Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Prologue 3 : Một khởi đầu mới

Tiểu thuyết gốc · 635 chữ

Tôi nhờ điện thoại ở quầy tiếp tân để gọi 113 đến hiện trường và cả xe cứu thương nữa mặc dù phải mất một thời gian để kể về vụ việc vừa xảy ra với anh tiếp tân. Cuộc điều tra diễn ra nhanh chóng, đơn giản vì đã có một cái camera được gắn ở gần đó nên tôi không bị quy vào tội giết người hay hành hung gì cả, vả lại hai tên đó cũng có luật là nếu như bị bọn chúng tấn công thì việc giết bọn họ vẫn được nằm trong quy định đã được cho phép nên tôi chỉ bị nhắc nhở là không được tái phạm việc sử dụng súng khi đang ở tuổi bị thành nhiên.

Bố mẹ của Alice cũng đến đó. họ chỉ đơn giản là nhận Alice về nhà, người mẹ thì khóc lóc còn người bố sau khi biết chuyện đã đến cảm ơn vì đã cố gắng cứu đứa con gái bé bỏng của họ.

Không, tôi không hề xứng đáng được nhận lấy lời cảm ơn đó. Vì sao ? Là vì chính tôi đã đấy Alice vào chỗ chết. Nếu tôi không kéo Alice lên cái sân thượng chết tiệt đó, nếu tôi không rủ Alice đi chơi, và hơn hết nếu tôi không tỏ tình với Alice thì cô vẫn còn sống trên thế giới này.

Đúng vậy, tôi không đáng để nhận được sự tha thứ, tôi không đáng được yêu.

Tôi sau khi lập biên bản xong xuôi, đi về cùng với gia đình đã đứng đợi sẵn ngoài ở cảnh sát. Họ cũng hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra ? Tôi cũng chỉ trả lời vô lễ.

"Chuyện đã qua rồi. Xin đừng hỏi nữa!"

Nếu là thường ngày, thì tôi bị bố mẹ cho ăn tát ngay nhưng chắc là do hoàn cảnh nên bố mẹ tôi cũng thôi hỏi thêm gì nữa. Khi về, em gái tôi cũng hỏi chuyện nhưng tôi vẫn chỉ sao chép đúng cái câu vừa nãy rồi đi lên phòng.

Vài ngày sau, trên bản tin buổi sáng tôi nghe tin Alice được đưa về Mĩ để an táng, đồng thời do quá đau buồn về cái chết của cô con gái nên cũng đã rời khỏi thành phố để về Mĩ làm ăn. Hóa ra, bố mẹ Alice đang điều hành một công ty lớn ở bên đây. Bạn bè cũng hỏi han tôi nhưng giống như đã kể, tôi vẫn chỉ nhai lại câu nói đó. Và rồi, nỗi cô đơn và dằn vặt cứ gặm nhấm tâm hồn tôi, nên đến một ngày tôi hoàn toàn sống tách biệt khỏi thế giới này. Lẻ loi một mình đến trường , lẻ loi một mình trong lớp, và lẻ loi một mình khi ở nhà, nên không có gì khó hiểu khi tôi không có một người bạn nào, thậm chí cả em gái từng rất thân với tôi cũng ngày càng xa lánh tôi. Nên cái biệt danh "F.Akabe" đến lúc nào không hay.

Trong hai năm cấp THCS đấy, tôi cũng không cảm thấy khó chịu khi không có bạn bè nào hay bị ghét bỏ như thế nào, tôi đơn giản chỉ nghĩ rằng "mình không xứng đáng được điều ấy." Và tưởng như điều đấy sẽ được lặp lại khi lên cấp THPT....

Nhưng.

Điều đó đã không xảy ra. Đã có một thứ đã thay đổi cuộc đời tôi. Đã có một thứ đã thay đổi tính cách tôi. À không----chính xác hơn, là đã có một người đã biến tôi trở lại thành Akabe Jirou như ngày nào.

Người con gái mà tôi đã đem lòng yêu kể từ sau 2 năm.

Người con gái đó chính là-------------.

Bạn đang đọc Chuyện Tình Đầy Rẫy Trắc Trở Của Tôi sáng tác bởi Đungchuiminh123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đungchuiminh123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.