Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Sách Thanh Niên Tự Kỷ

Tiểu thuyết gốc · 1956 chữ

Chương 10: Thiên Sách Tự kỷ Nam Nhân

-"ây dô, nhớ ngày đó, bổn thiếu gia ta chỉ cần đặt mông ngồi xuống thì sẽ có nữ tử đến giao thân a, từ khi bị dịch chuyển đến đây thật sự không thấy bóng dáng nữ nhân, cảm giác thật sự thiếu thốn a" người nói là một nam nhân nằm trên cành cây hắn đang phe phẩy chiếc quạt mà trên cây quạt này có vẽ rất nhiều hình ảnh của các hung thú khác nhau, cây quạt không gây phản cảm ngược lại còn khiến người khác cảm thấy xinh đẹp đến thoát tục, nhịp điệu rất chính xác a, cứ một ba bốn giây lại tự quạt thưởng cho mình một cái.

Bạch y nam nhân này, hắn cao tả hữu tầm 1m75, làn da trắng như tuyết, sống mũi cao nam nhân này tên là Thiên Sách, ở thế giới của hắn, hắn là một 'tồn tại' mà biết bao cô gái điều mong muốn, hậu cung của hắn chí ít có thể nắm tay vòng quanh vũ trụ này, nói hơi quá chỉ là nhiều hơn bình thường một chút.

-"a~ thật sự là nhàm chán a.... A Nhi a, Hỏa La a~ ta thật sự nhớ các nàng a~" Thiên sách lại tiếp tục thở dài trên cành cây, trong đầu của hắn lại bắt đầu có những suy nghĩ yy xấu xa, cùng lúc đó từ xa có một đạo kiếm khí bay đến, đạo kiếm khí này mang sự lãnh lẽo đến vô tận, nó đóng băng mọi thứ đi qua, không gian thời gian cũng vậy.

-"nguy hiểm" Thiên sách khẽ nhíu mày, trong đầu hắn bây giờ không phải là né đi chỗ khác mà là 'lỡ đâu quanh đây có tiên tử thì sao?, ta né thế không phải là mất mặt à? Ta thiên sách trước giờ sợ gì ai chứ?' Nói xong hắn liền ngồi dậy, mắt hắn hướng về phía đạo kiếm khí, miệng cứ lẩm bẩm

-" Thanh Hoa a, Thiên Thiên a, ta nhớ các người" Thiên Sách thở dài sau đó phảy quạt một cái nói

-"Sư Vương, ngươi ra mà trang bức đi" nói xong hình ảnh trên quạt biến mất, từ từ ở thiên không linh khí dần ngưng tụ thành hình ảnh một con Sư Vương to bằng quả núi,vừa xuất hiện, ánh vàng kim tỏa ra khắp nơi soi sáng cả thiên địa. trên đỉnh đầu của Sư Vương có đính một viên ngọc hình ngũ giác màu đỏ, từ viên ngọc tỏ ra nguồn áp lực đến kinh người. Zimba

"Gàoooo" Sư Vương gầm lên một tiếng, núi đòi rung chuyển, cây cối vỡ nát, những động vật nghe thấy phạm vi nghìn dặm thì bị vỡ màng nhỉ, trong trăm dặm trực tiếp bạo thể mà chết. Cùng lúc đó, thiết kiếm dần bay về phía Thiên sách, đối mặt với tình huống đấy Hắn chỉ khẽ cười nhìn về phía sư vương rồi nói

-"kiếm khí kia, Diệt cho ta" Thiên sách nói xong, xung quanh người Sư Vương liền xuất hiện liên tục những vòng tròn có những hoa văn thần bí, từ vòng tròn có những luồn bạch khí xuất hiện, xác nhập vào Sư Vương, thân thể Sư Vương liền phồng to lên, không lâu sau, nó gầm lên một tiếng

-"Tịch Diệt Pháo" từ miệng nó bắn ra một tia sáng màu ánh kim, tuy nói chỉ là một tia sáng, nhưng ở bên trong tia sáng có hàm chứa những đạo pháp tắt của tịch diệt lực lượng lúc tia sáng tiến đến đâu thiên địa nơi nó liền bị chấn động dữ dội, trời cao giống như bị hoảng sợ rút đi đám mây của mình lại nhường đường cho tia sáng bay thẳng đến đạo kiếm khí kia.

Song phương va chạm, những tia sáng bạch kim phóng ra đầy trời. Tịch diệt ý chí đấu với tịch diệt ý trí, trời cao bỗng bị công nghẹo thay đổi hình dạng, sét đánh đùng đùng, mặt đất thì bị tịch diệt đánh cho về hư không, Thiên Địa cúi đầu run rẩy nhìn hại đạo sức mạnh hủy diệt chạm vào nhau.

-"Ầm" một tiếng Chương 10: Thiên Sách Tự kỷ Nam Nhân

-"ây dô, nhớ ngày đó, bổn thiếu gia ta chỉ cần đặt mông ngồi xuống thì sẽ có nữ tử đến giao thân a, từ khi bị dịch chuyển đến đây thật sự không thấy bóng dáng nữ nhân, cảm giác thật sự thiếu thốn a" người nói là một nam nhân nằm trên cành cây hắn đang phe phẩy chiếc quạt mà trên cây quạt này có vẽ rất nhiều hình ảnh của các hung thú khác nhau, cây quạt không gây phản cảm ngược lại còn khiến người khác cảm thấy xinh đẹp đến thoát tục, nhịp điệu rất chính xác a, cứ một ba bốn giây lại tự quạt thưởng cho mình một cái.

Bạch y nam nhân này, hắn cao tả hữu tầm 1m75, làn da trắng như tuyết, sống mũi cao nam nhân này tên là Thiên Sách, ở thế giới của hắn, hắn là một 'tồn tại' mà biết bao cô gái điều mong muốn, hậu cung của hắn chí ít có thể nắm tay vòng quanh vũ trụ này, nói hơi quá chỉ là nhiều hơn bình thường một chút.

-"a~ thật sự là nhàm chán a.... A Nhi a, Hỏa La a~ ta thật sự nhớ các nàng a~" Thiên sách lại tiếp tục thở dài trên cành cây, trong đầu của hắn lại bắt đầu có những suy nghĩ yy xấu xa, cùng lúc đó từ xa có một đạo kiếm khí bay đến, đạo kiếm khí này mang sự lãnh lẽo đến vô tận, nó đóng băng mọi thứ đi qua, không gian thời gian cũng vậy.

-"nguy hiểm" Thiên sách khẽ nhíu mày, trong đầu hắn bây giờ không phải là né đi chỗ khác mà là 'lỡ đâu quanh đây có tiên tử thì sao?, ta né thế không phải là mất mặt à? Ta thiên sách trước giờ sợ gì ai chứ?' Nói xong hắn liền ngồi dậy, mắt hắn hướng về phía đạo kiếm khí, miệng cứ lẩm bẩm

-" Thanh Hoa a, Thiên Thiên a, ta nhớ các người" Thiên Sách thở dài sau đó phảy quạt một cái nói

-"Sư Vương, ngươi ra đi" nói xong hình ảnh trên quạt biến mất, từ từ ở thiên không linh khí dần ngưng tụ thành hình ảnh một con Sư Vương to bằng quả núi,vừa xuất hiện, ánh vàng kim tỏa ra khắp nơi soi sáng cả thiên địa. trên đỉnh đầu của Sư Vương có đính một viên ngọc hình ngũ giác màu đỏ, từ viên ngọc tỏ ra nguồn áp lực đến kinh người. Zimba

"Gàoooo" Sư Vương gầm lên một tiếng, núi đòi rung chuyển, cây cối vỡ nát, những động vật nghe thấy phạm vi nghìn dặm thì bị vỡ màng nhỉ, trong trăm dặm trực tiếp bạo thể mà chết. Cùng lúc đó, thiết kiếm dần bay về phía Thiên sách, đối mặt với tình huống đấy Hắn chỉ khẽ cười nhìn về phía sư vương rồi nói

-"kiếm khí kia, Diệt cho ta" Thiên sách nói xong, xung quanh người Sư Vương liền xuất hiện liên tục những vòng tròn có những hoa văn thần bí, từ vòng tròn có những luồn bạch khí xuất hiện, xác nhập vào Sư Vương, thân thể Sư Vương liền phồng to lên, không lâu sau, nó gầm lên một tiếng

-"Tịch Diệt Pháo" từ miệng nó bắn ra một tia sáng màu ánh kim, tuy nói chỉ là một tia sáng, nhưng ở bên trong tia sáng có hàm chứa những đạo pháp tắt của tịch diệt lực lượng lúc tia sáng tiến đến đâu thiên địa nơi nó liền bị chấn động dữ dội, trời cao giống như bị hoảng sợ rút đi đám mây của mình lại nhường đường cho tia sáng bay thẳng đến đạo kiếm khí kia.

Song phương va chạm, những tia sáng bạch kim phóng ra đầy trời. Tịch diệt ý chí đấu với tịch diệt ý trí, trời cao bỗng bị công nghẹo thay đổi hình dạng, sét đánh đùng đùng, mặt đất thì bị tịch diệt đánh cho về hư không, Thiên Địa cúi đầu run rẩy nhìn hại đạo sức mạnh hủy diệt chạm vào nhau.

-"Ầm" một tiếng nổ kinh người vang lên, phạm vi vạn dặm liền hóa hư vô, thiên diệt địa tàn.

Đối diện với cảnh này Thiên Sách lơ lửng giữa hư không, khuôn mặt của hắn giống như tỏa ra hào quang xinh đẹp cười nói với Sư Vương.

-"a~ cảnh tượng này có phải ta rất đẹp trai đúng không Sư Vương a" Thiên Sách nói với Sư Vương nói. Sư Vương thấy vậy trong lòng liền bất bình nghĩ 'đẹp con bà ngươi, tự kỷ vừa thôi a, ngươi ngốn bao nhiêu thần đan cải tạo nhan sắc rồi?, ta phi đến nói chuyện còn không nhìn vào ta, ngươi có xem ta là bằng hữu không? Sư Vương ta chỉ nghĩ không đáp,vì ta sợ bị đánh, không phải không có trường hợp chưa từng bị hắn đánh qua vì chê hắn xấu đâu, vài vạn năm trước có một trưởng tông môn chê hắn xấu, hắn liền đi diệt tông môn người ta, 7 vạn nhân khẩu liền thành các xác không hồn, ngươi nói xem, nhìn hắn thư sinh đẹp trai như vậy nhưng thật ra tâm lý bất ổn a' đối mặt với tình huống này Sư Vương chỉ miễn cưỡng đáp một câu nhói lòng

-"Được rồi ngươi rất đẹp trai" nói xong Sư Vương liền biến mất, cây quạt lại xuất hiện lại hình ảnh của một hung thú.

- Thôi nào ngươi còn chưa khen hết a.

Lúc này Thiên Sách nhìn hư không mà nói

-"ông trời a, đừng nhìn ca a, ngươi sẽ bị mê luyến đấy" kinh người vang lên, phạm vi vạn dặm liền hóa hư vô, thiên diệt địa tàn.

Đối diện với cảnh này Thiên Sách lơ lửng giữa hư không, khuôn mặt của hắn giống như tỏa ra hào quang xinh đẹp cười nói với Sư Vương.

-"a~ cảnh tượng này có phải ta rất đẹp trai đúng không Sư Vương a" Thiên Sách nói với Sư Vương nói. Sư Vương thấy vậy trong lòng liền bất bình nghĩ 'đẹp con bà ngươi, tự kỷ vừa thôi a, ngươi ngốn bao nhiêu thần đan cải tạo nhan sắc rồi?, ta phi đến nói chuyện còn không nhìn vào ta, ngươi có xem ta là bằng hữu không? Sư Vương ta chỉ nghĩ không đáp,vì ta sợ bị đánh, không phải không có trường hợp chưa từng bị hắn đánh qua vì chê hắn xấu đâu, vài vạn năm trước có một trưởng tông môn chê hắn xấu, hắn liền đi diệt tông môn người ta, 7 vạn nhân khẩu liền thành các xác không hồn, ngươi nói xem, nhìn hắn thư sinh đẹp trai như vậy nhưng thật ra tâm lý bất ổn a' đối mặt với tình huống này Sư Vương chỉ miễn cưỡng đáp một câu nhói lòng

-"Được rồi ngươi rất đẹp trai" nói xong Sư Vương liền biến mất, cây quạt lại xuất hiện lại hình ảnh của một hung thú.

- "Thôi nào ngươi còn chưa khen hết a"

Lúc này Thiên Sách nhìn hư không mà nói

-"ông trời a, đừng nhìn ca a, ngươi sẽ bị mê luyến đấy"

Bạn đang đọc Cổ Ngữ sáng tác bởi Congakg012
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congakg012
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.