Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CI: GẶP YÊU QUÁI! (Ta chỉ muốn sống bình yên) (2)

Tiểu thuyết gốc · 1645 chữ

Nhược Tử bước vào nhà, mấy hôm nay cậu mất ngủ vì giấc mơ kia, nên đã vô thức vô thanh lăn ra sàn ngủ lúc nào không biết.

Đại thiếu gia và nhị thiếu gia vốn đã quen với chuyện này, lập tức tự giác đỡ Nhược Tử về phòng.

Đặt Nhược Tử lên dường rồi hai người mau chóng ra ngoài.

Trong phòng một mảng tĩnh lặng.

Gương bạc khẽ động như mặt nước, khói tản yêu mị mơ hồ tỏa ra từ đó, không có người soi nhưng bên trong lại phảng phất một bóng hình.

Thời không hơi loạn. Màu hỷ bao trùm, Nhược Tử biết mình lại sắp bước vào mộng nữa rồi, trong giấc mộng sẽ phải đóng vai tân nương bị đâm...

Nhược Tử có chút bực mình, lần này hắn nhất định phải bắt tận tay cái tên tân lang giả thần giả quỷ kia đánh cho một trận, mau ám nơi khác để ông đây còn nghỉ ngơi!!

Hắn mở mắt, có chút bất ngờ, lần này không phải hỷ đường cùng tân lang nên càng không phải đang bái đường thành thân, nhưng vẫn là một màu đỏ bao trùm khắp mặt đất, hoa bỉ ngạn đỏ tựa máu mọc đầy xung quanh hắn, những đóa hoa đỏ không mọc hướng lên mà lại như bị ai đó cắm trên đất, quần sơn vụ nhiễu, u ám bao trùm.

(*)quần sơn vụ nhiễu: nhiều dãy núi nối liền nhau có sương mù vây quanh.

Cảnh vật trong mộng lần này không hiểu vì sao lại thay đổi? Tên tân lang kia chắc muốn đổi phong thủy đây mà.

Nhược Tử lại nhìn chính mình, một thân bạch y cổ đại trắng muốt đang nằm giữa biển hoa đỏ, bên hông đeo một miếng ngọc bội họa tiết tường vân ( mây lành) giống hệt trong gương bạc, mà phàm là những thứ liên quan tới cái gương đó đều sẽ không may mắn.

Bình thường trong mộng đóng vai tân nương bị người ta đâm chết, bị dọa đợi ở địa ngục A Tỵ, lần này lại không biết thành cái gì đây?

Nhược Tử đứng dậy, muốn đi xem vận mệnh của mình lần này đóng vai gì. Một luồng gió lạnh thổi qua, trong bóng tối hiện lên từng cặp mặt đỏ au nhìn hắn chăm chăm, từng cặp mắt đó chi chít xếp chồng lên nhau không hề giống mắt người. Đợi một lúc lại phát tiếng xì xào xít xoát liên hồi giống như đang đọc một loại chú thuật nào đó.

Nhược Tử không sợ hãi vì dù gì cũng chỉ là mơ, mặc kệ những tiếng xì xào hắn tiếp tục bước đi trên nền hoa.

Tiếng xì xào như chú thuật bỗng im bặt thay vào đó là tiếng đốt chân cồn trùng bò rì rào, không chỉ một ít mà là rất nhiều chân đang bò về phía hắn.

Nói không có chút sợ hãi thì là nói dối, Nhược Tử tay hơi siết y phục chỉ mong mau chóng thoát khỏi giấc mộng này.

Lộp Bộp*

Ba bốn thứ to lớn từ trên trời rơi xuống, bọn chúng đáp đất mang theo mùi hôi thối cùng một trận gió cát.

Nhược Tử che mặt tránh bụi đất, đến khi khí bụi tản hết có thể nhìn rõ thứ trước mặt, đây là...

Quỷ nhện?

Hơn bốn, năm con nhện thân cao hai trượng xuất hiện, nói chúng là quỷ nhện vì thân trên của bọn chúng là con người, trên năm con quỷ nhân nhện kia lão nhược phụ ấu (*)đều có cả.

(*) người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.

Miệng Quỷ nhện cũng đang chảy đầy dãi, ánh mắt vô hồn lắc qua lắc lại, chúng nhìn Nhược Tử đến đầu cổ vặn vẹo. Trong đó có một quỷ nhện nữ nhân, hai bờ ngực của nó chảy xệ xuống tận bụng, làn da trắng toát như thây chết, con quỷ nhện nữ này trong mắt còn chứa tình ý, chỉ là Nhược Tử không biết.

Bốn năm con quỷ nhện kia thân hình vặn vẹo xoay tròn phát ra tiếng răng rắc liên hồi, vặn đến méo mó mà miệng vẫn cười hi hi nhìn hắn, mắt chúng lộ rõ vẻ đói khát tưởng chừng chỉ cần bắt được thì sẽ xé người ra làm vạn mảnh mà nhai nuốt.

Nhược Tử tự trấn an mình đây chỉ là mơ.

Con quỷ có tới tám chân, nó vụt cái đã bò tới trước mặt Nhược Tử, còn chưa kịp phản ứng mặt con quỷ đã chỉ còn cách mặt hắn hai thốn. Nó chầm chập thở một hơi, mùi hôi thối như chuột cống ập vào mặt Nhược Tử, Quỷ nhện đầu lắc qua lại cười như đứa trẻ 10 tuổi nhưng miệng thì dính đầy máu thịt.

Nhược Tử diện biến thất sắc, tin chắc đây là mơ.

"Cái này..." Quá sức chịu đựng của hắn rồi.

Nữ quỷ nhện từ trên cây giăng tơ thả mình tới trước mặt Nhược Tử, hai đầu ngực của nó theo đó cũng lật ngược nhưng nửa điểm cũng không quyến rũ, miệng lưỡi thè ra liếm khuôn mặt Nhược Tử.

Theo phản xạ Nhược Tử giơ tay quẹt lưỡi con nhện quỷ ra khỏi người mình.

Cánh tay bị lưỡi quỷ chạm phải liền như dính axit mà bị ăn mòn, biến thành một vòng bỏng rát, đau đớn vô cùng.

"..."Mơ mộng gì nữa! Máu chảy rồi - hiện thực rồi! Hắn lạc vào cái chốn yêu ma quỷ quái gì vậy??

Nữ Quỷ nhện bỗng điên cuồng cười lớn, dang rộng vòng tay ôm hắn vào lòng, nhưng Nhược Tử đã sớm chạy thục mạng, nó chỉ có thể ôm hụt không khí.

Ả phát ra tiếng cười khùng khục, giọng nói ngược lại lảnh lót như thiếu nữ mới lớn vậy:" Đừng để y chạy mất chứ, hí hí, có được y tộc của chúng ta sẽ không cần bị giam cầm ở nơi này nữa." Ả hét ré lên:" Bắt lại!"

Bốn con Nhện Quỷ còn lại nghe lệnh, tiếng đốt chân côn trùng bò nhanh hơn, muốn bắt hắn.

Nhược Tử nửa điểm cũng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ biết cắm đầu chạy, Nhược tiểu thiếu gia chính là vận động viên điền kinh hạng nhất đại học Thanh Hoa, không ngờ có một ngày có thể dùng kĩ năng này để cứu mạng mình.

Phía trước là một mảng rừng u tối, bỏ xa biển hoa đỏ và đám quỷ nhện hắn nhanh chóng chạy vào khu rừng, cũng không biết trong này liệu có an toàn không nhưng ngoài đường này cũng không còn đường khác. Đến khi phía sau không còn tựa hồ tiếng động nào nữa Nhược Tử mới dám dừng lại, tựa vào gốc cây thở dốc.

Nhưng phía xa xa vẫn nghe được tiếng thé rét của bọn chúng, Nhược Tử run hết cả người, vội vàng chạy tiếp, càng xa càng tốt.

Phía ngoài bìa rừng.

Đám quỷ nhện chỉ dám đứng ngoài, hơi chạm một chút vào khu rừng liền sẽ rụt chân lại, hét thé lên như sợ hãi một thứ gì đó rồi bỏ đi.

Một con thập thụt bẩm báo với nữ nhện quỷ:" Hậu Vương, y chạy vào rừng "nuốt xương" mất rồi...". Rừng "nuốt xương" có thể vào nhưng không thể ra, tất cả dân quỷ của Nhện tộc đều chết trong đó dưới tử trạng bị rút sạch xương cốt chỉ còn lại một lớp da, muốn ra ngoài phải đi qua rừng, cũng chính vì thế mà tộc Quỷ mới giam cầm ở đây suốt mấy trăm năm.

Rừng "Nuốt Xương",... ả chắc chắn sẽ giết chết kẻ đã tạo ra khu rừng này.

Nữ nhện Quỷ - nàng là Hoàng Hậu của tộc Quỷ Nhện tên Lạc Tuế. Lạc Tuế hai mắt đỏ au phát ra tiếng cười thâm độc:" Ban nãy ta đã hạ ấn chú lên người hắn, sớm muộn cũng sẽ phải quay trở lại thôi." Sau đó ra lệnh cho tộc quỷ của mình rút lui.

Nhược Tử tựa người vào gốc đại thụ lớn thở hổn hển, hắn trượt lưng trên thân cây rồi ngồi bịch xuống đất, y phục vướng vào cây cối rách một mảng to còn cứa vào chân hắn một vết thương dài khiến máu chảy ướt đẫm bạch y.

Bạch y, hoa bỉ ngạn, nhện quỷ.. đây rốt cuộc là nơi nào chứ?

Gió lạnh thổi qua làm rát vết thương, vết thương ở chân còn chưa hết đau ở cánh tay lại truyền đến một cơn đau rát hơn, là chỗ ban nãy bị nữ nhện Quỷ liếm phải, giống như bị rút sạch thịt mà đau nhức vậy.

"Á----" Dù đã cắn răng nhưng vẫn không nhịn được mà thất thanh một tiếng, vết bỏng ở cánh tay xuất hiện vô số chấm đen chi chít đôi khi chúng còn lục động ngọ nguậy, cảm giác như từ những lỗ đó có thể chui ra rất nhiều nhện con.

Nhược Tử còn chưa kịp hốt hoảng, máu tanh nồng nặc từ thất khiếu của hắn bỗng chảy ra, đầu tiên là từ hai mũi, sau đó tới hai mắt... Nhược Tử hoảng loạn cố lau đi.

Máu mất nhiều, Nhược Tử kiệt sức nằm gục trên nền đất, tóc dài rối tung sau lưng ôm lấy bóng hình hắn mà ngất đi, trước khi mất hoàn toàn ý thức hắn mơ hồ nhìn thấy có người đứng cạnh mình.

Người đó đầu đội mão quan, trên tay cầm kì cờ, chẳng lẽ là Vô Thường Quỷ tới đón hắn... sớm như vậy đã phải chết ở cái nơi vô danh quỷ quái này....

Bạn đang đọc Chuyển Luân Vương Cùng Ta Có Tình Duyên. sáng tác bởi tieusihsitinh

Truyện Chuyển Luân Vương Cùng Ta Có Tình Duyên. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieusihsitinh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.