Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 57: Anh sợ không kịp nữa rồi, anh muốn ôm em

Phiên bản Dịch · 2774 chữ

Đau tim có thể lớn cũng có thể nhỏ, ba mẹ đối với lần này hết sức lo lắng. Vẫn liên tiếp oán trách nói sớm biết sẽ không để cho cô đi dạy, cũng không biết bọn họ điều khiển cô thế nào . . . . Sau đó kéo cô kiểm tra tất cả lớn nhỏ các loại, gần sang năm mới, không có chút không khí vui mừng nào.

Cô rất muốn cười nói cô không muốn chết, tiếc rằng cổ họng vẫn còn bị chặn nói chuyện rất khó khắn, hơn nữa quả thật rất dễ dàng mệt mỏi, bình thường một ngày kiểm tra về đều muốn ngủ hơn nửa ngày. . . Cũng nên ngủ, đã rất lâu, rất lâu không có thật sự ngủ một giấc ngon như vậy, cảm thấy cơ thể quá mệt mỏi rồi. . . .

Tiếu Bạch vẫn đi theo bận rộn trước sau, Cổ Dật Nam cũng tới, rất khẩn trương hỏi bệnh tình gì đó. Cổ Dật Nam rất chú ý Tiếu Bạch, chắc trong lòng anh ấy cho là cô như bây giờ đều do Tiếu Bạch làm hại, cho nên hai người mỗi lần gặp mặt lời nói không hợp, cô vừa nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ liền thấy nhức đầu, dứt khoát giả chết.

Đặc biệt là đến buổi tối, khi cần người trông, chỗ nào có Cổ Dật Nam thì chỗ đó có Tiếu Bạch, chỗ nào có Tiếu Bạch thì chỗ đó có Cổ Dật Nam, bỗng nhiên hai người giống như biến thành anh em tốt, chết đều muốn ở lại bệnh viện, ai cũng không chịu đi. Ba cương quyết bảo bọn họ đi, nói con trai ở lại cũng rất bất tiện, vì vậy mỗi buổi tối ba mẹ thay phiên nhau ở lại với cô, cô mới không dễ dàng được yên tĩnh.

Thật ra ba mẹ đã sớm nhìn ra được, vào một buổi tối yên tĩnh, ba ngồi ở cuối giường của cô, bảo muốn nói chuyện với cô. Cô mới biết, thì ra khi cô vừa về nhà được mấy ngày, Tiếu Bạch vẫn luôn đợi ở dưới nhà cô, lại không biết vì sao lỡ mất. Đêm đó cô ngã bệnh, ba mẹ dưới tình thế cấp bách gọi 115, Tiếu Bạch vừa thấy tình hình không ổn lại thấy ba cô đi ra, còn tưởng rằng ai trong nhà xảy ra chuyện chạy tới giúp một tay, không ngờ người nằm trên giường bệnh lại là cô, lập tức liền nóng nảy, cũng không để ý bao nhiêu người phản đối, kiên trì lên xe, cùng đi theo. Cũng may có anh ấy giúp một tay, trong quá trình cấp cứu, cũng làm không ít công việc chân chạy, người trẻ tuổi dù sao thể lực cũng tốt hơn một chút.

Thật ra thì ba đã sớm biết cô và Tiếu Bạch ở chung một chỗ, chỉ thấy lạ là vì sao lần này cô đã về mà anh ấy không liên lạc với cô lại muốn đợi cô ở dưới nhà, còn có thái độ của cô với anh ấy những ngày qua đều là xa cách lạnh nhạt, do chúng tôi đã chia tay hay có hiểu lầm gì đó.

Cô nghĩ rất lâu cũng không biết nên hình dung chuyện giữa chúng tôi như thế nào, đành phải ôm điện thoại di động từ từ ấn xong một câu: Con và anh ấy đã chia tay rồi.

Ba không nhịn được hỏi cô có phải vì lo nghĩ chuyện này cho nên mới bị bệnh. Cô lắc đầu.

Lại hỏi có phải anh ấy thích người khác không? Cô lại lắc đầu.

Vậy sao hai đứa lại chia tay?

Dùng miệng hình trả lời: tính tình không hợp.

Ba bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Ba đã biết, ai, thật không hiểu nổi thế giới của người trẻ tuổi các con. . . ."

"Tính tình không hợp" , khắp thế giới thường dùng cớ này để chia tay. Cô và Tiếu Bạch tính tình không hợp sao? Quỷ mới biết, không biết hòa thuận được bao nhiêu. . .

Sơ cấp (Cấp 1) đi qua, rất nhiều đơn vị bắt đầu lục tục đến lớp rồi. Tiếu Bạch vẫn ở lại phòng bệnh của cô, cả ngày ra ra vào vào không chịu đi.

Cô dùng di động hỏi anh ấy, tại sao còn không đi?

Anh ấy nói anh ấy đã xin nghỉ rồi.

Cô nói xin nghỉ làm gì, bệnh của cô không biết sẽ kéo dài tới khi nào.

"Vậy anh sẽ chờ đến ‘ khi đó ’ lại đi."

Ngất. . . Thật ra cổ họng của cô đã sắp khỏi rồi, về cơ bản có thể nói chuyện. Chỉ là cô còn không biết nên nói chuyện với anh ấy thế nào, cho nên, khi anh ấy tới, cô đều dùng điện thoại di động hoặc vở nói chuyện với anh ấy, rất ít lên tiếng.

"Ôi, anh phát hiện chỗ này của mọi người thật không tệ, về sau anh và anh trai anh sẽ mở một chi nhánh công ty ở đây, chúng ta sống ở thành phố S, có được không?"

Mỗi ngày, anh ấy đều lẩm bẩm như vậy, hoàn toàn mặc kệ cô có nghe hay không, chính là nhìn về quá khứ một chút, nhìn về tương lai một chút, mà tương lai này, bình thường đều liên quan đến cô.

"Hơn nữa, giá phòng ở nơi này không cao, chúng ta có thể mua một ngôi nhà không lớn lắm, thanh toán tiền đặt cọc (*trong mua trả góp), cùng nhau trả. Em có thể dạy Piano tại nhà, như vậy cũng sẽ không quá mệt, còn anh, liền phụ trách đem công ty đầu tư của anh trai anh phát triển đến thành phố S, nơi này là nhà của em, cách ba mẹ em cũng rất gần, tương lai có đứa bé, mọi người cùng nhau chăm sóc cũng dễ dàng. . . . ."

Gào lên. . . Cô trực tiếp lấy gối đầu ở sau lưng ra che lên trên mặt mình. . . . Sao lại, ngày cả đứa bé đều có rồi. . . .

Gối đầu dễ dàng bị cầm đi, ném dưới chân của cô. Khuôn mặt tươi cười của Tiếu Bạch phóng đại ở trước mặt cô: "Làm gì, em xấu hổ à?"

Xấu hổ cái đầu anh! Cô quả thật rất tức giận!

Ánh mắt của Tiếu Bạch chợt nghiêm túc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt cô: "Không biết đã bao lâu rồi anh chưa từng thấy qua biểu tình của em như vậy. . . Em gái cây xoày, em thật sự nên cười nhiều hơn. . . .

những ngày qua anh nhìn em, nằm ở trên giường không còn sức sống, sắc mặt không khác màu của ga giường là mấy, cho dù ngủ cũng cau mày, thức dậy cho dù là trong nháy mắt cũng không có dư thừa vẻ mặt, anh quả thật. . . . . Quả thật rất hận bản thân mình!

Anh thật sự rất sợ em gái cây xoày hoạt bát đáng yêu ngây thơ nói nhiều của trước kia không quay lại nữa, anh tự trách lại hận không thể tự xé nát mình.

Cũng may. . . Anh vẫn có thể trêu đùa cho em cười.

Cũng may, anh vẫn có thể ôm em như vậy,

Cũng may. . . Tất cả còn kịp. . . . ."

Anh ấy nằm xuống giường ôm cô vào trong ngực, vùi đầu ở bên gối của cô. Cô không dám động, chỉ lẳng lặng nghe anh ấy nỉ non ở bên tai của cô: "Cũng may. . . Cũng may. . . . ."

Cảm nhận được bên vai phải của mình từ từ bị nhiệt lưu thấm ướt, trái tim cô. . . Cũng ẩm ướt. . . . Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này mà cái ôm trở nên ấm áp hơn, nhớ tới một bài hát. . . .

【 văn 】 đột nhiên phát hiện đứng thật lâu không biết muốn đi đâu lại không muốn về nhà dù có nhiều người ở cùng cô chỉ thấy càng cô đơn lạnh lẽo.

【 người 】 rất nhiều chuyện về cô mà ngay cả cô cũng có nghe qua những lúc cô vui vẻ lại bị nói thành ủy khuất nhưng không ai nói ra

【 sách 】 đêm giao trái tim lại giống như củ hành tây bong ra từng màng kéo rớt vòng bảo vệ, tại sao lúc yếu ớt lại nhớ ngươi nhiều hơn

【 nhà 】 đúng, cho dù đi rất xa, cái ôm này, vẫn là nơi tôi muốn trở lại. Mắt nặng trĩu, ý thức lại bắt đầu lơ lửng. . . .

Khi nụ hôn nhẹ như lông vũ dán lên môi của cô, cô đã đắm mình ở thế giới giữa thực tế và cảnh trong mơ. . .

Chỉ nghe Tiếu Bạch ảo não nói thầm: "Lại ngủ thiếp đi? Ai. . . Chẳng lẽ anh thật sự không có sức hút sao?"

. . . . . Trong lòng rất muốn nói cho anh ấy biết. . . Là bởi vì có anh ấy ở bên cạnh cho nên mới ngủ ngon như vậy. . . .

Khóe miệng thoáng cười, quên thu. . . .

Cơ thể đang từ từ khỏe lên, trong thuốc khá có chứa thành phần hoóc-môn, từ từ cảm thấy mình giống như một bột mỳ lên men, một chút tạo ra. Bắt đầu không dám nhìn chính mình trong gương, vừa đen lại mập, quả thật. . . . Thê thảm không nỡ nhìn.

Mặc dù vẫn rất dễ mệt mỏi, rất dễ ngủ, nhưng cuối cùng không bị cấm vận động nữa, dần dần có thể xuống đất đi lại.

Có lẽ ba thấy Tiếu Bạch đối với cô hết sức ân cần, ba thường xuyên chế tạo cơ hội cho Tiếu Bạch, mẹ là fan trung thành của Cổ Dật Nam, thường cố ý bảo Cổ Dật Nam ở lại chăm sóc cô. Vì vậy, chỗ này của cô quả thật ngày ngày trình diễn giằng co lôi kéo.

Lại như chân cô vừa chạm đất. Tiếu Bạch Lập tức đỡ bên tay trái của cô: "Anh đỡ em xuống đi một chút, hôm nay khí trời không tệ."

Cổ Dật Nam đẩy xe lăn tới: "Bên dưới có tiệm bán hoa rất đẹp, anh đẩy em qua xem một chút."

Cô nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, thở dài: "Em đi nhà cầu. . . ." Sau đó gạt tay Tiếu Bạch ra, tự mình đi ra hành lang, Tiếu Bạch hấp tấp chạy tới: "Đi nhà cầu cũng phải. . . Đỡ. . . . Đến. . . .Đó. . . ." Dưới ánh mắt giận dữ của cô càng nói càng nhỏ. . . .

Lại giống như khi cô muốn uống nước, vừa mới chỉ cốc nước, hai cái tay đồng thời cùng cầm một cốc nước. . . Sau đó cố chấp đối mắt. . . .

Ôi, lắc đầu, cô vẫn là từ mình đứng lên trực tiếp cầm lấy bình nước khoáng uống, để cho bọn họ tiếp tục trừng tốt lắm. . . .

Hoặc là lúc ăn cơm trưa, không biết Tiếu Bạch mua cháo trắng và bánh bao từ quán ăn nào, Cổ Dật Nam mang đến canh tim heo và cá chưng của mẹ anh ấy nấu. . . . Trước giường bệnh cái bàn nhỏ hẹp như vậy, căn bản không để hết các món ăn được, mẹ vẫn còn ở bên cạnh xem náo nhiệt: "Ăn gì bổ lấy, Tiểu Mỹ con ăn canh tim heo nhiều một chút. . ."

Tiếu Bạch lại ở bên cạnh nói thầm: "Cái kia nhiều mỡ như vậy, em ăn cháo nhiều một chút, có vẻ thanh nhiệt. . ."

Nếu không phải bác sĩ nói cô phải bình tĩnh, chị đã sớm vỗ bàn một cái, la to một tiếng: "Mọi người coi tôi là heo sao?"

Tiếc rằng tình cảnh này chỉ đành phải mơ mộng, Mạc Tiểu Mỹ chỉ có thể lựa chọn im lặng ăn. Sau đó chiếc đũa từ khắp nơi vươn tới, một đám gắp đồ ăn mình mang tới bỏ vào bát của cô. Bát của cô liền "Kích tình dâng cao" .

Để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chân chó của Tiếu Bạch, Cổ Dật Nam hiện ra vẻ mặt khinh bỉ.

Nhìn mẹ cô, trung khí mười phần nói: "Mẹ, giúp con đi xuống dưới mua mấy quả táo."

Mẹ vừa cằn nhằn đang ăn cơm muốn táo làm gì vừa đi ra ngoài.

Cô, chống nạnh, chỉ vào hai người đàn ông một trái một phải này: "Anh. . . .Anh, tất cả đều ngồi xuống cho em!"

Tiếu Bạch nhanh chân, đặt mông ngồi lên cái ghế duy nhất ở trong phòng—— ở đối diện giường của cô. Cổ Dật Nam xem thường bĩu môi, thoải mái nhàn nhã ngồi ở cuối giường của cô. Tiếu Bạch vẻ mặt tức giận.

Khóe miệng thoáng hiện ra một nụ cười, nhanh chóng xóa đi, nghiêm túc nói: "Hai người, sao lại thế này? Đều không có việc gì để làm sao?

Tết cũng qua rồi, em cũng sắp khỏe rồi. Hai anh, nên trở về thành phố G thì trở về, nên đi làm thì đi làm, nên làm gì thì làm đi, đừng cả ngày lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt em, em nhìn liền hoa mắt." Một hơi nói nhiều như vậy khiến cô có chút mệt mỏi, tựa vào gối đầu lấy hơi.

Cổ Dật Nam giúp cô dịch dịch góc chăn, "Em đó, đến lúc nào rồi, còn quan tâm nhiều như vậy. Dù sao đó cũng là công ty của anh, ở nhà cũng có thể điều khiển từ xa, anh ở đây chăm sóc cho em tương đối yên tâm. Mới nửa năm không thấy, em liền biến thành một bài cốt trở lại, sớm biết ban đầu sẽ không nên ủng hộ em đi dạy. Mau ăn cơm đi, lát nữa nguội, anh không nói thêm cái gì là được."

Tiếu Bạch đi tới, giọng điệu không tốt nói với Cổ Dật Nam: " Công ty của các anh lớn như vậy, sao có thể không có trụ cột, anh nhanh đi về quan tâm việc của công ty đi, nơi này có tôi là đủ, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho Tiểu Mỹ nhà tôi trắng trẻo mập mạp, cũng không nhọc anh phí tâm."

" Tiểu Mỹ nhà anh? Anh còn không biết xấu hổ nói Tiểu Mỹ nhà anh? Nếu không phải vì anh, Tiểu Mỹ sẽ biến thành bộ dáng hiện tại sao? Tôi thấy anh căn bản không tiến bộ một chút nào, vẫn phô trương như thế! Để anh chăm sóc Tiểu Mỹ, ngày nào đó anh đem bệnh viện của người ta đập làm sao bây giờ?"

Hoàn toàn yên tĩnh. Tiếu Bạch giống như bị cố định thân mình, không nói gì, cũng không có vẻ mặt gì. Cô không biết nên nói cái gì, không khí trở nên lúng túng. Thành thật mà nói, cô thật đúng là có chút sợ Tiếu Bạch sẽ đánh Cổ Dật Nam. . . . .

Yên tĩnh khoảng 2 phút, cô không nhịn được muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, Tiếu Bạch dùng giọng nói giống như rất xa xôi, chậm rãi, từng chữ từng câu mà nói: "Cũng chính bởi vì tôi gây ra chuyện, cho nên hôm nay tôi càng muốn gánh vác kết quả như vậy. Thề hay hứa hẹn tôi sẽ không nói nữa, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức của mình, chờ Tiểu Mỹ đổi ý."

Không khí lại lâm vào yên tĩnh, cô có chút không biết như thế nào nói tiếp. Ánh mắt của Tiếu Bạch vô cùng thâm tình, làm cho cô không cách nào nhìn thẳng, Cổ Dật Nam ở bên cạnh vẫn quan sát phản ứng của cô, cô. . . . Cô thật sự tự đào hố to cho mình nhảy xuống. . .

Cuối cùng mẹ cũng mua táo về, người chưa tới, tiếng đã tới trước : "Ôi, sao chỉ có bấy nhiêu cũng không ăn hết? Không chịu ăn cơm sao có thể dưỡng thân thể tốt được? Đều đã thất thần làm gì? Mau ăn cơm!"

Hô, cảm thấy thoải mái, mẹ thật là cao thủ cứu tinh.

Cô ăn hai miếng cơm, nói với mẹ: "Mẹ, con muốn xuất viện. Ở trong bệnh viện quá ngột ngạt, có thể về nhà dưỡng không?"

Mẹ khiển trách cô một câu, trái lại nói buổi trưa đợi ba tới thử trao đổi với bác sĩ một chút. Cô liếc qua chỗ hai người đàn ông kia, nghĩ thầm về nhà xem hai người còn đối nghịch như thế nào!

Bạn đang đọc Cô Giáo Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi! của Cật Hoá Nhất Mai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.