Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ nhân của tôi lạnh lùng quá đi

Tiểu thuyết gốc · 1124 chữ

"Póc, póc, póc..."

"Oáp", tôi nhàm chán ngáp một tiếng, tay vẫn đều đặn ném hạt dưa vào con mèo chiêu tài đang hớn hở vẫy tay trên cửa sổ. Vẫy cái gì mà vẫy, mau vẫy chủ nhân đến đây cho ta đi con mèo ngu ngốc kia. Đã mấy ngày rồi tôi chôn chân ở ngôi nhà này, ngay cả sợi tóc của chủ nhân cũng không được nhìn thấy, tôi sắp héo cả người mất thôi. Kìa, ông bà chủ đang làm gì đấy, lại mang hạt dưa cho tôi à, tôi không cần hạt dưa đâu mà. Tôi gào lên:

- Ông bà ơi mau gọi chủ nhân cho con đi!!!!!! Không gọi con sẽ tuyệt thực!! Tuyệt thực!!

- Ông nó, sao con Bông kêu nghe thảm thiết thế nhỉ, ông xem nó làm sao.

- Bà xách cái lồng xuống đây tôi xem nào, hay lồng bẩn quá, con này nó kĩ tính lắm cơ.

Tôi giật giật khóe môi, dở khóc dở cười, quên mất là tôi đang bị nhốt trong lồng, chỉ đành chết lặng nhìn bà chủ xách lồng xuống cho ông chủ dọn dẹp. Giờ phút này đây, tôi - một con chim sẻ đen đang nằm héo hon trong lồng bày tỏ, kiếp sau tôi không muốn làm chim nữa đâu.

Mà tại sao chủ nhân lại đặt cho tôi cái biệt danh là Bông cơ chứ, rõ ràng tôi là một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa... mà thôi chủ nhân thích là được. Chủ nhân của tôi là cô gái tuyệt vời nhất trên thế giới này, xinh đẹp tốt bụng, à không, xinh đẹp lạnh lùng, cực kỳ tốt với tôi, nói chung là tốt nhất trên đời. Nhưng mấy ngày trước chủ nhân đi công việc ở đâu đó mà đã mang tôi đến gửi ông bà chủ trông nom giúp, ơ sao lại không cho tôi đi cùng cơ chứ, đúng là keo kiệt. Đi đâu mà lại không cho tôi đi cùng cơ chứ, không chịu đâuuuuuuuu... Không chịu cũng có làm được gì đâu cơ chứ, chim sẻ đen đập đầu vào thành lồng khóc ra tiếng mán.

Đúng lúc tôi đang lăn lộn thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, là tiếng xe của chủ nhân, á chủ nhân đã về, tôi định lao ra ngay nhưng nghĩ đến mấy ngày này chủ nhân bỏ lơ tôi thì liền thấy tức giận. Tức ghê á, tôi cứ ngồi trong lồng đấy, tôi không ra đón đâu.

- Mở quỷ đạo ra.

Là giọng nói lạnh lùng của chủ nhân. Gì chứ, không chào hỏi tôi trước mà đã bắt tôi làm việc rồi á, chủ nghĩa tư bản hả, bóc lột quá đáng, tôi không đi. Nghĩ vậy nên tôi cứ ở lì trong lồng. Nhưng hình như chủ nhân sắp mất kiên nhẫn rồi, tôi thấy lưng hơi lạnh.

- Mở quỷ đạo ra.

Chủ nhân sắp mất kiên nhẫn thật rồi, đáng sợ quá đi. Tôi đành bay ra mở quỷ đạo rồi ấm ức nhìn chủ nhân, cô ấy lạnh lùng ném con ác quỷ đang rúm ró vào quỷ đạo rồi phất tay cho tôi đóng lại.

Haizz, phận tôi tớ thật đắng cay mà. Đang ủ rũ thì thấy chủ nhân chìa tay ra, tôi liền hớn hở đậu lên tay cổ, dụi dụi cái đầu đen vào ngón tay cái. Chủ nhân bật cười:

- Còn dám làm nũng à, bày đặt giận ta nữa không?

Tôi hứ một cái rồi mổ mổ vào ngón tay chủ nhân.

- Mấy hôm nay có xảy ra chuyện gì không?

- Có tôi ở đây thì chủ nhân lo gì chứ - Tôi lầm bầm đáp lại.

Chủ nhân đỡ trán:"Thôi được rồi. Chiều nay chúng ta sẽ về nhà, giờ vào ăn cơm với ba mẹ thôi".

Khi tôi ở hình dạng chim sẻ, nếu tôi mở miệng nói chuyện, người bình thường sẽ chỉ nghe thấy tiếng chim kêu, mà chủ nhân lại hiểu được tôi nói gì. Đó là đương nhiên, vì chủ nhân thực sự rất mạnh, và chủ nhân chính là người triệu hồi tôi lên. Không sai, tôi là một con quỷ ở địa ngục, chủ nhân đã kí khế ước với tôi và tôi trở thành kẻ hầu cận cho Ngài. Nhìn tôi chỉ là một con sẻ đen thế này thôi, tôi cũng không yếu lắm đâu, dù sao bản thể của tôi cũng to lớn và oai phong hơn nhiều. Chủ nhân của tôi làm công việc tróc nã yêu ma quỷ quái, ác linh các thứ rồi trả chúng về quỷ đạo. Quỷ đạo là một trong những con đường nối đến địa ngục, những ác ma, quỷ quái phạm tội bị đưa vào quỷ đạo sẽ xuống thẳng tù giam của địa ngục và bị phán xét dựa theo tội lỗi chúng đã gây ra. Chủ nhân nói Người đã kí hợp đồng với địa phủ, nhìn xem, mới bắt thêm một con quỷ mà tài khoản của cô ấy đã nhảy thêm mấy số không rồi kìa. Nhưng tôi nghi ngờ không phải chủ nhân làm việc để kiếm tiền mà là do cô ấy chán quá thôi, dù sao có sức mạnh lớn cũng chẳng để làm gì. Tôi ở bên cạnh chủ nhân cũng thấy chơi rất vui, tôi ước có thể ở bên cạnh chủ nhân cả đời. Mặc dù chủ nhân rất lạnh lùng, lại hay bóc lột tôi, nhưng ai bảo tôi là quỷ sai của cô ấy cơ chứ. Không nghe chủ nhân của mình thì còn nghe ai được nữa đây.

Nghĩ lại thì, tôi ở bên chủ nhân cũng đã mười mấy năm rồi, từ lúc chủ nhân vẫn còn là một cô bé. Tôi vẫn không hiểu vì sao còn bé mà chủ nhân đã lạnh lùng như vậy rồi, lần đầu tiên tôi tới thế giới này, đối diện với tôi là một đôi mắt lạnh nhạt khiến tôi rét run. Mười mấy năm sống chung, chủ nhân ít nhiều đã không còn lạnh lùng như hồi nhỏ nữa, xem ra tôi đây cũng có sức ảnh hưởng đến Người, tự hào quá đi.

---------------------- tui là dải phân cách nghiêm túc --------------------------------------------

mèo chiêu tài: con mèo Manekineko có cái tay vẫy vẫy hay để ở các cửa hàng với ngụ ý vẫy tiền tài với khách vào cửa, ở đây là loại trang trí chạy bằng năng lượng mặt trời nên để trên cửa sổ.

Lời tác giả: Thế là hết chương đầu, và ờ thì, tui chưa nghĩ ra tên cho sẻ đen và chủ nhân của nó nên tạm thời cứ thế đi haha.**

Bạn đang đọc Chuyện Thường Ngày Của Sẻ Đen Và Sói Trắng. sáng tác bởi ngonha0702

Truyện Chuyện Thường Ngày Của Sẻ Đen Và Sói Trắng. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngonha0702
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.