Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương Chap 30

Phiên bản Dịch · 1057 chữ

CHAP 30

“Đây là đâu vậy?”

“Nhà tôi…từng ở!”

“Từng ở? Vậy bây giờ thì sao?”

“Uống trà nhé?”

“Ờ!”

Trường Quân vào trong bếp, lục đục cái gì đó mà vang lên âm thanh tùng tùng lẻng xẻng. Có lẽ là bị cài nồi đè chết rồi cũng nên.

Trời đã nhá nhem tối, ngoài trời đã lấm tấm những đốm sao.

Uyên Linh đi lên cầu thang, dọc đó có những chiếc li thuỷ tinh to và lùn, trong có đặt một ngọn đèn cầy màu kem.

Uyên Linh kết thúc chuyến tham quan bằng một sự đói bụng. Từ chiều giờ có con chuột cống nào trong bụng đâu.

Trước mắt cô là một li trà…mà cũng không biết nên gọi là gì cho đúng. Trà nổi lên màu đen ngà ngà, trên đó là một bông hoa lạ hoắc. Lỡ như uống vào rồi đi bán muối cũng không thể không có khả năng.

“Sao vậy?”

“Hơ…tôi đang suy nghĩ xem có nên uống không?”

“Sao lại không? Trà thảo mộc đó, tuy màu hơi xấu nhưng rất mát. Bộ…cậu sợ tôi bỏ thuốc độc vào hả?”

“Thuốc độc tôi không sợ, chỉ sợ cậu bỏ con chuột gì đó vào thôi!”

“To đầu mà còn sợ chuột sao?”

“Kệ tôi!...mà, sao cậu lại dẫn tôi tới đây?”

“Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ tôi!”

“Vậy hả? Vậy dì ấy đâu rồi? Đáng lẽ tôi nên chuẩn bị quà!”

“Không cần đâu! Mẹ tôi…có lẽ giờ đã trở thành một ngôi sao…và nhìn theo tôi từ trên đó”

“Xin lỗi…tôi không biết…”

“Không sao!”

Ánh trăng bắt đầu nhô lên sau hàng cây, vài đóa hoa hé nở trong đêm.

“Năm tôi bảy tuổi, ba tôi bệnh tim nặng, ông ấy đã qua đời tại bệnh viện. Lúc đó…mẹ đã dẫn tôi đến nhà họ hàng nhờ vả. Nhưng bọn họ tỏ vẻ khinh thường mẹ con tôi, không ai chịu giúp đỡ. Sau đó, bà ấy cũng đi theo ba tôi, bà đã tự vẫn ngay tại lầu Bách Hợp. Trong một ngày tôi mất đi tất cả, gia đình, ba mẹ, ngay cả quyền sống cũng không có!”

“Cậu…”

“Cậu nghe tôi nói hết đi. Tôi trở thành trẻ mồ côi, họ hàng ai cũng đùn đẩy nhau, không ai muốn chứa chấp tôi. Thậm chí họ bắt tôi làm việc như người ở, khoảng thời gian đó với tôi chính là địa ngục”.

“Tôi bỏ nhà lang thang như một thằng bụi đời. Nhưng có lẽ ông trời vẫn chưa bỏ quên tôi, tôi được một người ông nhận nuôi. Con trai ông ấy chết trẻ, nên ông rất muốn có cháu ở gần”.

“Vậy…cậu là con nuôi sao?”

“Không phải con nuôi mà là cháu nuôi. Ông ấy già rồi!”

“Hả… An Hảo nói cậu và Thế Trọng là anh em, vậy hai người cùng được nhận nuôi sao?”

“Phải!”

“…”

“Sao không hỏi nữa?”

“Biết hỏi gì nữa? Cậu tự khai hết rồi mà!”

“Sao cậu lại đáng yêu vậy chứ?”

“Hả?”

“Không có gì!”

“Ơ…nhưng cậu lôi tôi tới đây làm cái gì hả? Tôi đã hỏi ba lần rồi đó!”

“Không biết!”

“Cái gì!”

“Tự dưng tôi lại không muốn tới đây một mình, nên lôi theo một con heo làm thịt quay ăn thôi!”

“Tên chết bầm!!!”

“Nè!” Trường Quân chụp được tay Uyên Linh “Cậu thấy cái bạn hiền của tôi dưới kia không?”

“Bạn hiền gì?”

Cô quay đầu lại theo hướng đó. Là một con chuột cống to tướng!!!

Uyên Linh nhắm mắt nhắm mũi hét lên. Tiếng hét dữ dội vang động cả một vùng. Cô chạy ra sau lưng Trường Quân nắm lấy áo cậu, đầu không ngừng nguậy nguậy.

“Cậu làm ơn…đập nó đi mà! Thấy gớm quá! Làm ơn…!”

Không ai để ý thấy mặt cậu giờ đỏ như thế nào. Cả hai cánh tay bị đơ như sắt.

“Này…này…cậu…”

“Nhanh lên đi…nhanh…”

“Cậu lôi áo tôi như vậy thì làm sao đập nó được chứ?”

“Hả? À…xin lỗi…aaaa…con chuột nó chạy kìa…aaaaa!!!!”

“Nè! Rách áo tôi bây giờ! Dừng lại…”

Từng đợt gió nổi lên, tiếng mưa lách tách trên mái ngói, cơn mưa kéo đến mang theo mùi hương của đất.

Một tia sáng xẹt ngang bầu trời, sau đó là tiếng rền vang động.

Uyên Linh co rúm người ngồi trên ghế sofa, cô vốn dĩ rất sợ sấm sét.

“Cậu không sao chứ? Con chuột nó đi đai rồi. Đừng có nói với tôi là cậu sợ hồn ma con chuột nha!”

Quân nhìn Uyên Linh, cả người rúc trong cái mền, tay run run y như con mèo con. Môi cậu khẽ cười.

“Tôi...tôi…sợ sấm…Á…!!!”

Thêm một đợt sấm nữa rạch ngang nền trời. Uyên Linh bất giác hét lên, cô sợ sấm. Thường thì con người ta hay tìm kiếm điểm tựa cho mình trong nỗi sợ hãi. Ôm người kế bên cũng không ngoại lệ.

“Không sao!” Trường Quân vuốt nhẹ lưng cô “Có tôi đây mà!”

Mưa hoà lẫn với tiếng gào thét của hàng lá xơ xác cạ trên mái nhà.

Trường Quân đắp cao lên cái mền trên người Uyên Linh, cô đã yên giấc trên ghế sofa. Giương mặt lúc ngủ làm cho tim người đối diện lỡ đi một nhịp.

“Có khi nào…mình thích cậu ta không nhỉ?”

Cậu ngồi xuống cạnh ghế, tay chống cằm. “Nhìn kĩ cậu ta cũng xinh lắm chứ!”

Nhịp tim cậu đánh thình thịch. Cậu chống tay lên ghế, môi chỉ cách mặt cô vài xăngti mét…

Trường Quân hôn nhẹ lên trán Uyên Linh, cô khẽ trở mình, bốn mắt nhìn nhau…

Không khí xung quanh dường như đang đông cứng lại, Uyên Linh thoáng đỏ mặt, cô không biết sau tim mình lại đập nhanh như vậy.

“Nhắm mắt lại đi!”

Cô làm theo mà không còn khả năng suy nghĩ, hai mắt cô nhắm nghiền lại, tay xiết chặt mép tấm mền. Một cảm giác mềm mềm từ từ phủ lên môi cô, nhẹ nhàng…hương thơm của hoa lys phảng phất trong không gian. Năm giây trôi qua nhưng cô có cảm giác như là năm thế kỉ. Bây giờ so sánh mặt cô với cà chua thì ăn đứt nó rồi.

Hếp chap 30

Bạn đang đọc Cỏ May Mắn Tình Yêu của Saki Suzuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.