Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 01

Phiên bản Dịch · 7118 chữ

An Dĩ Nhạc xuống máy bay, đã được nữ luật sư người da đen Gedi giúp đỡ đi đến cửa khẩu xuất quan, từ cửa hông sân bay tránh được phóng viên truyền thông cùng đám người sớm chờ ở đại sảnh sân bay, trực tiếp lên một chiếc xe màu đen, nhanh chóng rời khỏi.

Dọc đường đi, cô có thể tưởng tượng mỗi một con đường cùng mỗi một phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ. Ba năm qua, cô hàng năm theo cha mẹ lui tới Đài Loan cùng Newyork một lần, đường từ sân bay đến nội thành cô đã sớm quen thuộc, chỉ là lúc trước như thế nào cũng không nghĩ tới cô sẽ ở thành phố mà cô thích nhất mất đi cha mẹ cùng em gái, hơn nữa thành một người mù cô độc……

“Dĩ Nhạc, muốn gỡ kính râm xuống hay không?” Gedi nhẹ giọng hỏi. Cô ấy là luật sư của cha cô, cùng người An gia rất quen thuộc, lần này An gia gặp chuyện không may, cô vẫn giúp An Dĩ Nhạc xử lý các loại việc vặt.

“Không cần.” Cô khẽ lắc đầu. Tuy rằng đã qua ba tháng, cô vẫn không thể thích ứng chuyện mắt nhìn không thấy, ngay cả ở nhà cô cũng đeo kính râm, rất sợ người khác thấy cặp mắt vô thần của mình.

“Cũng sắp đến, em…… Có khỏe không?” Gedi lo lắng nhìn cô.

“Em khỏe.” Miệng mặc dù nói như vậy, nhưng An Dĩ Nhạc kỳ thật tay chân đã lạnh như băng, từ khi xe đến, lý trí của cô cơ hồ không ngừng bị sợ hãi cắn nuốt.

Xe cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi biệt thự, đó là một ngôi nhà vừa thanh lịch lại xinh đẹp, cách nội thành một đoạn đường, nhưng hoàn cảnh yên tĩnh, trước nhà còn có một thảm cỏ lớn, không có hàng rào, đứng trước hành lang có thể nhìn rõ hai hàng cây ở ngã tư đường không sót một chút gì.

Đây là nhà An Dĩ Nhạc ở nước Mỹ, cũng là hiện trường gặp chuyện không may ba tháng trước!

Gedi đỡ cô từng bước một đi vào trong nhà, An Dĩ Nhạc cảm thấy mình đang đi vào vực sâu thăm thẳm, chỉ cần mở cửa, cô sẽ rơi vào địa ngục, vạn kiếp bất phục.

Gedi lấy chìa khóa, cửa chậm rãi mở ra, An Dĩ Nhạc lập tức cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cô sợ hãi mà vào cửa, tháo kính râm xuống, tiếc rằng đôi mắt xinh đẹp cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể không ngừng rơi lệ.

“Dĩ Nhạc”

Gedi khổ sở muốn đỡ cô, nhưng còn chưa đưa tay, cô đã lảo đảo vọt vào phòng khách, té quỵ xuống đất, bị những kí ức làm người ta kinh hãi đến phát cuồng đâm đau đớn –

“Ba, mẹ, Tiểu Duyệt, ta muốn báo thù! Ta nhất định phải thay mọi người báo thù!”

Gedi lẳng lặng nhìn cô phát tiết, nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà họ An, không khỏi cảm thấy chua xót.

Ba tháng trước, An gia vẫn làm việc nghỉ ngơi bình thường, An Khiết là tiểu thuyết gia trinh thám khoảng năm mươi tuổi, mười lăm năm trước ông đi đến Newyork tung hoành thiên hạ, thẳng đến năm năm trước mới dùng một quyển tiểu thuyết trinh thám huyền nghi mà tiến vào bảng xếp hạng tác giả bán chạy, sau vài năm ông vẫn không ngừng sáng tác, ở văn đàn có sự nổi tiếng nhất định. Ba năm trước, ông lấy được thẻ xanh, vì thế đem vợ cùng hai con gái đến Newyork, một nhà đoàn tụ, định cư ở Mỹ.

An Hạo cá tính trầm mặc ít lời, nhưng làm người thành thật, ở Mỹ tuy rằng bạn bè không nhiều lắm, nhưng trong mắt hàng xóm, ông là một người Trung Quốc hiền lành, một chút cũng không có vẻ kiêu căng của tác giả nổi tiếng, tại khu nhà cao cấp này hình tượng không tệ.

Ông ở nội thành có một gian phòng làm việc nhỏ, thuê một thư ký giúp ông xử lý bản thảo cùng mọi việc vặt, bình thường ông không phải ở nhà viết bản thảo, thì đến văn phòng xử lý thư từ, là người làm việc nghỉ ngơi vô cùng có quy luật.

Con gái lớn An Dĩ Nhạc vừa tròn hai mươi mốt tuổi, tính tình dịu dàng, xinh đẹp nhưng không tầm thường, cô có một phần khí chất xinh đẹp của mỹ nữ Trung Quốc cổ điển, tóc dài chạm vai, đôi mắt linh động là điểm mê người nhất trên mặt, khi cười rộ lên đôi môi tao nhã mà gợi cảm, toàn thân tràn đầy khí tức khoái hoạt, mọi người trong vùng đều biết danh tiểu thuyết gia An Hạo có đứa con gái xinh đẹp. Cô còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp đại học, cô học nghệ thuật hội họa mỗi sáng đi học, buổi tối về nhà với ba mẹ, ngẫu nhiên cùng bạn khác phái hẹn hò, cuộc sống đơn thuần mà vui vẻ.

An Dĩ Duyệt là con gái út của An Hạo, mới mười hai tuổi, cô là An phu nhân sau không cẩn thận thụ thai mà sinh ra, ước chừng nhỏ hơn An Dĩ Nhạc chín tuổi, là tiểu bảo bối được An gia vô cùng yêu chiều.

Còn lại An phu nhân là bà chủ gia đình hiền lương, bà là trọng tâm của An gia, chiếu cố áo cơm của mỗi một người trong nhà, là trụ cột tinh thần của An gia.

Một gia đình bình thường như vậy ở nước Mỹ nơi nào cũng có thể thấy được, nhưng mà, ai cũng không dự đoán được, kẻ bắt cóc tàn khốc lại chọn một gia đình an phận thủ thường như vậy trở thành đối tượng giết hại!

Một đêm yên bình ba tháng trước, bốn người An gia đều ở trong phòng, An Hạo ở thư phòng đánh bản thảo, An phu nhân ở phòng bếp rửa chén, mà An Dĩ Nhạc đang ở trên lầu mặc thử quần áo để tham gia vũ hội, An Dĩ Duyệt ở phòng khách xem tivi, bọn họ trước khi kẻ bắt cóc xông tới một khắc đều không biết ác ma đã tiến đến.

Kẻ bắt cóc là như thế nào vào cửa, An Dĩ Nhạc ở trên lầu căn bản không biết, cô vừa ca hát vừa đem từng món quần áo để vào tủ quần áo, đột nhiên, tiếng thủy tinh vỡ từ dưới lầu truyền đến, cô cảm thấy kỳ quái, đang muốn mở cửa xuống lầu nhìn xem, ai ngờ cửa vừa mở ra cô chợt nghe vài tiếng kỳ quái lại ngắn ngủi, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết của An Hạo vang lên, thê lương mà thống khổ.

“Ba……” Cô toàn thân bắt đầu lạnh run, không chút nghĩ ngợi lao xuống thang lầu, đi vào chỗ rẽ thang lầu, liền tận mắt thấy em gái toàn thân là máu ngã xuống.

Mà mẹ cô, chịu vài phát đạn, hơn nữa càng không ngừng dùng tiếng Trung gào thét: “Chạy mau…… Nhạc Nhạc……”

“Mẹ……” An Dĩ Nhạc run rẩy cả người, nhìn mẹ bị bắn máu văng khắp nơi, hai chân cơ hồ đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích. Cô sợ tới mức đầu óc trống rỗng, không biết giờ phút này tình cảnh đến tột cùng là ảo hay là thật.

“Hắn còn có đứa con gái!” Một người dùng tiếng Anh xen lẫn tiếng Pháp nói.

“Đi lên lầu nhìn xem” một người khác nói.

“Đừng để lại dấu vân tay.” Người đầu tiên dặn dò.

“Đã biết.”

Có hai người! An Dĩ Nhạc phải dùng rất nhiều khí lực mới tìm lại được lý trí, cô chống hai chân muốn nhũn ra, vội vàng chạy trở lên lầu.

Vì sao? Vì sao?

Cô trốn vào phòng mình, khóa cửa lại, tựa vào ván cửa há mồm thở dốc, trong lòng không ngừng nghĩ đến vấn đề này.

Những người này vì sao muốn giết cả nhà cô? Nhà cô cũng không cùng người nào kết thù kết oán, cuộc sống quá đơn giản, vì sao lại có thể gặp chuyện này? Hơn nữa nghe hai người kia nói chuyện, tựa hồ quen ba, chẳng lẽ là ba đắc tội người nào?

Phẫn, có người từ ngoài đụng vào cửa, khiến cô giật mình đem ghế dựa chặn cửa, sau đó đẩy cửa sổ ra, tính từ cửa sổ trốn đi.

Nhưng cô mới leo ra được nửa người, cửa đã bị một người đàn ông cao lớn đá văng, người nọ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt màu lam nhạt.

“Ô, muốn chạy trốn sao? Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ cùng người nhà ngươi gặp mặt ở hoàng tuyền. Bọn họ có thể không kiên nhẫn đợi.” Người nọ cười âm hiểm.

“Ngươi…… Các người rốt cuộc là ai……” Cô run rẩy vô cùng nói.

“Chúng ta? Đi địa ngục hỏi cha ngươi đi!” Một người khác nhỏ gầy bịt mặt từ ngoài cửa tiến vào, giơ súng lên bắn vào thân thể cô.

An Dĩ Nhạc không rảnh suy nghĩ, tung người nhảy xuống lầu một. Cùng lúc với cô rơi xuống, hai viên đạn xẹt qua cánh tay trái cùng đùi phải của cô, sau đó lại va đập xuống mặt đất, đau đến cô cơ hồ bất tỉnh.

Cô giãy dụa muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện bên cạnh đứng một người, đang cúi đầu nhìn cô.

Sao? Còn một người? Như vậy tổng cộng là ba người? Cô kinh hoảng nghĩ, nhưng lại không đứng dậy nổi.

“Giải quyết một đứa con gái cũng tốn nhiều thời gian như vậy, thật ngu! Vậy giao cho ta đi!”

Giọng nói dưới mặt nạ âm trầm làm cho người ta không rét mà run, nhưng mà, An Dĩ Nhạc lại cảm thấy nghe qua có chút quen tai.

Mắt thấy người đàn ông kia tới gần, cô biết muốn chạy trốn là không có khả năng, nhưng cô không thể như vậy liền chết đi, cô muốn trước khi chết phải thấy rõ diện mạo những người này, như vậy, cô cho dù làm quỷ cũng có thể tìm đến bọn họ tính sổ.

Bởi vậy, ngay tại người nọ giơ súng lên trên người cô bắn một phát, cô ra sức nhảy, đánh ngã người nọ, đưa tay kéo mặt nạ người đó –

Người đó mau lẹ đỡ tay cô, kéo lấy vạt áo trước của cô, “rẹt” hắn xé rách quần áo của cô, thân hình tuyết trắng lộ ra hơn phân nửa.

“A! Thật đẹp! Cứ như vậy cho ngươi chết rất đáng tiếc, trước để cho ta chơi đùa đi……”

“Đừng!” Cô kinh hãi hô to, hai tay dùng sức đẩy hắn ra.

Miệng của người nọ tiến đến, An Dĩ Nhạc khóc thét kêu cứu mạng, nhưng hai tay bị siết chặt, không thể động đậy. Cô không có cách gì, vươn chân trái đá vào khố hạ người nọ, ý đồ tự cứu.

“Ngươi còn sức à? Im lặng một chút cho ta!” Người nọ rủa một tiếng, dùng súng đánh vào mặt cô, cô chỉ cảm thấy trước mắt đau xót, liền ngất xỉu.

“Mẹ nó! Xú nữ nhân!” Người nọ nói xong liền sờ ngực của cô.

Lúc này, một con chó chăn cừu nhà hàng xóm nuôi không biết khi nào vọt ra, nhe nanh cắn về phía hắn, cả người hắn ngã sấp xuống, lăn một vòng.

“Con chó chết tiệt này!” Người nọ thoá mạ, ngay cả con chó chăn cừu cũng muốn giải quyết nốt.

Nhưng hai người khác đang ở cách đó không xa thấp giọng hô: “Mau giải quyết cô ta! Cảnh sát tuần tra đến!”

“Shit! Thực đáng tiếc!” Người nọ giơ súng nhắm vào đầu An Dĩ Nhạc nổ súng, trong lúc nguy cấp chú chó chăn cừu lại cứu người, tiến lên cắn mắt cá chân hắn, hắn đau đến lệch súng trong tay, vì thế bắn trúng vai trái An Dĩ Nhạc.

“Đi mau!” Hai người đang chờ lại lên tiếng cảnh cáo.

Mắt thấy ánh sáng trên xe cảnh sát đã đến gần, hắn bất đắc dĩ đành phải chạy đến chỗ đồng bọn trốn trong lùm cây, sau đó lên chiếc xe khác rời đi.

Việc xảy ra không lâu, người hàng xóm nghe chó chăn cừu sủa mới phát hiện An gia chịu khổ diệt môn, mọi người kinh hoảng lập tức thông báo cảnh sát, chỉ trong chốc lát, toàn bộ khu này tràn ngập trong bóng ma sợ hãi và kinh hoàng.

An Dĩ Nhạc thoát chết, viên đạn chỉ làm bị thương vai trái của cô, không tổn thương đến tim cùng động mạch, cô được phát hiện còn hơi thở, vì thế khẩn cấp đưa đến bệnh viện cấp cứu, lấy ra viên đạn thiếu chút nữa trí mạng, giống như kỳ tích mà sống lại.

Nhưng mà, cô tuy rằng sống sót, nhưng hai mắt lại chẳng hiểu vì sao mà đánh mất thị lực, ngay cả bác sĩ cũng tra không ra nguyên nhân, trải qua hơn mười lần chẩn đoán, các bác sĩ nhất trí cho rằng là do tâm lý dẫn phát thị lực tự bế, có thể là đã bị kích thích quá lớn, vì thế cô lựa chọn “không nhìn”. Từ đó, cô trở thành một người mù.

Đột nhiên mù làm cho cô hoảng sợ vô cùng, thế giới bóng tối đối với cô mà nói vừa xa lạ lại nguy hiểm, từ sau khi thân thể khỏi hẳn cô vẫn không thể thích ứng chuyện không nhìn thấy, hơn nữa hàng đêm ác mộng dây dưa, khiến cuộc sống của cô cơ hồ tê liệt.

Trong thời gian dưỡng thương, nhân viên cảnh sát càng không ngừng tiến đến hỏi chi tiết, cô từ bài xích nhắc tới, đến có thể đem chuyện hôm đó tỉ mỉ kể lại, cũng tìm gần hai tháng.

Cuối cùng, thứ khiến cô tỉnh táo lại, là ý nghĩ thay người nhà báo thù.

Cô tuy rằng đem chi tiết đêm đó miêu tả cho cảnh sát biết, nhưng vì cô không thấy được diện mạo kẻ bắt cóc mà khiến quá trình xử lý khó khăn gấp đôi. Huống hồ, sau khi cảnh sát nghiên cứu qua tình hình bạn bè của cha cô, tìm không ra có dấu hiệu gì của việc báo thù, kẻ bắt cóc không có cướp đi tài vật, như vậy mục đích không phải tiền, lần này ngoài ý muốn, động cơ của đối phương tựa hồ chỉ là thuần túy lấy mạng.

Vụ án treo này cảnh sát vẫn tiếp tục tra nhiều ngày, nhiệt độ của giới truyền thông đối với việc tiểu thuyết gia trinh thám người Trung Quốc bị sát hại cũng chỉ nóng vài ngày mà thôi. Toàn bộ vụ án vẫn không thể đột phá, lâm vào thế giằng co……

Sau đó, một đêm, An Dĩ Nhạc đang ngủ lại thiếu chút bị một người đàn ông xa lạ dùng đao nhọn đâm chết, nếu không nhờ bảo vệ tuần tra đêm thật khéo vào gặp được, khẩn cấp gọi cảnh sát đến, kẻ bắt cóc vội vàng chạy, mạng của cô có thể đã sớm xong đời.

Chuyện này làm cho An Dĩ Nhạc sợ hãi, cô phát hiện kẻ bắt cóc tựa hồ còn không buông tha cô, bởi vì cô là người duy nhất của An gia còn sống, bọn họ không đuổi tận giết tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Tiếp tục đợi ở bệnh viện cô sẽ càng nguy hiểm!

Vì thế, dưới sự cho phép của bác sĩ, Gedi lập tức giúp cô làm thủ tục xuất viện, giúp cô làm rõ số tiền lúc sống cha cô gởi ngân hàng cùng tài sản, sau đó đem tro cốt người nhà mang về nhà cũ ở Đài Loan an táng.

Gedi cùng cô về Đài Loan, đối mặt bà cố nội cùng bác, cô lại lần nữa khóc đến suy sụp.

Trong đám người tế bái, một ông lão có giọng nói xa lạ thấy cô tâm lực lao lực quá độ, cuối cùng không đành lòng, vì thế lén nói với cô: “Cô muốn báo thù sao?”

“Đương nhiên!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

“Như vậy, nếu cô có đủ tiền, thì đi câu lạc bộ linh lực đi.” Ông lão kia nói như vậy.

“Câu lạc bộ linh lực?” Cô căn bản chưa từng nghe qua câu lạc bộ này.

“Đúng vậy, vô luận tâm nguyện gì, bọn họ đều có thể giúp cô đạt thành.”

“Thật sao? Câu lạc bộ này ở nơi nào?” Cô vội vàng bắt lấy tay ông lão.

“Quả thật địa điểm tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà, nghe nói các phố người Hoa ở toàn thế giới đều có một cánh cửa vào, miễn là tìm được, liền có thể vào câu lạc bộ.” Ông lão nói rất huyền bí.

An Dĩ Nhạc nghe xong tâm trầm xuống, sắc mặt cứng lại nói: “Ông…… nói đùa với cháu à?” Đây rõ ràng là lời nói vô căn cứ!

“Tôi nói là thật. Tôi có người bạn nước ngoài từng vào câu lạc bộ linh lực xin giúp đỡ, kết quả mọi chuyện thành công tốt đẹp, chỉ là, sau đó người của câu lạc bộ linh lực đòi ông ta chìa khóa tủ sắt làm khoản phí cuối, ông ta giao ra cái chìa khóa, tính cả giấy tờ nhà đất trong tủ sắt, ông ta vì thế mà phá sản, chính mình cũng điên rồi.”

Quả nhiên là ăn nói khùng điên! An Dĩ Nhạc tâm lại rớt xuống đáy vực.

“Cô không tin? Quên đi. Mọi người đều nghĩ tôi thần trí có vấn đề, không có người nào muốn nghe tôi nói, nhưng đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo lắm, tôi cũng chỉ muốn giúp cô thôi, nếu cô thật sự có tâm, thì đi phố người Hoa ở nước Mỹ tìm thử xem xem.”

Ông lão lời nói rõ ràng, không có nửa điểm tâm thần, nhưng câu lạc bộ linh lực ông ấy nói thực sự có sao?

An Dĩ Nhạc nửa tin nửa ngờ, nhất thời không có ý kiến. Sau khi xong xuôi hậu sự của người nhà, bác trong miệng tuy rằng ra sức giữ lại, nhưng cô biết với thân phận cùng tình hình trước mắt của mình, ở tại trong nhà người khác chỉ mang đến phiền phức cho họ mà thôi, vì thế cô lại cùng Gedi trở về Mỹ, chuẩn bị đem nhà đang ở bán đi, sau đó lại dùng tiền cha để lại an bài tương lai của mình.

Lại trở về Mỹ, giới truyền thông bởi vì quyển tiểu thuyết trinh thám cuối cùng của An Hạo sau khi ông chết mới xuất bản mà xôn xao vô cùng, vì thế khắp nơi hỏi thăm hành tung của An Dĩ Nhạc, muốn tự mình phỏng vấn cô, bởi vậy khi biết được cô sắp từ Đài Loan về Mĩ, chờ ở sân bay, muốn phỏng vấn riêng.

May mà Gedi đã sắp xếp, cô mới tránh được các phóng viên ngược đãi tinh thần.

Nhưng, trở lại căn nhà vốn rất ấm cúng, đau xót của cô lại bị thức tỉnh, khóc khô nước mắt, cũng biết được cảnh sát đối với toàn bộ vụ án vẫn không có tiến triển gì. Cô thất vọng rất nhiều, đột nhiên nghĩ đến ông lão kia nhắc tới “câu lạc bộ linh lực”, nếu đã không còn nơi nhờ giúp đỡ, cô thà rằng liều một lần.

“Chuyện này em đừng suy nghĩ nữa, lo lắng cuộc sống sau này của mình đi.” Gedi sau khi khóa cổng chính lại, đỡ cô vào trong xe, chuẩn bị sắp xếp cho cô trước tiên ở nhà cô ấy ở vài ngày, rồi tìm phòng ở chuyển ra ngoài. Nhà này có ma vô luận như thế nào cũng không thể ở.

Mọi chuyện không tìm ra manh mối, cô có thể an tâm sống sao? An Dĩ Nhạc nội tâm lại lần nữa căm giận khó yên.

Khi Gedi chạy ra đường lớn, cô bắt lấy tay cô ấy, hô to:

“Chở em đến phố người Hoa! Gedi! Em muốn đi phố người Hoa tìm câu lạc bộ linh lực!”

Gedi ở trên máy bay nghe Dĩ Nhạc đề cập qua câu lạc bộ linh lực, nhưng cô cho rằng đó chẳng qua là ông già ăn nói khùng điên mà thôi, không tin lắm, vì thế khuyên nhủ: “Không có câu lạc bộ linh lực đâu, Dĩ Nhạc, tin chị, chị từ nhỏ lớn lên ở Newyork, căn bản chưa từng nghe qua nơi như vậy!”

“Nhưng em đã không còn cách nào khác! Em chỉ có thể đi thử một lần!” Cô khóc thảm thiết nói.

“Em trước về nhà của chị nghỉ ngơi, chờ chị thay em tìm được phòng trọ, lại sắp xếp cho em học huấn luyện của người mù, đây mới là điều quan trọng nhất, chuyện cha mẹ em liền giao cho cảnh sát giải quyết đi.” Gedi kiên nhẫn trấn an cô.

“Không! Em một ngày không thấy được hung thủ sa lưới, em liền một ngày không thể yên tâm! Van xin chị, bây giờ đưa em đi…..” Cô sao có thể chịu được cuộc sống trong tương lai, mỗi ngày bị thảm cảnh đêm hôm đó tra tấn đến tan nát cõi lòng? Hơn nữa, những người đó vẫn không buông tha cô, hiện tại chỉ có bắt được ba người kia, cô mới có thể có cuộc sống an ổn.

“Dĩ Nhạc……” Gedi khó xử nhìn bên ngoài, trời không biết khi nào đã đổ mưa phùn, trong đêm lạnh lẽo ẩm ướt đến phố người Hoa, khẳng định sẽ tìm không thấy cái câu lạc bộ quỷ gì kia.

“Gedi, xin chị, bằng không, chị đưa em đến phố người Hoa là được rồi, em tự mình xuống xe tìm.”

“Không, mắt của em không nhìn thấy, như vậy rất nguy hiểm!” Gedi trách cứ nói.

“Xin chị…… Em sẽ trả tiền cho chị, coi như phí tăng ca……” An Dĩ Nhạc hạ giọng nói.

“Đừng như vậy, chị và nhà em là bạn tốt nhiều năm, nói việc này rất mất cảm tình. Chị đưa em đi cũng được, chị nghĩ, đi xem xong em mới có thể cam tâm.” Gedi thở dài một hơi.

Phố người Hoa cách nhà cô một khoảng xa, các cô đi khá lâu mới tới. Bởi vì đã hơn chín giờ tối, rất nhiều nhà hàng đều chuẩn bị đóng cửa, hơn nữa mưa càng lúc càng lớn, người đi đường rất ít, An Dĩ Nhạc thấy người liền hỏi chuyện câu lạc bộ linh lực, nhưng mọi người đều hoang mang lắc đầu, chưa từng nghe qua tên này.

“Trở về đi! Dĩ Nhạc, ngay cả người ở phố người Hoa cũng không biết, có thể thấy được đó là ông lão kia bịa chuyện.” Gedi giúp cô che dù, không ngừng khuyên nhủ.

“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Vì sao không ai có thể giúp tôi? Vì sao? Câu lạc bộ linh lực rốt cuộc ở nơi nào? Ở nơi nào hả?” An Dĩ Nhạc kích động ở trên đường gào to, cô hất tay Gedi ra, liều lĩnh mò mẫm đi về phía trước.

“Dĩ Nhạc! Đừng chạy loạn a! Dĩ Nhạc…… Trở về……” Gedi lo lắng đuổi theo, nhưng bóng dáng An Dĩ Nhạc lại càng chạy càng xa.

An Dĩ Nhạc khóc đến lòng tê dại, lảo đảo chạy đi, thẳng đến không còn sức lực, mới ngã quỳ, nằm phục trên đất khóc. Thế giới này, còn có thiên lý sao?

Lúc này, một giọng nói nghe không ra là nam hay nữ bỗng nhiên từ từ truyền đến tai cô.

“Tiếp tục đi lên phía trước mười bước, quẹo phải bảy bước.”

“Ai……” Cô sợ hãi kêu to, tay sờ trái sờ phải. Nhưng trên tay chỉ cảm thấy mưa lạnh như băng, cái gì cũng không sờ tới.

“Câu lạc bộ linh lực đang chờ cô đến.” Giọng nói kia tiếp tục nói.

“Câu lạc bộ linh lực!” Vừa nghe danh từ này, lòng cô chấn động, cũng ngừng khóc, cho dù phía trước là long đàm hổ huyệt cô cũng không bỏ qua. Cô vùng vẫy mà bò dậy, theo chỉ dẫn, đi từng bước một về phía mục tiêu của mình.

Vì thế, trong đêm mưa tầm tã quỷ dị, câu lạc bộ linh lực lại có một người khách tới mua hy vọng nữa.

An Dĩ Nhạc không biết mình vào chỗ nào, chỉ cảm thấy không khí ẩm ướt lạnh lẽo trong nháy mắt biến thành khô mát ấm áp, cô sờ soạng đi tới, đang không biết làm gì, một bàn tay hợp thời tiếp được cô, sau đó nhẹ nhàng dắt cô đi tới.

“Hoan nghênh quang lâm câu lạc bộ linh lực.” Là một giọng nữ ngọt ngào.

“Nơi này chính là….. câu lạc bộ linh lực?” Cô vừa mừng vừa sợ.

“Đúng vậy. Xin mời qua bên này, tiểu thư, toàn thân cô đều ướt, chúng tôi hong khô cho cô.”

Tiếng Trung tiêu chuẩn?! Kinh hỉ rất nhiều, cô không khỏi tò mò, nơi này đến tột cùng là cái dạng địa phương gì? Có thể là cái bẫy hay không?

“Nơi này thật là câu lạc bộ linh lực?” Là thật sao? Hay là có người khinh cô bị mù, đem cô lừa đến nơi buôn bán đặc biệt?

“Đúng vậy.” Cô gái kia đưa cô đến một nơi rồi đứng lại, sau đó hơi nóng phun vào cô, cô còn không kịp phản ứng, quần áo trên người đã khô ráo.

“Tôi…… Tôi là đến……” Cô vội vã nói ra ý đồ.

“Không vội, tiểu thư, uống chút rượu để bình tĩnh trước, nó có thể giúp cô dịu đi cảm xúc.” Cô gái kia đỡ cô ngồi xuống một cái sô pha mềm mại.

Cô nghe được một ít tiếng cười nói cùng tiếng đàn dương cầm, dường như nơi này không chỉ có một người khách là cô, cho dù cô nhìn không thấy, nhưng cô vẫn cảm thấy nơi này có chút quỷ dị.

“Tôi không cần uống rượu! Tôi muốn tìm người phụ trách…..” Cô bất an động đậy thân mình.

“Nơi này của chúng tôi không có người phụ trách.” Cô gái kia khẽ cười một tiếng, đem một ly gì đó ấm áp đưa đến trước mặt cô, cầm lấy tay cô làm cho cô cầm.

“Không có người phụ trách? Tôi đây làm sao mua được hy vọng? Nơi này của các người không phải bán bất kì hy vọng gì sao?” Cô thất vọng ngẩng đầu kêu.

“Uống thứ này trước đi, sau đó sẽ có người trả lời vấn đề của cô.” Cô gái kia cười cười, sau đó tránh ra.

An Dĩ Nhạc hoảng sợ uống một ít chất lỏng trong ly, mùi hương kia cùng khí nóng khiến cảm xúc căng thẳng của cô dịu đi không ít, nhưng, cô vẫn không thể yên tâm. Vạn nhất câu lạc bộ linh lực chỉ là pub tầm thường, hoặc khách sạn dùng mánh lới này để kêu gọi mua bán mà thôi, vậy cô không phải nguy hiểm sao?

Cô có nên bỏ đi hay không?

Trong lúc do dự đi hay không đi, thời gian giống như qua nửa thế kỷ lâu như vậy, khi cô chờ có chút buồn ngủ, một giọng nam đem ý thức của cô từ khoảng không kéo về bên cạnh.

“Xin chào, tôi là quản lý của câu lạc bộ linh lực. Tôi có thể phục vụ cho cô việc gì không?” Người đàn ông kia ngồi xuống đối diện cô. Ông ta tuổi chừng bốn mươi, mặc áo sơmi trắng cùng áo thun đen, mái tóc xám trắng chải bóng mượt về phía sau, đôi mắt dài nhỏ nhìn thẳng vào đôi mắt không có tiêu cự trên mặt An Dĩ Nhạc.

Đáng tiếc! Một cô gái xinh đẹp như vậy lại nhìn không thấy. Quản lý trong lòng thở dài.

Lại là tiếng Trung! Chẳng lẽ người này cũng là người Trung Quốc? An Dĩ Nhạc ngạc nhiên vô cùng.

“Quản lý……? Ông là quản lý của nơi này? Tôi muốn mua một hy vọng, có thể chứ?” Chỉ nghe thấy giọng nói, nhìn không thấy bóng người, hai tay cô nắm chặt cái ly che dấu bất an.

“Đương nhiên, câu lạc bộ linh lực bán chính là hy vọng, nhưng một lần chỉ có thể mua một cái.” Quản lý khẽ cười một tiếng.

“Vậy…… phải mua như thế nào? Cần bao nhiêu phí dụng?” Thân thể của cô không tự giác nghiêng về phía trước, sờ đụng phải mặt bàn dường như làm bằng thủy tinh.

“Cẩn thận! Tiểu thư, đừng nóng vội, trước tiên là nói xem cô muốn mua dạng hy vọng gì.” Quản lý đỡ lấy cô, dịu dàng nói.

“Tôi muốn báo thù! Tôi muốn tìm ra là ai giết người nhà tôi, sau đó bắt bọn họ đền mạng!” Cô kích động đánh nghiêng cái ly trên bàn.

Quản lý vẫy tay gọi người tới lau sạch, mới nhẹ giọng nói: “Nói đơn giản, cô là muốn tìm ra những người đó, sau đó giết bọn họ?”

“Đúng vậy!” Cô hơi nhếch môi.

“Nói rõ hơn, không phải tìm được sau đó đưa bọn họ ra tòa, mà là ngay tại chỗ tử hình?” Ông lại xác nhận một lần.

“Phải.” Cô không chút do dự gật đầu.

“Nói rõ hơn, không phải tìm được sau đó đưa bọn họ ra tòa, mà là ngay tại chỗ tử hình?” Ông lại xác nhận một lần.

“Phải.” Cô không chút do dự gật đầu.

“Như vậy, trước hết tôi phải hiểu hoàn cảnh của cô cùng mọi chuyện từ đầu đến cuối.”

“Tôi có thể nói cho ông……” Tuy rằng cô vẫn không muốn nhắc lại thảm trạng đêm hôm đó, nhưng mà, vì bắt được hung thủ, cô có thể nói lại lần nữa.

“Không cần, tôi điều tra được.” Quản lý ôn hòa nói.

“Ồ?” Cô không biết ông ta muốn dùng cách gì để điều tra.

“Máy tính của chúng tôi cùng cảnh sát có liên tuyến, yên tâm, tôi cũng không hy vọng cô lại nhớ kia chuyện làm người ta thống khổ.”

Sự ân cần trong lời nói của quản lý làm cho cô đỏ hốc mắt. “Cám ơn.”

“Được, toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối trước gác qua một bên, tôi hỏi cô trước, cô có biết quy định của câu lạc bộ chúng tôi không?” Ông ta lại đổi đề tài.

“Quy định? Không rõ lắm……”

“Nói thật ra, nơi này không phải mọi người đều có thể vào, cô nếu có thể tìm được, có nghĩa cô cùng chúng tôi có duyên, cô có tư cách trở thành khách quý của chúng tôi. Mà mỗi một vị được chúng tôi nhận định là khách quý có thể tự mình chọn lựa người giúp cô hoàn thành hy vọng, muốn thu bao nhiêu phí dụng là người người mà cô chọn quyết định.” Quản lý giải thích, ông nói vô cùng rành mạch, như đã thuộc làu làu.

“Chọn người? Chọn người nào?” An Dĩ Nhạc khó hiểu hỏi.

“Câu lạc bộ chúng tôi có bốn hội viên linh lực, năng lực bọn họ đều rất mạnh, cô muốn chọn người nào giúp cô?” Quản lý lấy ra một cây bút có dây nối với máy tính, mở ra, gõ bàn phím vài cái, tư liệu chủ yếu của bốn người liền xuất hiện trên màn hình.

“Tôi tự mình chọn?” Cô ngây ngẩn cả người.

“Đúng vậy.”

“Nhưng mắt của tôi nhìn không thấy, chọn như thế nào?” Có chút kỳ quái! Cô trong lòng không yên.

“Người khác trước đó cũng không thể thấy bọn họ, hơn phân nửa là quyết định trên máy tính, khế ước vì thế thành lập.”

“Trên máy tính?” Nàng ở trước mắt sờ soạng.

Tổng quản đem máy tính đặt trước mặt cô, lại kéo tay cô đến chỗ phím ấn, “Nơi này có bốn phím ấn, cô ấn xuống, người được cô chọn lựa sẽ xuất hiện.”

“Như vậy sao? Vậy….. Tôi chọn cái này đi!” Ngón trỏ của cô ở không trung dừng một chút, nhẹ nhàng ấn xuống trước hai chữ “Tia Chớp”.

Tổng quản trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười hứng thú, có điều chỉ là lướt qua.

“Được, vân tay của cô cũng đưa vào, vấn đề kế tiếp, liền giao cho Tia Chớp người cô chọn gánh vác.”

“Tia Chớp?” Cô chớp chớp mắt có chút mỏi.

“Đúng vậy, danh hiệu ‘Tia Chớp’, cô chọn anh ta, chuyện có liên quan đến phí dụng cô hỏi anh ta đi. Đúng rồi, còn có một chuyện tôi phải trước nói cho cô, phí dụng là một chuyện, nhưng sau khi chấm dứt án tử thành công, người làm việc của cô có quyền đòi lấy môt thứ gì đó của cô, mà cô không có cự tuyệt.” Quản lý đi đến cạnh cửa lại quay đầu nói.

“Đồ của tôi? Là cái gì?” Cô ngạc nhiên nói.

“Tôi cũng không biết, đây là do Tia Chớp quyết định. Hẹn gặp lại.” Ông nói xong liền đi ra cửa.

“Này! Đợi chút…..” Cho tới bây giờ, An Dĩ Nhạc vẫn không hiểu ra sao, cô không biết mình hiện tại có phải đang nằm mơ hay không, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều rất kỳ dị hư ảo.

Một lát sau, cửa lại bị mở ra, một người đàn ông mặc áo da đen nghênh ngang đi đến, anh ta dáng vẻ anh tuấn ngăm đen, ngũ quan sắc bén mà ương ngạnh, mái tóc so le trước trán cơ hồ che khuất dôi mày sắc bén cùng cặp mắt màu xanh biển trong suốt, gương mặt góc cạnh hữu lực, má trái có một vết sẹo không chỉ không ảnh hưởng tính cách anh ta, ngược lại càng tỏ rõ vẻ độc đáo của anh ta.

Anh chính là Lôi Xiết danh hiệu “Tia Chớp”.

“Ai?” An Dĩ Nhạc cảnh giác hỏi.

Lôi Xiết không trả lời.

An Dĩ Nhạc mẫn cảm nhận thấy được người tới tựa hồ vẫn nhìn chăm chú vào cô, vì thế dựng thẳng lỗ tai, hỏi: “Anh…… Chính là Tia Chớp?”

“Đúng, còn cô?” Anh chậm rãi vươn tay quơ quơ trước mặt cô. Mù?

“Tôi họ An…… An Dĩ Nhạc.” Cô không bớt khẩn trương.

Lôi Xiết phút chốc mày nhíu chặt, cực không vui nói: “Cô nhìn không thấy?”

An Dĩ Nhạc bị giọng nói trầm thấp lại vô lễ của anh ta hù dọa, chỉ có thể gật gật đầu.

“Nhìn không thấy vì sao không mua một người hầu chiếu cố cô, ngược lại mua tâm nguyện báo thù?” Anh khoanh hai tay, trên mặt vừa lạnh vừa tuấn tất cả đều là chất vấn.

Này…… Người kêu Tia Chớp này cũng không tránh khỏi quá nhiều chuyện rồi! Nghe giọng điệu của anh ta, giống như đối với việc thực thi án tử này cho cô rất không tình nguyện. An Dĩ Nhạc nhất thời đối với anh ta nổi lên phản cảm.

“Câu lạc bộ các người có quyền hỏi đến hy vọng của cố chủ sao?” Cô mất hứng phản bác.

“Không có.” Lôi Xiết không dự đoán được cô mù thoạt nhìn nhu nhược này cá tính cũng rất kiên cường.

“Vậy sao anh phải quản tôi muốn mua hy vọng gì.”

Anh nhướng mày, đến gần cô, không hề báo động trước kéo cô, thầm nói: “Tính tình không tốt lắm? Chậc, tôi ghét nhất làm việc với phụ nữ.” Phụ nữ mỗi lần nhìn thấy đôi mắt xanh biếc khác người cùng vết sẹo trên mặt, không phải ngạc nhiên sợ hãi, thì hỏi đông hỏi tây, anh r6at1 ghét loại phản ứng nhàm chán rõ ràng này, cho nên anh đối với phụ nữ không có hảo cảm gì.

Có điều, cô gái này nhìn không thấy, có lẽ sẽ khiến tai anh yên ổn một chút.

“A!” An Dĩ Nhạc bị động tác thô lỗ của anh làm sợ tới mức tránh qua một bên, không cẩn thận vấp ngã, chẳng những không tránh được, ngược lại té sấp về phía trước, ngã vào bức tường thịt đang thản nhiên đứng trước mặt.

“Mắt nhìn không thấy, tốt nhất tự mình cẩn thận. Tôi phải thanh minh trước, tôi tiếp nhận công việc này thuần túy chỉ là thay cô tìm người giết người, cũng không bao gồm chiếu cố cô.” Anh lạnh lùng nói, hơn nữa đẩy cô ra.

An Dĩ Nhạc nghe xong tức giận, đôi mi thanh tú của cô nhướng cao, nóng nảy nói: “Tôi cũng không cần người khác chiếu cố! Anh chỉ cần dùng thời gian ngắn nhất tìm được người, việc khác, tôi sẽ không gây thêm phiền phức gì cho anh!”

“Vậy là tốt rồi. Công việc báo thù này coi như dễ dàng, tôi lấy của cô năm trăm vạn đôla là được rồi.” Lôi Xiết ngồi xuống trên ghế cao.

“Năm……. Năm trăm vạn đôla?” Cô kinh hô, nhất thời choáng váng. Số tiền này đã chiếm một phần tư cha cô để lại cho cô!

“Này đã là rẻ nhất câu lạc bộ rồi.” Hắn cười lạnh.

“Nhưng……” Có phải lên nhầm thuyền tặc hay không? Cho dù thuê một sát thủ tư nhân cũng không cần nhiều tiền như vậy! An Dĩ Nhạc đối với bảng giá này nổi lên hoài nghi. Nhưng mà, nếu người này thật có thể giúp cô tìm ra hung thủ ngay cả cảnh sát cũng không tra ra, vậy có tốn hết tiền cô cũng không để ý.

“Như thế nào? Bây giờ hối hận còn kịp, câu lạc bộ quy định, nội trong nửa giờ khi tiếp được án tử vẫn có thể huỷ bỏ……”

“Không! Tôi chấp nhận! Ngày mai tôi sẽ đem tiền giao cho anh. Nhưng mà, tôi muốn biết trước anh có năng lực gì xứng với năm trăm vạn đôla này.” cô cao giọng, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, kiên định mà đối diện anh.

Lôi Xiết hai hàng lông mày khẽ nhướng, ánh mắt trở nên sắc bén, phút chốc kéo cánh tay trắng nõn cô, “Cũng biết thử hàng? Không đơn giản.”

Cô chưa kịp rút tay về, đã cảm nhận được từng đợt điện giật tê tê từ tay anh ta truyền đến, hơn nữa dòng điện càng ngày càng mạnh, điên liên tục truyền vào tay cô.

“Đây là……?” Cô lại một lần nữa kinh hô.

“Điện, An tiểu thư, linh lực của tôi chính là khống chế điện, cho nên mới gọi là ‘Tia Chớp’. Hiện tại này chính là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, khi cần thiết, tôi có thể dẫn điện đánh gục một con khủng long.” Anh âm trầm nói.

“Anh….. Có siêu năng lực?” Nói thật, cô bị hoảng sợ.

“Nếu gọi là câu lạc bộ linh lực, hội viên nào không có năng lực đặc thù chứ? Chẳng lẽ cô cho đó là tiệm bói toán sao?” Anh châm chọc cười.

“Buông…… Buông tay!” Cô giận dữ tránh bàn tay to của anh ta, trên làn da còn cảm giác tê tê. Này…… Chính là cái gọi là điện giật?

“Như vậy có thể qua cửa chưa? An tiểu thư.” Anh khoanh hai tay trước ngực, chua ngoa nói.

Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng vẫn không đánh tan được nghi hoặc trong lòng…… Thật sự có siêu năng lực sao?

“Còn nữ, ngoại trừ năm trăm vạn đôla, sau khi xong việc, tôi còn muốn một thứ của cô.”

“Tôi biết, tổng quản nói cho tôi biết, anh muốn cái gì, tôi ngay cả mạng cũng có thể cho anh!” Cô không quan tâm.

Lôi Xiết không nghĩ tới cô lại kiên quyết như vậy, cười lạnh nói: “Tôi cũng không thích mạng người khác.”

“Vậy chỉ cần anh nói ra, ta liền đáp ứng được!” Cô nói xong liền cắn chặt môi, càng thêm ghét anh ta.

Lôi Xiết không nhiều lời, bưng lên một ly rượu đưa đến miệng cô, “Thành giao! Mời uống xong ly rượu này.”

“Đây là cái gì?” Cô hoài nghi.

“Sao? Có dũng khí vào nơi này, không có dũng khí uống ly này?” Anh khiêu khích hừ lạnh.

An Dĩ Nhạc biết rõ anh ta khích cô, vẫn là nuốt không được giọng điệu này, cô không biết ba hội viên khác có phải đều giống Tia Chớp làm người ta chán ghét như vậy hay không, vì thế sờ soạng đoạt cái ly lại, nói: “Tôi có thể thay đổi người không?”

“Không được!” Sao hả, cô ta dám không hài lòng anh? Lôi Xiết trên mặt xẹt qua một tia lửa giận.

“Tôi đây đành phải chịu thôi.” Cô ngửa đầu đem uống rượu xong, hương vị ngọt ngào nóng ấm chảy vào thực quản cô, cô nhất thời cảm thấy thân thể ấm áp lên, hơn nữa có chút lâng lâng.

“Được, chuyện có liên quan đến cô tôi sẽ điều tra rõ, để bồi bàn đưa cô đi nghỉ ngơi đi.” Lôi Xiết nói xong bước đi ra khỏi phòng.

An Dĩ Nhạc còn có một đống lớn vấn đề muốn hỏi, nhưng mới bước một bước, cả người đã mất thăng bằng, cô vịn cái bàn, chậm rãi ngã xuống, trong lúc ý thức mơ hồ trong đầu chỉ lưu lại một chuyện –

Cô…… Rốt cuộc có phải đang nằm mơ hay không?

Bạn đang đọc Cô Gái Mù Kỳ Duyên của Bồng Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.