Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

Sáng hôm sau, Thiện Phong nhàn nhã dạo quanh U Minh thành một lượt, nắm rõ tình hình nơi đây rồi bắt đầu tìm kiếm Xích Thố. Hắn nhanh chóng bước về phương hướng đã nhận định, lúc trước khi truy bắt Xích Thố, hắn có thả vào người thỏ tinh một loại dược liệu mà hương thơm của nó chỉ mình hắn mới ngửi được, đó cũng là nguyên nhân hắn nhàn nhã như vậy.

Hắn bước nhanh theo hương thơm nọ, lướt qua mấy quỷ hồn đang du đãng khi ngửi được tiên khí trên người hắn thì tránh ra rất nhanh, đi thẳng đến một nơi hẻo lánh bên bờ Vong Xuyên, hắn nhìn mặt đỏ thẫm trước mắt mà nhất thời tâm tình tốt hẳn. Bỉ Ngạn đỏ rực, nét đẹp diễm lệ không thể nào tả hết. Vội hoàn hồn lại, đi theo hương thơm nhè nhẹ của dược liệu hắn tìm được Xích Thố bên dưới thảm bỉ ngạn này, một con thỏ lông mao đỏ rực trốn vào những đóa hoa cũng đỏ không kém, lại còn cẩn thận thu hơi thở lại, nếu không có hương thơm kia thì hắn cũng không tìm được nhanh như thế.

Thỏ ta thấy hắn bước đến gần thì sợ hãi nhanh chóng lẩn trốn, hắn cũng không vội, nó trốn đến đâu hắn theo tới đó, cho đến khi thỏ nhỏ kiệt sức rồi dừng lại hắn mới đưa tay nằm tai thỏ đưa lên trước mặt.

" Một trăm oan hồn kia còn đợi ngươi ở dương thế, ngươi làm ác quá nhiều, không thể tha cho ngươi được!"

Nói rồi hắn vung tay lên đầu thỏ nhỏ, có lẽ trông một con thỏ nhỏ bé rất khó xuống tay, nhưng hắn vẫn quyết đoán giải quyết ngay lập tức. Phế truất tu vi của nó, còn lại giao cho Diêm Vương xử lí.

Diêm chủ nhận con thỏ đỏ rực từ quỷ sai mà bối rối, đành gửi bái thiếp xin chỉ thị của Ngọc Đế. Sau đó, nhận được hồi âm của Ngài mà xử phạt. Xích Thố bị xử tử, hồn phách giam lại địa phủ chờ chuộc lại tội nghiệp cho đến khi một trăm oan hồn nơi nhân gian kia đầu thai chuyển kiếp hết mới suy xét đến nó. Diêm Vương nhanh chóng cho Hắc Bạch Vô Thường đi dẫn những oan hồn này về tiến vào luân hồi.

Bên phía Diêm Vương bận rộn đến sứt đầu mẻ trán thì bên đây Thiện Phong Thiên Quân lại nhàn nhã đi dạo dọc theo bờ Vong Xuyên, nhìn ngắm bỉ ngạn.(Đừng hỏi ta tại sao hắn thích bỉ ngạn, chỉ vì ta thích thế thôi!!^^)

~

Thiện Phong cứ đi như thế, cho đến khi một thân ảnh bạch y lọt vào tầm mắt hắn, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng người nọ..không, phải nói là quỷ nọ, một cảm giác quen thuộc khó hiểu dâng lên trong lòng. Bóng trắng nhìn qua gần như trong suốt, hắn biết đây là một quỷ hồn có lẽ sắp tan biến rồi. Quỷ hồn không nhập luân hồi có thể tốn tại đến ngàn năm như y đã là rất hiếm. Y đứng bên cạnh Tam Sinh Thạch, gần đầu cầu Nại Hà, nơi mà quỷ hồn cần đi qua nếu muốn đi đầu thai, hắn tự hỏi vì sao quỷ hồn nọ không qua cầu đầu thai mà lại đứng đó, phải biết nhìn y cứ như sắp biến mất vậy nếu không nhanh nhập luân hồi thì sẽ tan biến vĩnh viễn mất, một cỗ lo lắng không tên tràn ngập lòng hắn, vội túm lấy một quỷ sai đi ngang qua hỏi thăm, quỷ hồn phía sau quỷ sai liền dừng lại theo.

" Thiên Quân có gì chỉ giáo?" Quỷ sai nọ cẩn thận lên tiếng.

"Không, ta chỉ muốn hỏi, quỷ hồn kia vì sao đứng đó, các ngươi không ai dẫn y đi đầu thai sao?" Hắn vừa nói vừa nhín về phía y.

" Bẩm Thiên Quân, không phải chúng tôi không dẫn y đi, là vì y không chịu đi."

"Sao lại như vậy, không phải quỷ hồn không có suy nghĩ, luôn phải làm theo các ngươi sao?". Nói rồi hắn nhìn những quỷ hồn phía sau quỷ sai mà thắc mắc.

" Việc này ta cũng không biết rõ lắm, chỉ biết Tam Sinh Thạch và cả Vọng Hương Đài cũng không hiện rõ tam thế của y, cho nên rất khó định đoạt, còn chuyện khác thỉnh ngài đến hỏi Diêm chủ sẽ rõ hơn ạ!"

"À vậy được rồi, đa tạ, ngươi tiếp tục làm việc đi!"

" Vâng!"

Quỷ sai lại tiếp tục dẫn quỷ hồn hướng về cầu Nại Hà mà qua. Hắn đứng nhìn quỷ sai gật đầu chào hỏi bạch y nọ, cũng nhìn thấy y chào lại rồi bước sang nhường đường cho quỷ sai qua, bạch y ngồi xuống bên Tam Sinh Thạch tiếp tục nhìn ngắm xung quanh. Hắn không đè nỗi hiếu kì vội trở lại Diêm La Điện tìm Diêm Vương hỏi rõ.

Diêm Vương cũng thật lòng nói rõ cho Thiện Phong nghe về quỷ hồn nọ. Còn nghe Thiện Phong nói y đã gần như biến mất thì chỉ biết lắc đầu.

"Ta đã khuyên y rất nhiều, cũng không quản tam sinh tam thế của y nữa cho phép y đi chuyển kiếp, mà y vẫn khăng khăng ở đó đợi, mà bản thân lại không rõ đợi ai đợi cái gì, haizzz thật không biết hắn đợi gì mà không quan tâm chính mình như thế!"

Thiện Phong nghe xong cũng cảm thấy là lạ," nếu như ta chết rồi, kiếp này ta và đệ xem như hết duyên, hẹn gặp đệ nơi Hoàng Tuyền, trước cầu Nại Hà ta sẽ đợi đệ đến cùng nhau uống canh Mạnh Bà, cùng nhau luân hồi!" một câu nói chợt hiện lên trong đầu, giọng nói trong trẻo như gió thu thổi nhẹ làm lòng hắn ngứa ngáy, một khuôn mặt thanh tú, không quá xinh đẹp nhưng đủ để người nhìn phải vấn vương trong lòng thoáng hiện lên trước mắt, là người kia- người hắn gặp khi chuyển kiếp tìm hồn phách ngàn năm trước.

Giờ phút này hắn muốn chạy ngay tới trước mắt quỷ hồn nọ để nhìn thử xem có phải y là người kia không, người mà mỗi khi nhớ lại hắn lại thấy thổn thức, vốn dĩ năm đó khi về lại Thiên Đình hắn cũng không bận tâm mấy về câu nói đó, vì hắn biết quỷ hồn không có suy nghĩ nên không thể đợi hắn được, hắn cũng không có ý tìm lại người kia, bây giờ nghe nói y đứng đợi ở đó, lòng không hiểu sao cảm thấy thương xót.

Gặp người nơi chốn hồng trần

Vấn vương một kiếp, cõi trần sánh đôi

Đến khi nhắm mắt chia đôi

Nại Hà hẹn ước, đơn côi đợi chờ.

Thiện Phong vốn dĩ là người dám nghĩ dám làm, vì vậy khi ý định xác nhận thân phận quỷ hồn kia thì cũng nhanh chóng đi thực hiện. Hắn vội vã chạy về phía cầu Nại Hà, bất giác quên đi bản thân là tiên có thể dùng pháp thuật di chuyển cho nhanh chóng. Đến khi cách cầu một đoạn hắn mới từ từ dừng lại, nhìn về phía bóng trắng đang ngồi kia mà nhẹ nhàng bước tới, như sợ kinh động đến người đang ở đó chờ đợi, lòng rối như tơ vò, hi vọng bóng dáng đó là người mình nghĩ, cũng không muốn thật thấy người kia, mâu thuẫn đến kì lạ.

Khi hắn đến gần, một cảm giác kì lạ xẹt qua đáy lòng y, như có linh cảm, y nhanh chóng đứng dậy, quay lại nhìn về phía hắn, hai người tầm mắt giao nhau, bao nhiêu ký ức trước kia chợt ùa về làm thân hình y lay động như muốn ngã, hắn vội vàng chạy tới đỡ y vào lòng, mọi thứ diễn ra quá nhanh, cho đến khi đỡ được y rồi hắn mới nghe thấy thanh âm của chính mình thốt ra:

" Kỷ Anh...huynh thật sự chờ ta sao?"

Y không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn hắn, những ký ức trong y dần hiện lên rõ ràng hơn, cũng bất giác khiến y rơi lệ, chỉ nghe y nhẹ nhàng nói:

" Cuối cùng ta cũng đợi được đệ!" Rồi y ngất đi trong lòng hắn, bóng dáng y dần mơ hồ không rõ, hắn biết y đã đợi hắn cả ngàn năm, nếu chấp niệm y không sâu đến vậy thì có lẽ y đã tan biến tự lâu rồi, trái tim hắn như bị ngẹn lại, vội truyền cho y tiên khí của bản thân, nhưng bản thể y đã là quỷ không thể nạp thêm tiên khí, hắn vội vã mang y về Diêm La Điện tìm Diêm Vương xin giúp đỡ.

Bạn đang đọc Cố Nhân sáng tác bởi ĐọaThiênSứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐọaThiênSứ
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.