Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Prologue 2 : Khoảnh khắc đó

Tiểu thuyết gốc · 3608 chữ

Như đúng hẹn, tôi ra nhà ga trung tâm đúng 7h. Khi đến đó, tôi thấy cô ấy đã đứng ở đó từ bao giờ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng : " Giá như mình đến đây sớm hơn nữa thì tốt ". Tôi liền chạy đến bên cô, và như một lẽ tự nhiên tôi hỏi cô.

"Cậu đã chờ ở đây lâu chưa ?"

"À, không. Mình chỉ mới đến đây thôi."

Có vẻ như cô nói thật. Tay và khuôn mặt cô đều nhễ nhại mồ hôi, có lẽ cô đã chạy một mạch đến đây vì sợ trễ giờ hẹn. Tôi cũng nghĩ là do thời tiết nhưng đang là đầu xuân thì không đến mức chảy nhiều mồ hôi đến, thế nên tôi bác bỏ ngay. Nhưng một điều chắc chắn rằng trong lòng tôi lúc đó rất biết ơn cô khi cô đã giữ đúng lời hứa. Tuy vậy lòng biết ơn đó nhanh chóng xua tan đi do bộ quần áo mà cô đang mặc.

Một bộ áo ngắn tay màu trắng đi kèm với cái duy băng nhỏ cùng màu trước ngực, đi theo đó là chiếc quần bò ngắn màu xanh* cùng với chiếc giày màu trắng hãng adidas. Bên cạnh đó cô đeo một chiếc túi đeo màu hồng nhạt trên vai.

Một phong cách giản đơn mà rất quyến rũ. Khuôn mặt cô lúc này vừa xinh đẹp vừa dễ thương làm tôi không khác gì như đang được đi chơi với một cô hoa hậu cả. À không, cô gái này còn hơn cả hoa hậu.

(*Mình chẳng biết tí gì về thời trang đâu nên thông cảm.)

Sau khi ngẩn ngơ một hồi lâu, tôi bị đánh thức bởi lời nhắc nhở nhẹ.

"N-này đừng nhìn mình như vậy chứ."

"Ơ-Ờ, cho mình xin lỗi."

Chắc mặt tôi lúc đấy thộn lắm nên cô mới cười sau lời xin lỗi đó.

Và rồi như lịch trình đã được tôi lên lịch sẵn, tôi bắt đầu dẫn Alice đi đến chỗ hẹn hò đầu tiên.

Cuộc hẹn của bạn sẽ trở nên dễ dàng hơn khi bạn tạo ấn tượng với họ ngay từ lúc đầu cho nên tôi đã phải vắt công suy nghĩ tận 2 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng để tìm điểm đi chơi mà Alice có thể thích nhất. Và điểm đến đầu tiên là-------

" Thủy Cung !"

Nghe giọng nói của Alice vừa vang lên một cách thích thú, tôi đã biết chắc là mình đã chọn đúng địa điểm. Có vẻ như Alice chưa được đi khám phá thành phố này nhiều lắm nên không biết nơi này------vì đây là nơi đẹp nhất của thành phố mà.

Nơi đầu tiên chúng tôi đến là khu cá mập. Chẳng hiểu sao tôi lại dẫn cô ấy đi đến đấy nữa ? Có lẽ là do thói quen hay-đi-đến-chỗ-cá-mập đầu tiên thì phải. Nhưng điều bất ngờ là cô có vẻ rất thích thú nơi này.

"Ôi! Con cá mập đáng yêu chưa kìa!"

Đáng yêu ? Với những bộ răng sắc nhọn luôn trực chừng nhe ra, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt đầy khiếu chiến, thậm chí có một vài con có cả vết rách ăn sâu trên mang cá, trông nó chẳng có vẻ gì đáng yêu cả. Có lẽ sự nhìn nhận của mỗi người là khác nhau, nhưng có vẻ như sự nhìn nhận này của cô khá là "dị". Nhưng lời nói sau đó đã đánh bay sự đánh giá khách quan này của tôi.

Với hai đôi tay chống lên thành bể, áp lại gần tấm kính đó----cô lên tiếng.

"Cậu có biết không, Aki ? Mình thích những chú cá mập này lắm, nghe có vẻ không hợp với một cô gái như mình, nhưng mình thực sự yêu mến những con cá này. Mình ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của nó, tính cách không sợ bất cứ kẻ thù nào của nó, nó khác với mình. Mình rất yếu đuối nên mình chỉ mong một ngày nào đó mình được mạnh mẽ giống như những con cá kia, để có thể vượt qua nỗi sợ hãi đó."

"Alice............"

Tôi ngây người ra. Không phải là tôi bị ngây ngất trước vẻ đẹp của Alice hay là đang ngẩn ngơ vào bể cá, chỉ là tôi không hề biết cô lại nghĩ về những con cá kia như vậy. Yếu đuối ? Mạnh mẽ ? Tôi không thể hiểu được câu nói của Alice. Sau đó, cô vội xua đi bằng một câu nói như thể để làm quên đi câu nói vừa nãy.

"Ah, mình lại nói nhảm gì rồi. Xin lỗi cậu nhé, giờ thì đi tiếp thôi."

Sau đó, tôi để cô đi trước. Trong lúc xem Alice vui vẻ bên những khu cá khác, tôi vẫn đau đáu về lời nói ban nãy.

Yếu đuối ư ? Trông không có vẻ gì là cô yếu đuối cả, cô đã nhanh chóng kết bạn với mọi người trong lớp, không ngại thương tích khi cô leo lên cây để lấy lại con diều của lũ trẻ đã bị mắc phải cành hay sẵn sàng ra bảo vệ những bạn lớp dưới khi ho bị bọn lớp trên bắt nạt. Vậy điều cô nhút nhát là gì ? Nỗi sợ hãi mà cô đề cập lại lại càng tăng thêm phần hóc búa cho câu hỏi mà chưa hề có câu trả lời này.

Tóm lại, tôi chưa hiểu bất cứ thứ gì về Alice cả. Tôi chỉ biết đó là một cô gái lạc quan, vui vẻ, tốt bụng và rất xinh đẹp. Đó là tất cả những gì mà tôi có thể biết. Nên để trở thành người bạn trai của Alice tôi cần phải hiểu cô ấy, hiểu được thâm tâm của cô ấy, hiểu được nỗi sợ của cô ấy. Nhưng có lẽ điều này là không thể rồi. Tôi mới chỉ hiểu được nỗi sợ của cô trong giây phút cuối.

"Aki ? Cậu làm sao thế ?"

Như thể bị đánh thức sau tiếng gọi, tôi vô thức cho ra tiếng "Ah......." để đáp lại. Sau đó, tôi cho ra một lời nói giả tạo.

"A-à, mình chỉ đang ngắm các con cá thôi, chúng đẹp quá nên mải mê quên mất cậu đang có ở đây."

"Ah, thì ra là thế sao ?"

Sau đó, cô quay mặt đi, tiếp tục đi đến những khu bể cá khác mà không nói lời nào. Lúc đó, tôi mới tỉnh ngộ lại.

Đây là buổi hẹn hò, buổi hẹn giữa Akabe Jirou và Alice Sharon. Điều mà buổi hẹn hò mang lại chính là niềm vui cho cô ấy, để cho cô ấy có ấn tượng thật tốt về mình, để cho tôi gần gũi với cô ấy hơn. Không phải là lúc suy nghĩ ngẩn ngơ về một điều mà đáng lẽ không hề phù hợp với buổi hẹn hò. Đúng vậy, hôm nay là ngày của cô ấy, phải để cô ấy thật hạnh phúc và không được phép lo lắng về mình.

Rồi, tôi tiếp tục theo sau Alice, bắt kịp cô ấy. Hai đứa ngắm hết bể cá này đến bể cá khác cho đến khi đến bể cuối cùng là của loài cá hề.*

(* Ai xem phim "Finding nemo" rồi thì chắc biết loại cá này.)

Tôi ngắm thân hình sọc cam nhỏ bé của chúng trước khi cùng Alice đi ra khỏi Thủy Cung.

Sau đó là chuỗi thời gian hạnh phúc của tôi và cũng không riêng gì cô ấy. Xem nào, để nói về độ hạnh phúc thì tôi lúc đó max ở mức 10, còn cô thì phải hơn cả mức 20 *.

*( not phởn nhé các bác ).

Chúng tôi đi một lượt đến công viên giải trí, nơi tôi đã thủ sẵn một bịch giấy để dành cho trường hợp bị nôn do say xe khi đang đi trên tàu lượn nhưng khổ nỗi cô còn bắt tôi đi thêm hai vòng nữa chứ; tiếp đến chúng tôi đi đến nơi có thể nói đẹp thứ nhất nhì trong mùa xuân, vườn hoa anh đào ở trong khuôn công viên. Vì đang là mùa xuân, nên không có gì lạ khi có thể thấy những bông hoa màu hồng nhạt nhỏ bé đang nở rộ dưới nền trời xuân. Cô ấy phải thẫn thờ được một lúc mới có thể tiến lại gần bên cây hoa anh đào, trông như thể cô chưa nhìn thấy thứ gì mà đẹp hơn thứ này ngoại trừ khu Thủy Cung ra.

Rồi kế đến chúng tôi đi đến đền thờ để cầu nguyện, vì cô là người nước ngoài nên vẫn còn khá bỡ ngỡ với phong tục đi lễ cúng ở nơi đây, nhưng cô mau chóng thích nghi và có vẻ thích thú với truyền thống này. Rồi tôi đưa cô đến những nơi đẹp đẽ khác như vườn hoa trung tâm, lăng mộ thờ thần Hachiman, khu mua sắm,........và không thể thiếu, đó chính là món mì Ramen chứ danh ở nơi đây, cô đã phải tấm tắc ngợi khen sau khi ra khỏi cửa hàng.

Và cuối cùng, trong lịch trình hẹn hò, tôi có một thứ muốn cho cô ấy xem bằng được và đã phải quên đi bằng bất cứ giá nào.

"Alice, tớ muốn cho cậu xem thứ này. Chỉ một lúc thôi, được chứ ?"

" You're welcome!" ( đó là niềm vinh dự của tôi ! )

Cô trả lời bằng một câu tiếng anh mà tôi biết chắc chắn nghĩa là gì. Rồi sau đó, tôi gật đầu với cô trước khi nắm tay lên nơi mà tôi phải cho cô xem bằng được. Tôi kéo tay cô lên bậc sân thượng của một khách sạn ít người lúc đó cho nên chúng tôi không bị ai chú ý cả.

Nhanh! Nhanh! Nhanh hơn nữa! Không thì không kịp mất! Trong đầu tồi lúc đó chỉ có thể nghĩ vậy, vì đó là nơi nếu không lên nhanh thì nó sẽ vụt đi, vì nó là lúc đẹp nhất trong ngày, đẹp nhất trong cả mùa xuân. Đó chính là---------

"Haha...........Đến nơi rồi."

"Đây chính là.........mưa sao băng sao ?"

Thường thì mưa sao băng sẽ xuất hiện vào lúc đêm hoặc tối muộn, nhưng nó lại xuất hiện vào lúc mặt trời sắp lặn, không hiếm phải hiếm có thì là gì

Khi những ngôi sao lao vụt qua, chúng để lại một vệt sáng láp lánh trên bầu trời đã nhuộm đỏ. Nếu mà tôi có máy ảnh để chụp thì tốt quá nhưng lúc đó tôi lại không hề mang theo bên mình.

"Cậu đang làm gì thế ? Mau mau ước đi, Aki !"

"Ờ, à ừ.........."

Mải ngắm sao băng tôi quên béng mất. Sao băng thường lướt qua rất nhanh, không đợi chờ một giây nào cả. Vì thế, như mọi người từng nói "ước lúc mưa sao băng đi qua thì điều ước của bạn sẽ trở thành hiện thực " , nên tôi đã nhanh chóng cầu ước ngay trước khi mưa sao đi qua.

"Tôi ước mình sẽ hiểu Alice..........Hah !?"

Đúng lúc đó, tôi gián đoạn lời cầu ước lại khi nghe thấy tiếng cửa mở trên sân thượng.

"Xem ta có gì này ?"

"A, hai đứa nhóc con sao ?"

Theo phản ứng tự nhiên, tôi và Alice quay ngược lại. Đứng ở đó, là hai thanh nhiên tầm THPT nhưng lại ăn mặc không hề giống một học sinh THPT tí nào.

Một tên to con da đen mặc một bộ áo ba lỗ màu trắng cùng với chiếc quần bò trông khá đắt tiền và đang đeo trên khuôn mặt một cặp kính màu đen. Tên còn lại thì gầy còm, tóc nhuộm đỏ, hắn mặc trên mình một bộ áo khoác màu đen cùng với chiếc vòng cổ hình chiếc xương. Hai thân hình đối lập, nhưng một điều chắc chắn là tôi biết họ là ai.

"Bộ đôi sát thủ ?"

Đúng vậy. Đó là bộ đôi đang được truy nhã gắt gao của thành phố lúc đó. Bọn chúng đã gây ra bao nhiêu tội ác tày trời như trộm cắp, buôn ma túy, đánh người và thậm chí là giết người, và một điều tôi không mong chính là------

"Đứa con gái kia có vẻ được đấy chứ ?"

Hiếp dâm. Điều tôi không mong muốn đã thành hiện thực. Theo phản xạ tự nhiên, tôi dang hai tay ra che chở Alice và cũng là lúc mưa sao băng đi hết.

"Các ngươi định làm gì bạn ta ?"

"Bạn ư ? Ngươi nói dối dở tệ. Con đó chắc chắn là bạn gái của ngươi."

"Và là bạn gái. Thì chúng ta nên làm thế nào nhỉ ?"

"Không, không, không được lại gần !"

Lúc đó, tôi không thể nghĩ gì hơn ngoài việc ngăn cả họ bằng lời nói trong vô ích. Và rồi chúng tiến đến bọn tôi, chân tôi như hóa đá và chỉ có thể mở miệng nói.

"Alice, chạy đi.....để bọn họ lại cho tớ......Ahhh"

Ngay thời điểm đó, tôi bị tên gầy còm túm lấy, và điều không mong muốn đã xảy ra. Alice bị tên da đen túm lấy và cố gắng lột sạch quần áo của cô ra.

"Aki, giúp tớ !!!!!"

"Tên khốn, dừng tay lại !!!!!!!!"

Tôi biết lời nói đó là vô dụng, nên tôi phải làm gì đó !

Trong lúc Alice đang cố vùng vẫy, tên gầy còm có vẻ như đang mải chú ý cảnh đó nên bàn tay của hắn đang giữ chặt tôi đột nhiên thả lỏng ra. Nhân cơ hội ấy, tôi đã lấy hết sức thoát khỏi bàn tay xương xẩu ấy rồi đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn. Đồng thời, chạy đến đá tiếp một cú nữa vào chỗ hiểm của tên da đen ngay trước khi tôi chạy ra chỗ khác.

"Ahhhh! Thằng khốn! Bắt nó lại nhanh!"

Alice đột ngột được thả xuống bởi tên da đen. Đúng vậy, kế hoạch của tôi là vậy. Mặc kệ tôi bị làm sao, chỉ cần cho Alice chạy trốn thì quá đủ rồi.

"Chọc nhầm người rồi, ranh con !"-------Gã da đen vừa chạy vừa ôm chỗ hiểm đến chỗ tôi.

"Alice chạy đi !!!!!!!!!"

Nhưng đen thay, cô ấy vẫn đứng đó nên ngay lúc đó, tên gầy còm vừa bị tôi đá vỡ "bi" đã nhỏm dậy, nhanh chân tiến về phía Alice.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc đó-------

"Hây yaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Một cú lộ nong cước tuyệt đẹp đã đá thẳng vào mõm của tên gầy còm. Tôi không biết là Alice học võ. Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ về những điều như vậy.

Sau khi lĩnh nguyên một cú như vậy, hắn ôm mặt đau đớn là không có gì lạ. Chỉ là------trong khi ôm mặt, hắn đã nhanh tay lấy khẩu súng được giấu bên trong túi áo. Và-----------bóp cò.

"Khoongggggggggggggg!"

"Bùm!"

Đúng như tôi đã sợ hãi, viên đạn đã bay ra và bay thẳng vào phần ngực của Alice.

"Tên khốn !!!!!!!"

Tôi liền thấy khẩu súng được ở bên phải thắt lưng của tên da đen đang bị phân tán bởi tiếng súng nổ. Nhanh thoăn thoắt, tôi chĩa thẳng khẩu súng vào tên da đen và nhắm một phát vào đầu.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Hắn quằn quại trong đau đớn trước khi nhanh chóng nằm bất động. Chẳng hề quan tâm điều đó, chẳng hề quan tâm tôi đã cướp đi một sinh mạng, tôi tiến về cái tên đã bắn Alice.

"Mày, mày, mày, MÀY PHẢI CHẾT !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

"Đừng, đừng, ĐỪNGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Tôi chĩa khẩu súng thẳng vào tim của hắn ta và rôi bóp cò. Không giống tên kia, hắn mở to một lúc và cho ra một tiếng "ah.......' nhỏ trước khi hắn ngừng thở. Máu của hắn bắn vào mặt tôi.

Tôi muốn bắn thêm hai, ba, bốn lần,.......nữa để cho hả giận. Nhưng điều quan trọng lúc đó, là phải mang Alice đến bệnh viện.

Tôi ném khẩu súng ra xa. Tiến về phía Alice đang kêu trong đau đớn.

"Alice, cậu không sao chứ ?"

"Ahhhhhh, Aki, đau..... quá!"

Nhưng ngay sau khi nhìn thấy vết thương, thì câu hỏi đó là quá thừa.

Máu đã chảy thành từng dòng, loang lổ trên mặt đất, thấm vào áo và đầu gối của tôi. Một vết thương chí mạng ngay gần tim.

"Không, không, không, không thể thế được. Phải mau đưa cậu đến bệnh viện."

"Đừng, k-không k-kịp đâu........"

"Hả ?"

Một lời nói phủ định câu nói vừa rồi của tôi. Nghe thấy thế, tôi hét lên trong nước mắt.

"ĐỒ NGỐC, CẬU PHẢI SỐNG!!! CẬU PHẢI Ở LẠI VỚI TỚ!!!!!!! TỚ KHÔNG ĐỂ CẬU ĐI ĐÂU!!!!!!!!!!VÀ NẾU CẬU ĐÃ ĐI RỒI THÌ TỚ SẼ ĐI CÙNG CẬU!!!!"

Một lời nói chắc nhịch. Vâng đúng vậy, nếu cô ấy đi tôi sẽ đi cùng với cô ấy.

"Đ-đồ ngốc, không cần phải vậy. Nếu cậu mà đi, th.....thì tớ sẽ ghét cậu mất."

Sau đó, cô nói tiếp.

"Hứa với tớ đi, rằng cậu sẽ không chết. Hứa với tớ, cậu sẽ luôn sống để tớ có thể.......ngắm nhìn cậu ở thế giới bên kia "------cô nói trong run sợ

Ngay khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra nỗi sợ của Alice. Một nỗi sợ như bao người khác. Một nỗi sợ quá đỗi bình thường nhưng lại rất to lớn đối với cô ấy. Đó chính là------------

Nỗi sợ chết.

Cô không muốn chết vì không muốn phải rời xa những người mà cô yêu thương. Cô không muốn chết vì không muốn rời xa những thứ thân thuộc của cuộc sống thường ngày. Và cô không muốn chết vì không muốn quên đi những kỉ niệm tươi đẹp mà cô đã có được bên gia đình và bạn bè. Cho nên, cô muốn mạnh mẽ như cá mập để khi đối diện với nỗi sợ, cô sẽ không phải chùn bước nữa, để sẵn sàng chấp nhận rủi ro.

Và khi tôi đã hiểu điều đó------

"Ừ, ừ, tớ HỨA VỚI CẬU!"

Cô mỉm cười nhẹ trước câu trả lời của tôi. Rồi cô ngước lên bầu trời đã sập tối, ở đó có một vài ngôi sao đã tỏa sáng trên nền trời.

"Về điều ước ban nãy, cậu có biết tớ ước gì không ? Không phải tớ ước về tình yêu, hay đồ chơi, hay gì cả......mà tớ chỉ ước được tiếp thêm sự mạnh mẽ khi phải đối mặt với nỗi sợ. Và mầu nghiệm làm sao, nó đã được thực hiện rồi đấy!"

"Hả thật sao ?"

"Ừm. Chính cậu đã thực hiện điều đó. Cái cảnh cậu đá chỗ hiểm của bọn họ mới ngầu làm sao."

"Ư-hư ?"

Cô ngừng một lát để lấy hơi, rồi tiếp tục nói.

"Ừm. Chính cảnh đó đã giúp tớ tỉnh ngộ ra. Nếu cứ sống mãi trong sợ hãi mà không thể bảo vệ những thứ ta yêu thương thì cũng chẳng có ý nghĩa gì..........Nên ' hục hục ' "

Alice ho ra máu. Không thể để tiếp tục tôi liền ngăn Alice nói tiếp. Nhưng ngay lúc đó----------Alice đã đưa tay cô ra nắm lấy bàn tay tôi.

"Nên......mình......mình cảm ơn cậu vì đã giúp tớ tỉnh ngộ......ra. Thực sự cảm ơn......"

Nói đến đây cô thở hổn hển, nhưng không vì thế mà cô không nói tiếp.

"Tớ rất.....yêu cậu, Aki-kun! Cảm ơn, cảm ơn vì những gì cậu đã đem lại cho tớ. "

Nói đến đây, tôi đột ngột nắm chặt lấy tay Alice trước khi nói lí nhí trong họng.

"Đừng, đừ...........đừng nói vậy chứ đồ ngốc."

"Thực...........Thực sự........."

"Đừng !

"Thực sự..........hôm nay.......rất vui. "

Và rồi, điều đau đớn nhất đã xảy ra.

Không còn hơi thở. Không còn nghe thất tiếng đập của nhịp tim. Và không còn nghe thấy tiếng nói của cô ấy nữa.

Đúng vậy. Cô đã bỏ lại tôi để sang thế giới bên kia. Mắt cô đã nhắm lại, đôi tay tràn ngập hơi ấm của cô giờ đã lạnh toát. Nhưng không vì thế mà tôi buông tay ra khỏi bàn tay đó.

Nắm chặt lại. Giữ chặt lại. Khóc trong đau đớn. Đó là những gì mà tôi có thể làm.

"Khônggggggggggggggggggggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!!"----Gào thét.

"Cậu phải ở lại với tớ, cậu phải ở lại với tớ, cậu phải ở lại với tớ."----Rên rỉ.

"Tớ biết cậu còn sống mà đúng không ? Đừng có đùa ác ý như vậy!"-----Mất tự chủ.

Và rồi.

"Xin cậu đấy."

Đó là những cảm xúc của tôi lúc đó có. Đau đớn. Tuyệt Vọng. Không còn lý do gì để sống. Thần chết đã mang cô đi và để lại bóng tối chiếm lấy cuộc đời tôi.

Nhưng

"Anh yêu em."

Khóc lóc, than vãn như vậy thì chẳng có tác dụng gì nên ngay sau đó, tôi ôm thân xác nhỏ bé vào lòng rồi tiến về phía cánh cửa dẫn lên sân thượng.

Đi qua những cái xác nằm đang nằm trong máu, chỉ nhìn chằm vào mặt đất mà bước đi. Đó là chính là bi kịch của cuộc đời tôi. Một bi kịch khó mà có thể rửa trôi.

** Trời, mình mong các bạn đưa ra ý kiến để cố gắng khắc phục lỗi.

Bạn đang đọc Chuyện Tình Đầy Rẫy Trắc Trở Của Tôi sáng tác bởi Đungchuiminh123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đungchuiminh123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.