Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Prologue 1 : Cô gái đó.........

Tiểu thuyết gốc · 1056 chữ

Chào.

Tôi tên là Akabe Jirou. Là con trai một của gia đình và đang là học sinh lớp 11 của Trường THPT Raisen. Tôi đang ở cùng với bố mẹ tôi và cô em gái đang học lớp 7. Hiện chúng tôi đang sống ở thành phố Beauty City. ( một thành phố đã được chỉnh tu theo phong cách hiện đại )

Nói sao đây nhỉ. Bản thân tôi không có gì nổi bật lắm ngoài việc trải qua một cuộc tình đầy bi thương. Tại sao ư ? Dù không muốn nhưng tôi xin kể lại " cuộc tình không-đáng-có-trong-ký-ức-của-tôi" này nhé.

Cô bạn gái đầu tiên và cuối cùng cho đến bây giờ của tôi tên là Alice Sharon. Một cô gái người Mĩ, nhưng lại có họ hàng xa là người Nhật. Tôi yêu cô ấy từ hồi lớp 7. Hồi đó cô mới chuyển đến lớp tôi vào mùa xuân. Tuy là người Mĩ nhưng lại nói tiếng Nhật rất trôi chảy cứ như là người bản địa vậy. Với khuôn mặt xinh đẹp và tính cách hòa đồng cô mau chóng có bạn trong lớp và chiếm được đa số cảm tình của bọn con trai , tất nhiên không riêng gì ngoài tôi. Trong một lần cô giáo yêu cầu cả lớp giao tiếp tiếng anh với nhau, tôi và cô ấy đã được bắt thành cặp. Không biết tôi có lầm hay không khi tôi lúc đó cảm giác như có hàng chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng không bận tâm điều đó, tôi tiếp tục trò chuyện với cô gái xinh đẹp nhất lớp.

Khá may là tôi học rất giỏi về môn này, nên không gặp khó khăn gì khi giao tiếp tiếng anh với Alice. Cuộc nói chuyện diễn ra vui vẻ khiến tôi cứ tưởng mình đang là một người khác vậy. Rồi không biết từ bao giờ, tôi trở nên thân thiết với Alice hơn bất kỳ bọn con trai nào trong lớp. Lúc ấy, cả lớp nghĩ rằng tôi và cô ấy chỉ dừng ở mức quan hệ Friendzone, hoặc thậm chí một số bạn nữ trong lớp lại nghĩ " chắc thằng này bị gay ". Mặc kệ những ý nghĩ không mấy thiện ý đó, tôi vẫn nghĩ đó là tình yêu. Và rồi ngày đó đã đến------ngày mà tôi ngỏ lời tỏ tình.

Tôi hẹn cô ấy trên sân thượng của trường học vào buổi chiều. Tất nhiên là cô ấy đồng ý. Khi tôi lên đến nơi, từ lúc nào cô ấy đã đứng đợi ở trên đó. Mái tóc vàng của Alice tung bay trong gió, ánh chiều tà rọi vào qua kẽ tóc và cơ thể cô làm cho không gian xung quanh tôi như thể đột ngột dừng lại. Khung cảnh ấy không khác gì những nét vẽ huyền ảo mà ta thường thấy trong manga cả, có chăng khác là do đây đang là đời thực, người thực mà thôi. Tôi tiến đến cô ấy.

"C-Chào Alice !"

"A, chào Aki-kun ! "

Hai bọn tôi chào nhau và khi đã đến nơi cô đang đứng, tôi quyết tâm hít thật sâu để nói những điều đã ấp ủ trong lòng mình.

"À, Alice này.........."

"Hưm, Sao vậy ?"

"À thì, cậu.....cậu.....có thể làm người yêu mình không !?"

"Hả ?"

Đúng là ngu thật. Một câu hỏi bộc phát mà giờ nghĩ lại còn thấy ngượng. Đáng lẽ tôi nên nói "cậu có muốn cuối tuần này cậu đi chơi với mình chút không ?" thay vì một câu trả lời thẳng thừng như vậy. Việc trở thành người yêu ai đó thì họ phải có ấn tượng tốt với ta hẵng, và cách tốt nhất là rủ đi cô gái đó đi chơi để bộc lộ hết khả năng của mình. Thế mà tôi lại mắc một sai lầm nghiêm trọng như vậy. Bọn tôi chưa từng đi chơi với nhau lần nào, chỉ gói gọn trong những câu bông đùa và những công việc sinh hoạt chung trong lớp. Chưa có bất cứ có ấn tượng nào cả. Nên lúc đó, tôi nghĩ rằng "thôi tiêu rồi, cô ấy sẽ không còn chơi với mình mất" nhưng câu nói của Alice sau đó hoàn toàn phá tan suy nghĩ đã chắc như đinh đóng cột đó.

"Ừm....cũ....cũng được thôi. Mình cũng thích Aki-kun lắm."

Tôi chợt mở to mắt ra. Không ngờ từ chuyện lẽ ra là không thể lại trở thành có thể. Không thể tin vào mắt mình tôi liền hỏi lại.

"T-Thật chứ ?"

"Ừm, thật mà."

Tuy nhiên, trong sâu thẳm lòng tôi vẫn còn một chút hoài nghi nên tôi đã hỏi lý do tại sao Alice lại thích tôi và câu trả lời đã vượt ngoài mong muốn.

"Ừ thì. Kể ra cũng ngại nhưng Aki ấy, mình thấy cậu vô cùng tốt bụng, lại dễ gần nữa. Và hơn thế nữa, cậu không nhìn mình bằng ánh mắt như với một người nổi tiếng hay gì cả, mà cậu nhìn mình bằng ánh mắt của một người bình thường. Nó làm tớ cảm thấy cậu rất quan trọng với mình."

"V-Vậy hả."

Tôi lơ đãng một lúc. Thật không ngờ cô lại nghĩ mình như thế. Tôi không biết gì về ánh mắt đó cả, chỉ đơn giản là tôi thấy vui khi được chơi cùng cô ấy, nói chuyện với cô ấy. Nhưng bỏ qua điều đó, trong lòng tôi lúc đó chỉ còn cảm giác vui sướng khôn tả .

Và rồi sau đó, tôi vô thức đặt tay lên lan can, hướng mắt về phía ánh mặt trời đang rực đỏ màu máu và nói.

"Vậy, cuối tuần này. Ở trước nhà ga trung tâm lúc 7h, mình đứng đợi cậu ở đó nhé."

"Ừm, mình sẽ cố gắng đến đúng giờ."

"Người nói câu đó phải là mình chứ."

Hai đứa cười với nhau, và sau đó không biết lúc nào hai cánh tay đã đan chặt lại với nhau.

Nhưng rồi, chính lời mời đó đã đặt dấu chấm hết cho tình yêu tuổi trẻ của tôi.

*ok, mình chỉ test thôi. Rất mong các bạn đưa ra ý kiến. Mình trân trọng từng ý kiến một.

Bạn đang đọc Chuyện Tình Đầy Rẫy Trắc Trở Của Tôi sáng tác bởi Đungchuiminh123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đungchuiminh123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.