Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương Chap 34

Phiên bản Dịch · 1130 chữ

CHAP 34

“Hân hoan chào đón quý vị quan khách đã nể mặt đến dự buổi lễ ra mắt người thừa kế của tập đoàn KJ chúng tôi”.

RÀO…RÀO…RÀO…

RÀO…RÀO…RÀO…

“Vâng, bây giờ xin nhiệt liệt chào đón chủ tịch Phạm lên phát biểu vài lời”.

Từ trong đi ra một người đàn ông đứng tuổi. Bộ vest đen cùng khí chất lạnh lùng khiến ông ta càng quý phái.

“Xin cảm ơn các vị đã đến chung vui cùng gia đình của tôi. Đứa con trai thất lạc nhiều năm của tôi, nhờ trời phù hộ, nay cuối cùng nó cũng về cạnh tôi. Thật tình thì tôi cũng già rồi, chỉ mong xế chiều có con cháu bầu bạn…”

Phía góc trái bên dưới, bà Uyên Linh đảo một vòng. Bên trong căn biệt thự trưng bày rất nhiều đồ thủy tinh thiết kế tinh xảo.

“Cái con Uyên Linh này kêu đi cùng mà không chịu”. Bà day sang Đăng Khoa đang đứng kế bên “Nó chưa bao giờ chịu nghe lời bà già này cả!”

“Em ấy không thích tiệc tùng, bà có ép cũng không được. Thà rằng để em ấy ở nhà nằm ngủ còn tốt hơn!”

“Hừ, bà phải về giáo huấn cho nó một bữa mới được.”

“Được rồi mà bà!”

“Xin trân trọng giới thiệu với các vị, con trai tôi, Phạm Đăng Khoa!”

“Cháu lên đó đây bà, bà ở đây lát nữa cháu sẽ đưa bà về!”

“Ừ!”

Khoa rời khỏi, bước chân lên sân khấu.

“Á à, bà già! Coi ra bà cũng còn đi nổi ha!”

Bà giật mình, vừa quay đầu đã thấy một gương mặt nhăn nheo nheo nhăn đập vào mắt mình. Lông tay lông chân bà đang muốn dựng dứng lên đâm chết cái thằng cha già kia.

“Chà chà, không ngờ ngài Lâm “loăn qoăn” cũng đến. Sao? Nghe nói ông bị xe tải đâm lòi phèo chết rồi mà. Vẫn còn mạng mà tới đây thì thật là buồn ghê!”

“Ha ha ha, Lâm Lăng Quan tôi phúc lớn mạng lớn. Thiên hạ đồn bậy đồn bạ thì chỉ có MẤY CON MẸ GIÀ dư hơi mới tin thôi. Phải không bà?”

“Ờ ờ!”

“Với lại, tôi hôm nay đến để chúc mừng chủ tịch Phạm. Có thiệp mời hẳn hoi chứ không như MẤY CON MẸ GIÀ đã già không chịu già mà còn làm như mình trẻ lắm. Phải hông bà?”

“Ê, thằng cha già kia! Ông đang ám chỉ ai đó hả? Tôi nói cho ông biết nhe, ông mà còn dán xỉ nhục tôi một lần nữa là tôi bẻ cổ ông nghe chưa. Tôi ghét nhất là ai chửi tôi già đó. Nghe – chưa – thằng cha – già – cốc – cố - đế ”

Bà rít mấy chữ cuối ở khẽ răng. Trong khi đó ngài Lâm lại hả hê nâng ly rược trên tay ngửa cổ uống.

“Mà này bà già! Tôi nghe nói bà có cháu gái phải không? Khi nào có dịp nhớ ra mắt cho tôi xem với. Tôi hiếu kì một con mẹ già nua nhăn nheo như bà thì cháu gái mà cỡ nào!”

“Ông…”

“Ha ha ha bái bai. Hẹn gặp lại!”

Xong xuôi sự nghiệp chọc cho đối phương suýt đứt mạch máu mà chết, ông cứ thế đi thẳng. Ông đâu hay biết rằng mình đã vô tình chọi một cục đá vô đầu cháu mình…

--------------------

“Anh, hình như đêm qua nhà có ăn trộm hay sao ấy!”

“Là sao?”

Uyên Linh vừa thấy Đăng Khoa vào phòng khách, cô đã bổ tới chớp chớp mắt lia lịa.

“Tối qua, em ngủ mà cứ nghe tiếng đùng đùng ào ào. Còn có tiếng lẻng xẻng leng keng…”

“Rốt cuộc em đang tính nói cái gì hả? Anh nghe không hiểu gì hết!”

Khoa mặc kệ Uyên Linh, anh đi tới ngồi trên ghế sofa, dựa vào thành ghế nheo mắt. Cô lại tiếp tục bổ nhào tới ngồi kế bên không ngừng bô bô về âm thanh lúc tối, còn chắc chắn là có kẻ trộm ghé thăm…

“Mới sáng sớm làm gì mà la um sùm vậy hả?”

“Bà???”

Uyên Linh dở khóc dở cười nhìn bà nội đi xuống cầu thang, trang phục đầm ngủ màu hồng tươi in hình heo Boo. Cặp kính ngố to đùng trượt xuống tận lỗ mũi.

“Bà à…”. Cả Khoa cũng bị hù cho hết hồn.

“Bà sao hả? Hai đứa nhìn bà như là muốn ăn thịt luôn vậy!”

Còn Linh, khỏi phải nói, cô đang nghi ngờ rằng tối qua liệu ăn trộm có rinh bà nội cô đi mất rồi thế người khác vào hay không?

“Hai đứa thấy sao hả? Nhìn bà đâu có già chút nào đâu phải không?”

Bà lôi trong tủ lạnh ra một dĩa rau xà lách tươi, ngồi xuống bàn bắt đầu nhai.

“Này anh, bà có vấn đề nặng rồi!”

Uyên Linh nghiêng đầu sang nói nhỏ với Đăng Khoa, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Mà nói thật, nhìn bà không ổn chút nào!

Chiều hôm nay Uyên Linh có tiết thể dục, vì thế mà cô phải tranh thủ đi sớm.

“Anh Khoa, bà đâu rồi?”

Cô xuống dưới lầu thì không thấy bà nội đâu, chỉ có Khoa ngồi đọc báo trên sofa.

“Bà đi shopping rồi!”

“Hazi… cái đà này tối nay chắc chắn bà không về nhà luôn cho mà coi!”

“Sao vậy?”

“Vì mỗi lần shopping là bà ngủ luôn nhà của bạn!”

Anh khẽ à một tiếng, Uyên Linh cũng không mảy may để ý. Cô ngồi xuống mang giày thể dục vào.

“Em đi học à?”

“Dạ! Là thể dục!”

“Vậy anh đi cùng em!”

“Gì?” Cô vẫn tập trung nhét chân vào đôi giày “Anh định chuyển sang trường nữ sinh học sao?”

“Anh cũng có chuyện. Tiện đường mà!”

Chiếc xe lao ra đường lớn, hàng cây hai bên đường tuột về phía sau nhanh chóng.

Uyên Linh ngồi mơ màng nhìn ra cửa kính. Khoa cũng ngồi nhìn theo.

Cảm giác có ai đó nhìn mình, cô quay mặt lại thì đập vào mắt là khuôn mặt gần kề của Khoa.

“Anh…”

“A…xin lỗi…tại anh muốn nhìn xem em đang nhìn cái gì!”

“Em đâu có nói gì đâu mà anh hoảng loạn như bị bắt gian vậy?”

Khoa ho một tiếng, quay mặt sang phía bên kia.

“À đúng rồi. Em quên là có hẹn với An Hảo và Trang Như tối nay rồi. Nên có lẽ em sẽ về muộn. Anh không cần đợi rước em đâu!”

“Vậy à?” Anh trầm ngâm nhìn ra phía ngoài “Vậy nhớ về sớm!”

Hết chap 34

Bạn đang đọc Cỏ May Mắn Tình Yêu của Saki Suzuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.