Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1721 chữ

Lúc Severus Snape ngủ, tay chân sẽ co giật, tình huống này bắt đầu từ ngày hắn gia nhập Tử thần thực tử đến khi chiến tranh kết thúc, chẳng bao giờ thay đổi.

Mỗi một đêm, cả người hắn co quắp rồi giật mình tỉnh giấc, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Nhưng hắn không biết vì sao lại như vậy, cũng chẳng bao giờ nhớ được tình cảnh trong mộng.

Năm 1998, trước lúc Lord Voldemort bị đánh bại mấy tháng, Severus Snape cùng với Sirius Black, Harry Potter, Remus Lupin trở thành những người hùng được ca ngợi trên các tờ báo. Nhưng mà, nhiều năm sau đó, nhắc tới tên của họ, mọi người chỉ còn nhớ, bọn họ đã từng dũng cảm chiến đấu trước lâu đài đổ nát để mang lại ánh sáng cho thế giới, đa số mọi người đã mất đi hứng thú với quãng thời gian đó.

Hình như có người truy đuổi hắn, Snape nhắm chặt hai mắt, thở dốc trong bóng đêm. Đa số người đã quên Lord Voldemort đáng sợ thế nào, nhưng Severus Snape vẫn nhớ kỹ, cả người hắn run rẩy, sau đó giật mình tỉnh giấc, Snape vô thức cầm cánh tay trái của mình, chợt nhận ra dấu hiệu kia đã phai nhạt từ lâu.

Bàn tay dày rộng vỗ vỗ lưng hắn. "Lại gặp ác mộng sao?"

Tay Sirius Black rất khô ráo, Snape cảm giác mồ hôi của mình mất đi một chút.

Trận chiến cuối cùng, Sirius Black cứu hắn, sau một thời gian dưỡng bệnh ở St.Mungo, bọn họ rất tự nhiên mà ở cùng nhau, nhưng Snape vẫn luôn cảm thấy, chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi. Trong lòng hắn, hắn và Sirius

Black chỉ là nhánh cây vướng vào nhau trong chốc lát, rồi có một ngày sẽ xa nhau.

Hắn trở mình vài cái.

"Không ngủ được?" Black hỏi. "Ừ." Snape rầu rĩ trả lời.

Sirius Black đứng dậy, thắp nến trong phòng.

"Ngươi muốn làm gì?" Snape ngồi dậy, nhìn người bầu bạn của mình. "Ru ngươi ngủ." Black nói xong, rất bình tĩnh."Hát ru con thế nào?"

Snape nhíu mày, hắn chưa bao giờ nghe Black hát, Snape ngả người tựa vào đầu giường, hai tay gác sau đầu, mặt không cảm xúc nhìn Black. "Hát đi."

"Tư thế như vậy, nghe hát ru cũng không ngủ được." Black đi tới cuối giường, ôm cổ chân Snape kéo, trong tiếng chửi bới của người đàn ông tóc đen mà bắt hắn nằm thẳng.

"Ngươi muốn làm gì?" "Kéo ngươi nằm xuống." "Ngươi làm ta chấn đầu."

Sirius Black cười cười, đến đầu giường, vươn tay, xoa trên trán Snape.

"Black, ta nhắc nhở ngươi một câu, ngươi xoa sai nơi." Hắn nói, "Nhưng thật ra ta cảm thấy rất hứng thú, thành giường sao có thể chấn vào cái trán?"

Black sửng sốt trong chốc lát, sau đó xấu hổ cười cười, "Không quan trọng." Hắn lắc lắc tay."Ngươi nhất định không đau."

Snape không trả lời.

"Được rồi, ta bắt đầu hát." Black nhanh chóng đứng dậy, xốc chăn lên, nằm bên cạnh Snape, sau đó không để đối phương kháng nghị, ôm Snape giống như ôm một đứa trẻ, một tay vỗ nhẹ sau lưng hắn.

"Ngủ... Đi, ngủ... Đi, bảo bối của ta, không nên... Khóc... Khóc, ma ma và ba ba, sẽ vĩnh viễn bên cạnh... Ngươi."

Snape bắt đầu giãy dụa, "Này Black, ngươi uống nhầm thuốc sao." Nhưng lại bị ôm chặt lấy.

"Buông ra!"

"Đừng lên tiếng... Bảo bối... Nhanh... Ngủ." Mỗi một lần giãy dụa chỉ có thể đổi lấy tiếng ca và cái ôm chặt chẽ hơn.

"Ngươi..."

"Ma ma... Và ba ba, sẽ đếm cừu…Cho ngươi."

"Nếu như ngươi không muốn 'Bảo bối' của ngươi ngạt chết, Black, mau buông tay."

"A, xin lỗi."

Cuối cùng Snape thông thuận thở dốc, hắn xoa xoa cổ họng, sau đó ngồi dậy, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Sirius Black.

"Làm gì vậy?" Ánh mắt này khiến Black có chút xấu hổ. "Ta không phải nồi thuốc, hay thuốc thành phẩm, đừng nhìn ta như vậy."

"Ngươi hát sai nhịp điệu."

"Này... Nói lung tung." Sắc mặt Black đột biến, "Hát ru vốn không có nhịp điệu."

"Ta không tin toàn bộ trẻ con trên thế giới đều phải nghe bài hát như vậy." Snape nói."Ngươi biết không, Black, ngươi càng khiến ta ngủ không được."

"A, ngươi biết không? Ta cũng vậy." Black nói, "Bởi vậy, ngươi phải dỗ ta ngủ."

"Cái gì?" Snape xốc chăn lên."Được rồi, người khiến ngươi ngủ không ngon là ta." Hắn châm biếm.

"Dù nói như thế nào, ta vừa hát." Sirius nói, "Bởi vậy, giờ đến phiên ngươi kể chuyện."

"Lần gần nhất ngươi nghe kể chuyện trước khi ngủ là lúc nào?" "Đại khái là 40 năm trước."

"Ngươi chắc chắn hôm nay ngươi không uống nhầm thuốc? Hay là nóng rần lên và vân vân."

"Không có." Sirius nhếch môi.

"Trước kia có một đại cẩu, tên là Sirius Black, nó rất ngốc, chỉ biết sủa, sau đó nó đã chết, xong."

"Xong rồi?" "Xong."

"Cái này mà gọi là chuyện kể trước khi ngủ?" Sirius đề cao âm lượng. "Vừa rồi ngươi hát cũng không tính là hát ru." Snape thờ ơ nói.

Sirius nghẹn lời, hắn vung cánh tay nhưng không biết nói cái gì, hắn lập tức xoay một vòng, hóa thành một đại cẩu màu đen, hướng về phía Snape gào rú hai tiếng, rồi biến về hình người.

"Ra vẻ tinh ranh?" Snape giương mi. "Ừ."

"Rất có hiệu quả." Snape gật đầu.

"Ờ, ngươi là một người lòng dạ hẹp hòi, Snape." Black chỉ trích, sau đó nằm xuống, vươn tay ôm lấy Snape. "Ta kể cho ngươi một chuyện."

Snape do dự một chút, nghiêng thân, nằm trong khuỷu tay Black.

" Lần gần nhất ngươi nghe kể chuyện trước khi ngủ là lúc nào?" Black hỏi. "Ta chưa từng nghe."

"Chưa từng nghe?" Black kinh ngạc nhìn Snape, đối phương gật đầu."Severus... Ta từng nghĩ đến tuổi thơ của ngươi... Nhưng ta..."

"Không ngờ thê thảm tới mức ngay cả nghe kể chuyện trước khi ngủ cũng không được nghe?" Snape nói rất bình tĩnh.

"Không sao, Severus." Black hôn lên trán Snape."Vậy để ta kể cho người nghe câu chuyện đầu tiên trong cuộc đời trước khi ngủ."

"Trước kia, có một phù thủy, tên là Severus Snape." "Black."

"Đừng cắt ngang lời ta."

"Không được cải biên chuyện của ta."

"Ta đâu nói ngươi." Black nói, "Trên thế giới có rất nhiều người trùng tên với nhau, nhắm mắt lại nghe." Hắn không để ý Snape phản kháng, nhắm hai mắt lại, tiếp tục nói."Còn có một phù thủy, gọi là Sirius Black, bọn họ cùng học từ nhỏ."

"Có một ngày, bọn họ cùng đi thám hiểm hang núi, Sirius vóc người khỏe mạnh, hai ba bước đã đi xa, nhưng Severus Snape vóc người gầy yếu, đi theo Sirius có vẻ rất khó khăn. Kết quả, không ngờ, Snape ngã xuống sườn núi."

Snape biết Black chỉ cái gì, năm thứ 7, bọn họ cùng nhau tới làng Hogsmeade lần cuối, Snape phát hiện một hang động phía trên lều thét, lúc hắn đi vào thì bị thương, khi hắn đỡ được cái chân bị thương đứng lên, lại phát hiện Sirius Black đứng phía sau.

"Vì vậy Sirius Black rất dũng cảm nhảy xuống sườn núi , dĩ nhiên lông tóc không tổn hao gì (^_^). Hắn cõng Severus Snape, hắn hứa chắc chắc sẽ đưa Snape quay về trường học. Lúc này, đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một con rồng!" Black nói.

Snape lười cười nhạo Black tự kỷ khoa trương. Nhưng ngày đó, Sirius Black đã yên lặng cõng Snape trở về Hogwarts, hắn đi đường núi, lúc đó mọi người đang ở Hogsmeade chơi đùa, con đường này yên tĩnh lạ thường, Snape tựa vào lưng Black, chân trái đau đớn kịch liệt.

"Vì vậy Sirius lưng cõng Snape, liều chết đấu với rồng lửa, hắn tay không tấc sắc, rồng lại đột nhiên phun lửa, y phục của Sirius đều bị đốt." Giọng điệu của Sirius bắt đầu hoảng hốt, nói năng lộn xộn – có vẻ hắn đã mệt nhọc.

Dọc theo đường đi Snape đều nghi hoặc, vì sao Sirius Black xuất hiện phía sau mình, đồng thời còn cõng mình quay về trường, khi hắn an toàn nằm trên giường bệnh, hắn thấy chân Black bắt đầu run nhè nhẹ.

Đường dài như vậy, mang đồ vật nặng đã cảm thấy mệt, huống chi là cõng một người.

Lúc Sirius rời đi chỉ hỏi một câu, "Ngươi gia nhập Tử thần thực tử sao?" Hắn hỏi rất thờ ơ.

Ba mươi năm qua, Snape không ngờ Black còn nhớ rõ chuyện này, tuy bây giờ hắn chỉ kể rằng, cõng trên lưng một người đấu với rồng lửa.

"Rồng lửa ngã xuống... Đi, mang theo đũa phép của một cụ bà..."

Snape nhíu mày, Black đã bắt đầu nói linh tinh, hiển nhiên là rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê."Sau đó Sirius uống... Bia bơ... Ông chủ lại rót cho hắn một cốc..."

Snape bất đắc dĩ thở dài, trong óc của đại cẩu này chứa cái gì. "Severus..."

Snape sửng sốt, hắn nghe Sirius gọi tên của mình. "Severus... Severus."

Sirius không gọi nữa, vài giây sau, hắn nghe được tiếng ngáy đều đều.

Black, ta chưa bao giờ gặp người ngu xuẩn như ngươi. Snape nghĩ thầm, ru ta ngủ, chính mình lại ngủ trước.

Nhưng trong lòng hắn cảm thấy yên ổn vô cùng, đột nhiên mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng kêu vang giữa đêm khuya mùa hạ. Bốn mươi năm sau, chỉ có Sirius Black vẫn bên cạnh hắn, nhớ kỹ tên của hắn mà đi vào giấc ngủ.

Hắn nhẹ nhàng tựa đầu xuống gối, khoát tay làm tắt nến. Sợ rằng Black giật mình tỉnh giấc, cẩn thận khẽ hôn lên gương mặt anh tuấn. Snape nghĩ, hắn đã vĩnh biệt giấc ngủ không ngon hàng đêm.

Ngủ ngon, Sirius.

Bạn đang đọc Chuyện Kể Trước Khi Ngủ của Nguyệt Tịch Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.