Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

KỲ ĐÀ

Phiên bản Dịch · 2423 chữ

Nó tắm rửa sạch sẽ xong thì lê xuống tầng dưới, 4 tên kia đã ngồi sẵn ở đó chờ nó. Tuy nhiên nó trực tiếp lơ đi. Trùm cái nón lên đầu, nó vừa bước ra ngoài vừa bóc vỏ cây kẹo mút không biết từ đâu ra. Mang vào đôi bata đen tuyền, nó bước ra khỏi cửa. 4 người kia cũng không dám chậm trễ đi theo nó. Bên ngoài có sẵn bốn chiếc xe đang đậu. Rõ ràng là bọn họ đã chuẩn bị trước. Tuy nhiên nó chỉ lướt mắt qua một lượt rồi tiếp tục tản bộ trên con đường dài. Cuối cùng là bọn kia không thể bỏ nó một mình đành vác thân theo nó.

– Thiên Bảo! Tại sao chúng ta không đi xe đi? Mặc dù viện trẻ cũng gần đây nhưng cậu không cần phải đi bộ chứ. Bảo Bảo ~~~ – Duy Anh ra sức dụ nó.

– Tập thể dục. – Nếu là lúc trước, nó căn bản không thèm trả lời, bây giờ mặc dù quăng một câu ngắn ngủn như thế nhưng vẫn tốt hơn không nói gì.

Biết thân biết phận hắn đành im lặng. Tuy nhiên đường đi của nó lại không giống bọn hắn nghĩ. Nó không đi thẳng tới nơi mà nó đi vòng vòng thành phố. Nào là mua sách, màu vẽ, đồ chơi, bánh kẹo, và rất nhiều trái cây. Tất nhiên thân đàn ông của bọn kia phải xách hết rồi, chỉ có anh lúc nãy phải đem theo thức ăn lúc sáng anh chuẩn bị nên có phần nhẹ hơn mấy người kia (hắc hắc, ráng chịu đi mấy anh, sau này mấy anh làm cho Bảo Bảo đau lòng nhiều lắm cơ mà, ráng chịu khó đi ha). Cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cổng của viện trẻ, bọn họ mừng như điên. Trước giờ bọn họ có bao giờ “tập thể dục” kiểu này đâu.

– A!!! Chị Thiên Bảo kìa. Là chị Thiên Bảo đó.

Âm thanh của một bé gái, chưa đầy 5 giây, một đám trẻ con từ bên trong chạy ra, chen chúc xung quanh. Nó vốn đang trầm tư nhìn thấy bọn trẻ ùa ra ôm lấy mình thì trên môi liền xuất hiện nụ cười tươi rói.

– Mấy em ở lại đây có ngoan không?

– Có có, tụi em rất ngoan. Em ngoan nhất đó.

– Không phải, em ngoan nhất cơ.

– Là em là em.

– Thật vậy sao? Vậy đi vào trong chào các cô xong chị cho tụi em kẹo nha. – Nó nháy mắt rồi dắt đám trẻ vào trong.

Bọn kia cố gắng chen chúc giữa đám con nít này. Riêng Minh Huy là bị vài bé gái ôm lấy chân nên anh không thể đi đâu được. Anh vốn không biết dỗ con nít nên không có cách nào để cho bọn nhỏ buôn anh ra nên đứng đó chịu trận luôn…

– Được rồi. Mau vào đi mấy đứa, mấy anh này mới có kẹo, anh ấy không có kẹo đâu. Mau vào đây không thì mất phần đấy. – Giọng của nó vọng ra từ bên trong.

Nó vừa dứt, bọn con gái liền bỏ qua anh rồi chạy vào trong. Lúc bước vào trong, nó có nhìn thấy bóng dáng của một người, không rõ là trai gái, chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh ngắt bên dưới chiếc mũ trùm đầu nhìn về phía anh. Nhưng tất cả chỉ là thoáng qua, bóng người đó xoay đi vào trong.

– Mấy cô con mới về. Mọi chuyện vẫn ổn chứ ạ? Có em nào được nhận nuôi không?

Rồi hai người bắt đầu nói chuyện đại sự. Bọn trẻ không dám đứng ngoài cửa đợi nó đành bao vây 4 anh chàng kia. Cuối cùng nó cũng ra, bọn trẻ tay cầm đồ chơi, tay cầm bánh, kẹo thì đầy một miệng cười toe toét kể lể với nó lúc nãy mấy anh đẹp trai đã phát kẹo cho chúng. Thiên Bảo cười đùa với bọn nó một lát đã đến lúc bọn trẻ đi ăn trưa nên đành đi tìm 2 đứa lớn nhất ở đây.

– Chị! – Giọng nói rõ ràng là trầm ấm nhưng nó lại biến thành lạnh toát.

– Bảo Bảo. Tụi nó có bánh, thế còn em. Của em đâu?? – Hải Đăng nhao nhao kéo kéo.

Bốp

– Này này, sao đánh tui. – Nhóc gào lên.

– Không biết phép tắt. Xoay người khẽ cúi chào 4 tên kia Em là Huyền Anh, cha mẹ đưa em vào đây lúc em 6 tuổi. Sau này làm phiền mọi người rồi.

– Năm nay 2 đứa mấy tuổi? – Cậu hỏi.

– Cả hai đều 12.

– Được rồi. Hai đứa đã dọn xong quần áo rồi chứ? Mau đi lấy đi. – Thiên Bảo kết thúc cuộc nói chuyện.

– Xong cả rồi. Còn chị?

– Xong rồi thì đi thôi. Nếu để bọn trẻ biết chắc chắn sẽ không cho hai đứa đi đâu.

Cuối cùng nó cũng chịu lên xe ngồi vì trời quá nắng. Bọn kia mừng như điên, bọn họ không muốn đi bộ tiếp đâu.

Trong lúc ngồi trên xe, Minh Huy nhìn chăm chú Huyền Anh. Nếu là người bên cạnh nó thì chắc chắn không bình thường, kể cả tên nhóc Hải Đăng kia. Hôm qua lúc nói chuyện với Thiên Bảo, nhóc ấy rất nghiêm nghị (ông cụ non) nhưng bình thường thì chẳng khác gì một thằng nhóc không hiểu chuyện. Con bé này thì nhìn dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng nhưng phong cách ăn mặc lại không thuộc kiểu điệu đà. Đặc biệt hai đứa rất vâng lời nó.

– Hai đứa sẽ có gia sư tại nhà nên không cần đi học. Có thể đi chơi ở đâu cũng được nhưng đúng giờ phải về. Còn nữa, Huyền Anh! Em không cần phải như vậy đâu. – Nó nở nụ cười nhẹ.

– Cuối cùng cũng thoát. Bảo Bảo, em không hiểu sao mấy cô lại ép em ngoan ngoãn chứ? Một đứa trẻ ngoan không thể tự lập.

Huyền Anh bỗng thay đổi. Gương mặt lạnh tanh, môi treo lên nụ cười gian xảo. Mấy người trong xe không ai ngạc nhiên cả. Nếu có cũng chỉ ngạc nhiên khi Huyền Anh hoàn toàn không trái lời nó. Tất cả đều biết, một người dựng lên hình tượng cho mình thì khó mà buông xuống chiếc mặt nạ đó nhưng con bé lại thản nhiên lộ ra tính cách thật của mình trước mặt những người vừa quen biết. Và nếu liếc mắt qua Hải Đăng sẽ thấy cậu nhóc cố nhích người ra xa Huyền Anh.

– Họ chỉ muốn tốt cho em thôi nhưng cách đó không hiệu nghiệm với một người như em.

Huyền Anh từ chối cho ý kiến.

Thế là ktx có thêm hai thành viên mới, à không là ba mới đúng. Nhật Quân bon chen vào ktx ở với bọn họ. Ngày ngày, Nhật Quân nằm dài chờ ăn như con heo. Hải Đăng thì đặt bẫy khắp nhà hoặc kiếm trò chọc phá. Huyền Anh thì ôm tivi không chơi game cũng phim ảnh, mặc dù chưa đạt tới trình độ mạnh mẽ như con trai nhưng vẫn mang chút gì đó nữ tính lắm (người ta con gái mà). Còn nói tới nó hả? Trời ơi, mặc xác tên Minh Huy này lưng ra làm việc, nó suốt ngày cứ ngủ rồi đi học về đến nhà lại ăn rồi ngủ. Hoàn toàn không quan tâm tới giao dịch của mình với ai đó. Chỉ tội 3 tên kia phải dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, chăm sóc 4 ông trời nhỏ kia. Nhưng mà đó không hẳn là vấn đề. Từ ngày 3 người kia đến ktx thì tối nào cũng ôm Thiên Bảo đi ngủ, không để cho 3 tên này đụng đến. Hễ có dịp ở riêng với nó thì y như rằng 1 trong 3 đột nhiên xuất hiện phá bọn hắn. Hơn một tuần rồi mà bọn hắn không thể điều tra gì thêm, máu ức chế dồn lên não nên một hôm hắn thực hiện kế hoạch bắt cóc.

Sáng hôm đó, nhân lúc 3 tên cản trở kia mò dậy tìm thức ăn, hắn đã bồng nó lẻn ra ngoài. Sau khi đặt nó nhẹ nhàng lên xe, hắn phóng nhanh nhất có thể về nhà. Ờ thì cái nơi hắn gọi là nhà. Đến nơi, vừa mở cửa thì có người bước ra đón lấy nó ngay.

– Cậu chủ đã về. Ông chủ đang đợi cậu. – Một cô gái trẻ rất xinh đẹp, mặc dù gọi cậu chủ nhưng có vẻ cũng bằng tuổi hắn.

– Được. Mau lui đi, ta sẽ dẫn cô ấy đến chỗ ông già đó. – Cậu lạnh lùng.

Cô gái cuối đầu lui xuống nhưng hắn nào thấy ánh mắt giết người của cô ta nhìn chằm chằm nó đang ngủ ngon lành. Còn nó vốn đang nằm trong lòng hắn, ngoan ngoãn như con mèo thì khẽ nhếch môi chứng tỏ nó đã tỉnh dậy từ lâu.

– Con trai của ta. Mau đến ngồi đi. – Chủ nhân giọng nói hẳn là một người vui tính và thân thiện.

– Cô gái lúc nãy hẳn là 1 cô bạn gái của cậu. Tôi không thích cô ấy. – Nó lười biếng ngồi dậy.

– Cảm ơn cháu nhiều lắm. Thằng con bác chắc làm phiền cháu nhiều lắm.

– Cũng không ạ, đều là việc cháu nên làm. Thế lần này bác muốn Duy Anh đưa cháu đến đây làm gì ạ?

– Bác rất thích cháu. Một cô gái xinh đẹp lại tài giỏi. Hơn hết là quản được thằng con trai bác. Bác rất muốn cháu làm con dâu bác.

– Nhưng con không thích.

Nói rồi nó cười tươi rói. Cha hắn khẽ nhíu mày nhưng tất cả chỉ là thoáng qua.

– Không phải cứ như bây giờ tốt hơn sao? Nếu phải chọn giữa nắm giữ một người và được cả ba người thì bác sẽ chọn cái nào? – Không để người đối diện lên tiếng, nó tiếp tục.

– Tất nhiên là cả ba sẽ tốt hơn phải không. – Nó nghiêng đầu trông rất đáng yêu.

Đột nhiên từ trên nóc nhà một bóng đen nhảy xuống, bóng đen đó nhắm ngay chỗ nó đáp xuống. Cha con Duy Anh vốn là người chuyên bị đánh lén nên phản ứng rất nhanh tránh ra xa nhưng nó thì khác. 2 người kia hoảng hốt nhìn về phía nó, quá trễ để cứu nó rồi. Nhưng nó khẽ động, hai tay nó từ từ vươn về phía bóng đen.

Rầm

Sau khi tóm lấy cổ áo người kia và vật một cú thật mạnh ‘hắn’ xuống đất, nó nhân lúc người đó còn đang choáng váng đã cướp lấy vũ khí – con dao găm chế trụ ‘hắn’ .

– Sau không ra tay đi? Hay là trước giờ không biết giết người. – Giọng nói lạnh tanh.

Nó cười cười thả tay ra rồi quay trở lại chỗ cũ ngồi ngay ngắn.

– Mau quỳ xuống. – Lúc giờ cha hắn mới nghiêm nghị lên tiếng.

Là người lúc nãy đón Duy Anh trở về. Cô ta mỉm cười cay đắng, quỳ ngay ngắn đối diện với người mà cô tôn kính nhất.

– Không phải là ta nói ta không thích cô sao? Còn chạy ra đây gặp ta làm gì?

– Hừ! Thật không biết liêm sỉ, được cậu chủ còn chưa đủ, đồ lẳng lơ.

Không nhìn tới nó, cô ta lạnh lùng chửi lớn.

– Thích hắn sao? Thích tôi cho đấy, dù sao tôi cũng còn 2 người. – Nó cười.

– Sao có thể. Trước giờ Duy Anh không hề thích con bé này, Thiên Bảo cháu không cần phải dứt bỏ tình cảm của Duy Anh dành cho cháu…

– Ha. Tình cảm dành cho cháu của con bác không đủ lớn để làm cháu thay đổi cách nghĩ nha. Chẳng hạn lúc nãy nếu cháu không phản kháng thì chắc giờ này đầu đã sớm lìa khỏi cổ rồi. Cũng không trách được người trước giờ chỉ chiến đấu vì bản thân, chưa biết được cách bảo vệ người khác.

Vừa nói nó vừa đứng dậy ra khỏi cửa. Cánh cửa mở ra, 2 đứa trẻ đã đứng bên ngoài từ khi nào.

– Hai đứa muốn đi khu mua sắm không? À mà, tôi có nói tôi không thích cô không nhỉ? – Nó xoay người đối diện với cô gái kia.

Cả hai nhìn nhau, một ánh mắt tràn đầy hận ý, một còn lại tràn đầy ý cười. Nó đặt cây súng lên đầu cô ta. Đoàng một phát, bóng dáng kia vẫn kiên cường không ngã xuống mà cứ quỳ mãi như thế.

– Haizz. Chị à, có lẽ cô ta sẽ chưa siêu thoát đâu. Cơ mà chị bị ma ám không phải rất thú vị sao? – Hải Đăng cười thích thú.

~~~~~~~~~~~~~

– Có lẽ chúng ta chưa thể lôi kéo con bé đó nhưng nó cũng cho chúng ta cơ hội rồi. Cố làm cho tốt nhiệm vụ của con đi. – Giọng nói trái ngược với lúc có nó, hoàn toàn xa cách.

– Lúc nãy con bé đi kia nói là sẽ giúp chúng ta nếu chúng ta bảo vệ tốt an toàn của viện mồ côi. Có vẻ như con bé vẫn chưa tin tưởng vào thực lực của Thiên Bảo. – Người phụ nữ từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống bên cạnh cha hắn.

– Mẹ. Nếu đã không có gì nữa thì con đi đây. Đột nhiên xuất hiện kỳ đà cản mũi thì làm được tích sự gì. Nhưng mà một khi cô ta lọt vào tay chúng ta thì đừng hòng con ngoan ngoãn ở nhà với cô ta.

Nói xong hắn đứng dậy bỏ đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Mèo: Hôm qua lo chơi trung thu không kịp đăng lên cho mọi người. Coi như quà trung thu trễ đi nha ^_^. Mọi người có thể giúp ta sare truyện không. Nếu được cảm ơn các nàng reader xinh đẹp nha <3<3<3

Bạn đang đọc Cô Nàng Khó Hiểu của Aqua_NH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.