Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 25

Phiên bản Dịch · 2326 chữ

Trong phim Forest Gump có một câu: _ “Life is like a box of chocolates. You never know what you’re gonna get.” _ Cuộc sống giống như chiếc hộp sô cô la vậy, bạn sẽ chẳng bao giờ biết mình sẽ ăn phải vị gì.

Phim ảnh luôn lồng ghép rất nhiều câu danh ngôn kinh điển, cố gắng dạy cho chúng ta nên nhìn đời với ánh mắt thoáng hơn, mong đợi trở thành châm ngôn của chúng ta.

Bề ngoài chúng ta tán dương những câu nói ấy là rung động tâm can, ý nghĩa sâu sắc, nhưng trên thực tế chúng ta thường ôm chặt lấy cuộc đời mình bằng một cách duy nhất: mặc cho cuộc đời như một ván bài may rủi, còn vui vẻ đẩy về phía Thượng đế.

Có lúc chúng ta là người có ý chí sắt đá nhưng lại cũng có những lúc mềm yếu.

Cuối năm 1999, một thằng đọc cực nhiều sách tạp nham như tôi dễ dàng vượt qua kì thi viết vào làm nghiên cứu sinh khoa Xã hội của Đại học Thanh hoa.*

Đến phần thi vấn đáp, cần có một “tác phẩm liên quan đến ngành Xã hội học” để các giáo sư bộ môn duyệt qua, nhưng trước đây tôi học khoa Quản lý khoa học chứ có phải Xã hội học chính quy đâu nên gặp khó khăn trong việc chuẩn bị tác phẩm.

Phải làm thế nào? Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy rằng tốt hơn hết là thay vì chém bừa một bài luận chẳng bằng nói về một cái gì đó hay hơn. Hơn nữa các giáo sư của môn Xã hội học chẳng phải đều rất thông minh, dí dỏm hay sao ?

Thế là tôi viết thiên tiểu thuyết đầu tiên trong đời mình... sáu chương đầu tiên của “ Quả bom sợ hãi”, để nộp thay bài luận học thuật. Cuốn tiểu thuyết này nói về một sinh viên nọ, sáng sớm tỉnh dậy bỗng thấy tất cả âm thanh, ngôn ngữ, chữ viết quanh mình đều mất đi hình thái vốn có của nó, chữ viết biến thành giun, âm thanh biến thành tạp âm không theo quy tắc. Trong lúc hoảng sợ tột độ, người sinh viên này đã phát hiện ra sự biểu đạt bên trong những kí hiệu ấy. Đây là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng theo phong cách của Junji Itou.

Tôi càng viết càng tâm đắc, không ngừng lại được, còn chú thích bên trên để chứng tỏ đây là một câu chuyện mang tính xã hội, gọi là bệnh sợ hãi thành phố, thậm chí còn khoái trá nghĩ tên của tiểu thuyết dự kiến sáng tác trong sáu tháng và lên kế hoạch xuất bản trong ba năm tới.

Đến ngày thi vấn đáp, các giáo sư chẳng hiểu làm sao mà người nào cũng nhìn tôi cười trộm, không biết có phải do bọn họ cảm thụ được nét hài hước trong “Quả bom sợ hãi” không hay hôm ấy trên người ai cũng dính mấy con bọ chét.

“Em Kha, mấy trang tiểu thuyết em nộp cho chúng tôi là nghiêm túc chứ ?” Một vị giáo sư nhìn tôi đăm chiêu.

“Rất tuyệt đúng không ạ? Cuốn tiểu thuyết này mặc dù chưa viết xong, nhưng có thể nhận thấy những tiềm chất của xã hội trong đó, em nhận thấy việc thực hành môn Xã hội học trong việc sáng tác tiểu thuyết rất không tồi…” Tôi thao thao bất tuyệt.

“Đợi đã, em kể ra rất nhiều kế hoạch xuất bản vậy không biết trước đây em đã có kinh nghiệm chưa ?” Một vị giáo sư hỏi.

“Không ạ. Nhưng châm ngôn sống của em là: “If you risk nothing then you risk anything” Nếu bạn không dám mạo hiểm gì tức là bạn đang mạo hiểm tất cả.” Tôi tự tin giơ ngón tay cái lên.

“Vì vậy ?” Vị giáo sư ghếch chân lên.

“Em cảm thấy chỉ cần em không từ bỏ việc viết tiểu thuyết thì kế hoạch xuất bản sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện được.” Tôi cười cười.

Vậy là, tôi trượt.

Dù bao nhiêu năm qua đi, tôi cũng không quên được câu châm ngôn ấy.

Trong điện thoại.

“Thế là cậu phải đi nghĩa vụ quân sự à?” Thẩm Giai Nghi.

“Không, tớ có một thứ quan trọng hơn nhất định phải thực hiện.” Tôi nói chắc nịch.

“Thứ gì thế ?” Nàng tò mò.

“Có thể nó sẽ quyết định cuộc đời tớ.” Tôi nhìn lên màn hình máy tính, vừa mới đăng cuốn tiểu thuyết chưa hoàn thành lên mạng.

Tôi quyết định hoãn tốt nghiệp một năm.

Sau khi vì Lý Tiểu Hoa mà học khối Tự nhiên, lại vì Thẩm Giai Nghi mà học khoa Quản lí Đại học Giao thông, đến năm thi nghiên cứu sinh ấy, cuộc đời tôi lại một lần nữa chệch ra khỏi quỹ đạo.

Lần này, không ai nói cho tôi biết phải làm thế nào mà hoàn toàn do cảm giác mãnh liệt từ sâu trong nội tâm.

Tôi chỉ phải trả cái giá trong mơ 2000 đồng mỗi tháng gồm cả điện nước cho một căn nhà ba tầng của phụ huynh một học sinh mà tôi dạy kèm. Chủ nhân của căn nhà này là một phụ nữ xuất gia thường đi đây đi đó nên tôi ở chỗ này cũng coi như trông nhà cho người ta.

Trong căn nhà thuê với giá siêu rẻ này đã giúp một tiểu thuyết gia là tôi đây không những hoàn thành mười vạn chữ “Quả bom sợ hãi” chưa viết hết mà còn viết thêm vài quyển tiểu thuyết nữa như : “Khu rừng dương vật”, “ Cái bóng”, “Tủ lạnh”, thẳng cho tới khi kì thi nghiên cứu sinh sang năm sắp ập đến, tôi mới điên cuồng ôm sách vở gặm nhấm như phát điên, nhưng đêm đêm vẫn không nhịn được len lén viết tiểu thuyết dài kỳ “Dị mộng”.

Khoảnh khắc “Dị mộng” hoàn thành cũng là lúc mắt tôi tràn lệ. Tôi biết theo một cách nào đó tôi đã chứng minh có một “liên kết” giữa tôi và sáng tác tiểu thuyết, hoàn thành nó bằng tình cảm và chữ nghĩa.

Từ giờ trở đi tôi và tiểu thuyết đã có một sự ràng buộc chặt chẽ với nhau.

Thông qua việc sáng tác tiểu thuyết, tôi có thể biểu đạt những suy nghĩ của mình một cách rõ ràng, phân tích thật cẩn thận, sắp xếp lại chúng qua lăng kính văn chương rồi đưa lên mạng, qua đó “liên kết” với nhiều người trên trái đất này hơn nữa.

Đó là ham muốn mà tôi không thể nào kiềm chế nổi.

Cuối cùng tôi cũng thực sự có mơ ước rồi: trở thành vua kể chuyện.

Cuống rốn truyền chất dinh dưỡng giữa người sáng tác và câu chuyện, đoạn ngắn, đoạn dài; vô tình hay cố ý; để phô diễn hay làm sứ mệnh của mình.

Mà tình cảm của tôi với Thẩm Giai Nghi, những câu chuyện cũ từng giọt từng giọt thấm vào tiểu thuyết “Nguyệt lão”, rồi lại đưa tên của những bạn bè thân vào trong các câu chuyện, như là một cách để lưu giữ kỉ niệm. Và tôi biết rằng, cuối cùng sẽ có một ngày tôi đưa tuổi trẻ của đám bạn bè chúng tôi và Thẩm Giai Nghi vào một cuốn tiểu thuyết quan trọng nhất.

Cuốn tiểu thuyết đó sẽ không đơn thuần chỉ là một cuốn sách mà còn là những kỉ niệm, những hồi ức chân thực, tuyệt đẹp như các bạn đang đọc.

Có người nói muốn biết cuộc đời của một người tốt hay xấu thì phải dựa vào giác ngộ trong cuối đời của người ấy. Và có lẽ cái kết mới là tất cả, còn những thứ trước đó thì không cần kể đến. Dưới cái nhìn của một người viết tiểu thuyết thì ở một mức độ nào đó tôi có thể đồng ý với nhận định đó – một cái kết làm rung động trái tim người đọc có thể trở thành đôi cánh mạnh mẽ nhưng lại không thiếu phần mềm mại cho câu chuyện, đến phút cuối cùng nó sẽ chắp cánh để hàng triệu trái tim cùng bay thật cao.

Tôi có thói quen suy nghĩ kĩ về kết thúc của câu chuyện, tập trung suy tính một cái kết thật hấp dẫn, xem xét chỗ nào còn thiếu sót cho đến điều chỉnh tiết tấu câu chuyện. Ví dụ như ai cần nói gì để làm phục bút, ai làm chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến quyết định sau này.

Nhưng với câu chuyện thời thanh xuân này, tôi mong có thể mang đến cảm giác chân thực nhất cho bạn đọc nên đành để mặc kết thúc chưa trọn vẹn bởi tôi cũng không có cách nào biết câu chuyện tương lai ra sao, nên chẳng thể viết tiếp được

Đã 6 năm trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu viết tiểu thuyết.

Chúng tôi bắt đầu quen nhau từ hồi học cấp hai, tính ra chơi với nhau cũng được gần mười sáu năm rồi.

Nhân sinh vô thường, tình địch nặng ký nhất của tôi – A Hòa, cô gái mà hắn yêu suốt bảy năm trời đã bất hạnh qua đời sau một vụ tai nạn. A Hòa cũng không tìm bạn gái mới mà tập trung vào sự nghiệp, giờ cậu ta đã trở thành đại diện của Công viên Khoa học Công nghiệp miền trung, có hàng vạn đơn đặt hàng trong tay.

Liêu Anh Hoành – kẻ luôn bị tôi chơi xỏ đã vượt qua kì thi quản lý thư viện sau khi giải ngũ. Sau khi “ù nhầm”, đường tình duyên của hắn vẫn ba chìm bảy nổi nhưng vẫn không từ bỏ sứ mệnh tìm kiếm “người nào đó” cho cuộc đời của mình.

Tạ Mạnh Học và cô bạn gái ăn chay vẫn tiếp tục phát triển ổn định, giờ đã trở thành bác sĩ nha khoa, bởi trước đây tôi hay chơi khăm cậu ta nên tôi tuyệt đối không dám đến chỗ hắn khám răng. Tôi không muốn mình phải nghe mấy câu đại loại như : “Cái gì? Mày cần gây tê sao? Nam tử hán cần gì thứ ấy chứ!”

Hứa Bác Thuần siêu dốt Anh văn đã quyết định lên đường phiêu lưu, đến nước Mĩ xa xôi để học thạc sĩ. Trước khi Hứa Bác Thuần khởi hành chúng tôi đã mua một bình vang đỏ năm 1990, tượng trưng cho việc biết nhau năm 1990, cả bọn uống với nhau cực kỳ vui vẻ.

Tới thời khắc cuối cùng, Dương Trạch Vu mới tiết lộ hắn cũng đã từng tỏ tình với Thẩm Giai Nghi, sang năm cũng sẽ sang Mĩ học ngành Y, sắp chia tay chúng tôi như Hứa Bác Thuần.

Đỗ Tín Hiền ngày trước luôn theo đuổi Thẩm Giai Nghi với vẻ ngại ngùng đã đến Nam Cảng làm lập trình viên, hắn thi đỗ nghiên cứu sinh, hoàn thành nghĩa vụ quân sự, tìm được việc làm tốt mà chẳng mời ai đến ăn cơm một lần, hi vọng lúc hắn đọc cuốn tiểu thuyết này có thể nghiêm túc tự kiểm điểm.

Lão Tào chuyên bắt lỗi tôi, làm việc một năm rồi tới đại học Thanh Đại học thạc sĩ. Hứa Chí Chương đã chuyển nhà, cái sân bóng thần thánh nơi cả bọn hẹn hò đánh bóng sau giờ tan học năm ấy giờ chỉ còn là những hồi ức. Trương Gia Huấn hâm hâm rốt cục cũng từ bỏ việc quấy nhiễu Thẩm Giai Nghi và tìm được một cô bạn gái. Lý Phong Danh cùng sinh nhật với tôi đã chia tay cô bạn gái ngày xưa ở Tín Nguyện Hành để chuẩn bị kế thừa việc kinh doanh của gia đình. Lai Ngạn Tường hai mươi bảy năm liền chưa quay tay lần nào, vẫn kiên định ý chí, dạo gần đây còn đang tập tành ảo thuật để đi cưa gái. (vãi choáng !)

Tất cả mọi người đều cất cánh bay cao rồi.

Mấy tháng trước cô giáo trẻ Thẩm Giai Nghi đã gọi điện cho tôi.

“Nhà văn Kha, gần đây ngài thế nào?” Giọng nàng vang lên, đã lâu lắm rồi…

“Rất chán, Chó Xù đã chia tay tớ rồi. Sao đây? Cậu để tớ theo đuổi một lần nữa nhé?” Tôi lười biếng đáp.

Nàng sửng sốt giây lát rồi cười.

“Lần này chỉ sợ không được nữa rồi.” Giọng nàng man mác buồn.

“Lại thế nữa, để lần sau…” Tôi chưa nói xong lại đưa tay ngoáy mũi.

“Tháng sáu.” Nàng chợt nói

“?”

“Tháng sáu tớ sẽ kết hôn.” Nàng tuyên bố.

Tôi cứng người.

Rất muốn, rất muốn ôm nàng một cái

Bỗng tôi nhận ra chú rể không phải là mình, một cảm giác nghèn nghẹn trào dâng

“Chú rể hẳn phải lớn hơn cậu vài tuổi đúng không?” tôi đoán.

“Ồ, sao cậu biết!” Thẩm Giai Nghi kinh ngạc.

“Tớ nghĩ cậu không chịu nổi mấy cậu bé ấu trĩ đâu.” Tôi cười vang.

Nàng cũng cười to đáp lại, hồi ức như tràn về. Bảy năm trước tôi vốn không hề tưởng tượng đến hoàn cảnh này.

Chú rể lớn hơn Thẩm Giai Nghi tám tuổi, là mẫu đàn ông trung niên có sự nghiệp thành đạt điển hình. Thẩm Giai Nghi vốn thành thục hơn những cô gái cùng tuổi khá nhiều nên xem ra đây cũng là sự lựa chọn hợp lý.

Người con gái tôi yêu dấu, cũng sắp cất cánh bay cao rồi.

Bạn đang đọc Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào của Cửu Bả Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.