Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CI: GẶP YÊU QUÁI! (Ta chỉ muốn sống bình yên) (1)

Tiểu thuyết gốc · 2531 chữ

Tiếng chuông bạc reo đing đang. Nơi đây là hỷ đường nên khắp chỗ đều giăng vải đỏ, tuy không có người đánh đàn nhưng vẫn có tiếng nhạc vang, hỷ đường không một bóng khách lai vãng, chỉ có tân lang và tân nương.

"Nhất bái thiên địa" Tân nương nhỏ giọng nói.

"Nhị bái cao đường" Tân lang đáp lại.

"Phu thê giao bái..."

Không có chủ hôn cũng không có phụ mẫu chỉ có hai người tự đọc lời bái ước với nhau.

Nàng không thể nhìn rõ dáng vẻ của người trước mặt, qua một lớp voan đỏ nàng nghe thấy y nói:" Ta đợi nàng ở A Tỵ..." Lời nói ra lại vô cùng ôn nhu không mang theo một chút sát khí.

Rượu giao bôi còn chưa tới môi, một cỗ khí lực lạnh lẽo đâm vào ngực trái nàng. Tân lang tay đang cầm kiếm.

Nàng thấy không đau, chỉ thấy trong lòng chua xót.

Kiếm rút ra. Tân nương nằm trên nền đất lạnh lẽo, máu của nàng cùng hỷ phục hòa làm một tựa như thiện ác bất phân, chỉ còn lại oán niệm lòng người.


Nhược Tử bật dậy từ chăn, cậu lau mồ hôi trên trán.

Lại là giấc mơ đó, trong giấc mơ cậu là một tân nương. Nhược Tử ôm lấy ngực trái, cảm giác bị kiếm đâm nhói đau vô cùng chân thực.

Bất quá chỉ là một giấc mơ.

Nhìn đồng hồ đã 5:59 rồi, còn một phút nữa thì nó reng, vừa kịp để dậy.

Một phút sau đó Nhược Tử tắt đồng hồ, tạm bỏ qua giấc mơ kia, cậu bước tới cửa sổ kéo rèm nhìn ra bên ngoài, hôm nay là một ngày đẹp trời a.

"Nhược thiếu gia cậu đã dậy chưa ạ." Nữ hầu đứng ngoài hỏi cho đúng lệ nhưng không ngờ lại nhận được tiếng đáp thật.

"Tôi dậy rồi, sẽ xuống ngay." Nhược Tử cười đáp.

Nữ hầu bất ngờ, Nhược thiếu gia cũng có ngày dậy đúng giờ? Hôm nay là ngày tốt gì vậy?

Hít một ngụm khí thoải mái Nhược Tử ngoảnh mặt đi vô, cậu vô tình nhìn qua gương bạc để gần đó, khẽ khựng lại, gương bạc này là cậu mua ở tiệm đồ cổ Ngã Ba tại Thành An, Ngã Ba là tiệm đổ cổ danh chấn trong giới không ai không biết, theo lời chủ quán gương bạc này xuất hiện từ đời nhà Sở, Nhược Tử lắc đầu chỉ là một cái gương nhưng giá tới hai vạn.

Nhược Tử cho dù yêu thích đồ cổ nhưng chưa từng vung tay quá trớn, vì tiền dùng để giúp đỡ người nghèo sẽ có ý nghĩa hơn là tiêu sài hoang phí cho bản thân, nhưng chiếc gương bạc này đối với Nhược Tử vô cùng đặc biệt, khi vừa nhìn thấy cảm giác thôi thúc chỉ muốn có ngay lập tức, giống như người tình trăm năm không lấy không được vậy.

Gương bạc hình bầu dục, xung quanh điêu khắc hoa văn bạch vân, mặt gương màu vàng nhạt có một vết nứt nhỏ chạy dài ở viền gương, chủ nhân của nó có lẽ là một nữ tử danh gia thời nhà Sở, nàng trong lúc dùng có lẽ đã vô tình đánh rơi nên gương mới bị vỡ.

Nhìn kĩ, Nhược Tử bỗng thấy hoa văn trên gương rất quen thuộc,... giống như trong giấc mơ đó, trên hỷ phục của hai người cũng thêu hoa văn hệt như vậy. Nhược Tử nhìn bóng mình phản chiếu trong gương muốn giơ tay chạm thử thì bên ngoài có tiếng động.

Cửa phòng kẽo kẹt mở, Nhược phu nhân liếc nhìn qua khe cửa trong tay cầm một gáo nước lạnh.

Nhược Tử"..."

Trên đời này có vô số chuyện lạ, chuyện Nhược Tử một khi đã ngủ thì chỉ có thể gọi dậy bằng nước lạnh này cũng vậy. Đây thật sự là một chuyện lạ, chỉ có thể gọi dậy bằng nước lạnh, bật nhạc max volume là vô dụng, mà loại chuyện ngược đãi tưới nước lạnh lên đầu con trai này Nhược phu nhân chỉ có thể đau xót mỗi sáng tự tay làm, vì sợ để người khác làm sẽ mạnh tay mà làm đau tiểu bảo bối nhà mình.

"Con dậy rồi, hôm nay không cần phải dùng nước lạnh." Nhược Tử cười khổ nói.

Nhược phu nhân vui vẻ vào phòng tiện tay vứt gáo nước sang một bên, nói: " Mau đánh răng rửa mặt, hôm nay có Thanh tiểu thư đến ăn sáng cùng chúng ta, còn đặc biệt xuống bếp nấu riêng cho con." Giọng bà đầy yêu chiều, cực kì yêu thích Thanh tiểu thư.

"Dạ" Nhược Tử đáp lời. Thanh tiểu thư - Thanh Lam chính là hôn thê tương lai của cậu.

Nhược Tử là tiểu thiếu gia của tập đoàn Nhược Sát hùng mạnh, sở hữu vô số con đường xuất khẩu trọng điểm, đứng đầu trong liên minh tập đoàn kinh tế ngoại quốc, xuất khẩu ngoại thương, liên kết kinh tế ngoài nước... chỉ có đứng nhất không có đối thủ, nói chính xác tập đoàn Nhược sát chính là trọng điểm kinh tế của đất nước. Thanh tiểu thư ngược lại là con gái của hiệu trưởng trường Thanh Hoa(*) ( một trong hai trường Đại Học đại đỉnh của Trung Quốc, tỉ lệ tuyển sinh - một lấy một ngàn, 2 lấy hai vạn), một bên là tập đoàn kinh tế hùng mạnh một bên là giáo dục học đường đỉnh cao, thật ra có thể bổ trợ cho nhau về mặt tài chính lẫn danh tiếng, cho nên cuộc hôn nhân của Thanh Lan và Nhược Tử chính là liên hôn lợi nhuận.

Mà cuộc liên hôn này không ai không mong đợi.

Nhược phu nhân tóc ngắn uốn nhẹ, bộ sườn xám màu lam đang măch càng tôn lên vẻ đẹp trung niên quý phái của bà, trước khi ra khỏi Nhược phu nhân cửa còn nháy mắt một cái, ý tứ đừng để tiểu thư người ta đợi lâu nha.

Nhược Tử"..." Chỉ có thể tiếp tục cười khổ.

Nhược Tử chỉnh lại tóc mái hơi rối của mình, trước khi ra khỏi phòng lại liếc nhìn gương bạc. Cửa phòng đóng lại, người đã đi, trong phòng chỉ còn lại một mảng yên tĩnh.

Gương bạc khẽ động như mặt nước.

Mọi người ăn sáng ở đại sảnh. Trên bàn dài bày sẵn một bàn thức ăn sang trọng, mọi người trong gia đình Nhược gia ngồi vây quanh, hôm nay còn có thêm Thanh tiểu thư, chỉ còn trống một ghế bên cạnh cô chính là của Nhược Tử.

Thanh Lam nhìn cậu cười, Nhược Tử kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Hai người ngồi cạnh nhau, một thanh tú nhã nhẵn như ngọc, một khí chất cao sang nhưng vẫn điềm tĩnh ôn hòa, nếu có thể cưới nhau chắc chắc bách niên hảo hợp, thật khiến Nhược phụ mẫu chỉ hận không thể gả con trai ngay luôn.

Trước mặt Nhược Tử là món trứng hồng đào do Thanh Lam làm cho cậu, màu trứng vừa tới còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Nhược Tử cười cảm ơn Thanh Lam, sau đó cũng đáp lại gắp cho cô một miếng rau salad sống...

Nhược phu nhân"..."

Nhược lão gia"..."

Nhược đại thiếu gia"..."

Nhược Nhị thiếu gia"..."

Sao lại gắp rau sống!!

Nhược Tử khó hiểu nhìn mọi người, theo chỉ dẫn trên mạng con gái ăn rau chẳng phải rất tốt cho da sao?

Nhất định phải dạy dỗ lại tiểu tử ngốc nhà mình chuyện phong hoa tuyết nguyệt này a!!

Thanh tiểu thư buồn cười, vui vẻ cắn nhỏ miếng rau sống, rau sống người thương gắp cho thì chính là ngon nhất.

Tất cả đồng loạt thở phào, Thanh tiểu thư quả không hổ danh vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, đồng ý lấy tiểu tử ngốc nhà mình, phúc ba đời chính là đây, bằng mọi giá phải thành toàn mối lương duyên này.

Nói là liên hôn nhưng giới trẻ ngày nay làm gì có chuyện có thể ép buộc được, chỉ có thể hỏi chúng tự nguyện hay không.

Ăn xong, người hầu dọn dẹp bát đĩa trên bàn. Nhược phu nhân nháy nháy mắt với Nhược lão gia, lại lấy khuỷa tay chọt chọt vào cái bụng mỡ của ông ra hiệu.

Nhược lão gia ho khan một tiếng, khuôn mặt béo tròn phúc hậu nhoẻn miệng cười nói:" Chuyện hôn sự với Nhược Tử nhà chúng ta... con chắc chứ?"

Thanh Lam mỉm cười duyên dáng gật đầu:" Dạ." Chớp mi mắt vài cái:" Con đối với Nhược Tử là chân tình thật lòng, cho dù không vì liên hôn con vẫn thích cậu ấy."

Gia đình Nhược gia lập tức muốn ôm nhau khóc lên vì sung sướng, cuối cùng cũng gả được con trai đi rồi, phúc phận ba đời là đây!

Còn chuyện vì sao gả được chính là phúc phận... Nhược Tử chính là loại người có thể ngủ mọi lúc mọi nơi, đang nói chuyện với bạn gái cũng có thể ngủ, đi hẹn hò tới nửa đường cũng ngủ quên mất, k phải do thức khuya cũng k phải bệnh, là trời sinh. Nên đều bị người ta hiểu nhầm là vô tâm, cho nên đến giờ bạn gái trong giới thượng lưu mẹ cậu cật lực tìm kiếm cho đều không quá ba tháng, cho dù là người bình thường cũng khó chấp kiểu tật xấu này của Nhược Tử, cho dù mặt đẹp cũng không thể chấp nhận, Thanh tiểu thư ngược lại, còn là chủ động muốn kết hôn.

Nhược lão gia hồ hởi nắm tay con dâu tương lai:" Vậy chọn ngày lành tháng tốt liền cử hành hôn lễ trong năm nay."

"Dạ được, con cũng đã nói chuyện này với ba mẹ rồi có điều..." Thanh Lam nhìn sang phía Nhược Tử:" Không biết ý cậu ấy thế nào?" Chỉ cần cậu đừng trốn tránh như 8 lần trước, gật đầu một cái liền có thể cử hành ngay hôm nay.

Nhược Tử thật sự gật đầu, cười.

Thanh Lam hồ hởi đập bàn một cái:" Được, ngày mai cử hành hôn lễ."

Cả nhà vỗ tay, con dâu thật quyết đoán a.

Nhược Tử trong lòng lại có chút suy nghĩ, nếu không cưới bây giờ mẹ cậu chắc chắn sẽ khóc đến trôi son mất phấn, khóc đến đại loạn, cực kì đáng thương, thân là con trai thật không nỡ nhìn mẹ mình rơi lệ... hơn nữa, Nhược Tử có cảm giác dù cho tiếp tục chờ đợi cũng sẽ không tìm ra người mình muốn đi cùng một đời, vì đã tìm lâu như vậy nhưng vẫn tìm không thấy.

Nhược Tử từ nhỏ đến lớn chưa từng vì ai rung động, con gái tỏ tình với cậu không thiếu bất kì kiểu người nào: ngây ngốc đáng yêu, xinh đẹp kiều diễm, nữ cường mạnh bạo,... Nhược Tử không muốn mẹ buồn nên đã quen thử vài người, nhưng thấy bạn gái đối với mình hết sức chân thành, bản thân lại không thể cho cô ấy một chút tình cảm thật sự mà chỉ có thể thực hiện sự quan tâm như một trách nhiệm, điều này cũng chẳng khiến cô ấy hạnh phúc bản thân cũng cảm thấy rất có lỗi. Tình có thử có, nhưng rốt cuộc trái tim vẫn không thể rung động, nếu không phải Nhược phu nhân khóc đến dung nhan tàn tạ Nhược Tử đã sớm quy y thoát tục lên chùa tu hành, tránh xa thế nhân. Thứ Nhược Tử sợ nhất chính là nước mắt phụ huynh, chi bằng an bề gia thất để Nhược phu nhân không cần tiếp tục khóc đến hoa lê đái vũ nữa.

Làm gì có chuyện không ai muốn cưới, nhưng không yêu mà cưới người đau khổ nhất không phải là phụ nữ sao? Nếu đã yêu thì cậu sẽ một lòng một dã cho cô ấy tình yêu đích thực, còn đã không thì cũng không nên cho người ta hi vọng rồi dập tắt làm gì, có thể chăm sóc cô ấy vì trách nhiệm một đời, nhưng lại không thể cho cô ấy một tình yêu đích thực, đây không phải mới là tàn nhẫn sao?

Chờ đợi một đời chuyện không thể có cũng không phải hay, để Nhược phu nhân khóc mãi cũng không nên, chi bằng an bề gia thất, hơn nữa Nhược Tử lần đầu gặp mặt Thanh Lam không hiểu sao trong lòng lại có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó, cảm giác muốn bên cạnh giống như chiếc gương bạc kia vậy.

Cảm giác đều tốt hơn tất cả những người trước, biết đâu đây lại là người một đời tìm kiếm, sống lâu dần ắt sẽ có tình cảm.

Thanh Lam ngồi trong chiếc BMW sang trọng vẫy tay tạm biệt. Nhược Tử cũng cười đáp lại cô.

Thanh Lam, a, cười kìa, nụ cười của người thương đúng là tỏa nắng ấm áp gấp 1000 mặt trời buổi sáng mà~~

Quản gia cho xe lăn bánh, trong lòng lại thầm nghĩ tiểu thư cao ngạo băng lãnh nhà mình cuối cùng cũng chịu lấy chồng, hai mắt già nua của lão cũng yên nghỉ được rồi. Trước đây tiểu thư ngước mắt thấy thiên cúi đầu thấy phàm nhân, cao lãnh như đóa ngọc tuyết trên núi cao, cứ ngỡ tiểu thư cả đời không lấy ai cũng may trời cao có mắt để tiểu thư không trọn mệnh cô loan cả đời, tiểu thư lấy chồng lão quản gia cũng không cần ngày ngày chạy tám phương cùng hướng mai mối nữa rồi.

Thanh Lam luyến tiếc nhìn đến khi Nhược Tử bước vào cửa mới quay đầu. Hoài niệm một chút về lần đầu tiên cô gặp Nhược Tử.

Khi đó Thanh Lam mới xem xong Trấn Hồn , tâm tư còn đang phiêu lãng bước ra khỏi nhà, thượng vào mắt chính là hình ảnh Nhược Tử một thân đồ vest đeo kính giúp một bé gái qua đường. Khoảnh khắc đó! Dáng vẻ đó! Thầy Thẩm!!! Hoàn toàn cướp mất nửa trám tim Thanh tiểu thư, thiếu một Triệu lão công nữa là hoàn toàn cướp trọn trái tim a.

(*)Trấn Hồn: phim chuyển thể từ tác phẩm Đam mỹ cùng tên của tác giả Priest)

(*)Thầy Thẩm: tên fan gọi nam chính Trấn Hồn - Thẩm Ngụy

(*)Triệu Vân Lan: chính là lão công trong Trấn Hồn:33

Cái gọi là tiếng sét ái tình, Thanh tiểu thư đã hoàn toàn hiểu.

Sau này biết Nhược Tử chính là hôn phu tương lai của mình, trái tim Thanh tiểu thư càng vạn phần rung động, đây không phải là trùng hợp mà là thiên mệnh an bài. Cưới! Lập tức cưới!

Bạn đang đọc Chuyển Luân Vương Cùng Ta Có Tình Duyên. sáng tác bởi tieusihsitinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieusihsitinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.