Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên Nhân Độ kiếp

Phiên bản Dịch · 1831 chữ

Ngụy Đích và Diệu Ngọc đồng thời "A" một tiếng kinh hô , ngay cả hai mắt Vô Trần cũng lóe lên, đây thực sự là ngoài ý muốn.

-Được, ngươi tiến lên phía trước vài bước, chúng ta sẽ thả Nga Mi thất tử!

Tả hộ pháp nói.

Sở Phong đang muốn cất bước, Vô Trần bỗng nhiên quát lên:

-Sở Phong, việc Nga Mi chúng ta không cần ngươi nhúng tay! Nếu như ngươi bước tới, chẳng khác nào tự nhận là hậu nhân Ma Giáo, từ nay về sau là địch của võ lâm thiên hạ, ngươi tự suy nghĩ cho kỹ!

Sở Phong nhìn nàng, từ trong ánh mắt băng hàn của nàng bỗng nhiên cảm thụ được một tia thần sắc ba động, vô cùng cổ quái. Hắn bình tĩnh nói :

-Ta làm như vậy, không phải vì cứu Nga Mi thất tử của ngươi, ta chỉ vì muốn biết rõ thân phận của cha ta!

Nói rồi tiến lên trước vài bước, nói với tả hữu hộ pháp:

-Được rồi, các ngươi mau thả người, ta sẽ đi qua!

-Được!

Thân hình Hữu hộ pháp đột nhiên liên tục chớp hiện, "Bổ bổ bổ bổ bổ bổ bổ" liên tục bảy cái, lập tức giải khai huyệt đạo cho Nga Mi thất tử. Âm Dương nhị lão rất không tình nguyện nói:

-Hai vị hộ pháp, như vậy...

-Nhị lão không cần nhiều lời, nhị lão muốn nữ tử xinh đẹp, chúng ta quay về sẽ vì nhị lão an bài!

Tương đường chủ nhíu mày nói :

-Hai vị hộ pháp, làm như vậy tông chủ sợ rằng...

-Tương đường chủ, tất cả tự có chúng ta chịu trách nhiệm!

Tương đường chủ không nói cái gì nữa, tay phải vung lên, hơn mười hắc y nhân đang vây quanh Nga Mi thất tử lập tức tách ra hai bên.

Nga Mi thất tử đứng lên, có vẻ không còn chút sức lực nào. Bọn họ chậm rãi đi đến bên Vô Trần, Sở Phong cũng từ từ đi đến bên tả hữu hộ pháp.

Thất tử từng người đi qua bên cạnh Sở Phong, cũng không tự chủ được lén nhìn về Sở Phong, đệ tử bị Âm Dương nhị lão xé đi một mảnh áo ở vai đi ở cuối cùng, khi nàng đi tới bên người Sở Phong, Sở Phong tiện tay cởi áo khoác thanh lam trên người, choàng lên trên vai trắng mịn trần trụi của nàng. Nữ đệ tử Nga Mi kia ngượng ngùng liếc mắt nhìn Sở Phong, cũng không có lên tiếng, kéo chặt cái áo khoác của Sở Phong, đi về phía Vô Trần.

Thất tử cũng về tới bên người Vô Trần, Sở Phong cũng đi tới cự ly cách tả hữu hộ pháp không tới hai trượng, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia giảo hoạt. Tả hữu hộ pháp ánh mắt lóe lên, lúc này liển gào to:

-Chặn lại bọn họ!

Đồng thời thân hình song song lao thẳng tới Sở Phong!

Tay phải Sở Phong đột nhiên ném về phía mặt đất, "Bùm!" một tiếng nổ, phía trước lập tức rơi vào trong một mảnh ngọn lửa hừng hực vô biên vô hạn, ngay cả Sở Phong cũng hoảng sợ, không ngờ Mộc Hỏa Kinh Lôi Châu này của Bàn Phi Phượng lại kinh người như vậy. Hắn vội xoay người lại quát lên với Vô Trần:

-Đi mau! Biển lửa này chỉ có thể duy trì trong thời gian trong nháy mắt!

Mọi người lập tức phi thân chạy về phía cầu treo.Vốn nơi này cách cầu treo cũng không xa, lập tức trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc đó có thể để cho đám người Vô Trần bình yên lui về trên bờ Hán Thủy. Tuy nhiên Nga Mi thất tử thực sự quá lề mề, căn bản chạy không nổi, Vô Trần đương nhiên sẽ không để cho bọn họ lưu lại phía sau, bản thân bèn một mình đoạn hậu, phòng bị người Ma Giáo đuổi theo. Nàng đoạn hậu, Diệu Ngọc tự nhiên cũng cùng ở bên cạnh đoạn hậu, Sở Phong và Ngụy Đích chỉ đành phải thủ ở phía sau che chở cho Nga Mi thất tử.

Khi đoàn người chạy tới cạnh cầu treo, lúc đang muốn vượt cầu thì tả hữu hộ pháp và Tương đường chủ đã dẫn đầu đuổi tới nơi.

Vô Trần quát lên với đám người Nga Mi thất tử và Ngụy Đích:

-Các ngươi qua cầu trước đi!

Vừa nói xong hai mắt đột nhiên hoa quang lấp lánh, vung lên phất trần, tự mình ngăn cản tại đầu cầu. Tả hữu hộ pháp và Tương đường chủ vội vàng trái phải ở giữa ba mặt đồng thời hướng Vô Trần mãnh công! Vô Trần cũng không thủ mà phản công, một cây phất trần giống như sấm sét gió bão mạnh mẽ bức lui hai thanh trường kiếm của tả hữu hộ pháp và một đôi song chưởng của Tương đường chủ.

Tuy nhiên thế tiến công này của Vô Trần chỉ có thể duy trì được vài công phu hơi thở, lực mình phất trần lập tức nhanh chóng suy yếu, kể từ đó, nàng đã lâm vào hung hiểm!

-Sư phụ!

Diệu Ngọc kinh hô một tiếng, vốn nàng đã chạy tới được giữa cầu, vội vàng xoay người lại vung kiếm bảo vệ Vô Trần, Sở Phong và Ngụy Đích cũng vội xoay người lại để cản tả hữu hộ pháp, đầu cầu nhất thời nổi lên ác chiến.

"Vù vù vù vù... ." Hơn mười hắc y nhân cũng đã đuổi đến, phía sau còn đi theo Âm Dương nhị lão với khuôn mặt bị lửa thiêu cháy đen. Nếu như lại bị bọn họ vây nữa, vậy thì thực sự có chạy đằng trời.

Vô Trần đột nhiên hét lớn một tiếng, hoa quang trong mắt tái hiện, phất trần bên tay phải bỗng nhiên vòng về phía trước, vẽ ra một đạo vòng hình cung lớn, vòng hình cung mang theo kình đạo vô cùng sắc bén rốt cuộc bức tả hữu hộ pháp và Tương đường chủ không tự chủ được phải lui một bước.

-Lên cầu!

Vô Trần lúc này quát lên, xoay người đang muốn lên cầu, ai ngờ hai chân mềm nhũn, hầu như ngã ngã xuống đất, cũng may Diệu Ngọc bên cạnh một tay đỡ lấy nàng.

Sở Phong nháy mắt thấy được sắc mặt tái nhợt của Vô Trần, khóe miệng thậm chí còn chảy ra tơ máu, biết nàng liên tiếp cưỡng ép vận khí, nhất định là bị thương nguyên khí. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com

-Diệu Ngọc, mau đỡ sư phụ cô lên cầu! Ta tới đoạn hậu!

Sở Phong quát lên, thân hình giơ ngang, che ở đầu cầu, quay đầu lại nói với Ngụy Đích:

-Trích Tiên Tử, nhanh lên cầu đi, ta dùng Kinh Lôi Châu ngăn cản bọn chúng!

Ngụy Đích nghe hắn nói như vậy, cho rằng hắn thật còn có Kinh Lôi Châu, cũng phi thân lên cầu treo, cùng Diệu Ngọc, Vô Trần vội vàng lao tới bờ bên kia! Tả hữu hộ pháp, Tương đường chủ còn có Âm Dương nhị lão cùng với những hắc y nhân kia cũng vội vã đồng thời lao thẳng tới Sở Phong. Sở Phong nào dám chậm trễ, vội thò tay vào trong lòng rồi ném lên mặt đất một cái, đám người tả hữu hộ pháp vốn đã phi thân nhảy lên, quả thực là sợ đến không dám xoay người lại, nào ngờ chỉ "Bụp" một tiếng, trên mặt đất chỉ bay lên một dám bụi, cái gì cũng không có, té ra Sở Phong chẳng qua là ném một quân cờ mà thôi.

Trong khoảng thời gian Sở Phong ném xuống, đã phi thân nhảy lên cầu treo, liều mạng lao tới bờ bên kia. Nào ngờ mới vừa chạy được vài bước, đột nhiên cảm giác ngực đau nhức, bỗng chốc té ngã tại trên cầu. Thì ra trước đó hắn gắng gượng chịu hai chưởng của Âm Dương nhị lão nội thương đã không nhẹ, vừa rồi lại chiến đấu kịch liệt một trận, lại càng thêm liên tiếp gặp nạn, rốt cuộc áp chế không được.

Sở Phong vội nhịn đau đứng lên, phong thanh phía sau cũng đã nổi lên, tả hữu hộ pháp đã nhảy lên cầu treo, phi thân đuổi theo. Sở Phong cắn răng một cái, hét lớn một tiếng, trường kiếm đột nhiên chém xuống mặt cầu tử trúc.

"A!" Nga Mi thất tử tại bờ bên kia nhìn thấy nghẹn ngào kinh hô, Vô Trần, Diệu Ngọc cùng với Ngụy Đích mới vừa nhảy lên bờ cũng vội nhìn lại, thất kinh.

-Đừng!

Ngụy Đích bật thốt la lên.

Đáng tiếc đã quá muộn, trường kiếm của Sở Phong đã chém xuống, tả hữu hộ pháp kinh hãi, đồng thời xuất chưởng chụp thẳng tới phía sau lưng Sở Phong, buộc hắn thu kiếm ngăn cản, Sở Phong cũng không tránh không né, "Ầm!" Cầu treo bị chặt đứt ngang, Sở Phong cũng bị đánh trúng, rơi thẳng xuống sông Hán Thủy. Mà tả hữu hộ pháp thì bằng vào phản lực xoay người trở về bên bờ bãi đất bồi.

Sở Phong phảng phất như diều đứt dây rơi thẳng xuống dòng nước Hán Thủy chảy xiết, chớp mắt đã bị bao phủ trong dòng nước sông cuồn cuộn! Trên bờ Hán Thủy, Vô Trần, Diệu Ngọc, Ngụy Đích còn có Nga Mi thất tử mỗi cặp mắt đều hướng nhìn vào lòng sông, không nói được một lời! Mà bên kia bãi đất bồi, đám người tả hữu hộ pháp, Tương đường chủ cũng một đám nhìn lòng sông, không nói một tiếng!

-Đi!

Vô Trần xoay người ly khai.

-Sư phụ...

Diệu Ngọc liếc mắt nhìn lòng sông, yếu đuối gọi một câu, Vô Trần không để ý đến, Diệu Ngọc đành phải đi theo, Nga Mi thất tử tất nhiên là không dám dừng lại, vội đi theo phía sau Vô Trần, chỉ có nữ đệ tử được chiếc áo khoác thanh lam của Sở Phong khoác lên vai lại lén quay đầu nhìn lòng sông mênh mông một lần.

Bên kia, đám người tả hữu hộ pháp cũng ly khai lui về trung tâm bãi đất bồi, bờ sông Hán Thủy chỉ còn lại có một mình Ngụy Đích dưới bóng đêm ngơ ngác nhìn lòng sông, tình cảnh này giống như đã từng quen biết, không sai, lần đó khi hắn xông vào Vân Mộng Trạch cũng là tình trạng như vậy, hắn có thể thoát khỏi Vân Mộng Trạch tràn ngập khí tức tử vong, nhưng có thể tránh được dòng nước chảy xiết cuộn trào mãnh liệt của sông Hán Thủy sao?

Bạn đang đọc Cổ Đạo Kinh Phong của Cổ Đạo Kinh Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HànThiênLong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.