Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Bé Lọ Lem May Mắn Có Thai _Đêm Mê Loạn (5)

Phiên bản Dịch · 2475 chữ

"Con đàn bà đê tiện, lúc này xem mày còn chạy trốn chỗ nào!" Khóe miệng người đàn ông gầy hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, trên khuôn mặt bỉ ổi không nén được sự tức giận.

Từ từ đi tới. Nhìn Âu Y Tuyết dựa trên vách tường,vẻ mặt sợ hãi như nai con, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Hắn tức giận tiến lên từng bước, miệng nói ra lời độc ác: “Lúc này gặp được tao, là may mắn của mày! Đừng nói là tao đối với mày không dịu dàng, là mày ép tao!"

Tròng mắt đáng sợ đột nhiên lóe sáng, ngay sau đó xông lên trước một tay nắm lấy tay Âu Y Tuyết cố định ở trên vách tường, dùng chân của mình đè ở trên đùi đang giãy giụa lung tung của cô.

Giờ phút này, sự bình tĩnh của Âu Y Tuyết đã sớm vì hành động của hắn mà biến mất, cô sợ hãi trợn to đôi mắt ngập nước, liều mạng giãy giụa: “Đừng đụng tôi, tránh ra, đừng chạm vào tôi!" Trong lòng cô sinh ra cảm giác nhục nhã, cảnh tượng của cái đêm hai năm trước lần nữa hiện ra làm tim cô như tan nát.

Cô cố gắng ra sức rút ra khỏi tay của hắn, dù cố sức nhưng cô cũng không thể đánh lại hắn! Cho nên cô chỉ có thể dọa dẫm hắn.

"Các người làm như vậy là phạm pháp! Thả tôi ra!" Cô la đến khàn cả giọng.

"Hả?" Nghe được lời của cô, người đàn ông gầy giống như là nghe một câu chuyện rất là buồn cười: “Phạm pháp? Hừ! Tao hãm hiếp trước sau đó giết, còn có ai biết tao phạm pháp?" Dùng pháp luật dọa hắn? đúng là một đứa ngây thơ, nghĩ hắn là đứa trẻ ba tuổi sao!

"A Lực, mày còn không mau đem thuốc cho nó uống!" Đột nhiên, người đàn ông gầy không tiếp tục nói chuyện với Âu Y Tuyết, mà nói với người đàn ông béo đang thờ ơ đứng ở sau lưng.

"Được, được." Người đàn ông béo nghe gọi đến mình, vội vàng chạy lên. .

"Thuốc đâu? Cho nó uống." Ánh mắt người đàn ông gầy lạnh lùng nhìn thân thể hoàn mỹ đang nằm gần kề của Âu Y Tuyết, lại dùng miệng hút hương thơm từ trên người cô bay ra, liền cảm thấy dục vọng ở bụng dưới lại dâng cao: “Nhanh lên một chút, tao sắp không chịu nổi" Người đàn ông gầy nóng lòng quát, sau đó đem nửa người dưới của chính mình để ở giữa đùi Âu Y Tuyết.

"Không!" Cảm giác được ở phía dưới nóng bỏng, Âu Y Tuyết xấu hổ giãy dụa chân của mình,. Nhưng cô không biết, bởi vì động tác của chính mình, dục vọng của người đàn ông gầy bị đốt cháy càng mạnh.

Đột nhiên, một tay hắn nắm lấy hai cánh tay của Âu Y Tuyết, đem chúng giơ qua đầu cô, sau đó một tay khác không ngừng vuốt ve trên thân thể uyển chuyển của Âu Y Tuyết, an ủi chính mình.

Mà sau khi người đàn ông mập thấy cảnh tượng như vậy, lập tức cũng có phản ứng.

"Các người là bọn cầm thú! Các người không phải là người, mau buông tôi ra! Buông tôi ra!" Lý trí trong nháy mắt sụp đổ đôi mắt nhẹ nhàng như nước bởi vì sợ hãi mà rơi nước mắt. Cô không tin. . . Không tin mình lại. . .một lần nữa bị người khác làm nhục.

Chuyện sắp xảy ra càng thúc đẩy cô! Làm cô càng thêm ra sức giãy giụa, kêu cứu.

"A Lực, sao mày còn không cho cô ta uống thuốc!" Người đàn ông gầy khó nhịn lửa dục thấy hắn sững sờ ở một bên, khó chịu trách cứ: “Rốt cuộc mày có muốn làm nó hay không?" Dây dưa kéo dài, thật là khiến lòng người khó chịu! Lại quay đầu nhìn Âu Y Tuyết khóc la vẫn cố liều mạng giãy giụa, kêu cứu, hắn sợ cô cứ gọi như vậy, sẽ có người đi ngang qua nghe được.

"Đương nhiên tao muốn!" Nghe vậy người đàn ông béo gật đầu liên tục, lại nhìn năm sáu viên thuốc trong tay, nói: “Chỉ là chúng ta nên cho nó ăn bao nhiêu viên?" Một viên thì có ít quá không?

"Đồ ngu, cho nó uống hết!" Thực sự là đầu óc ngu ngốc chỉ như vậy mà ngẩn ra cả buổi, dáng vẻ của người đàn ông gầy giống như hận sắt không thể rèn thành kim nhìn hắn, kéo dài lâu như vậy!

"Nhưng. . . Nhưng mà lão K nói loại thuốc mới này hiệu lực rất mạnh, tao sợ cho ăn hết. . ." Có khi nào nguy hiểm tính mạng không.

"Mày sợ, mày sợ cái gì!" Người đàn ông gầy trợn mắt nhìn đàn ông béo, vội vàng nói: “Dù mày cho nó ăn hết cũng không chết được, tuy thuốc này công dụng mạnh, nhưng mạnh thì không tốt hơn sao?" Uống thuốc này dù là một viên Thánh nữ Joan cũng biến thành người đàn bà lẳng lơ. Nếu để cho cô ta ăn hết không phải có thể chơi suốt đêm với bọn họ sao, chẳng phải là tốt hơn sao?

Nghe giải thích của hắn, lúc này người đàn ông béo mới lộ ra nụ cười độc ác, nói: “Mau." Nói xong đi lên trước.

"Đừng chạm vào tôi, tránh ra!" Âu Y Tuyết hoảng sợ nhìn chằm chằm những viên thuốc màu trắng trên tay người đàn ông béo, rơi hết nước mắt.

Nhưng, làm sao người đàn ông béo có thể bởi vì câu nói của cô mà buông tay ? Chỉ thấy hắn nhanh chóng đưa tay ra, một tay vừa mở ra miệng đang đóng chặt của Âu Y Tuyết, vừa nói: “Người đẹp, đừng sợ, chỉ cần uống vào là có thể cùng hai anh mây mưa hưởng thụ điều tuyệt vời nhất, ngoan ngoãn uống ~"

Nói xong liền không để ý đến cô, đem toàn bộ thuốc trong tay của mình nhét vào trong miệng Âu Y Tuyết.

"Ưm… ưm. . . Không. . . Không. . . . . ." Âu Y Tuyết dùng sức tránh đầu, nhưng không nghĩ khi cô nức nở nghẹn ngào là lúc toàn bộ thuốc lại trượt vào cổ họng của cô: “Khụ khụ. . ." Cô không muốn uống, ho khan một lúc.

Thấy cô nuốt hết thuốc vào rồi, lúc này cánh tay nắm Âu Y Tuyết của hai người mới buông lỏng ra.

Không có điểm tựa, chân mềm nhũn, bất ngờ thân thể Âu Y Tuyết tuột xuống, như lông vũ . Uống thuốc xong chưa đến một phút, Âu Y Tuyết liền cảm thấy toàn thân không có sức lực, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi. . .

Trong hẻm cũ nát, dưới đèn đường bóng vàng, trên mặt hai người đàn ông lộ ra biểu tình dâm đãng.

Khi hai người đàn ông đang thảo luận ai trước ai sau, Âu Y Tuyết nằm trên mặt đất đã sớm bởi vì mị dược phát tác mà trở nên cực kỳ quyến rũ.

Cả người cô xụi lơ ở cạnh bên vách tường, khuôn mặt tinh xảo phát ra màu hồng mê người, vốn là đôi mắt ngập nước giờ phút này lại mê ly hấp dẫn không biết nhìn nơi nào. Những viên thuốc kia đốt một trận lửa dục trên người cô, làm cô khó có thể ức chế. . . Giờ phút này cô giống như một con rối, mặc cho người định đoạt. . . . .

Người đàn ông gầy gò cười dâm đãng xoa xoa tay của mình, bộ dáng vận sức chờ phát động, lúc này, hắn mới nháy mắt với tên đàn ông mập.

Người đàn ông mập nhận được tin tức trong mắt tên kia truyền tới, mím miệng, không cam nguyện đi ra ngoài ngõ nhỏ.

Sau khi bóng dáng tên mập hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, tên gầy mới ngưng chà sát tay.

Hắn khao khát vươn tay chạm vào cánh môi kiều diễm như quả đào mật của Âu Y Tuyết, ngay sau đó hắng giọng khạc ra: "Hôm nay lão tử được chơi người đẹp như vậy, nhất định sẽ khoái đến chết!"

Lúc này, cả người Âu Y Tuyết mềm nhũn, cô giơ tay lên định đẩy hắn ra, nhưng tay vừa mới đụng phải hắn, tên gầy kia đã cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt .

Hắn gấp gáp tiến lên trước, ôm cô đang ngồi trên đất, sau đó chỉ nghe “roẹt” một tiếng, quần áo thể thao trên người Âu Y Tuyết bị xé thành hai nửa.

Mà Âu Y Tuyết chỉ có thể trơ mắt nhìn tên đàn ông y hệt con chuột kia, cô rất muốn nôn mửa, nhưng lại bất đắc dĩ không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng nói không ra lời, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt chờ đợi hắn xâm phạm.

Khi thấy Âu Y Tuyết mặc áo ngực màu trắng bên trong, tên đàn ông kia không nhịn được nữa, vươn tay của mình ra.

Ai ngờ, tay của hắn chưa chạm tới làn da khiến lửa dục hắn sôi trào, sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng đen bao phủ hắn.

Tên đàn ông gầy kia không khỏi rùng mình một cái, nghĩ rằng tên mập không cam lòng đem cơ hội nhường cho hắn trước, vì vậy, hắn muốn giáo dục tên kia một phen. Nhưng hắn chưa kịp quay đầu lại đã cảm thấy sau lưng căng thẳng, ngay sau đó, chân hắn bị nhấc lên khỏi mặt đất.

Chân cách mặt đất? Tên gầy kia nhìn mình cách mặt đất càng ngày càng xa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người tới. Nhưng hắn chưa kịp nhìn thấy mặt của người kia thì đã bị một cỗ lực lượng khổng lồ vứt bay ra ngoài.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, tên gầy kia bị ném trên mặt đất cách đó không xa. Hắn không ngừng kêu rên nhìn về phía trước, khi này mới nhìn thấy một bóng dáng màu đen đang đưa lưng về phía hắn nhìn Âu Y Tuyết đang xụi lơ dựa vào vách tường.

Dưới ánh đèn vàng, một mái tóc ngắn màu đen bay trong gió đêm, gương mặt khí thế, ngũ quan khí phách, một bộ áo vét màu đen càng làm hắn có vẻ uy nghi, mà giờ khắc này, con ngươi hắn đang nhìn cô không chớp mắt.

Không phải vì cô phơi bày thân thể mê người bên ngoài, mà trên mặt cô có nước mắt. . .

Khi thấy hắn đến, nước mắt trong suốt của cô rơi càng nhiều, Âu Y Tuyết giương khóe môi, muốn kêu cứu, tuy nhiên, cô lại không thể nói ra được một chữ. Vạn bất đắc dĩ, cô đành phải liều mạng nháy ánh mắt vương lệ của cô làm ám hiệu.

Minh Vũ yên lặng thở dài, tiếp đó, hắn nhanh chóng cởi áo vét trên người mình phủ lên người cô.

Nếu thiếu gia không giao phó, hắn tuyệt đối không cứu giúp cô! Mặc dù hắn không biết khúc mắc giữa cô gái này và thiếu gia là gì, nhưng từ trong ánh mắt của thiếu gia, hắn đã thấy tâm tư của anh.

Áo vét bao trùm toàn thân Âu Y Tuyết. Minh Vũ khom người xuống ôm Âu Y Tuyết lên, ngay sau đó định rời đi.

"Không được đi. . . Để người xuống cho ta. . . . . .". Tên đàn ông gầy chưa từ bỏ ý định, khi thấy con mồi sắp tới tay bị người đoạt đi, đáy lòng lập tức nổi trận lôi đình, nhưng cả người hắn đau đớn giống như bị phá hủy, không có khả năng nhúc nhích.

Vậy mà, Minh Vũ chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, ngay sau đó, không để ý đến sự kêu rên của hắn liền xoay người rời đi.

Sau khi hắn ra khỏi ngõ, bóng dáng của tên mập đã sớm té xuống đất từ lúc nào rồi. . .

Mạc Dĩ Trạch đang nhắm mắt dưỡng thần, thử tìm về kí ức trước kia, Minh Vũ đã ôm Âu Y Tuyết trở lại xe.

"Thiếu gia!". Minh Vũ cung kính kêu Mạc Dĩ Trạch đang khép chặt hai mắt.

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch giật giật chân mày, sau đó, mở hai mắt ra. Nhưng sau khi tầm mắt nhìn thấy bóng dáng trên bả vai Minh Vũ, anh lập tức sững sờ.

"Cậu mang cô ấy về?". Mạc Dĩ Trạch lãnh đạm hỏi, khuôn mặt có chút hờ hững nhưng không thiếu có chút ngạc nhiên.

"Bởi vì tình huống nguy cấp, cho nên. . . . . .". Minh Vũ tận lực dấu giếm chuyện Âu Y Tuyết xém chút nữa thì bị xâm phạm, dường như không muốn làm cho anh biết. Nhưng hắn không biết, sau khi Mạc Dĩ Trạch nhìn thấy hắn chỉ mặc áo sơ mi trắng, mà áo vét màu đen lại trùm trên người cô, anh cũng đã đoán được một hai phần.

"Buông cô ấy xuống!". Thấy vậy, Mạc Dĩ Trạch nhàn nhạt nhíu mày, tùy tiện nói, nói xong dùng hàm chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

Minh Vũ nghe lời, thận trọng đặt Âu Y Tuyết xuống, nghe thấy Mạc Dĩ Trạch nói "Ở bên ngoài chờ một lát", anh liền đóng cửa xe lại. . .

Con ngươi đen nhánh chậm rãi xẹt qua chiếc áo đang bao trùm trên thân thể cùng với dung nhan của cô, anh chậm rãi cúi xuống, nhấc áo vét lên.

Nhưng ngay lập tức, anh đã hối hận!

Bởi vì, giờ khắc này, hai mắt cô khép hờ, khuôn mặt đỏ ửng, da thịt trần truồng bên ngoài càng kích thích thần kinh của hắn, từng tiếng “ưm” thật nhỏ từ miệng cô thoát ra. Giờ phút này, cô giống như món ngon, bị đặt trước mặt anh, làm anh động lòng cực kỳ.

Mặc dù trong tiềm thức có một loại dục vọng đang kêu gọi, nhưng anh vẫn ẩn nhẫn dùng áo vét màu đen trùm lên thân thể của cô.

Anh chịu đựng dục vọng, sau đó đẩy cửa xe ra, lại thấy Minh Vũ đang đưa lưng về phía sườn xe với tư thế thẳng đứng.

"Nói cho tôi biết, cô ấy đã ăn trúng cái gì?"

Nhìn sắc mặt đỏ thắm khác thường của cô, trực giác của Mạc Dĩ Trạch đã cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì anh nhìn thấy.

Bạn đang đọc Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo của Kim Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.