Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 110

Phiên bản Dịch · 2946 chữ

Editor: Tịnh Hảo

Ngay cả minh chứng cho tình yêu với anh cũng đã lớn như vậy, trừ anh ra, cô còn có thể cưới người nào nữa.


Hiện trường nhất thời yên tĩnh, tiếng chụp ảnh từ từ dừng lại, giọng nói của Thi Dạ Diễm kiên định, rõ ràng giống như những đóa hoa liên tục bay lượn trên bầu trời.

Cha xứ có chút ngẩn người, rốt cục thì ai mới là chú rể: “Vị tiên sinh này, mời ngài...”

“Quá hoang đường rồi! Thi Dạ Diễm! Cậu thật to gan!” Một tiếng gầm tức giận vang lên.

Sắc mặt Hoàng Phủ Dận đã sớm khó coi muốn chết, ông ta hung hăng bước lên sân khấu để ngăn hai người, Phong Hạo vừa khéo bước đến ngăn ông ta lại, trên mặt mang chút lạnh lẽo sắc bén, giọng nói ngạo mạn ẩn chứa sự tức giận.

“Hoàng Phủ tiên sinh, các người đang đùa với tôi sao? Nếu không phải, tôi hy vọng ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

“Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, tôi lập tức sai người đuổi cậu ta đi, hôn lễ vẫn sẽ tiếp tục.” Hoàng Phủ Dận xoay người ra lệnh, thế nhưng không có người nào tiến lên chấp hành. Lúc này, ông mới kịp phản ứng rằng mọi thứ của hôn lễ này, kể cả những người phụ trách an toàn nơi đây đều là thuộc hạ do đích thân Thái Tử tự mình an bài, họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thái Tử.

Mặt Hoàng Phủ Dận trầm xuống, tầm mắt đảo qua chung quanh, cũng không thấy Thái Tử đâu, nhưng mà ánh mắt như thể đang được xem một vở hài kịch của những người dưới sân khấu càng khiến ông không thể nén giận thêm nữa: “Hoàng Phủ Luật, con đi ra cho cha!”

Thái Tử nhàn nhã từ trong đám người đi ra: “Hả? Có chuyện gì xảy ra?”

“Mắt con dùng để trang trí sao? Sao còn không mau đuổi kẻ quấy rối này đi?”

“A? Người nào vậy?”

“Thi Dạ Diễm!” Gương mặt Hoàng Phủ Dận căng ra đến mức gần như sắp rạn nứt, lại bởi vì tình huống nơi này nên không thể bộc phát ra.

Thái Tử cười ha ha hai tiếng: “Anh ta đã có bản lĩnh tới đây, thì con cũng không có bản lĩnh đuổi người đi.”

“Con!” Hoàng Phủ Dận không phải kẻ ngu, hiện tại ông chắc chắn Thái Tử đã sớm đoán trước, hoặc việc này căn bản là do hai người họ cùng thông đồng với nhau. Chỉ là ông không hiểu, từ lúc nào mà hai người “thủy hỏa bất dung”* này lại cùng một chiến tuyến rồi. Ông kìm nén sự tức giận, đi đến trước mặt Thái Tử thấp giọng trách mắng.

*“Thủy hỏa bất dung”: mối quan hệ như nước với lửa, không thể dung nạp được.

“Hôn lễ này vẫn phải tiếp tục. Chúng ta phải cho Phong Hạo một công bằng! Toàn bộ người trong thành phố đều đang chứng kiến hôn lễ qua phương tiện truyền thông. Con muốn biến mọi việc thành trò hề sao?”

Thái Tử sờ sờ cằm, ánh mắt bỗng sáng rực lên tựa như ánh đèn: “Được rồi, việc này con sẽ giải quyết, Phong Hạo để con đối phó.”

Anh ta bằng lòng quá mức sảng khoái, Hoàng Phủ Dận bán tín bán nghi nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ đành phải dặn dò một câu: “Đừng có mà giở trò.” sau đó trở về chỗ ngồi.

Thái Tử suy nghĩ lời lẽ, mỉm cười xin lỗi với Phong Hạo.

“Thật sự xin lỗi vì sự tình bỗng nhiên trở nên như vậy, nhưng tôi thấy Thi Dạ Diễm rất có thành ý muốn cưới chị ấy, chị tôi phải gả cho ai thật ra tôi không có quyền làm chủ, không bằng anh ở nơi này cầu hôn một lần xem sao, nể giao tình của bậc tiền bối, tôi nghĩ tôi sẽ đứng về phía anh.”

Mọi người cùng hít vào một ngụm khí lạnh, ai cũng biết Phong Hạo không phải là người có thể tùy tiện trêu chọc, nhưng nếu vì lời nói của Thái Tử mà anh ta tức giận, sự việc này sẽ càng không thể cứu vãn.

Nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người, Phong Hạo chỉ trầm mặc đứng im, nét mặt từ bình tĩnh đến khẽ rối rắm, một lát sau tựa như chấp nhận mà thở dài một tiếng, ngập ngừng nói với Du Nguyệt Như.

“Nguyệt Như, thật đáng tiếc, anh vừa mới nhớ ra, uhm...” Phong Hạo dừng một chút, vô cùng bất đắc dĩ buông tay. “Anh đã quên mang nhẫn tới...”

Mọi người đều ngạc nhiên. Thái Tử ho nhẹ để nhịn cười, người này thực sự nên đi làm diễn viên, diễn viên hài kịch. Hoàng Phủ Triệt đang nín cười đến mức đau sốc hông, nhỏ giọng thì thầm: “Cha sẽ tức chết.”

Hoàng Phủ Dận quả thực đã giận tím mặt, thì ra Phong Hạo cũng góp phần vào trò khôi hài này.

Phong Hạo ưu nhã xin lỗi khách mời, rồi lại xem như không có chuyện gì lui ra khỏi sân khấu, Hoàng Phủ Dận sắp tức điên, Tân Tiệp kéo tay ông nhỏ giọng khuyên can. “Chuyện tình cảm của mấy đứa nhỏ ông không nên can thiệp vào.”

“Không cần bà nói nhiều!” Cơn thịnh nộ sớm đã bốc lên đầu Hoàng Phủ Dận, đột nhiên ông ta hất tay Tân Tiệp ra khiến bà không đứng vững, liên tiếp lui về phía sau vài bước suýt nữa thì ngã xuống. Hoàng Phủ Triệt kịp thời đỡ được thân thể bà, giữ lấy cánh tay Hoàng Phủ Dận chặn ông ta lại, đè thấp giọng nói lạnh lùng uy hiếp: “Nếu cha không muốn chết sớm hơn một chút thì con khuyên cha không nên nói thêm nửa chữ!”

“Con có ý gì?”

Trong mắt Hoàng Phủ Triệt xẹt qua một chút sát ý: “Dựa vào những chuyện cha đã làm với Nguyệt Như, cha cảm thấy con cùng Thái Tử sẽ nhịn cha được bao lâu?”

Hàng lông mày của Hoàng Phủ Dận bỗng chốc dựng lên, thân thể cứng đờ, đáy mắt lộ ra chút giật mình và ý sợ hãi, tự suy xét nhiều lần, mặc dù vô cùng không cam lòng nhưng vẫn chậm rãi quay lại chỗ ngồi, hai tay không tự chủ được mà nắm chặt.

Bên này Thái Tử ôm lấy Thi Duy Ân thay thế vị trí của cha xứ, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Muốn cho cha con quỳ bao lâu? Còn không tiếp tục?”

Thi Duy Ân đối với Thái Tử không mấy thiện cảm, ái ngại đưa mu bàn tay chùi chùi lên vùng da trên mặt vừa bị anh ta chạm qua, hành động này mặc dù rất nhỏ nhưng lại làm cho Thái Tử hận đến nghiến răng.

Lúc này, mọi người có mặt ở đây đã hoàn toàn không hiểu rõ được tình hình, cục diện nhiều lần thay đổi khiến người ta ứng phó không kịp. Có ai lại không biết chuyện này ở Bắc Mỹ không thể rung chuyển được địa vị nhị thiếu gia nhà họ Thi, mặc dù hiện giờ anh đã có chỗ đứng riêng nhưng sẽ không ai quên anh ta là con trai của Thi Thác Thần.

Không nói đến chuyện Thi Dạ Diễm giữa đường xuất hiện cao giọng cầu hôn, càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn là anh và Du Nguyệt Như thậm chí còn có một đứa con lớn như vậy! Ân ân oán oán trong đó không ai biết được vì vậy càng thêm kích thích hứng thú của mọi người.

Thi Duy Ân có chút lo lắng, theo những gì Thi Dạ Diễm đã dạy trước đây, nếu Du Nguyệt Như không chấp nhận lời cầu hôn, như vậy chuyện kế tiếp hoàn toàn không thể thực hiện được. Cô bé vuốt vuốt mái tóc, không nhịn được lên tiếng:

“Mẹ mau nhận lời đi, phải nói ‘Tôi - nguyện - ý’!”

Tuy rằng vừa rồi Hoàng Phủ Dận đã gây nên một sự gián đoạn nhỏ làm cho cả hội trường hỗn loạn một phen, nhưng duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có hai người kia. Thái Tử oán thầm trong lòng, như vậy mà rơi vào trạng thái bất động hay sao?

Nước mắt Du Nguyệt Như không ngừng rơi, còn Thi Dạ Diễm vẫn duy trì tư thế đó mà không hề hối thúc.

“Có trách anh tại sao đến giờ mới đến không, trách anh tại sao không đưa em đi sớm hơn một chút, thật xin lỗi, bảy ngày trước anh mới lấy được chiếc nhẫn…” Anh ta dừng một lát, trong đôi mắt từ từ phát ra ánh sáng màu hổ phách vô cùng đẹp mắt.

“Xin lỗi em, anh đã từng lựa chọn sai một lần, khiến cho chúng ta phải chịu đựng cảnh chia ly, anh sẽ dùng thời gian còn lại của cả cuộc đời để bù đắp lại bốn năm anh đã nợ em, dùng hết khả năng để cuộc sống sau này của em chỉ tồn tại hạnh phúc. Hôm nay, sau bốn năm, anh vẫn nói câu đó: ở lại bên cạnh anh, anh sẽ cho em tất cả, chỉ cần Du Nguyệt Như nói ra thì Thi Dạ Diễm sẽ đều làm được. Anh lấy tính mạng mình bào đảm—— yêu em đến chết cũng không đổi, bây giờ, có thể nói cho anh biết đáp án của em không?"

Dáng vẻ quỳ một gối trên đất của Thi Dạ Diễm thông qua máy quay phim đã xuất hiện trên màn hình khắp ngõ nhỏ phố lớn trong thành phố, vẻ chân thành đầy cố chấp trong đôi mắt anh không thể không làm cho mọi người kinh sợ, dưới khán đài cũng có những nữ khách mời len lén lau nước mắt. Đối mặt với một người đàn ông như vậy, cho dù là ai cũng đều không tìm ra được bất kỳ lý do gì để cự tuyệt.

Cuộc đời này nếu được yên bình hạnh phúc, có người nào lại muốn sống lang bạt đầu đường xó chợ.

Du Nguyệt Như lệ rơi đầy mặt, cả người đều bị sự thâm tình nồng nàn của người đàn ông này bao vây. Có lẽ vận mệnh của cô và anh đã bắt đầu va chạm nhau ở Prague từ lúc còn nhỏ, quanh đi quẩn lại mười hai năm dường như cũng chỉ vì ngày này, giờ khắc này đến mà thôi.

Thì ra ông trời cũng không có bỏ rơi cô, tất cả kiếp nạn cũng chỉ là thử thách, may mắn là bọn họ không có thật sự buông tay đối phương, dù chỉ là một giây.

Thử nhìn xem, sau khi mọi khó khăn tan thành mây khói, hạnh phúc vốn thuộc về cô, chẳng phải vẫn đưa đến trước mặt cô hoàn hoàn chỉnh chỉnh hay sao?

Ngay cả minh chứng cho việc yêu anh cũng đã lớn như vậy, trừ anh ra, cô còn có thể gả cho người nào.

Vô số pháo hoa cùng bay thẳng lên bầu trời rồi nổ tung, ánh sáng sáng chói rực rỡ nhuộm màn đêm thành ban ngày, tuyệt đẹp không gì sánh bằng, thậm chí dưới sân khấu toàn thành phố đều vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Hoàng Phủ Dận rốt cuộc không thể ngồi yên nữa đành phải phẩy tay áo giận dữ bỏ đi. Kiều Ngôn Hoàn khoanh tay đứng dựa vào khoang cửa của máy bay trực thăng, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm rực rỡ, nét mặt cô đơn không nói nên lời. Nếu không hay là anh cũng tìm người kết hôn đi.

Pháo hoa nổ vang trên bầu trời đã che giấu đi câu nói từ tận đáy lòng mà cô muốn nói: “Em nguyện ý”, trong khi khói lửa trên bầu trời lại làm cho mọi người cùng làm chứng cho tình yêu của bọn họ. Chiếc nhẫn kim cương Hắc Kim được đeo vào tay cô tượng trưng cho lời thề một đời một kiếp. Lúc Thi Dạ Diễm nhấc khăn voan trên đầu cô rồi nâng cằm cô hôn thật sâu, giọt nước mắt vui sướng và ngọt ngào rơi xuống từ đôi mắt cô dâu, bên môi lại nở nụ cười, không khỏi làm người ta cảm thấy đó mới đúng là định nghĩa cuối cùng của hạnh phúc.

Thi Duy Ân được Thái Tử bế trên tay cười vui vẻ, tung những cánh hoa nhỏ rơi xuống đầu hai người. “Cha! Con còn chưa nói cha có thể hôn cô dâu sao cha đã hôn rồi!”

“Nhóc con! Con có biết nên gọi cậu là gì không?” Thái Tử hiếm khi lộ ra vẻ cưng chiều, xoay cái đầu nhỏ của cô bé qua mà hỏi.

Thi Duy Ân nhăn mặt nhăn mũi, nghịch ngợm le lưỡi làm mặt quỷ với anh ta.

“Cậu là người xấu! Con không thích cậu!”

Thái Tử nhất thời giống như quả bóng bị xì hơi, giơ tay véo má cô bé một cái. “Cậu cũng không thích con! Con và cha con đều khiến cậu thấy phiền!”

“Oa...Đau quá! Cha mau tới cứu Tiểu Trà Diệp!” Thi Duy Ân ở trong lòng Thái Tử dùng sức né trái né phái để tránh nanh vuốt ma quỷ của anh ta, chợt cảm thấy có hai bàn tay nâng cô bé lên, cơ thể cô bé được nhấc bổng lên phút chốc trở về trong ngực của Thi Dạ Diễm.

“Thái Tử, cậu còn xấu xa một lần nữa, cảnh cáo cậu từ nay về sau không được đụng vào con gái của tôi, một chút cũng không cho phép!” Thi Dạ Diễm nghiêm mặt lạnh lùng uy hiếp anh ta, cẩn thận ôm con gái bảo bối vào trong ngực.

Thái Tử cười nhạo nửa tiếng, liếc nhìn nhóc con xấu xa ôm chặt cổ Thi Dạ Diễm giả vờ nức nở, nói ra một lời dự báo.

“Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, phụ nữ ở nhà của chúng tôi cũng không phải người có thể bị đàn ông đánh bại, chắc chắn sau này một lớn một nhỏ sẽ làm cho anh chịu không nổi, mau mau ném con bé này đi — hít!”

Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Du Nguyệt Như dùng hoa đập vào giữa trán.

“Trước tiên chị sẽ để cho em chịu không nổi!” Có chồng làm hậu thuẫn, Du Nguyệt Như hoàn toàn tức giận mà không cần phải đè nén, đỡ lấy con gái từ Thi Dạ Diễm, lông mày nhướng lên, ánh mắt như ra lệnh.

Thái Tử xoa đầu mình, chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe lên một bóng đen đang đến gần anh ta với tốc độ rất nhanh. Thi Dạ Diễm dùng thân mình che đi máy quay phim và tầm mắt của mọi người, ra tay rất nặng đánh vào bụng của Thái Tử, không chút lưu tình cho anh ta ba cú đấm.

Thái Tử tránh được cú đấm thứ tư, sắc mặc rõ ràng có chút giận tái đi. “Tôi nói anh đánh thật sao!”

“Có phải cậu còn thiếu tôi một câu xưng hô hay không?” Thi Dạ Diễm nắm lấy cổ áo của anh ta, vô cùng ngạo mạn mở miệng.

Sắc mặt của Thái Tử như bị đình trệ, môi giật giật, không được tự nhiên đứng lên.

Trước đây, khi bọn họ từ biệt nhau vào một đêm tuyết tơi, Thi Dạ Diễm đã từng nói qua, sớm muộn gì sẽ có một ngày…

“Có sao?” Thái Tử lại cố gắng giãy dụa, dù sao những năm kia bọn họ đối địch cũng không phải là giả, bao nhiêu lần suýt nữa mất mạng trong tay anh ta.

“Được, không có!” Thi Dạ Diễm ngoài miệng nói như vậy nhưng lại giơ nắm đấm mang theo ý muốn giết người về phía anh ta.

“Anh rể!” Thái Tử cắn răng nặn ra hai chữ này, kịp thời tránh khỏi việc bị đánh. Hôm nay và ngày thường không giống nhau, anh ta không thể cùng chú rể đánh nhau vào ngày cưới của Du Nguyệt Như, vậy sẽ thành trò cười rồi.

Nắm đấm của Thi Dạ Diễm chợt dừng lại trước chóp mũi của anh ta chỉ trong gang tấc, mang chút hài lòng mà nhếch miệng, anh buông cổ áo anh ta ra còn cố tình vuốt thẳng áo cho anh ta, sau đó vỗ vỗ vào vai anh ta.

“Ngoan, lát nữa tôi cho cậu tiền lì xì.”

“…” Thái Tử không tự chủ được mà run rẩy, xoa phần bụng đau nhức nghiến răng, anh… Nhịn!

Hoa tươi ở ngoài nhà thờ, Thi Duy Ân bấu víu trên vai Du Nguyệt Như, hai tay tạo thành hình chữ thập đặt dưới cằm, nhìn lên bầu trời đêm rực rỡ, hài lòng cong môi lên, đôi mắt sáng lấp lánh như vương vấn vài giọt sương.

Hóa ra lời cầu nguyện dưới sao băng thật sự có thể thực hiện, cuối cùng có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cha.

Cha, mẹ, Tiểu Trà Diệp.

Ba người.

Cảnh vật lúc này, thật là đẹp.

Bạn đang đọc Cô Bé, Em Thua Rồi của Tâm Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.