Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

Tiếng súng vang lên xé tan không gian yên tĩnh trong màn đêm. Một thân ảnh ngã xuống trước mặt bao con mắt. Yến không còn đứng vững nữa mà ngồi bệnh xuống nền đất lạnh, nước mắt lặng lẽ rơi cho người vừa ngã xuống.

” Yến sao cậu khóc vậy ” giọng nói trầm ấm của ai đó vang lên.

Giọng nói này thât quen nhưng Nhật chết rồi sao nói được nữa, ngước mắt lên nhìn tên mới cất giọng. Hai đồng tử mở to hết sức có thể, đó là Nhật, Nhật chưa chết. Yến vui mừng đứng dậy ôm lấy Nhật khóc rống lên

Nhật bị Yến ôm thì bất ngờ, mặt tự nhiên đỏ lên, tim đập thình thịch, không biết tại sao nhưng Nhật cảm thấy rất hạnh phúc khi được Yến ôm, bên cạnh Phong chưa hề có những cảm giác này, với Phong Nhật chỉ thấy ở đó là sự bình yên che chở, thật khó hiểu.

Ôm Nhật một hồi lâu Yến mới nhớ ra, vội bỏ Nhật ra mặt đỏ lên vì xấu hổ. Nhưng sao Nhật bị bắn mà vẫn chưa chết, rõ ràng là Tâm Như bắn Nhật mà, chẳng lẽ Nhật mình đồng da sắt hả ta? Nghĩ chi cho đau đầu, hỏi Nhật là chắc nhất

” Nhật sao cậu còn sống vậy ”

” Chẳng lẽ cậu muốn mình chết lắm hả ” Nhật bị Yến bỏ đột ngột cảm thấy hụt hững vô cùng đâm ra giận dỗi, cậu trả lời cô bằng ngữ khí lạnh lùng nhất có thể

Nhi, Phong có cả Như rất bất ngờ khi Nhật vẫn còn sống và còn đang đứng cải nhau với Yến mà quên luôn hoàn cảnh hiện giờ. Chuyện gì xảy ra đây trời, bị súng bắn mà không chết. Đang mãi suy nghĩ lí do thì nghe tiếng Nhi thất thanh

” aaa…máu…” Nhi hét toáng lên khi có máu dưới chân cô.

” Là bà ta” Phong nghe Nhi hét thì nhìn xem chuyện gì thì trông thấy người phụ nữ nằm dưới đất, cậu vội chạy lại đỡ bà lên. Nhật thấy vậy cũng chạy đến, bất ngờ khi thấy bà Nguyệt Hoa nằm đó còn chảy rất nhiều máu nữa Chẳng lẽ….

Giờ họ đã biết tại sao Nhật bị bắn mà không hề bị sao là do bà Nguyệt Hoa đã đỡ cho Nhật phát đạn đó. Máu vùng bụng bà không ngừng chảy, rất nhiều. Nhật chầm chậm đi đến bên bà, nước mắt đột ngột rơi, là cậu hận bà mà, tại sao cậu khóc chứ, nhanh tay lâu đi những giọt nước mắt đó, nhưng nó thiệt không biết nghe lời mà vì cậu càng lâu đi thì nó càng chảy.

Bà Nguyệt Hoa từ từ mở mắt, nụ cười yếu ớt nở trên đôi môi dần trắng bệt, bà rất vui vì người lãnh đạn chính là bà mà không phải Nhật, bà vui vì bà đã đến kịp lúc để kịp che chở cho Nhật, bà vui vì trước lúc chết bà có thể nhìn thấy được hai người con trai mà bà đã vô tình làm đau nó. Đối với bà cái chết như vậy thật hạnh phúc biết bao, đưa tay run run chạm vào mặt Phong và Nhật lâu đi những giọt nước mắt chợt rơi nơi khóe mắt. Đây là lần đầu tiên bà chạm vào Nhật, đứa con bà vô tình bỏ rơi năm xưa. Bà cất giọng đứt quản ” Phong…Nhật… me…mẹ xi..xin lỗi..hai …co…con, mẹ đã khô…không…làm tròn bô…bổn phận cu…của một ngươ…người me..mẹ, mẹ ra…rất vui v…vì trước…khi…chết..co..có thể nhìn thây…thấy ha…hai con, cuối…cùng me…mẹ chỉ mo.mong ha…hai con tha thu..thứ ẹ ” ánh mắt yêu thương bà nhìn Phong và Nhật. Trong phút chốc cả Phong và Nhật đều tha lỗi hết cho bà, giờ đây chỉ muốn bà sống, mọi lỗi lầm trước kia họ đều bỏ qua hết, Nhật nói trong trong tiếng nất ” tại sao bà lại đỡ cho tôi, tôi không cần bà đỡ, bà mau khỏe lại đi, tôi sẽ không tha thứ cho bà nếu bà không khỏe lại, bà biết chưa hả ” Phong nảy giờ im lặng cũng lên tiếng ” Nhật nói đúng bà mà không cố gắng để chúng tôi đưa đi bệnh viện thì tôi sẽ không tha thứ cho bà đâu ”

Bà chỉ cười trong hạnh phúc rồi từ từ nhắm mắt lại, đôi tay đã rơi tự do xuống đất. Phong và Nhật hoảng hốt nhìn bà từ từ ra đi mãi mãi, cả hai không hẹn mà cùng kêu lên ” MẸ ” tiếng kêu của họ như ai oán vang trong đêm đen.

Nhi và Yến chứng kiến cảnh đó mà không cầm nổi nước mắt tuông rơi. Nhật và Phong thật đáng thương

Nảy giờ mãi lo cho bà Nguyệt Hoa mà không ai để ý Tâm Như đã ra ngoài từ lúc nào, hai tên to con canh cửa cũng đã tỉnh. Họ đang đóng cửa nhốt lại Như lệnh hai tên kia nhanh đốt ngôi nhà đó rồi chạy. Khói từ từ bốc lên rồi len vào ngôi nhà. Đến giờ họ mới phát hiện là mình bị nhốt, bên ngoài có khói bốc lên rất nhiều

” Không hay rồi ” Nhật la lên rồi chạy ra phía cửa, quả thật như cậu nghĩ 4 người đã bị nhốt và họ đã đốt căn nhà này, giờ thì không thể chạy chỉ chờ chết thôi, mong là có ai đến cứu. Đã 15 phút trôi qua, căn nhà đang cháy dần, khói ngày càng nhiều, Nhi và Yến ho liên tục vì khói độc, và không chịu nổi nữa nên cả hai ngất xỉu

Nhìn Nhi và Yến ngã xuống lòng Phong ,Nhật đột nhiên đau nhói, lo lắng chạy đến bên hai người xem sao, cảm giác yêu thương lo lắng, muốn che chở cho hai người con gái đó xuất hiện. Giờ họ đã hiểu lòng mình, người họ yêu là Nhi là Yến, suốt thời gian qua đó chỉ là sự ngộ nhận của hai người. Họ mong mau thoát khỏi đây, mong hai cô tỉnh dậy để biết tình cảm của hai người.

Đầu óc hai người cùng bắt đầu choáng váng vì hít không ít khói. Trước khi mất dần đi ý thức họ kịp nhận ra có người đến rồi cả hai ngất hẳn.


” Đây là đâu ” Phong từ từ mở đôi mắt nặng trĩu ra, trước mắt cậu là một căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng lan khắp phòng, trên người là bộ đồ bệnh nhân. Như nhớ ra chuyện gì cậu vội chạy ra khỏi phòng tìm kiếm ai đó

” Nhi và Yến đang ở phòng sát bên chúng ta ” tiếng của Nhật đằng sau Phong, Phong nhìn Nhật thật giống mình cũng mặt đồ bệnh nhân nhưng sao lại ở ngoài đây ?. Đang suy nghĩ thì tiếng Nhật cất lên lần nữa ” giờ vào thăm hai cậu ấy thôi “. Nhật nói làm Phong mới nhớ ra nguyên nhân mình ở đây làm gì, Phong ừ nhẹ rồi cùng Nhật vào trong. Bỗng, có tiếng gọi của một người phụ nữ đằng sau ” hai cậu xin đợi chút ”

Cả hai quay lại xem ai thì khá là ngạc nhiên khi đó là phụ nữ báo tin hôm trước, sao bà ta lại đến đây ? Nhận thấy khuất mắt của cả hai, người phụ nữa đó cười nhẹ nói ” Tôi là Hương Tràm, là giúp việc của bà Nguyệt Hoa, tôi đến đây để đưa cho hai cậu cái này ” nói rồi bà đưa cho hai người một tờ giấy, bà tiếp tục nói ” tôi được giao nhiệm vụ là theo dõi hoạt động của hai cậu, vậy nên mới tình cờ biết được hai cô bé ở chung nhà hai cậu gặp nạn ” . Theo dõi họ sao, mắc gì phải làm vậy, mặt Phong và Nhật dần đen lại, thấy điều đó bà Hương Tràm vội nói ” các cậu đừng nghĩ bậy nha, do bao lần đến nhà mà không gặp hai cậu nên bà mới cho tôi theo dõi hai cậu, cũng chỉ muốn biết hai cậu có sống tốt hay không thôi ”

” Vậy việc bà ấy đến căn nhà đó là bà nói à ”

” Vâng, vì bà đã dặn bất cứ chuyện gì cũng phải báo cho bà biết, khi nghe tin bà đã lặp tức chạy đi tìm và không ngờ rằng bà đã….” nói đến đây nước mắt bà trào ra tiếc thương cho bà Nguyệt Hoa.

” Thôi được rồi, cảm ơn bà ” nói rồi Phong cùng Nhật tiếp tục vào phòng Nhi và Yến, đang mở cửa thì câu nói cuối cùng của bà Hương Tràm vang lên ” Bà Nguyệt Hoa đã được chôn cất tại nghĩa trang Linh Sơn ” nói rồi bà bỏ đi trên hành lang vắng lặng. Phong và Nhật đứng lặng một lúc lâu rồi cũng vào trong.

Đọc tiếp Chuyện tình hai chàng trai – Chương 20 (end)

Bạn đang đọc Chuyện Tình Hai Chàng Trai của Sun chan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.