lĩnh nổi lên nhưng anh vẫn có thể khống chế và giữ chừng mực để không khiến bản thân thoạt nhìn như một kẻ tham lam vô độ.

Hôm ấy, Nguyễn Tĩnh trở về khu tập thể thì thấy Khải Ngôn đang đứng tựa vào cạnh cửa, hai chân đan chéo vào nhau, anh cúi đầu nghịch điện thoại trên tay.

Cô rón rén tới gần. Anh chưa ngẩng đầu lên đã nhàn nhạt mỉm cười, “Em về rồi à?” Cô thu cánh tay đang vươn được một nửa về rồi chuyển sang lấy chìa khóa mở cửa, vừa mở vừa lẩm bẩm, “Sao lại phát hiện được nhỉ?”

“Trên người em có hương thơm.”

“Hả?”

“Hương thơm có một không hai, làm cho anh biết ngay đấy là em.” Anh đi theo phía sau và thuận tiện đẩy cửa ra.

“Hương quýt hay hương dâu tây vậy?” Cô nói đùa rồi kéo vạt áo lên ngửi ngửi. Hành động này làm cho người đi sau không khỏi chớp mắt mấy cái. Anh đặt hộp cơm lên bàn trà. Nguyễn Tĩnh đã làm lụng vất vả cả một ngày, đã ăn đói mặc rét lắm rồi, lúc này, vừa nhìn thấy có đồ ăn, cô liền chạy vội tới ngay. Khải Ngôn kéo cô trở lại chỗ ngồi và giúp cô mở hộp cơm ra. Anh bỗng hơi dừng lại nghĩ ngợi rồi kề vào tai cô nói nhỏ một câu. Người kia lập tức ngây người, cả mặt và tai đều ửng đỏ.

Thừa nước đục thả câu cũng không quá đáng thế này! Sau hôm đó, trong lòng Nguyễn Tĩnh vẫn mãi bối rối không thôi, vì một chút cơm cô đã phải “Bán mình” những hai lần, có thể nói tổn thất thực nghiêm trọng, thực sự không sáng suốt chút nào. Đương nhiên điều này cũng càng làm nổi bật sự thông minh vượt trội của đối phương bên cạnh.

Chuyến đi tới Thượng Hải vốn nằm trong kế hoạch từ trước, chẳng qua lúc đó Nguyễn Tĩnh đang rất bận rộn nên đã quên mất chuyện này. Vì vậy mà sáng sớm ngày hôm đó, khi Khải Ngôn tới đón thì cô có hơi kinh ngạc, sau đó mới vội vàng đi thay quần áo, cầm theo điện thoại di động và ba lô… Khải Ngôn không khỏi lắc đầu, “Anh chắc chắn ngày hôm qua đã nhắc em rồi mà?”

“Xin lỗi anh, lúc anh nói chuyện, em đang… đi vào cõi tiên rồi.”

Triệu Khải Ngôn có vẻ bị tổn thương, “Xem ra mị lực của anh vẫn không đủ rồi.”

Hẳn là quá đủ ý chứ! Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ, trước đây hiếm khi thấy anh mặc trang phục màu trắng thế này, từ người anh toát ra vẻ vừa trầm tĩnh vừa cao quý và đặc biệt có khí chất, làm cho không ít người phải chú ý ngoái đầu lại nhìn. Vị này quả thực tài mạo song toàn, hệt như cái rốn của vũ trụ vậy, cô phải tâm bình khí hòa mà thừa nhận sự thật này thôi.

Qua buổi trưa, hai người đã ngồi trong khán phòng của sân tennis rộng lớn và xem trận đấu mở màn của tay vợt người Thụy Sĩ Roger Federer. Bỗng có người từ phía sau đi lên và vỗ nhẹ vào vai của Triệu Khải Ngôn, là một người đàn ông trung niên có sắc mặt hồng hào. Khải Ngôn đứng dậy bắt tay với người đó.

“Đã lâu không gặp, không ngờ cậu lại có mặt ở đây!”

“Cũng phải hai năm rồi đấy nhỉ?”

Đối phương nhịn không được chế nhạo, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế?”

Triệu Khải Ngôn cười nói, “Tôi đưa bạn gái tới xem thi đấu.”

“Ồ?” Người đàn ông rõ ràng có chút kinh ngạc và nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tĩnh đang ngồi bên cạnh. Nguyễn Tĩnh đã lễ phép lên tiếng chào hỏi trước.

“À, vậy đi, không quấy rầy hai người hẹn hò nữa. Con tôi đang ngồi đằng sau, đợt lát nữa nếu không vội trở về thành phố N thì cùng ăn bữa cơm nhé!”

“Được ạ!”

Đợi Khải Ngôn vào lại chỗ ngồi, Nguyễn Tĩnh lập tức ghé sát vào anh mà hỏi, “Anh ta là ai vậy? Sao em cứ thấy quen quen.”

“Huấn luyện viên tennis quốc gia đấy, giờ anh ấy nghỉ rồi.”

“Ồ!”

“Ồ cái gì?” Khải Ngôn xoay đầu cô lại, “Xem thi đấu đi!”

Nguyễn Tĩnh nở nụ cười thấu hiểu. Cô nhìn Triệu Khải Ngôn rồi đột nhiên phát hiện ra một đặc điểm vô cùng vô cùng trọng yếu về người đàn ông lão luyện khoáng đạt này.

Tối hôm đó Nguyễn Tĩnh vẫn cùng Khải Ngôn đi gặp vị huấn luyện viên đã giải nghệ kia và còn ăn cơm với người đó. Chỉ có điều là trong lúc người ta cùng Khải Ngôn nói chuyện phiếm thì cô chỉ có thể trò chuyện với đứa con lên mười của anh ta về các bộ phim hoạt hình.

Trên đường trở về, trái ngược với sự im lặng mọi khi, người lái xe bên cạnh lại hỏi cô thấy bữa tối hôm nay thế nào?

“Rất ngon!”

“Vậy anh được đền đáp gì đây?”

Nguyễn Tĩnh trừng mắt. Cái này gọi là… “Thấy bở đào mãi” hay là “Ỷ thế hiếp người” nhỉ?

“Anh muốn gì?”

Con người đức độ nào đó liền suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Như vậy đi, em ở cùng anh một đêm nhé!”

Đúng là… Kẻ cướp! Nguyễn Tĩnh cuối cùng cũng xác định bản tính của Triệu Khải Ngôn này quả thực vô cùng cuồng vọng kiêu ngạo.

Trương Hải Lâm lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Tĩnh là ở trận đấu bóng rổ khi đó. Tuy chưa đến mức nhất kiến chung tình nhưng cậu ta quả thực đã bị dáng vẻ cao ráo mảnh mai và trong trẻo cùng khí chất lạnh lùng của đối phương hấp dẫn.

Khi Trương Hải Lâm đứng trước khu nhà tập thể màu đỏ dành cho giáo viên thì quả thực anh chàng cũng có chút do dự, thế nhưng dù sao cũng đã hạ quyết tâm rồi, hơn nữa còn mạnh miệng thề thốt trước đám bạn cùng phòng nào là “Không thành công cũng thành nhân”, giờ nếu lâm trận bỏ chạy thì nhất định sẽ khó giữ được mặt mũi, đương nhiên là sẽ càng có lỗi với bản thân. Trong đầu cậu ta thầm tính toán: Cho dù cô ấy có là giáo viên hay nhân viên công chức thì cùng lắm cũng chỉ hơn mình ba đến năm tuổi, nếu cô không làm việc ở trường này thì dù tình cảm giữa hai người có phát triển thành tình yêu cũng chỉ là tình yêu chị em mà thôi, chuyện này quá sức bình thường, chỉ có một chút không may là cô ấy lại là giáo viên trong trường đại học của cậu…

Trương Hải Lâm nghiêm túc trấn an tư tưởng rồi lại hít sâu thêm một lần nữa và thẳng thừng gạt bỏ những kiêng kị về “Tình thầy trò” này. Cậu ta tiếp tục nhịp nhàng sải bước, trên tay là địa chỉ cụ thể của khu tập thể mà cậu đã phải trăm cay nghìn đắng mới tra ra được.

Điều mà cậu trăm triệu lần không ngờ được là sau khi cố gắng lấy hết dũng khí để gõ cửa, người ra mở cửa cho cậu lại là một người đàn ông. Hải Lâm sửng sốt một chút. Cậu tự nhận dáng vẻ của bản thân cũng có thể nói là xuất chúng, thế nhưng người đàn ông anh tuấn khí thế đầy người này vẫn khiến người ta không khỏi cảm thấy thua kém. Ánh mắt thuần khiết mà sắc bén của đối phương đang tỏ ý hỏi lý do cậu gõ cửa là gì.

“Tôi tìm… Nguyễn Tĩnh.”

“Cô ấy không có nhà. Cậu có việc gì không?”

“Tôi… Khi nào cô ấy về?” Cậu hy vọng biểu hiện của mình có thể coi là bình tĩnh.

Người kia nở nụ cười nho nhã lễ độ, “Khoảng nửa tiếng nữa. Cậu muốn gặp cô ấy thì có thể chờ một chút hoặc là để ngày mai.”

“Tôi sẽ chờ.” Không biết vì sao lại lộ ra sự non nớt của bản thân ở trước mặt người này, Hải Lâm không khỏi có chút tức giận.

Đối phương ra hiệu mời cậu vào và nói một câu, “Cứ tự nhiên!” Trương Hải Lâm cẩn thận ngồi xuống rồi nhìn người kia không nhanh không chậm bước đi và thong thả tiếp tục cuộc nói chuyện qua điện thoại. Đàn ông ở tuổi này có thể khiến người ta cực kỳ sùng bái hoặc là vô cùng… ghen tỵ.

“Tôi thích cô ấy!”

Anh đã nói chuyện điện thoại xong, khi nghe thấy câu ấy, anh liền liếc mắt nhìn về phía Trương Hải Lâm. Hải Lâm không hiểu vẻ mặt bình tĩnh của đối phương là có ý gì, anh ta từ chối cho ý kiến sao?

“Tôi thích Nguyễn Tĩnh!”

“Ờ, tôi là bạn trai của cô ấy.”

Hải Lâm chính thức sụp đổ.

Sau đó rất lâu, Hải Lâm bị đám bạn cùng phòng kéo tới xem buổi diễn thuyết hấp dẫn đầu bảng trên diễn đàn của trường học. Cũng bởi vậy mà cậu rốt cuộc đã nhận ra người đó là ai. Cậu vẫn cảm thấy người đàn ông đó rất quen mặt, thì ra anh ta chính là vị trợ giảng nổi danh một thời đã đến trường diễn thuyết lần trước… Hải Lâm hoàn toàn sụp đổ. Cậu vốn còn tưởng mình bị đánh bại dưới tay một nghiên cứu sinh cùng lắm là của Đại học Giao thông hoặc Đại học Chiết Giang gì đó, ít nhất cậu còn cảm thấy với tài năng và trình độ của mình thì tương lai vẫn có thể vượt qua được “Tình địch”, chẳng ngờ người ta đã có hai bằng thạc sĩ ở Đại học Cambridge, lại còn là cựu sinh viên của Đại học Bắc Kinh nữa chứ!

Một trận chiến không khói thuốc súng cứ như vậy mà kết thúc trong khi nữ diễn viên chính vẫn chưa hề biết gì.

Cuộc sống của Nguyễn Tĩnh vẫn ngày ngày diễn ra trong yên bình vui vẻ.

Hôm nay, khi đi qua sân tennis bên cạnh tòa cao ốc của Học viện Nghệ thuật, Nguyễn Tĩnh lại thấy Nguyễn Nhàn đã lâu không gặp đang chơi bóng với mấy thầy cô giáo. Cô liền đi tới đó và ngồi xuống theo dõi trận đấu, thỉnh thoảng hô lên mấy tiếng cổ vũ chị gái.

Thành thực mà nói thì trình độ của Nguyễn Nhàn cũng không được tốt cho lắm, phát bóng quá cao, đường bóng hỗn loạn, người đánh cặp với chị ấy cũng không thể nói là phối hợp ăn ý, may mà trình độ của đối thủ cũng bình thường. Hai bên thi đấu rất hăng say nhưng cơ bản đều là chạy ngược chạy xuôi đi nhặt bóng. Từ đầu đến cuối trận đấu này có lẽ đã quán triệt một mục đích “Mục tiêu của chúng ta là làm cho đối phương phải nhặt bóng”.

Nhóm của Nguyễn Nhàn vừa đi ra thì một nhóm khác đã vào sân, trình độ rõ ràng nổi bật hơn hẳn.

“A Tĩnh có muốn vào đánh một ván không?” Trong bốn người vừa đi ra và ngồi thẳng đơ xuống bãi cỏ bên cạnh cô có một thầy giáo vừa thở hồng hộc vừa hỏi Nguyễn Tĩnh.

Cô lắc lắc đầu, không có hứng thú gì cả!

“Chỉ đánh chơi thôi mà, không quan hệ thắng thua đâu, chỉ như chạy bộ thôi!”

Nguyễn Nhàn hứ một tiếng, “Lão Tần, thầy có ý gì thế?”

“Không không!” Vị thầy giáo cường tráng vội vàng cười nói, “Chỉ có tôi chạy bộ, còn cô thì vẫn là chơi bóng.”

Nguyễn Nhàn quát một tiếng “Cút!” rồi quay đầu hỏi A Tĩnh, “Bình thường chẳng phải em rất thích trò này sao, sao giờ lại thiếu nhiệt tình thế?”

“Em ngại đổ mồ hôi.” Cũng không thể nói với chị ấy rằng từ sau khi chơi bóng với Triệu Khải Ngôn thì mỗi lần đấu với người có trình độ thấp hơn mình cô đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị được.

Một thày giáo khác vừa nghe nói thế liền không khỏi liên tục lắc đầu, “Các cô gái trẻ sợ nhất là đổ mồ hôi. A Tĩnh à, vẫn nên vận động một chút, chờ đến lúc cô bằng tuổi tôi sẽ biết sinh mệnh phụ thuộc vào việc vận động đấy.”

“Xin lĩnh giáo ạ!” Nguyễn Tĩnh mỉm cười. Lúc này, trận đấu trên sân đã đến hồi gay cấn, lối đánh phối hợp vốn luôn bừng bừng khí thế như thế, cái câu “Nam nữ phối hợp kiếm sống không mệt” quả thực cũng có đạo lý của nó.

Nguyễn Nhàn vừa nhìn vừa thổ khí như lan*, “Kim Hiểu Dao này cũng thật thiếu đạo đức, cứ sống chết đòi hợp tác với lão Trần, hại vợ chồng nhà người ta trở thành kẻ địch với nhau kìa!”

(* Thổ khí như lan: Câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): Hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.)

“Trình độ đánh bóng của cô ấy rất được đấy chứ! Kỹ thuật của lão Trần không bằng được bà xã, hai bên bù cho nhau thì trận đấu mới hào hứng chứ.”

“Chứ cái đầu nhà anh! Nào là cô ấy đánh bóng rất tốt, nào là cô ấy vụt bóng mạnh kinh người, nào là cô ấy làm gì cũng tốt lắm!” Tam Tam trề môi.

Lão Tần bị mắng cũng chỉ cười dài, “Tam Tam này, không phải cô và cô ấy lén lút phát sinh hiềm khích với nhau đấy chứ?”

“Tôi với cô ta cùng sinh đứa nhỏ* lúc nào?”

(*Hiềm khích (嫌隙) và Đứa nhỏ (孩子) phát âm tương tự nhau.)

Mấy người thấy Nguyễn Nhàn có vẻ thực sự bị chạm nọc nên cũng không nói gì nữa. Tính tình của Nguyễn Nhàn luôn ngay thẳng thành thật có gì nói nấy, ngày thường mọi người cũng rất thích tính cách này của chị ấy, thế nhưng mỗi khi chị ấy thực sự nổi giận thì người nào cũng phải sợ.

Nguyễn Tĩnh ngồi bên cạnh nhìn chị gái một cái rồi nói, “Chị, chị cho em mượn vợt nào, em tới đó đánh một chút.”

Bà xã của lão Trần được thay ra, trận đấu lại tiếp tục. Đại khái hai bên đánh khoảng 40 phút, tỷ số cuối cùng là 6-4. Câu đầu tiên Nguyễn Tĩnh nói với chị gái mình là, “Vợt của chị có vấn đề rồi, đã cũ và không dính bóng.”

Đây là câu phát biểu cảm tưởng sau khi giành được thắng lợi của một vị đem tỷ số trận đấu đang từ 2-3 biến thành 6-4 nói với bốn người còn lại.

Hai kẻ luôn luôn bận bịu lại đang bị bao bọc trong ái tình vẫn có cuộc sống vô cùng kiểu mẫu. Tuy thỉnh thoảng vẫn cảm thấy thiếu chút gắn bó keo sơn nhưng Triệu Khải Ngôn lại thấy nếu thực sự mỗi ngày đều dính lấy nhau thì có lẽ hiệu quả sẽ đảo ngược hoàn toàn. Kết quả mà anh mong muốn còn phải trải qua một đoạn đường dài nữa.

Buổi chiều hôm nay Khải Ngôn tới nhà họ Triệu. Khi đi ra, Triệu Lâm lại gọi anh lại, “Cháu có vội không?”

“Sao vậy? Muốn mời cháu ăn cơm à?”

“Cô cũng không dám không biết phân biệt phải trái thế đâu.” Triệu Lâm đi theo Khải Ngôn xuống tầng dưới, cô muốn tới siêu thị mua vài thứ, tất nhiên cũng thuận tiện quan tâm một chút đến tình trạng của cậu “Cháu” này, “Ở chung với Nguyễn Tĩnh thế nào?”

“Rất tốt!” Khải Ngôn cũng không muốn nhiều lời về chuyện này.

Triệu Lâm cười ha hả thành tiếng rồi khách quan đánh giá, “Thực ra tính tình của A Tĩnh dịu dàng hơn chị nó rất nhiều, nhưng nói thật thì Tam Tam vẫn có vẻ dễ gần hơn.”

Khải Ngôn chỉ cười cười và mở cửa xe rồi hỏi cô, “Cô có muốn cháu đưa đi một đoạn không?”

“Không cần, đi một đoạn ngắn ấy mà.” Triệu Lâm lại cảm khái trước mặt Triệu Khải Ngôn, “Kẻ cậy tài khinh người giờ đã dính vào chuyện tình cảm rồi, kỳ diệu thật đấy!”

“Có lỗi quá!” Anh mỉm cười.

Triệu Khải Ngôn thấy còn sớm nên tới quán cà phê trước. Thời gian vừa rồi anh bận công việc ở Viện nghiên cứu nên đối với phần công việc này không tránh khỏi có chút sơ sẩy. Triệu Khải Ngôn vừa mới tiến vào thì gặp ngay một nhân viên phục vụ đang đi tới, “Anh Triệu, em vừa định gọi điện thoại cho anh. Có một cô gái đang chờ anh ở văn phòng đấy.”

Khi trông thấy Trần Văn nghiêm túc trong bộ trang phục màu mận chín, Khải Ngôn quả thực có chút kinh ngạc. Đối phương đã đi tới ôm lấy anh, “Lâu không gặp, Khải Ngôn!”

Anh vỗ nhẹ lên vai cô rồi lùi lại một bước và mỉm cười, “Sao không gọi điện báo trước cho anh thế?”

“Em sợ anh trốn mất đấy.”

“Vậy nên em mới tự tìm tới cửa hả?” Anh mở miệng trêu ghẹo.

“Đúng vậy. Làm thế thì anh có muốn tránh cũng không tránh kịp.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, “Khải Ngôn, anh không còn giống với trước đây nữa.”

“Không giống chỗ nào?”

Trần Văn nghĩ ngợi, “Có chút nồng nàn hơn.”

“Đấy chẳng phải là chuyện tốt sao?” Môi anh hơi cong lên. Khải Ngôn lấy một lon bia từ bên trong cái tủ lạnh nho nhỏ ra và đưa cho cô, “Em hẳn đã nói với phục vụ rằng em không uống đồ uống không có cồn rồi chứ?”

Cô bật cười ha hả, “Chuyện đau khổ nhất mà cũng may mắn nhất đời em chính là trở thành bạn bè với Triệu Khải Ngôn đấy.”

Khải Ngôn nghiêng người tựa vào cạnh bàn và bật lon bia trong tay rồi uống một ngụm, “Tối nay anh mời em ăn cơm, coi như thay em đón gió tẩy trần nhé?”

“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh!”

“Có được phép mang người nhà đi không?”

Trần Văn vừa nghe ra manh mối liền lập tức bật cười sang sảng, “Đương nhiên là có thể rồi. Em còn muốn xem xem là thần thánh phương nào nữa kìa! Là ai nhỉ? Có phải cô gái đã bị anh cưỡng ép lần trước không?”

Khải Ngôn mỉm cười và chỉ nói, “Đừng trêu cô ấy. Nếu không anh không ngại “Giết một người răn trăm người” đâu.”

Trần Văn khiếp sợ không thôi, “Triệu Khải Ngôn, hơn chục năm rồi em không nghe thấy anh nói chuyện kiểu này đấy, thực mẹ nó hoài niệm!”

Tối đó, khi bước vào nhà hàng đã dự định từ trước, Triệu Khải Ngôn ngắt điện thoại rồi nói với người bên cạnh, “Thật có lỗi, cô ấy không rảnh nên không đến được.”

Lúc ấy, Trần Văn chỉ cảm thấy lần đầu tiên gặp được tình cảnh thế này, quả thực là lần đầu tiên được chứng kiến.

Khi Triệu Khải Ngôn trở về nhà thì Nguyễn Tĩnh vừa mới tắm rửa xong và đang chuẩn bị đi vào giấc nồng. Cô đang mơ mơ màng màng thì bị anh gọi dậy, “Em ăn cơm tối chưa? Anh đã đặt cơm cho em ở Nam Uyển rồi, sao em không tới lấy?”

“Em ăn bánh mì rồi.” Cô tựa vào lòng anh rồi nhịn không được ngáp một cái, “Trên người anh có mùi nước hoa.”

“Anh mới vừa đưa một cô bạn trở về khách sạn.”

“Ồ, anh mang gì về thế?” Cô chỉ vào cái túi được đặt ở trên cái tủ cạnh đầu giường.

“Cháo hạnh nhân đấy, em có muốn ăn chút không?”

“Không, em buồn ngủ lắm rồi. Anh để vào tủ lạnh đi, để sáng mai em ăn sáng.” Nguyễn Tĩnh nói xong liền ngã xuống giường.

“Hôm nay em bận gì thế?” Anh giữ chặt lấy cô, hai ngày nay anh không gặp cô rồi.

“Hôm nay em phải quyết toán chi phí cuối kỳ, nửa tháng nữa là trường học nghỉ đông rồi.” Cô xoa xoa cánh mũi.

“Anh đi tắm đây.” Anh lơ đãng cười cười rồi cúi xuống hôn cô, “Đợi lát nhé, đừng ngủ!”

Kết quả là lúc Triệu Khải Ngôn từ buồng tắm bước ra thì Nguyễn Tĩnh đã ngủ say rồi. Lần này anh không đánh thức cô nữa. Nhưng mà sau một hồi ôm ôm ấp ấp trên giường đến nỗi thiếu chút nữa thì dục hỏa đốt người, Triệu Khải Ngôn không khỏi đau khổ tiếc rẻ cách xa người bên cạnh một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh vừa tới cổng trường thì đụng phải Kim Hiểu Dao đã cùng cô đánh bóng lần trước. Đối phương chủ động tiến lên chào hỏi, “Chào cô giáo Nguyễn!”

“Xin chào!”

“Cô giáo Nguyễn không đi xe à?”

“Vâng.”

“Gần đây thực ra tôi cũng đã mua một cái xe nhưng đáng tiếc lại chưa có giấy phép. Đúng là không có đất dụng võ.”

Nguyễn Tĩnh đút một tay vào túi quần và bước đi không nhanh không chậm. Lúc này, cô nghiêng đầu nhìn Kim Hiểu Dao một cái, cũng không biết cô ấy nói vậy để làm gì nên cô chỉ gật nhẹ một cái.

“Tôi gọi cô là A Tĩnh được chứ?”

“Vâng, cô cứ tự nhiên.”

“Tôi nghe nói cô vừa mới tới trường này chưa được bao lâu, cô đã quen với công việc chưa?”

Nguyễn Tĩnh hơi trầm ngâm một chút rồi đứng lại và hỏi một câu, “Cô giáo Kim, có phải cô có chuyện muốn nói với tôi không?”

“Không không! Tôi chỉ muốn xem xem có cơ hội nào để mọi người ra ngoài vận động một chút không thôi. Giống lần trước chúng ta chơi bóng cùng nhau ấy, vào sáng sớm hoặc sau chín giờ tối cũng được. Lại nói, thầy Trần cùng đánh bóng với cô lần trước ấy, sau đấy thầy ấy rất khen cô và còn định chừng nào cô rảnh sẽ rủ cô đi chơi bóng đấy.”

Nguyễn Tĩnh bị Kim Hiểu Dao làm cho có chút mông lung khó hiểu, “Ồ, chuyện này để sau nói tiếp nhé!”

Nguyễn Tĩnh đi vào phòng tài vụ thì thấy Nguyễn Nhàn còn chưa đến. Cô lấy đồ ăn sáng đặt lên bàn rồi quay lại mở máy tính và vừa ăn cháo vừa xem tin tức trên MSN, đúng lúc ấy thì điện thoại đổ chuông, “Em ăn sáng chưa?”

“Em đang ăn.”

“Vừa rồi anh quên hỏi em một việc. Hôm nay có một đồng nghiệp ở viện của anh kết hôn, em có muốn tới làm phù dâu giúp họ không?”

“Em ư? Anh đùa à?”

“À…” Đối phương trầm mặc trả lời, “Anh là phù rể.”

Nguyễn Tĩnh không nói không rằng nhìn lên trời, “Sao họ lại tìm đến anh?” Hóa ra lại có người tìm Triệu Khải Ngôn làm phù rể cơ đấy?

Lần này đối phương chỉ ném lại một câu cực kỳ ý vị thâm trường, “Bởi vì chỉ còn anh là chưa kết hôn thôi.”

Ngày hôm đó, Nguyễn Tĩnh xin nghỉ nửa ngày để đi làm phù dâu. Mặc dù có đôi chút gắng gượng nhưng cuối cùng cô vẫn có thể coi như cống hiến toàn bộ sức lực chí công vô tư mà làm việc. Chỉ có điều là, tối đó, khi các đồng nghiệp của Viện nghiên cứu đi lên mời rượu cô dâu xong lại quay sang gọi cô là chị dâu, làm cho một đám khách khứa nhận nhầm cô là cô dâu mới. Nguyễn Tĩnh cứ xấu hổ mãi không thôi. Cô quay sang khẩn cầu đám người tinh anh đó đừng gọi mình là chị dâu nữa. Bọn họ quả thực cũng sửa chữa, và sửa chữa bằng cách gọi cô là Triệu tẩu. Nguyễn Tĩnh khóc ròng quay sang tìm kiếm Triệu ca.

Tối hôm đó, Triệu Khải Ngôn có chút phóng túng tùy tiện. Anh cơ hồ vừa mới bước vào cửa đã bắt đầu hôn cô và cấp bách lột bỏ hết quần áo trên người cô ra. Quả thực như thiên lôi đang lên cơn thịnh nộ! Ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là cảm giác tê dại.

Sau đó rất lâu, khi quan hệ giữa hai người càng thêm “Tốt đẹp”, đồng thời cũng là lúc Nguyễn Tĩnh có thể hỏi đến vấn đề đó mà không thấy đỏ mặt nữa, cô đã hỏi một câu, “Sao hôm đó anh như dã thú vậy?”

Câu trả lời của anh là, “Em mặc váy trắng trông rất đẹp!”

Bạn đang đọc Cớ Sao Nói Không Yêu của Cố Tây Tước
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.