Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Em, Có Cả Thế Giới! - Chương 19: Ghen Tuông

Phiên bản Dịch · 2657 chữ

Sáng đầu tiên tại Nhật Bản, TaeHyung dậy rất sớm còn cục cưng JungKook thì ngủ quoắt cần câu rồi. Anh bế cậu vào phòng tắm quăng một cái bồn đủ làm cậu tỉnh ngủ mà đi ăn sáng.

” TaeTae, Kookie! Hai đứa dậy chưa?”

Appa BaekHyun đã dậy rất sớm mà chạy qua phòng con và con dâu mà gọi sợ hồi tối quá sung mà bây giờ lết không nổi thôi.

” Rồi appa! Chút tụi con xuống! Appa xuống trước đi”

TaeHyung nghe tiếng BaekHyun từ bên ngoài liền đáp lại, không nghe BaekHyun trả lời chắc là papa anh kéo đi mất rồi.

TaeHyung nhìn JungKook còn chưa tỉnh ngủ mà đánh răng cho cậu, rửa mặt may là chưa thay đồ cho cậu. JungKook và TaeHyung hôm nay còn nhau diện áo sơ mi trắng.

Cả hai vừa bước xuống đã thấy đầy đủ mọi người, chiếc bàn lớn nhất sáng hôm nay chính là nó, chiếc bàn gây sự chú ý nhất. Anh và cậu ngồi vào chỗ mà mọi người chừa lại.

” Hai đứa ăn gì cứ kêu! Papa bao hết”

Kris vỗ ngực hôm nay vui tánh mà bao hết cả bàn từ mấy ông bạn già đến mấy đứa nhỏ.

” Vâng ạ”

TaeHyung và JungKook đồng thanh trả lời cùng nhau lựa một món, chờ đợi món ăn dọn lên cùng lúc.

” TaeTae, Kookie chút hai đứa đi ngắm hoa anh đào không?”

ZiTao nhìn hai đứa nhỏ có vẻ hơi mệt mỏi cũng hiểu lí do, chắc chắn tối qua vận hành nên bản mặt như thế này.

” Đi chứ ạ”

TaeHyung định nói sẽ đi chơi riêng với cậu thì cậu nhảy vào họng nói, ZiTao nhìn mặt TaeHyung đau đớn.

” Vậy chúng ta ăn xong sẽ đi”

ZiTao nói mọi người đều đồng ý, Angelina và MiYoung càng ngày càng thân thiết hơn.

Trong lúc cậu ăn thì cậu phát hiện ánh mắt của ai đó liền ngước mặt lên xem thì ra là WooYoung, anh cười nhẹ với cậu, cậu theo phép lịch sự mà cười lại không biết TaeHyung đang nhìn cậu bằng ánh mắt “tình cảm” không quên liếc cho WooYoung một cái.

Cuối cùng cũng đến nơi ngắm hoa anh đào, cậu vừa bước xuống xe thì đã thấy hoa anh đào đang rơi trên áo mình, nhìn lên một màu hồng ngọt ngào bao quanh.

” Wow”

Mọi người ồn lên nhìn cảnh vật xung quanh như trong một thế giới khác không có ồn ào. JungKook ngất ngây nhìn những bông hoa anh đào khắp bầu trời.

TaeHyung và JungKook tách ra đi riêng, anh nắm tay cậu cùng nhau ngắm những bông hoa đó. Anh từ xa đã thấy bản mặt đáng ghét dám hôn JungKook hôm qua chính là WooYoung, anh khó chịu kéo cậu đi đến một quán kem gần đó.

” Wow! Anh kéo em đến đây chi?”

JungKook nhìn đây là tiệm kem có gì mà thú vị chứ, cậu nhìn TaeHyung đang hướng mắt đi đâu đó.

” Thì ở đây có kem hoa anh đào đấy!”

TaeHyung gọi một chiếc kem hoa anh đào cho cậu, cậu không chần chừng mà ăn thử một miếng, ngọt ngọt mà thanh thật đấy.

” Ngon thật đấy! Anh không ăn à?”

JungKook đưa cây kem trước mặt anh, anh nhìn cậu ăn mà dính tùm lum ở khóe miệng.

” Em ăn thiệt chứ”

Anh nhìn cậu đang ngây ngô nhìn mình không hiểu, anh cúi người xuống liếm đi vết kem còn dính và hôn cậu, WooYoung đứng đó nhìn mà cười trừ cũng hiểu TaeHyung là người yêu cậu.

” Chỉ là dính thôi mà! Anh cần làm quá để người ta nhìn không?”

JungKook đỏ mặt khi mọi người xung quanh nhìn mà cười ghen tị, anh nhìn sang bên khi thấy hắn đã đi lòng sung sướng.

” Như vậy thì không cần giấy mà còn được ăn kem”

TaeHyung mặt dày nói, véo má nhỏ của cậu. Không biết bao nhiêu con gái đi qua mà phải đứng lại nhìn và chụp cảnh của cả hai.

” Aish! Người ta chụp kìa!”

JungKook mắng yêu anh, nhìn thấy có điện thoại đang chụp mình mà liếc ngang anh.

” Ngại gì chứ! Đi thôi anh sẽ cho em ăn thứ này”

TaeHyung bước xuống kéo cậu đi hết chỗ này đến chỗ khác, cậu tròn mắt nhìn anh nói chuyện với người bản xứ.

Cuối cùng thì mọi người cùng nhau đến suối nước nóng để thư giản, mọi người cùng một phòng lớn trừ Angelina và MiYoung đã bỏ đi chơi rồi.

JungKook vừa bước xuống thì cảm giác thật là đã, nóng nhưng không hề tạo cảm giác khó chịu, rất thoải mái. ChanYeol và BaekHyun nhìn hai đứa mà cười với nhau cả SeHun và LuHan cũng thế.

” JungKook! Con đừng bám thằng TaeHyung như thế chứ! Bám hoài đó chán đấy”

Papa Kris chọc cậu, TaeHyung nghe thế mà ôm chầm cậu từ sau thể hiện cho thấy cậu chính là người bám cậu chứ không phải cậu bám anh.

” Papa nuôi thấy đấy! Anh bám con chứ con không bám anh ấy”

JungKook chỉ vào mặt anh, mọi người cười lên khi hai đứa tình cảm đến như thế, ngày xưa thì lo lắng còn bây giờ yên tâm hai đứa rồi.

” TaeHyung à! Bây giờ Kookie chưa phải vợ con mà con bám nó thế thì lúc cưới nó về thì....đi đâu cũng đem theo sao?”

BaekHyun chọc nghẹo đứa con tinh nghịch của mình, TaeHyung bĩu môi lắc đầu đáng yêu.

” Không có đâu appa! Sao này Kookie làm vợ thì em ấy sẽ bám con đấy”

TaeHyung véo má cậu, cả hai nhìn nhau cười một cách trìu mến. Cả hai gia đình Park và Oh gần như an tâm cho hai đứa này.

Chiều nay anh sẽ dắt cậu đi đâu đó chơi, anh không ngờ được nơi mà mình dẫn cậu đến sẽ gặp WooYoung.

” JungKook!”

WooYoung đứng từ xa gọi cậu, cậu quay sang rồi bước đến mỉm cười chẳng quan tâm đến anh đang hầm hực trong người.

” Em đến đây chơi sao?”

WooYoung nhìn cậu với ánh mắt thân thiện, anh bước từ từ đến sau lưng cậu nhìn hắn.

” Đúng rồi đấy! Còn anh”

JungKook vui vẻ đáp lại WooYoung, anh thì đang chiến tranh lạnh với WooYoung.

” Đây là ai vậy?”

WooYoung nhìn về hướng TaeHyung, JungKook định mở lời thì bị TaeHyung nhảy vào.

” Tôi là Park TaeHyung, người yêu của JungKook”

TaeHyung kéo eo cậu về phía anh choàng tay qua cổ cậu chứng tỏ quyền sở hữu của mình.

” Thì ra cậu là con trai của chủ tịch Park sao? Rất vui khi làm quen với cậu”

WooYoung nghe đến tên cũng biết, TaeHyung là con trai lớn của chủ tịch hàng đầu Hàn Quốc.

” À! Rất vui được làm quen”

WooYoung giơ tay ra đi bắt làm quen thì anh thì không đáp lại chỉ nói rồi nhìn JungKook, cậu cảm thấy có gì đó lạ lạ ở đây.

” Cả hai muốn đi đâu! Anh rắng hiểu rõ chỗ này”

WooYoung nhìn JungKook cứ cười mãi làm TaeHyung khó chịu mà choàng tay không thả ra.

” Đi đâu cũng được ạ”

JungKook nói, anh nhìn cậu ánh mắt vô cùng thảm thương. Tưởng hôm nay có thể vui vẻ chơi với cậu thì bị kì đà cản muỗi này phá đám cậu rồi.

Suốt lúc đó WooYoung cứ quay qua nhìn và cười với cậu, TaeHyung nhịn không giết hắn rồi đem JungKook về không cho nhìn nữa.

” Này anh làm gì khó chịu với em thế?”

JungKook nhìn vẻ mặt khó chịu của anh lúc bước ra xe, cậu nhìn ánh mắt anh không thèm nhìn về phía cậu.

” Em sao cứ nhìn và cười với hắn ta thế hả?”

TaeHyung nói, chía khóa vặn xong chiếc xe phóng về khách sạn, trong lòng anh bây giờ còn hơn cả lò luyện tuyên đơn.

” Thì anh ấy nhìn thì em nhìn lại, cười thì em cười lại có sao đâu?”

JungKook bắt đầu khó hiểu chẳng lẽ hành đồng nhỏ như thế mà anh lại giận cậu chứ.

” Anh không thích em tiếp xúc với hắn! Sau này tránh xa hắn ra cho anh”

TaeHyung chạy nhanh về khách sạn chưa kịp để cậu nói thì anh đã xuống xe, giao chìa khóa cho người lái xe vào bãi. JungKook mở cửa ra thì anh đã nhanh vào trong thang máy rồi, cậu chạy theo thì thang máy đã đóng.

” Đáng ghét chưa nghe gì hết đã bỏ đi”

JungKook tức giận mà đi qua thang máy khác lên phòng quyết định phải nói cho ra lẻ chuyện này.

To be continue.......

—————————————————————

Mai au sẽ up phần còn lại vì thời gian không cho phép!~:(

Còn 14 flw nữa là có fic mới!~ Bạn nào flw đuê!

Nếu như fic này ra ficbook thì rds có ủng hộ không??

TaeHyung bực mình về phòng mình, cậu chạy theo sau không kịp thì anh đã đóng cửa và khóa chốt cửa lại.

” Này! Anh mở ra đi”

JungKook gõ vào cánh cửa nghe anh chẳng trả lời mình, cậu không ngờ anh lại ghen chỉ vì mình cười và nhìn WooYoung.

” Không!”

TaeHyung quát lớn lờn cậu sợ đến run người, chẳng dám đáp lại. JungKook lết xác mình qua phòng hai đứa em.

” Cho anh vào được không?”

Cậu đứng trước cửa phòng của hai tiểu công chúa Angelina và TaeYoung đầy thảm thương.

” Anh vào đi!”

TaeYoung vừa nghe thấy chạy một mạch mở cửa cho chị dâu mình vào, thấy mặt cậu không vui cho lắm.

” Anh hai! Sao anh qua đây vậy?”

Angelina bất ngờ khi thấy cậu, JungKook chẳng nói gì mà ngồi xuống giường chẳng còn một sức sống.

” Anh bị TaeHyung không cho vào phòng”

JungKook nhìn hai đứa em bằng ánh mắt đầy thảm hại, cậu chưa bao giờ bị anh mắng hay quát lớn bao giờ.

” Wae wae? Để em qua giải quyết”

Angelina và TaeYoung đều há mồm khi nghe cậu như thế, TaeYoung bực mình định qua cãi nhau với ông anh.

” Thôi! Kệ đi! Hai đứa đi chơi không?”

JungKook nghĩ mình chắc chắn sẽ bị bỏ ở ngoài nên không còn cách nào kéo hai đứa nhỏ đi chơi thôi.

” Đi ạ”

Angelina và TaeYoung vừa nghe là sáng mắt gật đầu, nhanh chóng lấy áo khoác rồi rời khỏi khách sạn. JungKook vừa bước xuống đã thấy WooYoung, cậu thật sự tò mò tại sao anh lại cứ ở đây.

” Chào anh! Anh làm gì ở đây vậy?”

Cậu qua chào hỏi anh, anh mỉm cười nhìn cậu thì phát hiện có hai đứa 10 tuổi và 14 tuổi khá đáng yêu.

” À! Đây là khách sạn nhà anh mà! Ôi hai đứa này đáng yêu quá”

WooYoung cúi người xuống véo má Angelina và TaeYoung, cả hai cười nhẹ đáp lại chắc bị vẻ đẹp của WooYoung mê hoặc rồi.

” Anh rảnh không? Chở hai đứa này và em đi chơi vòng vòng Tokyo”

JungKook nói với cái giọng hơi buồn, WooYoung không thể nào từ chối bởi ba con người trước mặt.

” Được đi nào”

Cả ba đi theo WooYoung, cậu ngồi kế anh trên ghế lái. WooYoung vui vẻ nói chuyện trong xe luôn tạo không khí thoải mái cho cả ba người.

TaeHyung tắm xong thì cũng bớt giận cậu, gọi điện thoại cho cậu thì cậu đã tắt máy, anh lo lắng cho cậu liền chạy qua phòng appa của cậu mới biết cậu dẫn hai đứa TaeYoung và Angelina đi chơi. Anh có vẻ hơi yên tâm mà về phòng, nhìn đồng hồ đã hơn 1 tiếng mong cậu đúng 21h giờ về.

Cả ba cùng WooYoung chơi thỏa sức mà quên cả giờ giấc, WooYoung lúc nào cũng kè kè theo cậu nhưng nhờ TaeYoung che vào thì làm anh mất vui. TaeYoung và Angelina dù thích WooYoung nhưng luôn đề phòng cao sợ JungKook về tay WooYoung.

TaeHyung nhìn đồng hồ đã sớm 10 giờ tối mà không nghe thấy tiếng gõ cửa, anh chịu không nổi mà chạy xuống cửa trước khách sạn chờ cậu và hai tiểu công chúa về. Từ xa anh đã thấy chiếc xe quen thuộc của địch thủ, anh bắt đầu nổi điên.

WooYoung mở cửa cho cậu, hai đứa em tay cầm cả đống thú bông do chơi thắng nhiều, JungKook cũng được WooYoung mua cho một con gấu nhỏ.

JungKook nhìn thấy TaeHyung đứng đó nhìn cậu, lòng cậu bắng đầu lo lắng chắc chắn lại ghen tuông. TaeHyung bước nhanh đến tưởng anh sẽ kéo cậu đi nữa nhưng không, anh tiến đến WooYoung đấm một phát thật mạnh vào mặt anh ấy.

” Sao mày cứ bám lấy JungKook vậy?”

TaeHyung nắm lấy cổ áo của anh ấy, ánh mắt rực lửa đến đáng sợ, khóe môi của WooYoung chảy ra một ít máu.

” Thả WooYoung ra đi”

JungKook kéo tay anh khỏi người WooYoung, nhưng sức của anh quá mạnh cậu không thể kéo ra được.

” Em tránh ra đi!”

TaeHyung lấy một tay đẩy mạnh JungKook về phía sau, cậu mất đà mà ngã xuống đất đau đớn.

” Oppa có sao không?”

TaeYoung nhìn thấy vậy mà chạy đến đỡ cậu dậy, mắt cậu bắt đầu rưng rưng, nước mắt cũng chảy ra.

” Em bảo anh bỏ ra mà! Sao anh cứ không nghe em giải thích vậy chứ?”

JungKook chịu ức khuất hết nổi liền quát lớn lên, anh nhìn cậu ánh mắt vẫn giận dữ như thế, nước mắt cứ thế mà chảy ra mãi.

” Sao em cứ bênh vực thằng này vậy? Em thích nó à”

TaeHyung thả WooYoung qua đi về phía cậu, ánh mắt như muốn nuốt chững cậu vào.

” Em không có! Em chỉ xem là bạn mà sao anh cứ nghĩ cái gì sâu xa vậy?”

JungKook khóc càng to hơn, anh cảm thấy đau nhót trong tim khi thấy cậu lần đầu tiên khóc trước mặt anh.

” Vậy sao em suốt ngày bám hắn vậy hả? Hay là anh chẳng là gì của em nữa hả?”

TaeHyung nói, ánh mắt anh chẳng khác gì thù hận cậu, cậu nhịn hết nỗi mà giơ tay lên tát vào mặt anh. Ánh mắt còn khóc mà chạy vào khách sạn.

TaeHyung lo cho cậu sẽ làm chuyện không đâu mà chạy theo, lên thang máy đứng trước cửa phòng lại bị khóa, anh bực mình mà gọi tiếp tân. 30 phút sau thì anh cũng vào được, JungKook đang nằm trên giường.

” Kookie! Anh xin lỗi”

TaeHyung bước đến gần chiếc giường, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Cậu cũng không có một chút cử động gì.

” Kookie! Anh xin lỗi đã lớn tiếng với em”

Anh bò lên giường lay lay người nhẹ cậu tưởng cậu đang ngủ nên quay người cậu lại thấy gương mặt trắng toát mồ hôi chảy như tắm.

” Kookie! Em sao vậy?”

TaeHyung lấy tay lên sờ trán thì nóng hổi, gương mặt không còn giọt máu anh chò chờ đợi mà bế cậu khỏi phòng nhanh xuống tiếp tân gọi cứu thương.

” Kookie! Em không sao đâu”

TaeHyung đang lo sợ nhìn người trong lòng mình nóng hơn cả lữa, không nói một tiếng nào với anh, anh sợ rất nhiều.

——————————————————————————

Chúng ta sắp nửa chặng đường rồi đấy!~ Vote đuê!~

Bạn đang đọc Có Em, Có Cả Thế Giới! của HaminyNguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.