Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị trước khi đi thi

Phiên bản Dịch · 2419 chữ

Lý Kính Hiền gọi Lý Minh Doãn tới trấn an, Lý Minh Doãn nhân cơ hội này bày tỏ ý muốn lập tức tham gia dự thi nhưng là không yên lòng về Lâm Lan. Lân Lan vừa mới tới phủ, không có chút tiếng nói nào, giống như trường hợp Điền mama, là lão nhân trong phủ lâu năm, sợ rằng không sai khiến được. Mặc dù Lý Kính Hiền cực ít hỏi tới việc trong nhà nhưng cũng biết Điền mama là trợ thủ đắc lực bên Hàn Thu Nguyệt, vì muốn cho Minh Doãn an tâm, cũng để biểu hiện sự quan ái của hắn đối với nhi tử, muốn phong ba vụ rắn độc này trôi qua, Lý Kính Hiền cũng ra lệnh cho Điền mama đi thành Tây cùng Hàn Thu Nguyệt.

Lúc này, Lý Minh Doãn dùng chút kinh sợ cùng với việc Đông Tử bị rắn cắn tạm thời đuổi mụ phù thủy đi, quét sạch cái đinh trong Lạc Hà trai, coi như trong họa có phúc.

Mà Hàn Thu Nguyệt ở nông trang, sáng hôm nay thấy Điền mama mặt mũi xám xịt chạy tới, tức tới mức thiếu chút ngất xỉu.

Bọn họ đều cho rằng bão táp đã qua, hiện tại chỉ cần từ từ chờ ngày trời quang mây tạnh, đáng tiếc sự đời không như ý, sự tình phát triển không như bọn họ tưởng tượng.

Bởi vì bản tính con người là tò mò, chuyện lần này đã khơi gợi tính tò mò của một số lượng người không nhỏ, cũng đúng, chuyện này náo động như thế, ai lại không biết. Mọi người bề ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng thực sự trong lòng đang gào thét, cho tôi biết đi, cho tôi biết đi, vì vậy lòng vòng quanh co muốn thăm dò chân tướng. Mà trên dưới trong Lạc Hà trai dạo này mặt mày ai nấy buồn thảm, bộ dạng muốn nói lại thôi, hỏi gì thì chỉ lắc đầu thở dài, hỏi thêm chút nữa thì ấm ức nói: “Nhị thiếu phu nhân của chúng ta phân phó rồi, dĩ hòa vi quý, chuyện đã qua thì cho nó qua đi.”

Người nào người nấy mặt mũi âu sầu như nhau, thái độ như nhau, ngôn ngữ ẩn nhẫn ủy khuất như nhau khiến cho người nghe bị lọt vào sương mù, không khỏi sinh ra nhiều loại phỏng đoán. Lão gia thì dốc hết sức giữ nhị thiếu gia ở lại, còn tự cổ chí kim, mẹ kế bao giờ chẳng ác độc với con chồng, đây là cách nghĩ chung của tất cả mọi người, vì vậy, nhất thời lời đồn cực kỳ bất lợi về phu nhân lặng lẽ lưu truyền ra.

“Đại thiếu phu nhân, tiếp tục như thế này thì không được, vạn nhất lời đồn này truyền ra bên ngoài.” Lục Ỷ lo lắng nhắc nhở đại thiếu phu nhân.

Phu nhân không có ở nhà, trách nhiệm chủ mẫu nặng nề dĩ nhiên rơi trên vai đại thiếu phu nhân. Vốn dĩ đây là cơ hội tốt cho đại thiếu phu nhân biểu hiện nhưng đại thiếu phu nhân chỉ triệu tập quản gia và nhóm mama có một lần, nhàn nhạt phân phó, trong lúc phu nhân không có ở đây, trừ phi có chuyện trọng đại thì mới phải xin chỉ thị của nàng, còn lại hết thảy dựa theo quy củ phu nhân đề ra mà làm. Cứ như vậy, bọn hạ nhân vô cùng cao hứng, yên chí rằng, đại thiếu phu nhân làm chủ mẫu cũng chỉ là vật trang trí. Lục Ỷ không thể hiểu được, cùng Hồng Thường võ mồm một hồi, muốn khích lệ ý chí chiến đấu của nhị thiếu phu nhân, nhưng nhị thiếu phu nhân lại nói: “Làm chủ mẫu chẳng qua chỉ là tạm thời, không bao lâu nữa phu nhân sẽ trở về, ta cần gì phải làm kẻ ác, chỉ cần trên dưới không xảy ra chuyện đại sự gì là tốt rồi.”

Được rồi cho dù là đại thiếu phu nhân nói rất đúng nhưng hiện tại chuyện “lớn” kia đang đồn ầm ĩ rồi, Lục Ỷ thân là trung bộc buộc phải nhắc nhở đại thiếu phu nhân, phòng miệng lưỡi hạ nhân…

Đinh Nhược Nghiên nghe vậy, nhíu mày nhăn mặt, trầm ngâm nói: “Em đi tìm Triệu quản gia, truyền lời ta… ngày mai hai vị thiếu gia phải tham gia dự thi rồi, nếu có chút lời đồn nào ảnh hưởng tới hai vị thiếu gia, khiến cảm xúc hai người có vấn đề thì chuẩn bị đồ đạc rời khỏi phủ.”

Lục Ỷ vui mừng nói: “Vâng, nô tỳ đi ngay.

Đại thiếu phu nhân nói mấy câu đó mới giống như chủ mẫu chứ.

Lục Ỷ vừa đi, Đinh Nhược Nghiên gọi Hồng Thường, hỏi: “Đồ dùng hai vị thiếu gia chuẩn bị xong chưa?”

Hồng Thường cười nói: “Đã chuẩn bị xong xuôi theo phân phó của đại thiếu phu nhân.”

Đinh Nhược Nghiên lấy ra một đôi túi thơm: “Đây là túi đựng băng phiến xạ hương, để hai vị thiếu gia mang theo, có thể nâng cao tinh thần.”

Hồng Thường nhận lấy, Đinh Nhược Nghiên lại dặn dò: “Túi thêu Hỉ Thước trên cành cho đại thiếu gia, hoa văn tứ hợp Như Ý cho nhị thiếu gia.”

Trong Lạc Hà trai, Lâm Lan đang bận rộn sửa soạn đồ dùng cho Lý Minh Doãn đi thi.

Lý Minh Doãn nhìn một chồng bút lông cừu, không hiểu nói: “Tại sao phải mang nhiều bút như vậy?”

Lâm Lan nói: “Cái này gọi là có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa, vạn nhất viết nhiều bút bị rụng lông sẽ ảnh hưởng tới chữ của chàng, chữ của chàng đẹp như thế, không thể để mất đi vẻ đẹp chỉ vì lỗi nhỏ này.” Bản thân nàng cũng luyện qua loại thư pháp này, biết rằng phải lãng phí rất nhiều bút lông, viết được khoảng ngàn chữ là lông bút bắt đầu rụng, viết tiếp không đẹp.

Lý Minh Doãn nhẹ mỉm cười nói: “Bài thi được chấm dựa theo nội dung, giám khảo không nhìn bút tích thí sinh đâu.”

Lâm Lan ngây ngốc, vấn đề này nàng không có suy nghĩ đến: “Ai nha, vạn nhất bài thi của chàng trúng nhóm ba người đứng đầu, chẳng phải bài thi của chàng sẽ được đưa ra cho Hoàng thượng xem sao?”

Lý Minh Doãn gật đầu: “Đó là điều chắc chắn.”

Lâm Lan cười nói: “Đó chẳng phải là kết quả sao? Hoàng thượng nhìn chữ của chàng nhất định sẽ thích.”

Ngân Liễu một bên cười nói: “Thiếu gia, người nên mang theo thôi, bằng không nhị thiếu phu nhân không yên lòng.”

Lý Minh Doãn không thể làm gì khác hơn là nghe theo, để Lâm Lan bỏ bảy, tám quản bút vào rương.

“Chai màu xanh này là Bảo Ninh hoàn, lỡ may bụng chàng không thoải mái thì cách sáu canh giờ dùng sáu viên. Chai màu trắng là Hoắc Hương hoàn, nếu chàng cảm thấy đầu óc choáng váng, ngực khó thở thì cũng cách sáu tiếng dùng sáu viên. Những thuốc này ta làm dạng viên nhỏ nhất, đựng lọ cũng nhỏ, không giấu được đồ gì, hẳn là chàng sẽ mang được vào. Còn đây là ngải hương, trời nóng bức, nếu trong chỗ thi có muỗi hay côn trùng gì đó đốt chàng thì bôi vào… Còn đây là băng phiến xạ hương, có thể nâng cao tinh thần, chàng nhìn hoa văn túi này là ta chọn đấy, còn người thêu là Bạch Huệ, phải mất mấy ngày mấy đêm mới xong đó.” Lâm Lan giới thiệu cụ thể nguồn gốc từng loại, sau đó bỏ hết vào rương.

Nhìn Lâm Lan chuẩn bị đồ dùng cho mình tỉ mỉ, nhất là những viên thuốc kia, nàng cố ý chế nhỏ ra, mất không ít công phu, Lý Minh Doãn âm thầm cảm kích, nhưng những lời cuối, nàng cố ý đem Bạch Huệ gán vào, còn dùng ánh mắt mập mờ liếc hắn một cái, lại thấy Bạch Huệ đứng một bên lộ ra vẻ ngượng ngùng, Lý Minh Doãn dở khóc dở cười, Lâm Lan là ra vẻ hào phóng hay cố ý cảnh cáo đây?

Cuối cùng Lâm Lan lấy ra hai túi bánh: “Đây là túi bánh hoa quế, bánh trà, bánh hạt sen, còn túi này là bánh xốp, ta cố ý nói Quế tẩu làm, tuy nhiên không có làm lương khô. Lương khô chắc dạ nhưng bánh xốp thì có ưu điểm hơn là để cả tháng cũng không sao, ăn vào không sợ đau bụng.”

Lý Minh Doãn nhìn túi bánh xốp, lo lắng nói: “Có lẽ giám khảo sẽ lôi cả túi bánh ra kiểm tra xem có mang theo tài liệu không.”

Lâm Lan cười nói: “Thế thì cứ để cho họ kiểm tra đi, nếu không may bánh bị vỡ thì chàng đỡ mất công ăn còn gì.”

Mặt Lý Minh Doãn đen một nửa.

Ngân Liễu cùng Bạch Huệ không nhịn được che miệng cười trộm.

Một cái rương nho nhỏ mà bị nhét bao nhiêu là đồ vậy, Lâm Lan nhét mãi không xong, cuối cùng nàng dùng sức ấn mạnh một cái, chỉ nghe “cụp cụp” một trận vỡ vang lên.

Mọi người ngây ngẩn, Lâm Lan ngượng ngùng nhìn Lý Minh Doãn: “Thế này cũng tốt, nhóm giám khảo bớt được việc rồi.”

Một nửa mặt Lý Minh Doãn đen nốt.

Đang nói, Cẩm Tú chạy vào, nói Hồng Thường ở Vi Vũ các mang đồ dùng đi thi sang cho nhị thiếu gia.

Ngân Liễu kinh ngạc nói: “Bên họ chuẩn bị đồ ư?”

Bạch Huệ nói: “Đưa tới chúng ta cũng không dám dùng.”

Lâm Lan nhìn Lý Minh Doãn một chút, nói: “Người ta có hảo ý, mình cũng nên phải phép.”

Lý Minh Doãn gật đầu tán thành.

Lâm Lan đi tới nhà phía Tây thì thấy Hồng Thường.

Hồng Thường thi lễ với nhị thiếu phu nhân, cười nói: “Đây là đồ chuẩn bị cho nhị thiếu gia đi thi, mời nhị thiếu phu nhân nhận lấy.”

Lâm Lan cười khẽ: “Đại thiếu gia có lòng rồi.”

Hồng Thường cười cười, theo như đại thiếu phu nhân phân phó, không có nói là đại thiếu phu nhân chuẩn bị, đại thiếu phu nhân cũng thật có lòng, muốn nhân cơ hội này để tăng thêm tình nghĩa huynh đệ giữa đại thiếu gia và nhị thiếu gia.

Lâm Lan để cho Ngân Liễu tặng cho Hồng Thường chút ngân lượng, sau đó Ngân Liễu thân mật đưa Hồng Thường đi ra ngoài.

Bạch Huệ nhìn rương đồ bên đại thiếu phu nhân đưa sang, hỏi: “Nhị thiếu phu nhân, thứ này làm sao ạ?”

Lâm Lan nhìn rương kia được sơn màu chói mắt, chạm trổ tinh xảo, cười nhạt nói: “Nhị thiếu gia chúng ta đi dự thi chứ không phải đi phô bày giàu sang.”

Bạch Huệ hiểu ý: “Vậy để nô tỳ sắp xếp lại đồ.”

Đồ đại thiếu gia đưa sang kiểu gì cũng có vấn đề, có khi bút mới viết được mấy chữ đã rụng hết đầu cũng nên.

Lâm Lan gật đầu ngầm đồng ý.

Đáng thương cho Đinh Nhược Nghiên, hao phí bao nhiêu tâm ý thêu hoa văn tứ hợp Như Ý giờ bị gác xó.

Rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn đã thức dậy.

Lý Minh Doãn mặc một thân xiêm áo xanh khói, lộ ra vẻ tuấn tú nho nhã, mấy ngày rồi không có đọc sách khuya, đi nằm sớm nên thần thái vô cùng sáng láng.

Lâm Lan cười híp mắt nhìn hắn: “Căng thẳng không?”

Lý Minh Doãn nhíu mày nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không có gì căng thẳng.”

Lâm Lan rất hài lòng gật đầu: “Nghĩ như vậy là được rồi, chỉ cần cố gắng là tốt, kết quả thế nào không cần quan trọng quá.”

Lý Minh Doãn mỉm cười, Lâm Lan đang cố gắng giảm sức ép cho hắn, cười nói: “Biết rồi.”

“Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, điểm tâm đã bày xong.” Ngân Liễu tới bẩm.

“Đi thôi, đồ điểm tâm Quế tẩu làm rất ngon, anh ăn nhiều một chút, mấy ngày tới đều phải ăn đồ khô rồi.”

Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng ngủ.

Trên bàn đã bày rất nhiều món, quả là một bữa tiệc thịnh soạn, Quế tẩu làm bánh ngọt, ngụ ý từng bước thăng chức, còn có gà xé phay xào hạt dẻ, ngụ ý Cát Tường Như Ý, cháo ngũ cốc, ngụ ý năm đời đăng khoa… Tóm tại món nào cũng mang ý Cát Tường.

Trước ánh mắt tha thiết của Lâm Lan cùng Chu mama, Lý Minh Doãn ăn mỗi món vài miếng, đem tất cả Cát Tường nuốt vào bụng.

Điểm tâm xong, Lâm Lan đưa Lý Minh Doãn ra cửa phủ.

Lý Minh Tắc cùng Đinh Nhược Nghiên đã đứng ở đó, Lý Kính Hiền cũng tới đưa tiễn.

Lý Minh Tắc thấy Minh Doãn tới, cười híp mắt nói: “Nhị đệ khoan thai tới chậm, có thể thấy được là đã định liệu trước, lần này nhất định trúng tuyển rồi.”

Lý Minh Doãn chắp tay nói: “Đại ca ra sớm, có thể thấy được là đã chuẩn bị đầy đủ, lần này dự thi, nhất định văn tuôn như suối, tài năng được thể hiện hết.”

Minh Tắc ha ha cười một tiếng: “Mượn nhị đệ chúc tốt lành rồi.”

Lý Kính Hiền cất lời tình ý sâu xa: “Khoa thi lần này, Thánh thượng vô cùng coi trọng, các con phải bình tĩnh ứng đối, đừng nóng vội hỏng chuyện, cha ở nhà đợi tin tốt của các con.”

Hai người chắp tay thi lễ, nhất tề nói: “Nhi tử nhớ kỹ.”

Đinh Nhược Nghiên đưa mắt nhìn hai người bước đi, trong lòng ngàn vạn cảm khái, hi vọng Minh Doãn kỳ khai đắc thắng, hi vọng Minh Tắc mã đáo thành công.

(Kỳ khai đắc thắng: vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.)

(Mã đáo thành công: Thành công tức thì.)

Bạn đang đọc Cổ Đại Thí Hôn của Tử Y 281
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.