Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Phiên bản Dịch · 1848 chữ

Một tuần ở Đà Lạt….chẳng mấy khi 2 đứa nói chuyện với nhau…có chăng chỉ là những câu hỏi ngắn ngủn…..nó đã cố gắng…cố gắng để thay đổi cuộc sống bây giờ…nhưng Ken quá cố chấp…mệt mỏi…nó có buông xuôi?

Nhà Ken…..

Chiếc xe từ từ vào trong sân…..có người mang đồ vào cho tụi nó….

_Thưa cậu mợ, ông ở trong phòng khách ạ!

Phòng khách:

_Thưa ba, tụi con mới về…

_Uh, sao hai con không chơi thêm mấy hôm nữa rồi về…..

_Dạ tụi con còn công việc mà ba….

_2 đứa lúc nào cũng lo công việc….

_Xin phép ba tụi con lên phòng….

_Trước mặt ba mẹ anh vui vẻ chút đi, em không muốn người lớn phải lo nghĩ….chuyện của 2 đứa, mình tự giải quyết là được!

Em định giải quyết sao?Ken cười nhạt

_Em biết em có lỗi với anh, em sẽ cố gắng bù đắp tình cảm ngày xưa!

Ken đẩy Nhím xuống giường…

_Bù đắp?Em nói đơn giản nhỉ?7 năm qua em nghĩ anh đã sống thế nào…em ra đi không một câu từ biệt, chỉ vẻn vẹn một tờ giấy…nói em yêu anh….yêu là thế hả?

_Em xin lỗi….Nhưng anh bình tĩnh đi đừng làm em sợ….Anh có biết giờ anh khác lắm không?

_Vì ai mà anh thế này?Em nghĩ mình có quyền nói thế sao?

_Em xin lỗi…

Nhím đẩy Ken đi ra ngoài….Anh khác thật à?Anh yêu em nhưng không hiểu sao anh không cho phép mình tha thứ cho em…anh muốn em phải cảm nhận được những gì anh đã trải qua….

Cả 2 đều trở lại công việc..thời gian qua công việc dồn lại cũng khá nhiều…Hai người …vẫn là 2 cuộc sống……mối liên hệ duy nhất giữa họ giờ đây chỉ là cuộc hôn nhân 6 tháng…..

Ken trở lại phòng ngủ thì thấy Nhím đang nằm trên ghế sofa…nó ngủ ngon lành…gương mặt vẫn trẻ con như trước…..chính căn phòng này…7 năm trước nó cũng đã bước vào…..nhưng lúc ấy là hạnh phúc còn giờ đây đã là nỗi đau…..Bất chợt, Ken thấy khóe mắt nó lăn ra một giọt nước…. “chẳng lẽ là vợ anh em khổ thế sao?”

Ken định lấy tay lau đi giọt nước đó thì nó mở mắt ra….

_anh….

_Em ngủ đấy làm gì?Sao không lên giường mà ngủ?

_Anh ngủ trên đấy đi, em ngủ đây cũng được…..

_Em lên giường đi anh sang phòng bên cạnh….

_Ba mẹ không vui đâu…anh kệ em ..Anh ngủ sớm đi mai còn phải tới công ty…….chúc anh ngủ ngon…..

Nó vẫn thế ương bướng và cố chấp…thời gian cũng không làm nó lớn lên….Nhưng chẳng phải xưa anh yêu nó cũng vì thế sao??

_Em lên giường đi, đừng trẻ con thế…Mỗi đứa một bên….Nằm sofa thế sáng làm sao đi làm được?

* *

Một tháng trôi qua…tụi nó vẫn thế….anh vẫn lạnh lùng dù nó cứ cố gắng cải thiện tình hình…..

Một hôm, đi làm về nó chợt không muốn về nhà….nó đi vào bar quen ngày xưa…cũng không có thay đổi nhiều…đáng ra nó cũng không vào đây…nhưng chắc chỉ hôm nay thôi……

Chợt nó thấy Ken đang say, ngồi cùng một cô gái khác….Nó không ngờ dạo này Ken vẫn thế…khó chịu, đau nhưng nó thản nhiên tiến tới….

_Anh Ken….đi về với em…..

Cô là ai?Cô gái kia hỏi…

_Tôi là người hỏi câu ấy mới đúng…sao cô lại ngồi với chồng tôi….

Cô gái quay sang Ken:

_Anh!Cô ta là vợ anh ak?

_Thôi đủ rồi….em về trước đi….

_Anh có về không?Hay anh định để em ngồi đây uống?

Ken nhớ đến những ngày xưa nó uống rượu, uống tới khi mềm người…..

_Được rồi, tôi về…..

Trên đường đi, chẳng ai nói câu nào…nó chán nản..mọi thứ như không còn trong tầm kiểm soát nữa…..Và nó biết, Ken của ngày xưa đã chết rồi….

Tuy nó và Ken như thế nhưng nó đối xử với gia đình chồng rất chu đáo….

Cuối tuần ở nhà nó đều tự tay làm đồ ăn….thường xuyên cùng mẹ chồng đi mua đồ….bố mẹ chồng không có điểm gì để chê trách nó được….nó luôn luôn là người con dâu hiếu thảo, ngoan ngoãn…..

Một hôm mẹ chồng hỏi nó:

_2 đứa vẫn ổn chứ?

_Dạ chúng con vẫn tốt mà mẹ…

_Con đừng dối mẹ…thằng Ken là con mẹ, mẹ biết….làm sao con giấu được mẹ…trước mặt người lớn thì thế…nhưng con khổ nhiều vì nó đúng không?

_Không có đâu mẹ…anh ấy..rất tốt với con…

_Mẹ coi con như con gái…có gì con cứ nói với mẹ…..

Chợt nước mắt nó cứ rơi…….

_Mẹ…..

_Có phải vì chuyện trước kia con ra đi không?Lúc trước mẹ chỉ nghe nói nó yêu một cô bé nhưng cô bé ấy đã bỏ nó rồi sang Mỹ…không nghĩ đó là con…

_Con xin lỗi..tại con….

_Ken là đứa coi trọng tình cảm..ngày ấy mẹ không hay ở nhà….nhưng khi về thấy nó hay ngồi trong phòng dạo một bản nhạc buồn…..nó lao vào những cuộc vui thâu đêm, nhưng mẹ biết nó muốn trốn tránh….mẹ tin nó còn yêu con….con chỉ cần cố gắng…

_Vâng, con cảm ơn mẹ…..

Ken vẫn luôn đi sớm về muộn….nó vẫn chờ anh …vì nó biết tại ai mà anh như thế….

Về đến nhà, Ken thấy nó ngủ gục ở phòng khách……Nhìn nó Ken thấy đau lòng…. “Tại sao phải chờ anh chứ?”

_Nhím, dậy lên phòng đi em…

_Anh về rồi ak?Anh ăn chưa, em đi nấu đồ…

_Anh ăn rồi…lần sau đừng đợi anh nữa..em cứ đi ngủ trước đi…..

Dạo này thấy chán nản…em ở bên nhưng hình như chúng ta không thể nào trở lại được nữa….em vẫn dịu dàng…vẫn chờ anh mỗi khi anh về muộn….nhưng đó không phải là những cảm giác trước kia phải chăng đó là trách nhiệm?….có cách nào khác không em?Tại anh quá cố chấp hay tại em đã không còn yêu anh nữa….

Hôm nay nó ở nhà một mình….ba mẹ chồng đi du lịch…..nó được nghỉ phép…..Định đi shopping nhưng thấy hơi mệt lên đành ở nhà……Rồi bỗng nhiên, nó thấy váng đầu, người mệt mỏi không còn sức nữa…..nó gọi điện cho Ken…Nhưng gọi hoài không được…..Nó phải gọi vào phòng thư ký, họ nói anh đi họp……Nó thiếp đi…….

Duy An:

Sau cuộc họp, vừa về đến phòng thư ký đã bước vào:

_Thưa anh, một tiếng trước chị Quỳnh có gọi điện đến nhưng không để lại tin nhắn gì….

_Tôi biết rồi…

Ken mở di động ra thấy báo 5 cuộc gọi nhỡ…..Chẳng bao giờ Nhím tìm anh hôm nay chắc có chuyện gì…..Gọi vào di động không ai nghe máy….Ken vội gọi về nhà:

_Vợ em có nhà không chị?

_Dạ, hôm nay mợ ở nhà nhưng từ sáng tới giờ không thấy ra khỏi phòng…

_Chị lên xem cô ấy hộ em….em gọi vào di động không ai nghe máy….

Một lúc sau…..

_Thưa cậu, mợ ngất trên phòng…..mà sốt cao lắm ạ…..

Ken vội bỏ hết việc đi về nhà……Nhím chẳng bao giờ biết tự chăm sóc mình….Lúc nào cũng phải để người khác lo lắng….

Về tới nhà, vội lên phòng, thấy nó vẫn sốt cao, cậu định đưa nó đi viện….

_Em không đi viện đâu…..Nó mơ hồ cảm thấy có người bế bổng mình lên…

_Em thế này không ổn đâu…

_Anh cho em ở nhà đi…chút nữa em khỏi thôi….em không sao đâu….

_Em phải đi……

_Anh cũng biết em sợ bệnh viện mà……

Thấy nó như thế Ken đành chiều nó…gọi bác sĩ tới nhà….

Tối thấy nó run lên từng chập, cậu chỉ biết đắp chăn cho nó….7 năm qua những lúc em ốm thế này em đã ra sao???

_Anh, em lạnh lắm….Nó nói mơ hồ….

Chợt Ken kéo nó vào lòng cho nó ấm hơn….

_Em nhớ anh lắm…..em sai rồi!!!

Trong cơn mê man nó nói rất nhiều……Ken nghe tất cả mà sống mũi cay cay, 7 năm qua của nó cũng chẳng vui vẻ gì…tại sao phải thế hả em?

Mấy ngày nó ốm, Ken ở nhà, lo lắng chăm sóc cho nó từng chút một……Nó thấy thế thì vui biết bao, rút cục anh vẫn còn quan tâm em, thế mà em cứ tưởng anh bỏ mặc em rồi…………

* *

Một hôm Ken đi tiếp khách về mà say khướt…..Cả nhà đang ngồi phòng khách thì thấy anh về…..anh chỉ chào ba mẹ rồi loạng choạng đi lên phòng..nó vội vàng chạy ra dìu Ken đi…..Đặt anh lên giường tháo giày và cavat ra rồi lấy khăn lau mặt cho anh…đang định đi ra thì Ken kéo tay nó lại:

_Nhím em đừng đi…em trở về đi….em không thể bỏ anh như thế được….

Nó kéo tay anh ra nhưng không được, nó đã bị anh kéo xuống giường…

_Anh xin lỗi….em đừng đi mà….

Nằm trong vòng tay anh, nó đã khóc…không ngờ anh đã chịu đựng nhiều thế…..tình cảm dành cho nó chưa bao giờ thay đổi….Nhưng tại sao anh phải cố chấp như thế?Làm cả 2 cùng đau anh có vui không?Vẫn khuôn mặt ấy nhưng nụ cười ngày xưa đâu rồi?Tại em phải không anh?

Sáng hôm sau, mặt trời soi những ánh nắng yếu ớt của mùa đông xuống căn phòng……

Ken tỉnh dậy, đầu vẫn choáng váng…..anh với cốc nước mật ong bên cạnh….Anh không nhớ được những gì nữa…hôm qua uống quá nhiều…rồi hình như Nhím đưa anh lên đây…..Nhìn lại căn phòng..quần áo vứt lung tung….

Ken cố nhớ lại….Chẳng lẽ….. mày đã làm gì thế này?Sao mày có thể như thế??

Ken đi xuống dưới nhà thì thấy cả nhà đang ăn sáng….

Ba mẹ nhìn nó tỏ vẻ không hài lòng….

_Hôm qua con sao vậy?Như thế mà được ak?

_Con xin lỗi…

_Làm gì thì làm giữ chút thể diện cho cái nhà này đi, con như thế người ta nhìn nhà ta như thế nào….

Ông An tức giận đứng dậy

_Ba….

Rồi Ken nhìn nó khuôn mặt nó không có chút cảm xúc nào…nó vẫn thản nhiên ngồi ăn..rồi xin phép mẹ đứng dậy…..

Bấy giờ bà Lan mới lên tiếng:

_Con có gì không vừa lòng với con Quỳnh?Con tìm khắp nơi xem có đứa nào hơn nó không?

_Mẹ con không phải như thế…

_Nó hết lòng vì con…con lúc nào cũng đi sớm về muộn mà nó không phàn nàn một câu nào…đi làm cả ngày mà vẫn quan tâm tới ba mẹ….Từ ngày cưới nhau con đã đưa nó đi chơi ngày nào chưa?Đưa nó về ngoại được mấy lần rồi?có những hôm thấy nó ngồi khóc trong phòng, mẹ vào thì nó lại tươi cười ngay….Nó cũng là cành vàng lá ngọc nếu ba mẹ nó biết nó sống như thế này, chắc ông bà ấy sẽ đưa nó về ngay đấy…..

Rồi bà cũng đứng dậy….để lại một mình Ken…chẳng lẽ anh lại tồi tệ như thế sao??

Bạn đang đọc Có Lẽ..là Định Mệnh... của Dreamy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.